- Ông chủ nhỏ ơi, anh đang làm gì dạ? – Tiểu Nguyệt rảnh rỗi, sán lại gần tồi, nhìn giấy bút dưới tay tôi, hỏi – Anh vẽ tranh hở?
- Ừ. – Tôi gật đầu, vẽ tiếp một bé chibi.
Bé chibi ấy dựa trên Ân Thượng, sau đó nhờ người ta chỉnh sửa một chút, rồi làm bé Ân Thượng nhồi bông. Ừm... cái này hơi tốn thời gian một chút.
- Ông chủ nhỏ ơi, em thấy anh vẽ... – Tiểu Nguyệt ngập ngừng – giống ông chủ lớn quá.
Tôi mỉm cười:
- Anh vẽ ông chủ lớn đó.
Vì muốn gây bất ngờ cho Ân Thượng nên tôi không mang bản vẽ này về nhà, tôi trữ ở tiệm hoa. Tôi không có khiếu vẽ, tôi chỉ là người bình thường thôi. Đến lúc tôi thấy bản vẽ vừa ý mình cũng mất nửa tháng lận đó.
Vẽ xong, tôi liên hệ với một xưởng chuyên sản xuất thú nhồi bông, giao bản vẽ ấy cho họ với một số yêu cầu thêm, rồi dặn họ làm xong thì giao đến tận nhà. Đúng rồi, tận nhà Ân Thượng.
Ngày tôi tháo bột, Tiểu Nha với Lưu Võ đến thăm tôi. Lưu Võ bật Khốc Cẩu bài "Rừng Na Uy", biểu diễn kiểu tình cảm dạt dào.
- Bé què ơi, anh tính xách guitar đệm nhạc, mà anh không có guitar, anh có Khốc Cẩu. – Lưu Võ hát xong rồi ngồi kế tôi – Anh hát không ổn lắm, đừng chê nhiều haha.
- Không đâu ạ, anh Ngũ Bá hát hay lắm. Nhưng sao anh hát bài "Rừng Na Uy" dạ? Sao anh không hát mấy bài nhanh khỏe nhanh vui ạ?
- Haha, "Rừng Na Uy" của Ngũ Bách, anh Ngũ Bá mượn hoa dâng Phật đấy.
Tôi cúi đầu, mỉm cười. Khó thế mà cũng nghĩ ra được, tại tôi hay gọi Lưu Võ là "anh Ngũ Bá", mà ảnh tưởng tôi gọi ảnh là "anh Võ bá".
* Ngũ - 五 với Võ - 武 đều được đọc là wǔ.
Tiểu Nha tặng một lá bùa bình an cho tôi, nói:
- Thần Thần, lá bùa bình an này phù hộ cho em về sau không bệnh không tật nữa nhé.
Tôi không ngờ, sẽ có một ngày tôi nhận được quà và sự quan tâm từ những người bạn. Tôi chân thành đáp:
- Em cảm ơn anh, Tiểu Nha. Em thích lắm.
Ân Thượng không mang gì cho tôi cả, chỉ nói một câu không đầu không đuôi:
- Bé què ơi, tốt rồi nha.
Lúc tháo bột cũng trong tháng sáu, chụp X quang thấy ổn cả rồi. Có điều việc phục hồi chức năng đi lại cần được thực hiện từ từ: mỗi ngày tôi sẽ cố đi bộ một chút.
Lúc tôi gọi điện cho xưởng làm bé Ân Thượng nhồi bông hỏi tiến độ, thì bên đó bảo:
- Xong rồi nhé. Mai giao cho cậu liền.
Tôi thử tưởng tượng cảnh anh ấy nhận được phiên bản chibi nhồi bông của mình, hẳn anh sẽ vui lắm? Tôi chưa yêu đương bao giờ cả, không biết mấy đôi yêu đương ấy thì tặng gì cho nhau, mà Ân Thượng có thiếu gì đâu. Bản chibi kia tôi đầu tư khá nhiều công sức và tình cảm, với lại nó là phiên bản độc nhất – không có cái thứ hai trên đời đâu.
Tôi nhìn đồng hồ, tám giờ tối rồi, tôi vào thư phòng tìm Ân Thượng. Tôi nghe thấy anh đang nói chuyện, nhưng lại không nghe rõ anh đang nói gì. Tôi gõ cửa, Ân Thượng ngưng một chút rồi nói:
- Vào đi.
Anh ấy đang ngồi trên ghế, trước mắt là ipad. Lúc tôi vào, anh đang thao tác trên ipad. Tôi hỏi:
- Anh bận ạ?
- Không có. – Ân Thượng cứng nhắc buông tay, cũng không gập ipad xuống, hay khóa màn hình lại. Tôi nhìn màn hình sáng, bỗng thấy hơi hoảng, tim đập mạnh. Anh ấy vẫy tay với tôi:
- Lại đây nào.
Tôi đi đến kế bên anh. Tay anh luồn vào trong áo trong, mân mê eo tôi, rồi bế tôi ngồi lên bàn, cọ cổ tôi:
- Nay cho em chủ động.
- Ở đây ạ?
- Ừ
Cảm giác hoảng hốt lúc nãy của tôi vẫn chưa nguôi. Tôi ngồi trên bàn, có cảm giác bị ai đó nhìn chằm chằm từ phía sau. Tôi quay lưng lại, thấy không có ai đằng sau cả, trên bàn chỉ có cái ipad vẫn đang sáng màn hình. Tôi bất an, bắt lấy bàn tay Ân Thượng đang vuốt eo tôi, đề nghị:
- Mình về phòng đi anh, đừng làm ở đây, được không ạ?
- Anh muốn thử làm trong thư phòng một lần. – Nói rồi anh cởi quần áo tôi, xong dựa lưng vào ghế, tự tháo thắt lưng anh. Anh không cởi hẳn quần anh ra, chỉ để lộ thằng nhỏ nhà anh đang phấn khởi vươn lên.
- Trung Nặc Thần, lại đây nào. – Ân Thượng kiên nhẫn dẫn dắt tôi – Tự ngồi lên đi em.
Tôi nhìn anh, cố nén lòng hoảng hốt xuống, rời khỏi bàn của anh, từ từ tháo quần nhỏ ra. Tôi nghĩ, đây cũng là một kiểu ân ái mà thôi, Ân Thượng muốn đổi tư thế làm tình. Chúng tôi yêu nhau, anh là bồ tôi, muốn làm trong thư phòng, có gì lạ đâu chứ.
Tôi trần truồng leo lên người anh, ngồi trên đùi anh. Anh mơn trớn mọi điểm nhạy cảm của tôi. Tôi cương rồi, anh thì thầm vào tai tôi:
- Tự ngồi lên nào.
Tôi giữ cái chân giữa cứng rắn của anh, nhắm lỗ nhị của tôi rồi từ từ hạ người xuống. Anh tét mông tôi một cái:
- Tự động xem nào.
Tôi ôm cổ anh, bắt đầu nhún. Tôi quay đầu nhìn cái màn hình lạnh lẽo kia, hỏi anh:
- Anh Ân Thượng ơi, sao anh chưa tắt ipad?
Ân Thượng nhìn tôi rồi lia cái màn hình đang sáng ấy:
- Hửm?
- Nó vẫn sáng, từ lúc em vào tới giờ.
- Ồ, đúng thế nhỉ. Hình như nó vẫn sáng. – Một tay Ân Thượng niết đầu ngực tôi, tay còn lại của anh vuốt thằng nhỏ của tôi, chợt hỏi – Em nói xem, sao Từ Tùng với Thạch Vô Mẫn lại thích cưỡng bức em vậy?
Tôi khựng lại, không rõ ý anh là gì, nên thắc mắc:
- Sao tự nhiên anh nhắc đến họ ạ?
Ân Thượng không trả lời. Anh nói tiếp:
- Em dễ dãi thật. Vờ quan tâm một chút là tự nguyện leo lên người ta nhún liền. Em nói xem, sao tụi nó... lại phải cưỡng bức em nhỉ?
- Ân Thượng!
Tôi đứng dậy, lui về sau hai bước. Vật nam tính của anh trượt khỏi người tôi. Tôi nhìn anh áo mũ chỉnh tề, trái ngược với bản thân trần truồng, giọng tôi hơi run:
- Anh nói gì cơ?
Ân Thượng cũng đứng dậy, tay anh lướt qua thân tôi, rồi nhấn mở WeChat trên ipad. Tôi quay đầu nhìn ipad, thấy trên màn hình là một đoạn video. Trong video là tôi và Ân Thượng trước ipad, trong khung cửa sổ nhỏ bên góc màn hình là Thạch Vô Mẫn đang nhìn chằm chằm.
Ân Thượng đè tôi trên mặt bàn cứng nhắc, tôi loay hoay ấn nút home trên ipad, nhưng trình ghi hình vẫn đang quay. Ân Thượng túm tôi rồi quăng qua ghế, xong anh quay lại bật màn hình ipad lên. Tôi thấy Thạch Vô Mẫn phẫn nộ, chửi ầm lên ở góc màn hình, chỉ là không nghe được, chắc Ân Thượng tắt âm rồi.
Ân Thượng lại cắm vào trong tôi, tôi thấy vẻ mặt thống khổ của mình trong video.
Tôi muốn che mặt mình lại, sau đó Ân Thượng nắm tóc tôi, đưa mặt tôi đối diện ipad. Anh vừa giã tôi, vừa chia sẻ:
- Thật ra, lôi em về cũng lắm cực đó. Diễn với em thì thôi, còn phải bỏ hai chục vạn tệ tạo ra cái tiệm hoa kia cho em.
Tôi nhắm mắt lại, không dám nhìn ipad nữa. Thạch Vô Mẫn là ác ma của đời tôi. Người đang dập tôi từng cứu tôi khỏi vị ác ma ấy, nay lại đẩy tôi xuống chốn ngục tối u ám hơn nữa.
Tôi lặng lẽ khóc.
Tôi nghĩ, đây chỉ là ác mộng mà thôi, mộng hơi ác thôi. Tôi muốn mình tỉnh lại sớm hơn. Tôi cắn môi dưới, thấy đau – tôi nhận ra đây là hiện thực. Tôi không cần tỉnh nữa, vì tôi vốn luôn tỉnh.
- Thạch Vô Mẫn đúng là chó điên, cắn tôi suốt ba tháng. Nhưng mà chẳng sao cả, nay cho nó thấy cảnh này, âu cũng đáng.
Sau khi Ân Thượng bắn, anh không giữ tôi nữa. Tôi trốn xuống dưới gầm bàn, tự ôm lấy tấm thân run rẩy này.
Có phải Thạch Vô Mẫn nhìn tôi chằm chằm nãy giờ không?
Ân Thượng vừa nói gì? Giờ cậu ấy vẫn đang nhìn tôi hả?
Tôi nhìn giày Ân Thượng trước mắt mình, anh ngồi xổm xuống, nói với tôi:
- Khóc gì chứ? Đừng khóc mà.
Tôi ôm chặt đầu gối, mặt cúi gằm. Tôi muốn ẩn thân, tôi cắn tay mình hòng ngăn tiếng khóc lọt ra, nhưng nước mắt tuôn chẳng dứt.
- Đêm nay em chạy luôn? Hay sáng mai hẵng chạy? – Ân Thượng khẽ cười, mồm buông lời khó chịu – Hay là em cầu xin tôi đi. Biết đâu tôi mủi lòng, tôi giúp em trốn vài ngày.
Gã xoa đầu tôi. Tôi sợ hãi, né gã. Gã vô tình thốt:
- Nhìn em khóc, không hiểu sao tôi cũng thấy đau lòng.
Dứt lời, gã đứng dậy, chuẩn bị rời đi. Tôi ngẩng đầu, đôi mắt ướt nhòe nhìn gã, chất vấn:
- Vì sao vậy?
Vì sao vậy?
Vì sao lại đối xử với tôi như vậy?
Vì sao lại lừa gạt tôi như vậy?
Ân Thượng cúi nhìn tôi, như nhìn con bọ dưới chân, nghiền ngẫm trả lời.
"Ờ... Tôi muốn thử xem, không cần cưỡng bức em thì có thể ngủ với em không."
"Tôi muốn nhúng một chân vào, thấy chơi vui mà."
"Trung Nặc Thần. Lần này em phải chạy nhanh một chút, đừng để bị Thạch Vô Mẫn bắt được. Em mà què một chân nữa, chẳng ai tốt bụng như tôi - chịu nuôi em ba tháng nay đâu."