Mọi năm tôi không vận động nhiều, nay lại bị cầm tù gần hai tháng. Phổi tôi chịu không nổi, chưa chạy ra khỏi bãi đỗ xe đã thấy khó thở, chân muốn khuỵu, không bước nổi. Dép lê cũng rơi rồi, mà tôi không nghĩ nhiều nữa. Tôi đi vớ chạy khỏi bãi đỗ xe, đâm đầu vào hẻm nhỏ. Thạch Vô Mẫn lái xe, tôi sợ cậu ấy đuổi kịp tôi. Tôi cố chạy, sau đó chạy chậm dần. Rồi tôi mệt quá, đứng lại ở ngoặt đường, há mồm thở dốc.
Bỗng đầu tôi bị vải chùm lại rồi cả người tôi bị lôi đi. Nãy tôi chạy nhiều quá nên giờ tôi không còn sức để phản kháng nữa. Tôi khó thở, khó tránh được. Tôi ù tai, đầu đau như búa bổ. Tôi không biết ai tóm được tôi, tôi chỉ biết tôi bị lôi vào một căn phòng, vì tôi nghe được tiếng cửa đóng sầm lại. Sau đó tôi bị ném lên giường, hai tay tôi bị trói vào đầu giường.
Người kia tháo bao chùm đầu tôi ra, xong tôi thấy Thạch Vô Mẫn. Mặt cậu có vết bầm, người cậu đầy mồ hôi. Tôi nhìn quanh, đây là phòng nghỉ giá rẻ trong mấy cái khách sạn tình nhân tự phục vụ, không cần chứng minh thư, chi 50 tệ là bao phòng cả đêm rồi.
Thạch Vô Mẫn quay lưng về phía tôi, gọi điện thoại, sau đó tôi nghe cậu ấy nói:
- Ê.
- Đang đâu đấy?
- Mang giùm chai diethyl ether đến cái khách sạn tình nhân tự phục vụ trong hẻm với. Khách sạn Scarlet. Đến nhanh giùm.
Sau đó cậu ấy cúp máy, đi đến trước mặt tôi, nhìn tôi, cao giọng chất vấn.
"Không ngờ anh còn có bạn mà em không quen đấy. Cùng xem GV? Cùng ăn bữa cơm? Còn gì chưa làm với nhau không? Chắc anh làm với hắn rồi?"
"Em hỏi anh đó! Làm rồi hả?"
"Anh nói đi! Anh làm rồi?!"
Tôi nhìn Thạch Vô Mẫn nổi trận lôi đình, thều thào trả lời: "Không có."
Cậu ấy cau mày, tôi nhìn cậu ấy hỏi tiếp: "Tôi nói không có. Có phải cậu lại không tin tôi không?"
Thạch Vô Mẫn không trả lời, tôi gật đầu, tự nhủ: "Cậu không hề tin tôi."
Lúc này có người gõ cửa, Thạch Vô Mẫn mở cửa, nói chuyện với người bên ngoài vài câu rồi nhận đồ trong tay người đó. Kế đến là cậu ấy vào nhà vệ sinh, lấy một cái khăn, mang ra, đổ diethyl ether lên khăn xong bịt mũi tôi.
*diethyl ether có công dụng gây mê nha
Lúc tôi tỉnh lại, tôi thấy mình đang nằm trong một kho chứa hàng, rồi tôi nghe giọng Thạch Vô Mẫn chất vấn:
- Không nhanh hơn được à?
- Anh ta không có chứng minh thư, không mua vé xe lửa hay vé máy bay được. – Người trả lời cậu ấy là một anh trai tóc dài ngang vai – Có thể đi xe buýt đường dài. Mà xe buýt sáu giờ tối mới xuất phát, chỉ chờ tới ngày mai thôi.
Thạch Vô Mẫn vẫn luôn chú ý đến tôi. Thấy tôi tỉnh thì lại gần tôi:
- Mai chúng ta cùng đi nhé. Ra khỏi đây rồi tính tiếp. Anh dám chạy, em đánh gãy chân anh.
Anh trai tóc dài cũng đi theo:
- Ăn cơm trước vậy.
Ăn cơm xong, anh trai tóc dài lôi được ba tấm gỗ ra rồi trải trên sàn nhà kho. Thạch Vô Mẫn kéo tôi lên một tấm, dặn:
- Đêm nay nằm tạm đây đi.
Chợt anh trai tóc dài hỏi Thạch Vô Mẫn:
- Muốn về nhà dọn ít đồ không?
- Không được. Từ Tùng biết nhà đó ở đâu, sợ Ân Thượng mò đến. Tao quăng chìa khóa nhà đó cho mày giữ, có văn kiện hay tài liệu quan trọng gì thì hỏa tốc cho tao.
- Được.
Tôi hoảng hốt, không biết Thạch Vô Mẫn muốn dẫn tôi đi đâu. Lần này cậu ấy không trói tôi nữa. Tôi nhìn cửa nhà kho, cửa khóa từ bên trong, không thấy khóa khác. Tôi nhắm mắt, giả vờ ngủ, thật ra là lắng nghe tiếng động bên ngoài. Tôi nghe có người đứng dậy, đi ra xa. Tôi mở mắt, thấy người đi ra là Thạch Vô Mẫn, vì anh trai tóc dài đang ngủ cách chỗ tôi tầm hai mét.
Tôi đợi một lúc, chưa thấy Thạch Vô Mẫn trở về, tôi không do dự mà khẽ đứng lên, đi ra ngoài. Tôi đi dần đến cửa nhà kho, lướt qua anh trai tóc vàng. Anh trai này ngáy to thật. Tim tôi đập liên hồi, tay tôi đổ mồ hôi lạnh, cửa ra cách tôi chưa đầy hai chục mét.
Chạy ngay đi.
Chạy nhanh thêm nữa.
Sau khi chạy ra thì cần tìm chỗ trốn trước đã. Đừng để Thạch Vô Mẫn tìm thấy, chờ họ đi rồi hẵng ra.
Tôi tính toán kĩ trong đầu. Lần này thất bại cũng chẳng sao hết, tệ nhất là lại bị nhốt thôi. Chỉ là nếu không chạy thì bị giam cầm thật đấy. Thạch Vô Mẫn muốn lôi tôi đi đâu, tuy không biết nhưng tôi chắc chắn rằng tôi đến đó rồi sẽ không còn cơ hội chạy trốn nữa.
Chạy!
Thật ra hai mươi mét cũng gần. Tôi chạy tới trước cửa nhà kho, vừa đẩy cửa, bỏ chạy. Chỉ là tôi vừa chạy ra khỏi cửa thì lưng tôi bị đập thật mạnh. Tôi kệ đau mà bò dậy thì thấy Thạch Vô Mẫn cầm một ống sắt dài cả mét.
Cậu ấy vẫn đang canh cửa!
Cậu ấy cố ý!
Cậu ấy đợi tôi chạy ra!
- Anh vẫn muốn chạy. – Trời tối khiến tôi không nhìn rõ vẻ mặt của cậu ấy lúc này, nhưng tôi biết cậu ấy tức điên rồi – Em từng nói rồi mà, anh còn dám chạy, em đánh gãy chân anh.
Thạch Vô Mẫn điên thật rồi. Cậu ấy lúc này với cậu ấy trong trí nhớ của tôi là hai người khác nhau hoàn toàn. Tôi không do dự nữa, tôi muốn chạy tiếp. Chỉ là tôi chưa kịp chạy thì ống sắt kia giáng xuống người tôi. Tôi lại ngã xuống đất. Rồi tôi nhìn cậu ấy giơ ống sắt lên, hung hăng nện xuống chân tôi.
Lúc đó đau như nào? – Đau thấu tận xương.
Đau đến nỗi tôi cắn chặt răng - quên cả hít thở, đau đến nỗi tôi không dám cử động, đau đến nỗi tôi nắm chặt tay ghì mạnh xuống đất, đau đến nỗi tôi không dám chạm vào chân, đau đến nỗi tôi bắt lấy đầu gối, nghẹn giọng mà hét: "A!!!"
Mồ hôi chảy qua mắt tôi. Tôi quyết không thừa nhận rằng tôi bật khóc, kia chỉ là mồ hôi chảy qua mắt tôi thôi, chảy xuống từng dòng.
Thạch Vô Mẫn quẳng ống sắt xuống, ngồi xổm, kéo tôi vào lòng cậu rồi xoa lưng tôi an ủi.
"Tiểu Thần à, sắp hết đau rồi, sắp hết đau rồi. Anh kiên nhẫn một chút là được."
"Tiểu Thần à, sao anh vẫn muốn chạy chứ?"
"Em nói anh đừng chạy mà."
"Anh nghe lời thêm một chút là em đã không đánh gãy chân anh rồi."
"Lần sau anh nghe lời em nhé, được không anh?"
Thạch Vô Mẫn xoa đầu tôi, nói tiếp: "Để em đưa anh vào viện nhé."
Cậu ấy nói cậu ấy đưa tôi vào viện song cậu ấy buông tôi ra. Tôi rời vòng ôm ấy, nằm thoi thóp trên đất.
Đầu tôi bắt đầu xuất hiện ảo giác, ồn lắm. Có đánh nhau, có chửi bậy, thậm chí tôi còn nghe có người gọi tôi: "Trung Nặc Thần..."
Giọng này quen lắm, tựa giọng Ân Thượng vậy. Tôi từ từ mở mắt. Đêm nay tối quá, tôi không thấy rõ mặt ai cả, tôi nghĩ, tôi nghe nhầm rồi.
Trung Nặc Thần.
Tôi nghĩ, chắc do tôi quá muốn trốn. Tôi nghĩ, chắc do tôi quá mong có người cứu tôi.
Trung Nặc Thần.
Tôi nghĩ, liệu đây có phải Thạch Vô Mẫn đang trêu đùa tôi chăng, rằng cậu ấy giả giọng Ân Thượng. Cậu ấy trêu đùa tôi à. Cậu ấy nói, tôi dám chạy thì cậu ấy đánh gãy chân tôi, và cậu ấy đã làm thế thật. Tôi sợ tôi vươn tay sờ người trước mắt, cậu ấy sẽ đánh gãy tay tôi mất. Tôi còn sợ, tôi chạm được mặt của cậu ấy.
Trung Nặc Thần.
Lần đầu tiên tôi chạy, tôi chẳng ngần ngại gì cả, cứ thế mà chạy. Lần thứ hai tôi chạy, tôi ngỡ cùng lắm thì bị bắt về. Lần thứ ba đến rồi, tôi không dám chạy.
Tôi sợ tôi chạy không thoát.
Trung Nặc Thần.
Ai đó vẫn đang gọi tôi. Tôi nhớ tới Ân Thượng, lúc nào gã cũng gọi cả họ lẫn tên tôi như thế. Nếu tôi không đáp, gã gọi tiếp, gọi đến khi tôi đáp mới thôi.
Tôi chợt nghĩ, lỡ đấy là Ân Thượng thật thì sao? Tôi tự nhủ, nếu còn gọi vậy nữa, tôi sẽ giơ tay ra.
- Trung Nặc Thần.
- Ân Thượng?
- Tôi đây. – Gã bắt lấy tay tôi.
- Anh thật này! – Tôi cảm thấy tôi òa khóc, tiếng tôi nghẹn lại – Anh đến... muộn quá...
- Tôi xin lỗi. Lần sau tôi không thế nữa. Từ nay tôi bảo vệ em.
Tôi nghe thấy gã nói, gã sẽ bảo vệ tôi.