Trăn Trăn Mỹ Nhân Tâm

Chương 6: Vật Quý Đáp Lễ




Giờ Thìn qua hai khắc, Thủy Thanh Trấn trời nắng mấy ngày liền bỗng đổ mưa to. Lệnh Hồ Trăn Trăn đã đi suốt hai ngày không ngủ, đến thị trấn còn chưa kịp lấy hơi thì đã mắc mưa khiến cả người ướt đẫm.

Tị* Vũ Phù lúc này lại mất đi hiệu lực, xui xẻo hơn là những lá bùa khác trên trên người cũng đều bị mưa to làm ướt, không thể sử dụng được nữa. Trong thời tiết này mà không có Tị Vũ hay Tị Hàn Phù, nàng cảm thấy mình mong manh như một quả trứng gà, gió lạnh trực tiếp ghim vào xương tủy, cóng đến nỗi nàng run rẩy suốt dọc đường.

*tị: tránh, phòng ngừa, nấp

Phải mau mua giấy vỏ cây để vẽ bùa thôi, nàng nhìn xung quanh để tìm cửa hàng.

Nhị sư tỷ đã từng nói, yêu thương ở Đại Hoang độc quyền rất nhiều hàng hóa, trong đó bao gồm cả giấy vỏ cây, nên nếu muốn mua chỉ có thể tìm cửa tiệm có chủ là yêu. Cũng vì vậy mà nơi Đại Hoang này đã hình thành một xu hướng kỳ lạ, con yêu nào buôn bán cũng tranh nhau xuất hiện dưới dạng yêu vì chúng sợ người khác sẽ không nhìn ra mình là yêu.

Thế nhưng nàng tìm hồi lâu trong cơn mưa lớn lại chẳng thấy cửa tiệm nào mở cửa, vô cùng heo hút. Thỉnh thoảng có một số cửa hàng mở cửa, nhưng chủ tiệm ai nấy cũng buồn rầu ảm đạm và chẳng có ai là yêu thương cả, thậm chí ngay cả cửa tiệm cho thuê tọa kỵ cũng không có.

Tình huống này là gì đây? Đây là lần đầu tiên Lệnh Hồ Trăn Trăn đến Nam Chi Hoang nên nhất thời nghĩ không ra.

Sư phụ không phải đã nói Thủy Thanh Trấn là thị trấn phồn hoa nhất phía Tây Nam Chi Hoang sao? Bởi vì ở gần Vân Vũ Sơn, có sông hồ chảy qua thị trấn, ngoài ra còn có những khu tắm suối nước nóng rất nổi tiếng nên nơi này luôn đông đúc du khách trong những năm trước.

Vậy mà nàng lại không thể nhìn ra cái gọi là “du khách đông đúc” ở chỗ nào cả.

Sau khi rẽ vào một góc phố, vòng qua hàng cây thường xanh ven đường, nàng chợt ngửi thấy mùi thơm nồng của mì nước. Đã gặm bánh khô nửa tháng rồi, nên mùi này đơn giản là quyến rũ chết người, hai chân Lệnh Hồ Trăn Trăn mất tự chủ mà đi dọc theo mùi hương này. Chẳng mấy chốc, nàng đã nhìn thấy một quán mì ở góc đường, không ngờ lại có rất nhiều khách hàng như thế. Vợ chồng chủ quán tuy rất bận rộn nhưng khi nhìn thấy nàng vẫn rất nhiệt tình mời gọi: “Trời mưa lạnh thế này, sao cô nương không mang theo ô! Vào nhà ăn bát mì nóng cho ấm người nhé!”

Vậy thì ăn một bát, hai mắt nàng sáng ngời bước vào quán mì, sau đó hỏi: “Tại sao trong trấn không có yêu thương mở cửa tiệm vậy?”

Vợ chồng chủ quán bận rộn không kịp nói chuyện, nhưng khách ở một bên lại cười nói: “Từ lâu đã không có rồi. Cô nương hẳn là đã lâu rồi chưa đến Nam Chi Hoang đúng không? Yêu thương làm gì có khái niệm quê hương, nếu ở đây không làm ăn được thì tự nhiên sẽ đi đến nơi có thể làm ăn thôi.”

Không làm ăn được? Lệnh Hồ Trăn Trăn không hiểu lắm, nhưng mì nước đã làm xong, nước tương và một ít hành lá rắc đã lên trên, mùi thơm nồng nàn lạ thường. Sau khi nếm thử một ngụm thấy rất ngon, nàng lập tức đặt mọi nghi vấn kia ra sau đầu.

Quán mì có rất đông khách nên không có chỗ ngồi, nàng chỉ có thể bưng bát mì đứng dưới mái hiên, cẩn thận thổi hơi nóng. Vừa định nhấc đũa lên ăn mì đã nghe thấy tiếng yêu thú gào thét trên đỉnh đầu, tiếp theo là giọng nói của Nhị sư tỷ Vu Yến Quân khẩn thiết vang lên: “Tạ ơn trời đất! Trăn Trăn! Cuối cùng ta cũng tìm thấy muội rồi!”

Hôm nay bất ngờ đúng là không ít nha, Nhị sư tỷ tại sao đột nhiên lại đến đạy?

Lệnh Hồ Trăn Trăn nhìn quanh, lại thấy Vu Yến Quân đang cưỡi một con hắc hổ dừng trước quán mì. Không biết có việc gì gấp mà lúc nhảy xuống suýt nữa đã té, Lệnh Hồ Trăn Trăn phải giữ tay nàng lại.

“Ta đếm ngày nên đoán muội đã xuống khỏi Vân Vũ Sơn rồi! Hai ngày nay ta vẫn đi tìm muội đó!” Vu Yến Quân nói chuyện vừa gấp vừa nhanh, còn kéo nàng đi tới một nơi hẻo lánh, sau đó vội hỏi: “Sao rồi? Có bị thương không?”

Thương thì không có, nhưng tức thì hơi nhiều.

Vu Yến Quân dưới tình thế gấp gáp sẽ không ngừng nói chuyện, cũng không cho phép người khác ngắt lời. Lệnh Hồ Trăn Trăn còn chưa kịp nói chuyện, nàng đã thao thao bất tuyệt: “Muội nói đi là đi như vậy sao! Sau khi muội rời đi, sư phụ mới nhớ ở Nam Chi Hoang không thể thuê tọa kỵ nên cho dù có muốn tìm muội thì cũng chẳng tìm được! Mấy quả kia chẳng tới mấy ngày nữa là sẽ hư hết muội nỡ nhìn chúng cứ thế mà hư sao? Muội không thấy tiếc, nhưng ta lại thấy tiếc thay đó! Nhưng nhìn dáng vẻ của muội thì chắc hẳn không lấy được đúng không? Chẳng sao cả, muội không sao là tốt rồi, chúng ta nhanh về đi, ở nhà có chuyện rồi….”

Thừa dịp nàng nói một hơi không ngừng, Lệnh Hồ Trăn Trăn lục lọi trong túi áo ướt, cuối cùng lấy ra một cái túi giấy trắng, bên trong đựng sáu quả loan trắng nõn sáng bóng vẫn còn vệt nước mưa.

Vu Yến Quân đang thao thao bất tuyệt đột nhiên dừng lại.

Nàng kinh ngạc nhìn quả loan, giọng nói đầy nghi hoặc: “Đây, đây là quả loan thật sao?”

Còn có giả nữa sao. Lệnh Hồ Trăn Trăn ăn một đũa mì: “Tỷ sờ thử đi.”

Vu Yến Quân đưa tay ra, dùng đầu ngón tay chạm vào rất nhẹ nhàng và cẩn thận, quả nhiên là thật! Niềm vui đến quá đột ngột khiến nàng cảm thấy như đang nằm mơ, hồi lâu nói không ra lời.

Mặc dù biết tiểu sư muội này rất nhanh nhẹn, có thể khuất phục dã yêu, nhưng phù khôi của Yêu Quân lại khác, ngay cả tu sĩ còn chưa chắc đối phó được. Nàng tự ý rời đi như thế khiến mình và sư phụ ngày đêm lo lắng, chỉ sợ nàng gặp chuyện, nhưng hoàn toàn không ngờ tới nàng có thể thật sự hái được trái cây.

Trong mắt Vu Yến Quân bỗng nhiên tràn đầy nước mắt: “…Vậy thì Đại sư tỷ được cứu rồi.”

“Đại sư tỷ?” Lần này đến phiên Lệnh Hồ Trăn Trăn hoang mang.

Là sư phụ muốn dùng quả loan làm nguyên liệu để vẽ Thần Khí Phù, thợ thủ công thường xuyên tìm kiếm nguyên liệu xung quanh Đại Hoang và Thần Khí Phù là phương pháp tự vệ tốt nhất. Tuy nhiên, những năm này Thang Viên* Yêu Quân của Nam Chi Hoang không hiểu vì lý do gì mà nổi điên dán bùa lên tất cả mọi thứ trong vùng và tuyên bố chúng là của mình, trong đó có cây loan trên Vân Vũ Sơn kia. Trong sư môn đều là người bình thường nên làm gì hái được, thêm nữa sư phụ vốn đã rất ghét tu sĩ nên chuyện này vốn là điều không thể.

*tên đúng là Xương Nguyên Yêu Quân, đây là do bà Trăn bả nghĩ sai thôi :)))

Vì vậy nàng đã đến Vân Vũ Sơn hái giúp quả loan, nhưng chuyện đơn giản như thế làm sao lại liên qua đến Đại sư tỷ được?

Vu Yến Quân lau đi giọt lệ trên khóe mắt, cẩn thận cất trái cây vào, thở dài nói: “Muội vẫn chưa gặp Đại sư tỷ đúng không? Tỷ ấy là con gái ruột của sư phụ, lúc trước đã rời khỏi sư môn đại trạch, mấy ngày trước mới vừa được người đưa về, nói rằng khi tỷ ấy ở Bắc Chi Hoang thu thập vỏ cây Nhược Mộc đã bị yêu thương đánh trọng thương! Haiz! Thật sự là quá đáng ghét! Ta tưởng rằng chỉ có nơi Nam Chi Hoang này khắc nghiệt, ai ngờ đám yêu thương ở Bắc Chi Hoang cũng ngông cuồng như thế!”

Hóa ra là như vậy. Thế nhưng, đã là yêu ở Đại Hoang thì không ngông cuồng mới là hiếm.

Lệnh Hồ Trăn Trăn vùi đầu tiếp tục gắp mì ăn, nhưng Vu Yến Quân là người nóng tính, lập tức lôi nàng đi: “Nhìn dáng vẻ thảm thương của muội kìa! Đã nói muội không nên dùng vỏ cây bình thường để vẽ bùa rồi, loại bùa đó có thể chống đỡ được bao lâu? Nhanh lên! Trước tiên tìm một khách điếm để tắm nước nóng đã, sau đó dọn dẹp và về nhà ngay lập tức!”

Lệnh Hồ Trăn Trăn liên tục nuốt mì, thanh âm lúc rõ lúc không: “Bát mì này hai văn tiền, để ta ăn xong đã.”

Dù gì cũng là một thợ thủ công dự bị, vậy mà lại so đo vì hai văn tiền. Vu Yến Quân vừa bực mình vừa buồn cười: “Muội hái được quả loan rồi còn sợ sư phụ không trả tiền sao?”

Lệnh Hồ Trăn Trăn lắc đầu, chỉ vào chiếc vòng tay chạm khắc gỗ trên cổ tay phải, đó là bảo vật khắc gỗ do sư phụ tự tay làm để duy trì Càn Khôn Pháp trong tay áo mình.

“Không lấy tiền. Trái cây là quà đáp lễ cho chiếc vòng này.” Nàng nuốt mì với vẻ mặt thoải mái như thể đã trả hết nợ.

Lại là đáp lễ.

Sau nửa năm sống chung, Vu Yến Quân đã quen với cách hành xử kỳ lạ này của nàng.

Quả loan là dùng để cứu mạng của Đại sư tỷ, mà một cái bảo vật cỏn con kia có thể dùng để so sánh với mạng sống của Đại sư tỷ sao? Thế nhưng tiểu sư muội không hề quan tâm đến chuyện này, muội ấy lúc nào cũng phải bình đẳng, ai có nói gì cũng vô dụng.

Bỏ đi, đáp lễ thì đáp lễ, còn có thể đánh nàng sao.

Vu Yến Quân nhướng mày, tỉ mỉ nhìn Lệnh Hồ Trăn Trăn. Cả người nàng từ đầu tới chân đều là nước nhỏ giọt, váy áo mềm mại đều dính sát vào người, dáng vẻ mê hoặc lòng người, thoạt nhìn không có chút nào mạnh mẽ. Quả thật không thể tưởng tượng được khả năng đánh bại dã yêu của nàng từ đâu ra cho đến khi tận mắt nhìn thấy.

Nàng không nhịn được hỏi: “Muội làm sao hái được trái cây thế? Phù khôi của Yêu Quân có làm khó muội không?”

Đây là một câu chuyện dài, còn rất bực mình nên không muốn nói tới.

Lệnh Hồ Trăn Trăn tức giận húp nước mì nóng, Vu Yến Quân nhìn thấy nàng như vậy liền biết nàng có chuyện không vui nên dứt khoát đổi chủ đề: “Chúng ta trở về chữa trị cho sư tỷ trước đi. Ta hiểu muội muốn ra ngoài thăm thú nên đợi đến lúc Đại sư tỷ khỏe lại, ta sẽ dẫn muội ra ngoài chơi, có đi chơi một năm cũng không thành vấn đề.”

Vốn tưởng rằng tiểu sư muội nhất định sẽ vui vẻ đồng ý, nhưng ai ngờ nàng lại sững sờ một lúc: “Nhưng ta phải làm quan môn đệ tử mười năm trước đã.”

Nàng thật sự coi việc làm quan môn đệ tử mười năm là thứ để đổi chác….

Vu Yến Quân xoa xoa thái dương nhớ lại nửa năm trước sư muội sau khi thu thập được cây dâu yêu đã định rời đi, nhưng sư phụ lại khóc lóc đòi nàng làm đệ tử, cuối cùng còn dùng tiền dụ dỗ và bỏ ra năm trăm lượng để mua mười năm nàng làm quan môn đệ tử. Kiến thức của tiểu sư muội có thể không nhiều nên năm trăm lượng là đã đủ để nàng suy nghĩ lại mà không chút do dự bái nhập sư môn.

Một người dám mua, một người dám bán, dùng tiền bạc để đổi lấy quan môn đệ tử, cũng được coi là chuyện lạ độc nhất vô nhị rồi.

Sau đó chợt nghe nàng nói tiếp: “Hơn nữa sư phụ còn nói chuyến này sau khi trở về từ Vân Vũ Sơn sẽ dạy ta kỹ năng chạm khắc gỗ.”

Vu Yến Quân có chút kinh ngạc, lại có chút vui mừng: “Ta còn tưởng rằng muội không thích nghề thủ công này chứ, có phải đang nói suông không đó?”

Sau khi bái nhập sư môn, tiểu sư muội này lại vô cùng tận tụy với công việc, ngày hôm đó nàng nhìn sư phụ thêu chân ngôn suốt một đêm —— đó là bộ y phục của gia đình nào đó ở Đông Chi Hoang đặt làm, yêu cầu là mỗi giờ phải thay đổi một mùi hương. Đến buổi sáng, Dẫn Hương Chân Ngôn cuối cùng cũng thêu xong, khi giũ y phục ra, mùi hương say lòng người lập tức phả vào mặt. Sư phụ hỏi nàng có thích không nhưng nàng chỉ trả lời hai chữ “lòe loẹt” khiến sư phụ tức giận đến mức trừng nàng cả ngày.

Thế nhưng, tư chất của nàng thật sự hiếm thấy. Nàng có thể vẽ bùa chỉ trong một nét mà không hề dừng lại, cuối cùng, sư phụ lại cắn răng cố gắng thay đổi tính tình âm dương quái khí của mình biến thành dễ chịu vui vẻ suốt cả ngày.

Lệnh Hồ Trăn Trăn rất nghiêm túc: “Lá bùa và bảo vật rất hữu dụng.”

Đặc biệt là lần ở Vân Vũ Sơn này, Thần Phong Phù và đôi cánh vải dầu đều thuận lợi xoay chuyển tình thế. Nếu không, nàng chắc hẳn đã bị đám tu sĩ vô lại kia lừa chết rồi.

Vu Yến Quân cười nói: “Tiên môn thuật pháp đương nhiên là hữu dụng rồi, nhưng có dùng đến đâu cũng không bằng tu sĩ chân chính. Sau này trở thành thợ thủ công rồi, thứ mà muội làm nhiều nhất vẫn là mấy thứ lòe loẹt này.”

Lệnh Hồ Trăn Trăn đang muốn nói, chợt nghe đầu đường truyền đến tiếng huyên nào, sau đó là một tiếng nổ thật lớn khiến mọi người đều cả kinh.

Sau ba tiếng như sấm rền, một thanh âm khác từ trên bầu trời truyền xuống xuyên thẳng vào tai, chính là Sắc Lệnh Thuật của Yêu Quân: “Gần đây có tu sĩ gây sự bên trong địa giới, giết hại yêu loài, tâm địa ác độc! Từ nay trở đi, khác điếm, quán ăn, và nhà dân không được phép tiếp đãi các tu sĩ nữa! Bất cứ ai chống lại mệnh lệnh sẽ bị trừng phạt bằng cách thiêu sống!”

Cứ nói như vậy mấy lần, người dân trong thị trấn đột nhiên hoảng hốt và bắt đầu ồn ào cả lên.