Trăn Trăn Mỹ Nhân Tâm

Chương 67: Đảo Ngược Số Phận




Hắn biết, tất cả những hành động vô lý đó đều là vì Lệnh Hồ Trăn Trăn.

Chu Cảnh đang nổi điên bên mặt hồ dưới chân núi sau khi bị Kính Thuật của Ôn Tấn đánh bay ra ngoài. Một nửa hồ nước sắp bị hắn lật tung cả lên, từng đợt sóng lớn nối tiếp nhau ập đến, các tu sĩ của Linh Phong Hồ vội vàng đi đến để sơ tán du khách ra ngoài.

Cố Thái mặc dù vô cùng lo lắng nhưng vẫn phải an ủi: “Tùng Hoa huynh, sào huyệt của Ôn Tấn không biết ở nơi nào nên huynh đừng lãng phí sức lực nữa. Chúng ta vẫn là nên đợi lát nữa bàn bạc với các trưởng lão Linh Phong Hồ.”

Bàn bạc cái quái gì! Sớm biết tên Ôn Tấn kia là tu sĩ Tử Hư Phong thì hắn đã cởi bỏ y phục phụ nhân rườm rà để liều mạng đấu tay đôi với gã một trận rồi. Hắn không tin mình không đánh lại tên chết tiệt kia!

Nhìn thấy các tu sĩ của Linh Phong Hồ đưa du khách tránh đi, hắn lập tức huy động sức lực, trong mắt tràn ngập ánh sáng vàng rực —— hôm nay hắn phải đập nát hồ nước này, đào sào huyệt của Ôn Tấn lên!

Ai ngờ mặt hồ bỗng nhiên sôi sùng sục, nước hồ trong nháy mắt bị Phong Lôi Thuật xuyên thấu trời đất nổ văng lên trời.

Chu Cảnh chưa từng thấy gió và sấm sét nào đáng sợ như thế. Tiếng sấm nổ ầm ầm khắp trời đất khiến tai và ngực hắn đều đau nhức, ngay sau đó mưa đổ xuống như thác khắp nơi chỉ có một màu trắng xóa.

Một con hồ ly bằng giấy khổng lồ chạy thật nhanh đến sau màn nước, bỗng nhiên ngừng trước mặt hai người.

Tần Hi xoay người nhảy xuống, sắc mặt càng lúc càng khó coi, vội vàng nói một câu duy nhất: “Đưa ta quay về khách điếm! Nhanh lên!”

Hắn đang ôm trong lòng một người chảy máu đầm đìa, chính là Lệnh Hồ Trăn Trăn.

*

Khi trời dần tối, cơn mưa lớn bất chợt vẫn tiếp tục không ngớt, Diệp Tiểu Uyển cuối cùng cũng ổn định được du khách và vội vã chạy về khách điếm bất chấp trời đang mưa.

Do tình huống khẩn cấp, những vị khách trong phòng chính của khách điếm tạm thời được mời ra. Bổ Nguyên Trị Thương Trận của Tam Tài Môn đã được bày ra trên mặt đất, ánh sáng xanh dịu đang chậm rãi nhảy múa, còn các nữ tử mất tích được cứu về đang ngủ mê man trong trận. Hầu như tất cả bọn họ đều đã bị đánh đập, vốn chỉ còn thoi thóp nửa cái mạng, cộng thêm lại bị dùng thân thể người thường để làm chìa khóa mở trận pháp cấm thuật nên chỉ e là khó chịu đựng nổi.

Diệp Tiểu Uyển chạy vào trong hành lang, nhìn chung quanh, thở hổn hển hỏi: “Lệnh Hồ cô nương đâu rồi?”

Chu Cảnh đang tập trung bắt mạch cho một thiếu nữ mặc y phục màu tím, trầm giọng nói: “Thương thế của nàng ấy quá nặng, dùng trận pháp chữa đại trà quá chậm, nên Nguyên Hi đang dùng Kén Thần Linh để chữa thương cho nàng. Thuật này rất khó, không thể bị phân tâm được nên đợi xong hết rồi hẵng vào xem.”

Chuyện Lệnh Hồ sắp chết đã khiến người khác sứt đầu mẻ trán, vậy mà còn mọc ra thêm một nha đầu khó giải quyết —— tiểu sư muội Khương Thư của Triệu Chấn ở Tử Hư Phong.

Trước đó họ kết luận có tám nữ tử mất tích, nhưng Nguyên Hi đã mang về chín người từ đáy hồ, và người dư ra chính là nàng. Nàng bị trúng mê thuật rất kỳ dị, có làm thế nào cũng không tỉnh lại được.

Đầu ngón tay của Cố Thái ngưng tụ một quả cầu ánh sáng Tỉnh Thần Thuật màu xanh lam, vừa chạm vào trán nàng đã bị bắn ngược trở về. Y chỉ có thể lắc đầu: “Không ổn, mê thuật Ôn Tấn đã hạ tuyệt đối không tầm thường. Vẫn là nên thông báo cho Tử Hư Phong để bọn họ phái người tới xem một chút.”

Chu Cảnh lập tức lấy giấy bút ra: “Để ta viết thư cho sư huynh của muội ấy.”

Vừa đúng lúc, hắn còn thiếu Triệu Chấn một ân huệ từ chuyện xảy ra ở Đại Hoang.

Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Diệp Tiểu Uyển, mặc dù hắn đang rất phiền não, nhưng vẫn lên tiếng trấn an: “Không cần suy nghĩ nhiều, có thể mang nàng ấy quay về là một điều may mắn lớn rồi.”

Chẳng ai nghĩ tới lần đối phó với Ôn Tấn này lại bất ngờ không kịp đề phòng như thế, vào thời khắc mấu chốt bọn họ còn bị đẩy ra ngoài. Không ai có thể biết được chuyện gì đã xảy ra trong hang động dưới đáy hồ mà khiến cho Lệnh Hồ bị thương nặng đến sắp chết.

Theo lý mà nói, có Nguyên Hi ở đó thì không thể nào.

Chu Cảnh cau mày quay người nhìn ra ngoài cửa sổ. Trong phòng Lệnh Hồ Trăn Trăn không có đèn đuốc gì cả, chỉ có ánh sáng xanh nhạt của Kén Thần Linh chậm rãi dâng lên như thủy triều.

Ánh sáng xanh của Kén Thần Linh đến khoảng giờ Sửu mới tắt đi. Hô hấp của Lệnh Hồ Trăn Trăn, người được bao bọc trong Kén Thần Linh đã đều đặn và dài hơn, chắc hẳn đã ngủ say rồi.

Tần Hi đưa tay thu hồi thuật, dùng sức gió nâng cơ thể nàng đặt lên giường.

Hắn không đi qua cũng chẳng rời đi mà chỉ bước đến bên cửa sổ với vẻ mặt mệt mỏi, lặng lẽ lắng nghe tiếng mưa lớn bên ngoài, bất động như một tượng gỗ được điêu khắc.

Không biết qua bao lâu, trên giường bên trong màn bỗng nhiên phát ra động tĩnh kỳ lạ, giống như một con thú sắp chết giãy giụa yếu ớt. Từng đợt từng đợt hơi thở dồn nén nặng nề vang lên, xen lẫn với tiếng nức nở trầm thấp.

Tần Hi hít một hơi thật sâu, gần như do dự dừng lại một lát, cuối cùng thắp nến lên, cầm đèn lặng lẽ đi đến bên giường, nhẹ nhàng vén màn vải lên.

Lệnh Hồ Trăn Trăn đang cuộn tròn trong chăn, run rẩy kịch liệt, răng đánh lập cập.

Như là có phản ứng với ánh nến, nàng khó khăn quay mặt sang. Trên mi đẫm nước mắt, mồ hôi lạnh lăn dài trên đầu và mặt, gối cũng đã bị ướt một mảng lớn.

Nàng vô thức cầu xin: “Đại bá… con đau quá…”

Ngọn lửa chợt tắt, một đôi tay đã bế nàng lên.

Một cái chạm nhẹ nhưng lại giống như muốn bóp nát nàng, Lệnh Hồ Trăn Trăn há miệng muốn hét lên, nhưng đột nhiên có hai ngón tay đưa vào miệng. Chúng ngăn nàng cắn vào lưỡi mình, cũng chặn cả thanh âm của nàng.

Đây là cái giá phải trả cho vật chủ sau khi Bàn Thần Ti được kích hoạt. Nàng không biết cách để điều khiển thần vật nên đang bị tra tấn bởi cơn đau không thể tưởng tượng được, đó là điều khó tránh khỏi.

Tần Hi không do dự lâu, đỡ lấy đầu nàng rồi cúi đầu áp trán mình vào vầng trán đẫm mồ hôi của nàng, tập trung thông khí, miễn cưỡng dùng linh khí của mình để trấn tĩnh Bàn Thần Ti đang náo loạn lại.

Biện pháp này giống như uống thuốc độc để giải khát. Vì càng làm như vậy, Bàn Thần Ti sẽ càng bị trói chặt vào nàng hơn mà thôi.

Nhưng chuyện trên thế gian này làm gì có đạo lý, bản thân hắn cũng là một trong số đó, cho nên hắn dứt khoát cứ để mặc cho nó tiếp tục hoang đường.

Có hoang đường đến đâu cũng không thể so sánh với nỗi kinh hãi của hắn khi tỉnh dậy dưới đáy động mà không hề hấn gì và phát hiện nàng đã trở thành một người đầy máu.

Nguyên nhân nào đã khiến nàng vô tình kích động Bàn Thần Ti và đảo ngược số phận khiến bản thân suýt chết?

Đúng là Tần Hi đã nghĩ rằng nếu như nếu nhất định phải có một người bị thương, vậy thì người đó tốt nhất nên là nàng. Thế nhưng, hắn đã không tuân theo lý trí của mình và tự đưa ra lựa chọn tồi tệ nhất. Vậy mà nàng cũng đã tự mình giải quyết vấn đề bằng cách xoay chuyển kết quả. Rõ ràng không có ai mất mạng, không thể tốt hơn nữa, nhưng hắn không hiểu, không hợp lý chút nào, giống như nàng và hắn đã trở thành một nan đề không thể nào giải được.

Mưa như trút nước ngoài cửa sổ chẳng biết lúc nào đã trở nên nhỏ lại. Gần như không thể nghe thấy tiếng nức nở nghẹn ngào ngắn ngủi của Lệnh Hồ Trăn Trăn nữa, lực giãy giụa của nàng cũng yếu đi, dần dần không nhúc nhích nữa.

Tần Hi chậm rãi lướt qua gò má lạnh như băng và ẩm ướt của nàng, lau đi những giọt nước mắt còn sót lại trên hàng mi và khóe mắt.

Mây đen mù mịt, bóng tối bên trong phòng vô cùng ngột ngạt.

Vì dựa quá gần nên không thể nhìn rõ mặt nàng, hắn lại bắt đầu tìm lý do cho sự vô lý của mình. Tu sĩ Thái Thượng Mạch đi theo chính đạo, ở đây đang có người đau đến không thể sống được nữa, hắn chẳng qua chỉ đưa ra lựa chọn đúng đắn mà thôi.

Suy nghĩ này khiến hắn an lòng trong chốc lát. Đầu ngón tay đi xuống, lau đi những giọt nước mắt trên môi nàng.

Tiếng mưa rơi càng ngày càng nhỏ, đến khi ngừng hẳn, Lệnh Hồ Trăn Trăn cũng hoàn toàn bình tĩnh trở lại. Qua hồi lâu sau, nàng tựa hồ lại nằm mơ, cắn ngón tay hắn như cắn thịt. Nếu không có Kim Hành Thuật thì chỉ sợ hai ngón tay này của hắn không thể giữ được nữa.

Tần Hi rút tay về rồi đặt nàng trở lại giường.

Mưa tạnh, mây tan, ánh trăng chiếu vào song cửa sổ khiến hắn có thể nhìn rõ khuôn mặt nàng.

Những lý lẽ gượng ép kia bỗng chốc sụp đổ.

Dĩ nhiên, nàng không phải bất kỳ người nào và cũng không phải là “lựa chọn đúng đắn”. Hắn biết, tất cả những hành động vô lý đó đều là vì Lệnh Hồ Trăn Trăn.

Đêm khuya, dưới ánh trăng sáng như tuyết, Tần Hi ngồi một mình bên giường, xoa cái đầu đau như búa bổ vì suy nghĩ quá nhiều suốt một đêm.

Lệnh Hồ Trăn Trăn mơ rất nhiều giấc mộng hỗn loạn suốt cả đêm.

Nàng cảm thấy mình đã trở lại thời còn sống ở Thâm Sơn, còn trở nên vô cùng mạnh mẽ. Tất cả những gì tu sĩ biết nàng đều biết, thậm chí còn có thể tạo ra thiên lôi địa hỏa. Nhưng vì không có ai bầu bạn nên một bầy khỉ đã mua chuộc sức mạnh của nàng và tôn nàng làm Đại Vương. Chúng đưa cho nàng một cái giò heo thơm phức, nhưng có làm thế nào cũng không thể cắn đứt nổi.

Nàng không biết đó là giấc mơ hay ký ức nên muốn lục lọi trí nhớ mình thật kỹ, nhưng có điều gì đó ngăn cản nàng không thể nghĩ về nó. Mọi suy nghĩ của nàng đều giống như những bông tuyết rơi xuống nước, không để lại bất kỳ dấu vết nào.

Trong lúc bàng hoàng, hương thơm dễ chịu của hoa cỏ phơi khô vương vấn xung quanh, Lệnh Hồ Trăn Trăn khẽ cử động, chợt mở mắt ra, nhìn thấy rèm vải mỏng treo trên giường và những ô cửa sổ vuông góc tinh xảo. Đây là bên trong phòng của khách điếm của Linh Phong Hồ tiên môn.

Ánh sáng ban mai ngoài đang chiếu ngoài cửa sổ, màu sắc tĩnh lặng phản chiếu lên khuôn mặt bên cạnh giường của Tần Nguyên Hi, hắn đang lẳng lặng nhìn nàng.

Có lẽ nàng vẫn đang nằm mơ. Rõ ràng trong trí nhớ một khắc trước, nàng vẫn còn đang lo lắng vấn đề sinh tử của hắn, vậy mà giờ đâu hắn lại đang bình an vô sự xuất hiện trước mặt và thậm chí có thể nói: “Cuối cùng cũng tỉnh rồi, có biết sau lưng cô bị xuyên thủng bao nhiêu lỗ không hả?”

Lệnh Hồ Trăn Trăn sững sờ trong chốc lát, sau đó đột nhiên đứng dậy kéo hắn rồi nhìn trước sau trái phải không biết bao nhiêu lần, thỉnh thoảng còn đưa tay chạm vào hắn. Tần Hi cứ để mặc nàng nhìn và chạm vào hắn như thế mà không hề có chút phản ứng nào.

Sau khi xác nhận hắn không bị thương, vẻ mặt nàng mới thả lỏng một chút: “Ngươi không sao chứ?”

“Ta thì có chuyện gì?” Tần Hi nhìn nàng tựa như nàng nói mê sảng. “Người có sao là cô mới đúng, bị thương nặng sắp chết, thiếu chút nữa đã không cứu được rồi.”

. . . Cái gì? Lệnh Hồ Trăn Trăn bối rối: “Ta. . . Bị thương nặng sắp chết? Nhưng mà… chờ một chút, chúng ta làm sao thoát ra được?”

Tần Hi thở dài: “Đương nhiên là ta mang tỷ đi ra từ dưới đáy hồ rồi, nếu không chẳng lẽ là tỷ cõng ta đi ra à? Tiểu sư tỷ, tỷ vẫn là không nghe lời. Ta đã bảo là tránh xa một chút, nhưng tỷ lại nhất quyết tiến về phía trước, kết quả bị Bạch Cốt Thuật của Ôn Tấn đâm tơi tả. Có người nào như tỷ không, Tiểu sư tỷ? Sư đệ bị tỷ dọa đến nửa cái mạng đều không còn nữa.”

Là như vậy sao?

Tần Hi lại giống như đang tính một món nợ lớn với nàng: “Tỷ còn dùng Long Quần Phi Đao nữa. Ôn Tấn vốn là có chút khinh địch, là tỷ phóng phi đao nên mới khiến gã xuống tay mạnh hơn! Tỷ còn nhớ đã đồng ý với ta cái gì không? Còn nhớ chúng ta vẫn còn một cuộc cá cược?”

Lệnh Hồ làm việc gì cũng nhanh nhẹn, nàng kéo những người phụ nữ mất tích ra khỏi hang động, nhưng chỉ có thi thể của Ôn Tấn là không thấy đâu. Chắc chắn đã bị cắt nát trộn lẫn với đám vụn xương trắng kia, và chỉ có Long Quần Phi Đao mới có thể cắt người thành từng mảnh như thế.

Thật không thể khiến người khác an tâm, coi lời của hắn như gió thổi bên tai đấy à?

Lệnh Hồ Trăn Trăn đỡ trán, đầu có chút đau nhức.

Nàng rõ ràng nhớ là Tần Nguyên Hi bị đâm rất nhiều lần, còn nhớ máu của hắn đã thấm ướt ngoại y của mình, sau đó… Sau đó…. Có chuyện gì xảy ra? Nàng không thể nhớ được.

Dương như không có chuyện gì đúng sau khi nàng tỉnh dậy. Nàng không tin hắn không bị làm sao, cũng không tin mình xảy ra chuyện, nhưng sự thật đang rành rành trước mắt. Nàng đúng thật đã có chuyện, còn tinh thần của Tần Nguyên Hi lại vô cùng sảng khoái, đang bày ra vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép*.

*chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn

Thật sự vô cùng kỳ lạ.

Nàng dứt khoát không thèm nghĩ nữa, chỉ vui vẻ chấp nhận: “Chuyện đánh cược là ta thua và đã không làm đúng lời hứa với ngươi nên giờ ta trả lại đồ cho ngươi.”

Dứt lời, nàng liền đưa tay lên định tháo Thượng Thanh Hoàn trên cổ ra, nhưng đã bị Tần Hi ngăn lại với động tác có thể coi là thô lỗ.

Lệnh Hồ Trăn Trăn kinh ngạc ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt tối đen của hắn.

Nàng không thể diễn tả được đây là ánh mắt gì, tựa như cực kỳ tức giận và u ám, nhưng cũng giống như sợ hãi mơ hồ, xen lẫn hoang mang và kinh ngạc, tóm lại là rất phức tạp.

“Tại sao không nghe lời ta? Ta đã nói rồi, sau khi sử dụng thuật pháp sẽ lưu lại dấu vết linh khí. Cô có biết nếu thân phận bị bại lộ sẽ gặp rắc rối lớn đến thế nào không?”

Giọng nói của hắn cuối cùng cũng bộc lộ cảm xúc thật của mình, kìm nén sự tức giận, bất lực và hoang mang đối với nàng.

Lệnh Hồ Trăn Trăn thẳng thắn gật đầu: “Ta biết, nhưng ta càng sợ ngươi chết hơn.”

Tu sĩ Thái Thượng Mạch, con gái của Lệnh Hồ Vũ —— đây là những thân phận không thể nào tránh khỏi khi ra thế giới bên ngoài, nhưng nàng vẫn quan tâm đến điều “Lệnh Hồ Trăn Trăn” yêu thích và ghét bỏ hơn. Nàng không thể để cho hắn chết, không thể được.

Tần Hi bỗng nhiên buông nàng ra.

“Cô vẫn đang nói mớ.” Thanh âm của hắn rất thấp. “Là cô tự tiện dùng Long Quần Phi Đao, tại sao lại sợ ta chết? Người suýt chết chính là cô.”

Nàng không nói gì, hắn đợi hồi lâu, rốt cuộc lại tiếp tục nhìn vào mắt nàng.

Vẫn là ánh mắt thẳng thắn như cũ, không hề nao núng, nhìn thẳng như muốn nói: Tất nhiên tất cả những chuyện đó không phải là mơ, ta chính là sợ ngươi máu chảy đầy đất như vậy đấy.

Hắn suy nghĩ một ngày một đêm cũng không tìm ra nguyên nhân khiến nàng kích động Bàn Thần Ti, nhưng vào thời khắc này, nàng đã cho hắn câu trả lời.

Hắn có lẽ đã từng nghĩ ra đáp án của một vấn đề nan giải như thế trong lúc bối rối, nhưng lại không muốn suy nghĩ sâu xa, cũng không muốn tin.

Tần Hi vội vàng dời tầm mắt đi, thậm chí có chút chật vật.

Nỗi sợ hãi vô cớ khiến hắn muốn né tránh nàng. Thấy Lệnh Hồ Trăn Trăn muốn đưa tay chạm vào mình, hắn lập tức ấn vào trán nàng, rồi đẩy nàng ra một cách chậm rãi mà không cho kháng cự chút nào.