Trăn Trăn Mỹ Nhân Tâm

Chương 99: Hạ Kiều Nhập U (Thượng)




Khi Tần Hi chạy đến Cự Lộc Quán thì trận đấu pháp giữa Chu Cảnh và Trầm Quân đã gần kết thúc.

Trầm Quân rất ít khi thê thảm như vậy. Hắn vốn nổi danh với việc thích khiêu khích bất ngờ, nên dần dần mọi người cũng quen với với cách hành xử của hắn, thường chỉ ra vẻ đối phó, xem như vận động gân cốt, tuyệt đối không đánh đến mức máu me đầy người hay trọng thương.

Thế nhưng, hiện giờ toàn thân hắn máu chảy đầm đìa, thậm chí đứng còn không vững.

Chu Cảnh thì không hề hấn gì, chỉ đứng đối diện hắn với vẻ mặt không cảm xúc, chìa tay ra: “Huynh thua rồi, đưa thứ đó cho ta.”

Trầm Quân lại tỏ ra rất sảng khoái: “Đúng vậy, là ta thua rồi. Về kiếm đạo và võ thuật, ta quả thật không bằng đệ. Đây, cho đệ này.”

Hắn rút từ trong ngực ra một viên minh châu hình bán nguyệt, rồi đưa tay ném sang.

Đó là… nửa viên yêu đan của còn lại của linh nhân Mặc Lan?

Tần Hi không khỏi ngạc nhiên: “Lục sư huynh lấy thứ đó từ đâu vậy?”

Trầm Quân từ trước đến nay chưa từng có vẻ mặt dễ chịu với Tần Hi, lạnh lùng đáp: “Liên quan gì tới đệ? Đệ đến đây đấu với ta một trận, thắng rồi muốn hỏi gì cũng được!”

Tần Hi khó xử nhìn những vết thương chằng chịt trên người Trầm Quân. Nếu mình đấu pháp với huynh ấy trong tình trạng này chẳng phải là không công bằng sao.

Lâm Anh lao tới trước, có vẻ muốn ôm lấy Trầm Quân, nhưng khi đến gần lại tung một cú đấm mạnh vào hắn, miệng thì nói: “Thứ này là huynh ấy lấy trộm từ động phủ của Đại sư tỷ.”

Trầm Quân bổ sung: “Không tính là trộm. Ta thấy nó khảm sau lưng gương đồng, tưởng là châu báu trang trí, ai ngờ lại là nửa viên yêu đan. May là các trưởng lão bận rộn nên không phát hiện, ta chỉ mượn về chơi một chút thôi.”

Đối mặt với Lâm Anh, lời nói của hắn bỗng nhiên nhiều hơn.

Khi hai người phía trước quay lưng chuẩn bị rời đi, Trầm Quân lại nói: “Khoan đã, Đại sư tỷ vì sao nhất quyết truy sát hai người các đệ? Nếu chịu nói ra, thứ này ta cũng tặng các đệ.”

Hắn đã lấy được không ít thứ từ động phủ của Đại sư tỷ, lần này là một cái chén ngọc nhỏ dùng để uống rượu.

Thật chẳng ai muốn thứ đó.

Tần Hi đáp qua loa: “Tỷ ấy đố kỵ với ta và Tùng Hoa.”

Lời còn chưa dứt, người đã đằng phong bay lên, đuổi theo Chu Cảnh từ phía xa.

Tùng Hoa gần đây hành động khác hẳn với thường ngày, chắc hẳn là vì chuyện của Diệp Tiểu Uyển và Tam sư tỷ khiến huynh ấy khó chịu trong lòng. Nhưng mà, huynh ấy chẳng phải đã Diệp Tiểu Uyển một nhát rồi à? Hiện giờ lại lấy đi nửa viên yêu đan của Mặc Lan, là định đâm nhát thứ hai sao?

“Tùng Hoa.” Tần Hi gọi một tiếng. “Diệp Tiểu Uyển bị Đại sư tỷ lừa, không nhất thiết phải đâm nhát thứ hai.”

Chu Cảnh không quay đầu, giọng cực kỳ lạnh nhạt: “Ta biết rồi, đệ đi lo việc của đệ đi.”

Tần Hi hỏi thẳng: “Huynh lấy đi yêu đan của Mặc Lan là định làm gì?”

Chu Cảnh đột nhiên dừng lại, lần này quay đầu lại, nhưng trên mặt mang vẻ giễu cợt: “Chính đệ cũng có rất nhiều chuyện giấu trong lòng không chịu nói ra mà chỉ lo hỏi ta. Con người đệ không chịu thiệt, đa nghi lại mặt cười tim lạnh, ta thật không ngờ mình có thể chịu đựng đệ lâu như vậy.”

Tần Hi nhướng mày: “Xem như đây là lời nói trong lúc tức giận đi. Huynh thì thô lỗ, ăn nói cộc cằn, ta vẫn có thể chịu đựng được.”

Chu Cảnh không đưa tay đánh hắn, chỉ nói: “Nguyên Hi, ta từng bị lừa hai lần, một lần hại chết đệ đệ, một lần hại chết đại thẩm tốt bụng đã cưu mang ta. Ta ghét nhất là bị người khác lừa gạt và lợi dụng.”

Tần Hi nhìn vào đôi mắt lạnh như băng của hắn. Vậy nên huynh ấy hận Diệp Tiểu Uyển đến mức này sao?

“Diệp Tiểu Uyển là bị lừa.” Tần Hi nhắc lại. “Chưa chắc là muốn giết huynh.”

Chu Cảnh bật cười, như đang cười nhạo lời khuyên cứng nhắc của Tần Hi: “Lừa ta đến Hoán Ma Nhai, không phải để giết ta, chẳng lẽ để mời ta uống rượu? Nói nhiều cũng vô ích, đừng làm phiền ta nữa.”

Hắn hóa thành kim quang lao đi, cuối cùng dừng lại trước động phủ của Du Bạch.

Du Bạch vẫn lặng lẽ nằm trên giường, tám ngọn Tụ Hồn Đăng chập chờn, gương mặt nàng trong ánh sáng mờ ảo trở nên vô cùng tái nhợt.

Chu Cảnh chợt nhớ đến lời nàng từng nói với hắn: “Đệ thích cách đối xử minh bạch và linh hoạt hơn.”

Có lẽ là đúng, cũng có thể không, hắn chưa từng nghĩ về điều đó, cũng chưa bao giờ phát hiện ra tình cảm của Tam sư tỷ dành cho mình.

Trong lòng hắn, Du Bạch là là một tu sĩ mạnh mẽ, là một sư tỷ tính khí nóng lạnh thất thường, là người có thể dựa vào trong những lần thực tập nguy hiểm. Hắn chỉ không ngờ đến việc tỷ ấy có những tình cảm sâu đậm với mình.

Chu Cảnh cảm thấy mình suốt hơn hai mươi năm qua không để ý quá nhiều chuyện, phần lớn thời gian chỉ qua loa cho xong. Dù có quá khứ đau thương, nhưng cuộc sống tu hành bình lặng đã khiến hắn chôn chặt những ký ức đó. Hắn không nhắc đến, không nghĩ đến, thì sẽ không bị ám ảnh.

Hắn thích cuộc sống như vậy, vài ba người bạn thân, có rượu ngon, cảnh đẹp và tu hành, đôi khi gặp nguy hiểm để thân thủ khỏi bị hao mòn.

Dường như không có điều gì đáng để hắn dốc toàn bộ sức lực, không như Nguyên Hi, trong lòng luôn cất giấu một sức mạnh mãnh liệt.

Vì vậy, khi đao kiếm đến bất ngờ, hắn bị đâm đến máu chảy đầm đìa mà không còn đường lui nào.

Hắn hận Diệp Tiểu Uyển đến thế sao? Hắn không chắc, có lẽ là có, hoặc có lẽ là do dư âm từ Huyết Nhật Giới. Chuyện cho tới bây giờ, có truy cứu những thứ này cũng chẳng có nghĩa lý gì.

Nhiều năm rồi hắn chưa từng nhớ về quá khứ, nhưng trong Huyết Nhật Giới, hắn bị ép phải trải qua những chuyện đó một lần nữa.

Hắn một lần nữa trơ mắt nhìn đệ đệ chết trong một góc bẩn thỉu. Vì bọn họ bị lừa, tưởng rằng đã gặp được người tốt, nhưng thật ra lại bị đem bán cho những kẻ giàu có hành hạ.

Hắn lại một lần nữa chứng kiến đại thẩm tốt bụng bị bầy yêu xé xác ăn thịt. Lửa cháy khắp nơi chiếu rọi trên vũng máu, tiếng khóc lóc thê lương của người trong làng vang lên không dứt. Vì hắn bị lừa nói ra chuyện cũ rồi bị đồn thổi ra ngoài nên cuối cùng dẫn đến việc kẻ xấu năm xưa tìm đến, muốn bắt hắn trở về.

Nếu tất cả những điều bi thảm này là ý trời, là sự trùng hợp để hắn đổi lấy thân phận có duyên với Bàn Thần Ti, có lẽ hắn sẽ âm thầm chấp nhận, cứ vậy mà để mặc cho thời gian trôi qua làm nhạt đi ký ức.

Nhưng hóa ra tất cả đều là do con người gây ra, là do vị Tiên Thánh kia.

Nhìn nét mặt của Nguyên Hi thì đệ ấy chắc chắn đã biết từ lâu. Nguyên Hi biết, sư tôn cũng biết, nhưng không ai nói với hắn một lời nào, không một chữ nào.

Trong lòng Chu Cảnh dâng lên một nỗi buồn to lớn, nhẹ nhàng nắm lấy tay Dư Bạch. Đôi tay này không còn nắm thành quyền để đánh hắn, mà giờ đây trở nên yếu ớt và lạnh lẽo.

Tam sư tỷ là vì cứu hắn.

Hắn từ từ rút từ trong tay áo ra một sợi dây đỏ mới tinh, cẩn thận buộc lại vào cổ tay nàng.

Hai quả loan được phơi khô giống như hai viên ngọc nhỏ, hương thơm ngát, tròn trịa và đáng yêu.

Chu Cảnh buông tay nàng ra, lùi lại hai bước, thở dài rồi rời khỏi động phủ của Dư Bạch.

*

Khi Tần Hi trở về Nghi Quang Nhai, trời đã sáng tỏ.

Chuyện của Tùng Hoa đúng là khiến hắn đau đầu, nhưng trong nhà còn có một người khiến hắn đau đầu hơn.

Không biết nàng đã tỉnh chưa. Đã đến nước này thì hắn cũng không thể không chia sẻ chăn gối và giường đệm với nàng, đã vậy còn phải lo cho nàng từng bữa ăn, sinh hoạt và việc tu hành.

Nghĩ đi nghĩ lại, điều đó thật ra cũng tốt, thậm chí có chút thú vị.

Tần Hi kéo cửa phòng ngủ ra, nhưng thấy màn giường mở rộng, chăn đệm xếp gọn gàng, còn Lệnh Hồ Trăn Trăn trên giường thì không thấy đâu.

Thật ngạc nhiên, nàng lại biết điều mà tự quay về? Thật không giống phong cách của nàng chút nào.

Hắn chợt nhận ra điều gì đó, phát hiện ra Thượng Thanh Hoàn không có ở động phủ của Lệnh Hồ Vũ, cũng không ở trên Nhất Mạch Sơn, mà lại ở… Thiên Trọng Cung?!

Mặt hắn đột nhiên trầm xuống, lập tức bay về phía Thiên Trọng Cung.

Lúc này, Lệnh Hồ Trăn Trăn đang ở trong một căn phòng tao nhã của Thiên Trọng Cung, cúi người hành lễ trước một hàng trưởng lão và Mạch Chủ.

Nàng bị tiếng chuông đồng làm tỉnh giấc, mở mắt ra thì thấy một cái chuông nhỏ màu vàng bay vòng quanh đầu, tiếng chuông leng keng vô cùng vui tai.

Nàng nhận ra chiếc chuông này. Ở Đại Hoang, Tần Nguyên Hi từng bị nó gọi đi. Chính là vị sư tôn kia – người không chịu dạy nàng cái gì, nhưng lại bắt nàng gọi mình là sư tôn – tìm nàng sao? Cuối cùng cũng định dạy nàng thuật pháp rồi à?

Kết quả nàng phát hiện mình đã nghĩ nhiều rồi.

Ở đây ngoài Đại Mạch Chủ và Nhị Mạch Chủ, còn có một nam một nữ trưởng lão từng gây khó dễ cho nàng, thêm hai người lớn tuổi râu trắng nàng chưa từng gặp, có lẽ cũng là trưởng lão nào đó.

Lệnh Hồ Trăn Trăn chưa kịp hành lễ xong, Đại Mạch Chủ đã chậm rãi mở lời: “Lệnh Hồ Trăn Trăn, đại bá của con tên là Từ Duệ?”

“Vâng.”

“Con qua đây nhìn xem, người này có phải là đại bá của con không.”

Đại Mạch Chủ đặt cuốn sách cổ trong tay lên bàn, trên đó có một bức tranh vẽ một người có dáng vẻ gầy gò, chiều cao trung bình, sắc mặt vàng vọt như người bệnh. Đó chính là đại bá của nàng, không thể lẫn vào đâu được.