Trấn Trên Có Lời Đồn

Chương 14




- Bé què ơi! Sao ngủ tới giờ luôn vậy? Tụi anh đến rồi nè!

- Tao bảo này, cuộc sống về đêm còn chưa bắt đầu đâu. Ban ngày ban mặt mà Ân Thượng mày còn hứng được nữa, người què cũng không tha.

- Ôn Cao Trạch mày có mắt như mù. Bé què nhà tao ở một mình một phòng nhé.

- Tao bảo mày nghe nè Lưu Võ, thằng Ân Thượng này là lừa mình dối người đó, hiểu không!

Tôi nhìn bọn họ nhốn nháo mà dịu mắt, nhìn đồng hồ điện tử trong phòng, tám giờ. Tôi ngủ đã được ba tiếng.

Tôi vớ lấy cái nạng ở đầu giường, đi mở cửa đón bọn họ.

- Chào, – Ôn Cao Trạch cợt nhả – lại gặp nhau rồi, em trai xinh xắn.

- Bé què ơi, tỉnh rồi hả? – Lưu Võ tươi cười – Xuống ăn cơm với tụi anh đi. Ân Thượng đang ở dưới đợi đó.

- Dạ, chờ em chút. – Tôi vứt nạng trong phòng, ngồi vào xe lăn rồi đi ra. truyện xuyên nhanh

Ôn Cao Trạch đi theo sau. Lưu Võ giúp tôi đẩy xe lăn đến thang máy, vừa đi vừa nói:

- Ban đầu định là mai tụi anh mới tới. Mà họ muốn gặp em quá, thế là cả đám tới trong tối nay luôn.

Lúc chúng tôi đến, Ân Thượng đang ngồi giữa một nhóm người, thêm ba người tôi – Ôn Cao Trạch – Lưu Võ thì nhóm có bảy người cả thảy. Mọi người đều chú ý đến tôi, khiến tôi hơi xấu hổ. Ân Thượng thấy tôi tới, thay Lưu Võ đẩy xe lăn tôi đến gần chỗ anh, rồi bế ngang tôi, đặt tôi lên ghế. Tôi xấu hổ sờ mũi, bên trái tôi là Ân Thượng, bên phải là một chàng trai trang điểm nhẹ. Sau khi cậu ấy thấy tôi ngồi xuống, cười ngọt ngào với tôi, rót trà mời tôi. Trên móng tay cậu ấy có lớp sơn mỏng, giọng ỏn ẻn:

- Chắc em là bạn của anh Ân Thượng nhờ? Em tốt thật đó. Anh là Tiểu Nha, còn em?

Tôi nhận ly trà, gật đầu với cậu ấy:

- Em cảm ơn anh. Em tên Trung Nặc Thần.

- Vậy anh gọi em là Thần Thần nha. – Tiểu Nha đẩy đĩa thức ăn nhẹ đến trước mặt tôi, mời – Em ăn thử món này xem, anh thấy ngon lắm đó.

Tôi nhận đĩa thức ăn nhẹ, lại nói lời cảm ơn với cậu ấy. Bỗng nam sinh ngồi đối diện chúng tôi lên tiếng:

- "Thần Thần" là cách cho Tiểu Nha mày gọi à? Cách đó để dành cho Ân Thượng chứ? Khứa Ân Thượng hẹp hòi đánh mày thì anh mày không cứu mày đâu.

- Đúng đó, Tiểu Nha. Sao mày gọi "Thần Thần" quen miệng thế chứ. Tao gọi mày là "Nha Nha" mà mày cho đéo đâu – Ôn Cao Trạch hùa.

Tiểu Nha tỏ vẻ "ông đây lười nói chuyện với chúng mày", không quan tâm đám kia nữa mà ghé tai tôi nhắc:

- Em đừng để ý đám hổ báo cáo chồn này nữa.

- Câu này chưa chắc nha Tiểu Nha. Mày nói Ân Thượng thì được, chứ sao gộp cả tụi tao vào?

- Chẳng phải Tiểu Nha đang kiếm cây hàng to xịn à? Nhìn quanh tao đi, mày còn tìm gì nữa. – Nói rồi vỗ vai Ôn Cao Trạch – Tiểu Nha, tao cho mày xem chất lượng của Ôn Cao Trạch, bảo đảm mày hài lòng.

- Ôn Cao Trạch nói nhiều quá. Tao sợ lúc lâm trận thì tao bị tụt mood. Tao không thèm.

- Ha ha Ôn Cao Trạch mày nghe chửa! Sao Tiểu Nha cứ từ chối mày riết, ra là do lắm mồm.

Cả nhà cười ầm lên.

Ân Thượng cũng cười, ghé vào tai tôi, thì thầm:

- Bọn họ là vậy á, em không cần tiếp chuyện với họ cũng được.

- Dạ.

- Liệu em không thích...

- Không đâu.

- Em không thấy họ khùng vậy hả?

Tôi suy nghĩ một chút, cười nói:

- Không ạ.

Bữa này có Tiểu Nha không uống rượu, anh ấy uống nước dừa với tôi. Anh ấy cầm điện thoại của ảnh, cho tôi xem mấy món linh tinh trong giỏ hàng, rồi chỉ một cái xong hỏi tôi:

- Cái này đẹp không?

Trên màn hình là ảnh một chiếc khuyên tai nhỏ, tôi đáp:

- Đẹp ạ.

- Thật không?

- Da anh trắng lắm, rất hợp màu đen.

- Em khen vầy thì anh chốt đơn đây. – Tiểu Nha thanh toán lưu loát rồi nói tiếp – Lúc đó anh đeo cho em xem nha.

- Dạ.

Lúc đám người Ân Thượng uống đến hiệp ba, có người đề xuất chơi "thật hay thách". Giữa bàn tròn ấy là một chai bia rỗng, đầu chai chỉ ai thì đến người đó lên thớt.

Lượt thứ nhất, chai chỉ Tập Ngọc Tuyền, chọn "thách". Có người đề nghị anh ta catwalk, anh ta không chịu, tự phạt ba ly bia.

Lượt thứ hai, chai chỉ Tiểu Nha, chọn "thật". Lưu Võ hỏi:

- Mày không thích Ôn Cao Trạch thật hả?

Tôi cho rằng anh ta sẽ đáp "không thích", không ngờ anh uống ba ly bia. Anh ta không trả lời câu này.

Đám người xuýt xoa:

- Bánh cuốn liền!!!

- Không được!!! Chơi vậy không được rồi!!! Chọn "thách" không làm, chọn "thật" không đáp. Còn gì thú vị nữa đâu. Lượt kế không được thế nhé! Chọn gì cũng không được né.

- Né tiếp, tự phạt ba chai. – Nói rồi đặt ba chai lên bàn thật – Không làm không đáp thì nốc ba chai, chứ ba ly ít quá! Nhiều lên đi.

Sau khi sửa luật, quay chai bia.

Lượt thứ ba, chai chỉ Ân Thượng.

- Ha ha Ân Thượng! Tao sẽ nắm chắc cơ hội này! Không để lãng phí cơ hội ngàn năm này được!

- Ân Thượng! Mày chọn thật hay thách.

Ân Thượng chọn: "Thách đi."

- Bắt chước quảng cáo Não Bạch Kim, khỏi cần hát – chỉ cần nhảy.

- Không được không được! Tao muốn nghe nó bắt chước câu "nắm tay nhỏ của tao đấm thẳng vào ngực mày á" của Tiểu Nha.

- Thách mày cháo lưỡi một vị trong đây hơn một phút! Không được hôn đại, mà phải hôn sâu, nồng nàn sắc tình.

- Ha ha ha, được đấy được đấy, tao góp một phiếu cho cái thách cuối nhé.

- Cháo lưỡi đê!

Tất cả mọi người nhìn Ân Thượng như đang hóng kịch.

Tôi ngồi kế bên Ân Thượng mà xấu hổ giùm luôn. Ánh mắt của đám người này cứ lia tôi rồi lại nhìn gã.

Không những xấu hổ, mà còn sợ hãi.

Tôi không muốn thành trò tiêu khiển trước mắt người khác đâu.

Tôi ngẩng đầu nhìn Ân Thượng, tôi muốn nói gã nghe suy nghĩ của tôi, tôi mong gã có thể cự tuyệt. Gã lại không nhìn tôi, cũng không cho tôi một cơ hội nói chuyện. Gã đứng dậy lấy bia trên bàn, tìm đồ khui nắp, mở ba chai, ngửa cổ nốc sạch.

- Ơ? Mất vui rồi.

- Ân Thượng uống tốt ghê!

- Đỉnh vãi! Ba chai lận đó!

Trong lúc bọn họ cao giọng bàn tán, Ân Thượng uống ba chai xong. Gã quét miệng, rồi nghiêng người đặt tay gã lên đầu gối tôi, nói:

- Đừng sợ. Tôi tôn trọng em.

Tôi thấy tim nhũn ra.

Sau họ chơi trò đoán số.

Tiểu Nha kéo tôi:

- Tụi mình đi trước đây. Không biết họ định chơi bao lâu nữa, uống quài.

Tôi gật đầu:

- Dạ.

Tiểu Nha ở trong phòng tôi vừa xem TV vừa bóc dưa. Anh ấy kể, tôi ngồi nghe, gật đầu phụ họa, đến mười một rưỡi anh ta mới về phòng nghỉ ngơi.

Tôi vừa nằm xuống thì có tiếng gõ cửa. Tôi hỏi:

- Ai ạ?

Bên ngoài đáp:

- Tôi.

Tôi đứng dậy, mở cửa, thấy bên ngoài là Ân Thượng. Gã nhìn tôi cười, xong kéo tôi vào lòng gã, ôm chặt tôi, cằm gã tì vai tôi, lẩm bẩm:

- Bé què ơi.

- Dạ?

- Tôi uống nhiều quá. Mượn vai em một chút.

- Dạ.

- Bé què ơi.

- Dạ?

- Em mềm quá.

- Dạ.

- Bé què ơi.

- Dạ?

- Sao em "dạ" hoài vậy?

Tôi cười một chút, hỏi gã:

- Tôi nên nói gì đây?

Ân Thượng nghĩ rồi nói:

- Không biết nữa.

Gã ôm tôi, lát sau lại gọi tôi:

- Bé què ơi.

- Dạ?

- Tôi uống nhiều quá.

Tôi xoa lưng gã, đáp:

- Tôi biết rồi, anh uống nhiều quá.

- Bé què ơi.

- Dạ?

- Em thơm quá.

- Dạ.

- Bé què ơi.

- Dạ?

- Không có gì, tôi muốn gọi em thôi.

- Dạ. Ân Thượng.

- Sao thế em?

- Anh nặng quá. Nạng tôi lẫn chân tôi chịu không nổi. – Tôi vỗ lưng gã, ý bảo gã đứng thẳng một chút.

Gã cười to, lồng ngực gã rung lên. Tiếng cười vờn quanh tai tôi, gã thì thầm:

- Bé què ơi, em giỏi làm tụt hứng đối phương nhất luôn.

- Thế à?

- Bé què ơi.

- Dạ?

- Mình yêu nhau đi. Đừng từ chối tôi, em cứ đáp "dạ" được không?

Lúc tôi còn nhỏ, tôi ước mình có cha, tôi cũng muốn được làm kỵ sĩ ngồi trên vai cha một lần. Sau mẹ tôi bảo, tuy tôi không có cha, nhưng ông ngoại có thể cho tôi ngồi lên vai ông nha.

Lúc tôi bị bạn bè ném đá, tôi ước có người đứng ra bảo vệ tôi. Sau Từ Tùng giúp tôi đánh tụi đó, tôi nghĩ, mình đã có anh trai, anh trai mình bảo vệ mình.

Rồi nhiều chuyện xảy ra. Tôi vẫn luôn tự nhủ, không sao cả, mọi chuyện qua hết rồi. Cuộc đời dài như thế, sao phải bó mình trong cái trấn Thập Phô nhỏ hẹp đó chứ, sao phải để ý những lời đồn vớ va vớ vẩn đó chữ. Chỉ cần có hy vọng, mình có thể bắt đầu cuộc sống mới.

Mắt nhìn người của tôi không tốt lắm. Tôi thương Thạch Vô Mẫn. Lúc cậu ấy đánh gãy chân tôi, tôi ước có người cứu tôi biết bao. Và Ân Thượng đến thật. Nhớ lúc ấy tôi tự nhủ, nếu còn gọi vậy nữa, tôi sẽ giơ tay ra.

Gã nói rằng gã sẽ bảo vệ tôi.

Tôi chỉ muốn được yêu thêm một chút, chỉ một chút thôi ấy cũng đủ rồi.

Tôi biết tôi không nên tham làm gì, bởi vì tôi có tốt đẹp mấy đâu.

Chẳng sợ thân này thêm bao thương tổn, như thiêu thân mải miết lao vào lửa.

Dẫu là giả, tôi cũng muốn thử một lần.

Một tay tôi giữ cái nạng, tay còn lại ôm lấy gã, tôi nghe chính mình trả lời:

- Dạ.