Trên cầu có mấy tu sĩ Tử Hư Phong nằm ngổn ngang, Khương Thư đang nằm úp mặt xuống đất, không biết còn sống hay đã chết.
Triệu Chấn cả kinh mất cả hồn phách, nhanh chóng bước tới và bế nàng lên. Mũi vẫn còn hơi thở, nhưng lại có máu chảy ra từ ngũ quan, hẳn là bị nội thương khá nghiêm trọng.
“Là ngươi làm sao?!”
Y không đợi câu trả lời, Tử Hợp Kính đã hóa thành một luồng tử quang bay lên không trung. Tuyết lập tức ngừng rơi nơi mặt gương phản chiếu, như muốn khóa chặt Ngu Vũ Linh ngay tại chỗ.
Sau chiếc váy màu vàng của nàng dường như có một cái đuôi dài vô hình, động tác nhanh như chớp, trong chớp mắt đã ở trước mặt Triệu Chấn. Đồng tử của nàng xếp thành một đường thẳng, giọng điệu vô cùng u ám: “Chân thân của Mặc Lan hiện tại đang ở nơi nào?”
Triệu Chấn định đẩy nàng ra, chợt nghe Tần Hi lên tiếng: “Đây là Bức Thanh Thuật, Xương Nguyên Yêu Quân từng đến đây?”
Ngu Vũ Linh giống như một con rắn vội vã trườn đi, đột nhiên chạy đến trước mặt hắn, nhưng lần này không chỉ đồng tử giương lên, mà ngay cả răng nanh cũng gần như lộ ra: “Trả lời câu hỏi của ta trước! Là các ngươi đả thương Mặc Lan? Chân thân của nàng ấy đang ở đâu?!”
Tần Hi lui hai bước tránh khỏi hai chiếc răng nanh đáng sợ của nàng, sau đó cảm giác được Lệnh Hồ đang ngủ say trong lòng mình đang cử động, chật vật như muốn đứng dậy.
Hắn siết chặt cánh tay, ôm nàng thật vững vàng: “Đừng động.”
Tình huống phức tạp và khó hiểu, có trời mới biết Ngu Vũ Linh theo phe nào. Nếu bị nàng ta làm khó dễ, động tĩnh chắc chắn sẽ rất lớn, tốt hơn vẫn là để hắn giữ nàng ở nơi an toàn.
Lệnh Hồ Trăn Trăn ngừng giãy giụa, ngẩng đầu nhìn Ngu Vũ Linh đang tức giận, trong giọng nói êm ái của nàng có chút yếu ớt khàn khàn: “Là ta đả thương Mặc Lan, chân thân đang trong tay ta.”
“Đệ tử Thần Công Quân, cô phải cho ta một lý do!”
Cho dù quan hệ của Ngu Vũ Linh và sư phụ có tốt đến đâu thì yêu Đại Hoang vẫn là yêu Đại Hoang, vĩnh viễn phách lối và không hế nói lý chút nào. Dáng vẻ như muốn làm chủ thiên hạ này là do thiết luật chiều hư mà thành.
Lệnh Hồ Trăn Trăn nói: “Nàng ta cùng một phe với mấy người Thang Viên Yêu Quân, thả ra Tồi Hồn Trận muốn bắt ta đi. Tại sao cô lại ở đây? Còn muốn đòi chân thân của nàng ta? Cô cũng cùng một phe với bọn họ sao?”
“Bọn họ xứng sao?!” Ngu Vũ Linh khinh bỉ cười lạnh, đột nhiên thu lại yêu tương, đưa tay về phía Lệnh Hồ Trăn Trăn. “Đưa chân thân của Mặc Lan cho ta, nếu hoa cỏ yêu rời khỏi chân thân quá lâu sẽ chết.”
Lệnh Hồ Trăn Trăn lắc đầu: “Không đưa được, nàng ta muốn giết ta.”
Ngu Vũ Linh hít một hơi, vẻ mặt từ từ bình tĩnh trở lại: “Cô yên tâm, nàng ấy sẽ không ra tay nữa đâu. Như vậy đi, lần này ta tới vì có hai chuyện, đầu tiên là vì tìm Mặc Lan, thứ hai là vì cô. Đệ tử Thần Công Quân, chúng ta sẽ giải quyết từng chuyện một.”
“Đợi một chút!” Triệu Chấn nghiêm nghị quát ngăn lại. “Tại sao chúng ta phải tin cô? Cô và Mặc Lan đều là linh nhân của rạp hát Vong Sơn, nàng ta đã thả ra Huyễn Hương Tồi Hồn Trận, còn cô thì sao? Còn nữa, Vạn Thử Yêu Quân vốn bị trói ở chỗ này đâu mất rồi?! Là cô thả ra sao?!”
Ngu Vũ Linh lúc này đã không còn tức giận nữa, nàng chỉ nhìn y như đang nhìn mọt đứa bé không hiểu chuyện, bình tĩnh nói: “Thứ nhất, rạp hát Vong Sơn không hề liên quan đến chuyện này. Thứ hai, Xương Nguyên Yêu Quân đã đến đây, người là lão bắt đi, Yêu Quân cũng là lão thả ra, vốn còn muốn bắt Mặc Lan, nhưng đã bị ta cản lại. Thứ ba, thiếu niên lang thật không biết phải trái, nếu ta không đến kịp lúc thì những tu sĩ này không chỉ bị thương nhẹ như vậy đâu. Ta còn có việc muốn nói cùng đệ tử của Thần Công Quân, nếu như ngươi có thời gian phồng mang trợn mắt với ta thì chẳng bằng mau chữa thương cho bọn họ đi. Bức Thanh Thuật càng để lâu chỉ càng đau khổ hơn thôi.”
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng nàng nói có lý. Phải mau chữa thương cho các sư đệ và sư muội thôi.
Triệu Chấn trừng mắt nhìn nàng một lúc, rốt cục vẫn phải bế Khương Thư đi vào thủy tạ. Các tu sĩ bắt đầu chữa thương, hỏi thăm, và mắng chửi, khắp mọi nơi ồn ào náo nhiệt.
Xem ra Ngu Vũ Linh không hề muốn bên cạnh có người quấy rầy, Tần Hi nhẹ nhàng đặt Lệnh Hồ Trăn Trăn xuống đất, đưa tay tháo Ngọc Thanh Hoàn vẫn luôn đeo trên bím tóc của mình xuống, rồi bỏ vào tay áo lông cừu khoác trên người nàng, thanh âm rất thấp: “Đừng tháo áo xuống.”
(lo lắng dữ ta =)))) )
“Thiếu niên lang quá đa nghi rồi.” Ngu Vũ Linh trêu đùa nói. “Ta không chiếm giữ nàng lâu đâu, mau tránh ra đi.”
Tần Hi cười một tiếng, xoay người đi vào thủy tạ.
“Hai chuyện kia là gì?” Lệnh Hồ Trăn Trăn xoa xoa đầu đang đau nhức một cách khó hiểu, nhìn về phía Ngu Vũ Linh. “Nói đi.”
Vị vũ linh xà yêu này tất nhiên rất thích sự dứt khoát của nàng, trên khuôn mặt quyến rũ của nàng cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười châm biếm: “Nói chuyện đầu tiên trước, đó là lý do ta tìm cô để đòi lại chân thân của Mặc Lan. Chủ rạp đã thẩm vấn A Sơ xong, xác nhận người đã ra tay với hai vị tu sĩ Tam Tài Môn ngày đó chính là Mặc Lan. Vì để ngăn nàng chạy trốn nên ta mới tự mình tới Dao Sơn tìm.”
Lệnh Hồ Trăn Trăn nghiêng đầu suy nghĩ một chút, rồi đưa tay vào ngực áo lấy ra một đóa Mặc Ngọc Mẫu Đơn to lớn. Vì đã bị nàng ngắt mất nửa đóa nên hiện giờ trông nó vô cùng ảm đạm.
“Sau khi nói xong chuyện thứ hai, ta sẽ đưa chân thân cho cô.” Nàng nói.
Ngu Vũ Linh đặc biệt thích phong cách nói chuyện nhanh chóng gọn gang này của nàng, vừa mỉm cười đang định nói thì lại nghe Mặc Lan vốn hôn mê bất tỉnh rên rỉ, khẽ động. Nàng cuối cùng cũng tỉnh rồi.
“Chân thân… chân thân… trả cho ta…” Thanh âm của nàng vô cùng đau đớn, hai tay không ngừng cào loạn trong tuyết.
Chiếc váy dài màu vàng của Ngu Vũ Linh đột nhiên xoắn lại như đuôi rắn, nặng nề đè lên lưng nàng ta. Giọng nói của nàng lạnh lùng vô cùng: “Mạc Lan, cô có biết tội của mình chưa?”
Mặc Lan thở dốc nặng nề, một lúc sau mới bình tĩnh trở lại, nói: “Có phải tiểu điệp yêu kia đã đổ hết trách nhiệm lên đầu ta không?”
Ngu Vũ Linh chậm rãi nói: “Tên nàng ấy là A Sơ, nàng vì cô mà chết. Ngay cả tên nàng mà cô cũng không muốn nhắc sao?”
“Chết?” Mặc Lan ửng sốt một chút, sau đó lại cười nói: “Là các ngươi giết, lại còn trách tội ta, đây là đạo lý gì thế?”
“Cô còn không biết là đạo lý gì à?” Ngu Vũ Linh hỏi ngược lại. “A Sơ vẫn còn nhỏ lại ngốc nghếch, vẫn luôn mong muốn được lớn lên sớm và trở thành một linh nhân thực sự. Nàng đã ngưỡng mộ và tín nhiệm cô như thế, vậy mà cô lại tiêm nhiễm chuyện hoang đường như tu sĩ ngâm rượu kia vào đầu nàng. Thử hỏi, A Sơ làm sao không tin cho được?”
Mặc Lan vẫn cười: “Ta chẳng qua chỉ trò chuyện một chút cùng nàng ta thôi. Mọi chuyện đều là do một mình nàng tự nguyện làm, giờ lại tới trách ta?”
Ngu Vũ Linh trầm tư nhìn nàng: “A Sơ không trách cô, cũng không muốn liên lụy đến cô, là chủ rạp dùng Sưu Hồn Thuật lục soát ký ức của nàng. Kiến thức của cô sâu rộng, đương nhiên sẽ biết được Sưu Hồn Thuật là thuật pháp khốc liệt đến mức nào. Nàng ấy vừa mới qua đời vào chiều nay, trước khi đi vẫn luôn khóc cầu xin ta bỏ qua cho cô. Nàng luôn nói đây là cam tâm tình nguyện, nhưng ta lại không cam tâm thay A Sơ.”
Nói đến đây, nàng dời đi tầm mắt không nhìn Mặc Lan nữa, tiếp tục nói: “Cô cảm thấy A Sơ cái gì cũng không biết sao? Cô sai rồi, nàng ấy cái gì cũng biết.”
Lúc đầu chẳng qua chỉ là sự ngưỡng mộ theo bản năng của một tiểu điệp yêu dành cho hoa yêu mà thôi. Hoa yêu xinh đẹp dịu dàng, hoàn toàn khác với vũ linh xà yêu, thậm chí còn có thể thỉnh thoảng tâm sự cùng tiểu điệp yêu, giúp nàng giải bày những tâm sự ngây thơ và ngu ngốc đó.
Đối với hoa yêu mà nói, đây chẳng qua chỉ là một sự tương tác bình thường mà thôi. Vì để sống yên ổn ở rạp hát nên nàng đối xử với ai cũng không tệ. Nhưng tiểu điệp yêu lại coi nàng là tri kỷ, nói tất cả mọi chuyện với nàng, chuyện gì cũng đều nguyện ý tin tưởng nàng.
“Chuyện Xương Nguyên Yêu Quân phái người âm thầm liên lạc với cô, A Sơ biết hết.” Thanh âm của Ngu Vũ Linh dần dần trở nên mất bình tĩnh. “Cô cố ý kéo nàng xuống nước, lừa gạt nàng chuyện tu sĩ ngâm rượu để nàng thay cô bắt tu sĩ Tam Tài Môn đi. Nàng biết cô không nói hết toàn bộ, nhưng vẫn tin cô. Thậm chí còn vì không để ta phát hiện cô xuống tay với tu sĩ nên đã lén cho “Quỷ Dung Lộ” vào bồn tắm khiến ta tin rằng đó là do rạp hát đối thủ hạ chú.”