Trăn Trăn Mỹ Nhân Tâm

Chương 159: Ngoại truyện 2: Hồ Trung Nhật Nguyệt (Thượng)




Mùa xuân tháng Ba, hoa nở ngập tràn. Kính Sơn ở ở Dương Châu trở thành điểm du lịch đông đúc.

Lúc này đã là buổi trưa, ánh mặt trời chiếu xuống hồ nước lớn dưới chân Kính Sơn khiến mặt hồ trông như một viên pha lê xanh biếc trong suốt. Gió nhẹ lướt qua, mặt hồ xanh trong phẳng lặng như gương, nhìn xa như có hai ngọn núi đối diện nhau, cảnh đẹp lạ thường. Bên bờ hồ, những nữ tử trong các y phục du xuân mềm mại như những đóa hoa biết di chuyển, dưới ánh mặt trời ấm áp và gió xuân, tiếng cười nói không ngớt.

Ngày xưa, nàng cũng từng là một sắc màu bình dị trong bức tranh tươi đẹp ấy.

Diệp Tiểu Uyển ngồi trên ngọn cây, lấy từ hộp đồ ăn một chiếc bánh bao cá nóng hổi, cắn một miếng lớn.

Mười năm không thấy cảnh Đông Nam, không nếm hương vị Đông Nam, nàng vẫn có chút hoài niệm.

Những năm gần đây, Vạn Thử Yêu Quân đã đưa dì nhỏ ẩn cư trong núi sâu ở Lương Châu. Dưới sự chăm sóc tận tình của lão, dì nhỏ dần tỉnh táo hơn, nhờ vậy mà nàng có thể yên tâm rời đi, không làm phiền hai người họ sống bên nhau. Ban đầu, nàng định đến Đại Hoang làm một yêu thương hoặc linh nhân, nhưng trên đường lại tình cờ cứu một hoa yêu nhỏ, mà nàng không thể từ chối lời mời nhiệt tình của cô bé ấy đến làm khách tại tộc hoa yêu gần Kính Sơn ở Dương Châu —— hóa ra có một tộc hoa yêu sinh sống gần đó mà trước đây nàng không hề biết.

Ở lại một tháng, không ngờ gần đây liên tục có hoa yêu mất tích trong tộc, mà đều là biến mất theo từng cặp từng cặp. Điều này khiến nàng không khỏi nhớ đến Ôn Tấn ngày xưa. Chẳng lẽ gã đã ngừng quấy phá con người mà chuyển sang quấy rối yêu rồi?

Diệp Tiểu Uyển, với yêu lực đã mạnh hơn xưa, quyết tâm giúp đỡ những hoa yêu đang hoảng sợ giải quyết vấn đề.

Ăn hết hộp bánh bao cá, nàng thoải mái ợ một cái, ồi lắng tai nghe xung quanh. Ngoài tiếng gió thỉnh thoảng vén lá cây xào xạc, rừng núi vắng lặng không một tiếng chim kêu, cũng chẳng thấy bóng dáng côn trùng đâu.

Quả nhiên có điều kỳ lạ ở gần đây.

Nàng hóa thành một luồng âm phong, bay về phía sâu trong rừng, cố tìm kiếm luồng yêu khí mơ hồ như sợi chỉ, đột nhiên thấy trước mặt sáng hẳn ra. Cánh rừng vốn kéo dài bất tận như bị một bàn tay khổng lồ bẻ gãy, tạo thành một vết nứt rộng và dài, đất xung quanh nứt toác và lật ngược lên, cây cỏ đổ ngổn ngang.

Trong vết nứt khổng lồ mọc lên vài cây hoè khổng lồ hơn nữa, tán cây như những đám mây xanh khổng lồ che kín cả bầu trời, rễ cây và những dây leo to như miệng giếng quấn lấy nhau như rắn trên vách đá, trông như thể vết nứt được tạo ra bởi rễ cây chen lấn mà thành.

Diệp Tiểu Uyển cẩn thận đến gần rìa vết nứt, cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy một vùng tối đen sâu hun hút, hoàn toàn không thấy đáy.

Bẻ gãy cả núi rừng, để cây hoè lớn thành thần thụ như vậy, phía dưới nhất định có thứ gì đó bất thường.

Nàng chạm nhẹ vào thân cây hoè lạnh lẽo thô ráp, định cảm nhận tình hình bên dưới, bỗng nghe tiếng gió rít lên. Với khí thế của chấn động linh khí, đây hẳn là một tu sĩ lợi hại.

Đặc thù huyết mạch khiến nàng không muốn chạm mặt bất kỳ tu sĩ nào, liền hóa thành âm phong tránh né. Bất ngờ từ trong vết nứt bỗng có ánh sáng xanh như sương mù lan ra, dường như có vô số bàn tay nhỏ mềm mại nhất vuốt ve, đáy lòng nàng dâng lên niềm vui và cảm giác ngứa ngáy kỳ lạ.

Dưới đáy vực quả nhiên có vật lạ —— đây là ý nghĩ cuối cùng của Diệp Tiểu Uyển trước khi ngất đi.

Nàng thậm chí không kịp thì trước mắt đã tối sầm. Không biết đã qua bao lâu, có thể chỉ là thoáng chốc, cũng có thể đã qua một đêm. Đột nhiên, nàng cảm thấy cơ thể rơi mạnh xuống đất, đau đến không thốt nên lời.

Lại thêm một đòn nặng nề giáng vào bên sườn, ngũ tạng như bị đảo lộn. Diệp Tiểu Uyển há miệng phun ra một ngụm máu. Nàng định hóa thành âm phong trốn thoát, nhưng không tìm thấy yêu đan, chỉ cảm nhận linh khí đang chạy trong kinh mạch – là khi còn là tu sĩ sao?!

Đây là tình huống gì đây?!

Nàng gắng chịu đựng cơn đau ở bên sườn, vội vàng mở mắt nhìn quanh, nơi này dường như là một hang động yêu quái, chắc chắn còn là loại yêu ăn thịt người vì từng đống xương khô đang chất đầy trong góc. Nàng nằm trên mặt đất, đối diện có một con thú yêu, mặt mày hung tợn đang đấm đá nàng, miệng còn cười nhạo: “Vừa rồi không phải còn khí thế hùng hổ đòi trừ yêu sao? Chỉ dựa vào chút tài mọn thế này thôi hả?”

Cổ áo bị siết chặt, thú yêu khổng lồ nhấc nàng lên, hơi thở tanh hôi phả vào mặt nàng, cười đầy quái dị: “Mặt mũi không tệ, để ta xem xem thân hình có tốt thế không.”

Tiếng xé rách y phục vang lên rõ ràng, Diệp Tiểu Uyển không ngờ mình lại rơi vào hoàn cảnh sắp bị xâm phạm thế này, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Sao nàng lại thảm thế này?!

Linh khí cuối cùng cũng chảy trong kinh mạch, những dây leo nhỏ mọc lên từ mặt đất, trêu đùa quấn lấy thú yêu khổng lồ, nhưng chỉ bị gã xé thành từng mảnh.

Lần này xong rồi.

Diệp Tiểu Uyển không thể nào tìm thấy yêu đan, khi còn là người, yêu đan vẫn ở trong đan điền, nhưng giờ nàng dường như đang là một con người thật sự, mà tư chất rách nát cũng là thật.

Không phải chứ, rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Nàng cảm thấy nếu chết ở đây, có lẽ sẽ không thể nhắm mắt được mất.

Bên ngoài hang động bỗng truyền đến giọng nói quen thuộc, trầm thấp nhưng thô lỗ: “Con yêu chó má khốn kiếp kia, cuối cùng lão tử cũng tìm được ngươi rồi!”

Kim quang sáng chói xông vào hang động, sượt qua vai Diệp Tiểu Uyển, lao vút qua làm nửa người tên thú yêu đối diện bị cắt nát bấy. Một bàn tay không khách khí túm lấy cổ nàng, ném bay ra ngoài, đồng thời, kim quang trường đao cũng vẽ một đường cong tuyệt mỹ. Kim quang chưa tan, nhưng đầu của thú yêu đã rơi xuống đất.

“Gã quả thật là đồ khốn kiếp.”

Giọng nói quen thuộc lại xuất hiện bên cạnh, Diệp Tiểu Uyển đang bay ngược ra ngoài đột nhiên bị ngăn lại. Hắn nâng tay chạm vào vai nàng, dường như vì chạm phải da thịt mịn màng nên ngập ngừng một chút rồi thu tay ngay.

Chiếc áo rộng lớn được ném lên người, nhanh chóng quấn chặt lấy cơ thể nàng. Nàng đặt hai chân xuống đất, nhưng cơn đau nhói ở bên sườn khiến nàng không thể đứng vững, ngã nhào xuống.

“Bị thương chỗ nào?”

Khuôn mặt tuấn tú hiện lên trong tầm mắt, Chu Cảnh một thân bạch y, cau mày cúi người nhìn nàng.

… Đây là tình huống kỳ quái lại nguy hiểm gì đây? Mơ sao?

“Huynh…”

Nàng chỉ nói một chữ rồi ho đến mức không thở nổi, chắc chắn là xương sườn đã gãy, nội tạng e rằng cũng bị tổn thương nặng. Máu chảy xuống dọc theo khóe môi, bên tai nghe thấy tiếng Chu Cảnh dường như đang tìm kiếm thứ gì đó trong mớ hỗn độn xung quanh, vừa lẩm bẩm: “Tu vi cô kém cỏi thế này mà cũng dám chạy loạn trong núi rừng? Quả thật là không muốn sống… A, tìm được rồi, đồ trời đánh, dám trộm bảo vật của ta… May mà còn nguyên vẹn…”

Tiếng bước chân lại một lần nữa đến gần, Chu Cảnh ngồi xổm trước mặt nàng. Vẻ đẹp như hoa mẫu đơn hoàn toàn khác với lời nói và hành động của hắn lại một lần nữa phủ kín tầm mắt nàng. Hắn do dự quan sát nàng: “Có thể đứng dậy xuống núi được không?”

Diệp Tiểu Uyển yếu ớt nói: “Xương sườn của ta gãy rồi…. Huynh… huynh có biết trị thương không…?”

Hắn lùi lại hai bước: “Xin lỗi, vị trí vết thương của cô nương có chút bất tiện. Ta sẽ xuống núi mời đại phu giúp cô ngay.”

Nương nó, lúc này mà còn bất tiện cái quái gì nữa.

Bây giờ nàng chắc chắn đây đúng là Chu Cảnh. Năm đó ở Vân Vũ Sơn cũng vậy, thấy nàng bị thương ở đùi thì cứ viện cớ bất tiện và tìm đủ mọi cách từ chối, đúng là thấy chết mà không cứu.

“Nếu ta chết vì đau… tất cả là… là tại huynh…” Diệp Tiểu Uyển nói được nửa câu thì ngất đi.

Trong mơ hồ, nàng nghe thấy hắn lẩm bẩm chửi rủa gì đó. Cơ thể rất nhanh được nhấc lên, một bàn tay do dự luồn qua khe hở y phục, nhẹ nhàng đặt vào vết thương nơi xương sườn.

Đó là Thuật Trị Thương của Thái Thượng Mạch. Rốt cuộc đây là tình huống gì vậy? Trở về quá khứ ư? Nhưng lần đầu nàng gặp Chu Cảnh là ở Đại Hoang, mà nàng cũng đã liều lĩnh mà giết yêu lúc chó nào đâu.
(dạ này là chị Uyển chửi không phải mình😊)

Quan trọng nhất là, Diệp Tiểu Uyển chưa bao giờ là người, nhưng cơ thể này lại là một con người thực sự.

Ánh nắng lấp lánh xuyên qua kẽ lá rọi vào mí mắt, có chút chói. Nàng theo phản xạ giơ tay lên che, trong cơn nửa tỉnh nửa mơ, chỉ cảm thấy cái lạnh của mặt đất xuyên qua lớp y phục mỏng manh mà xâm nhập vào da thịt nên hắt hơi liên tục mười mấy lần. Khi lật người ngồi dậy, mắt nàng lại thấy sao bay đầy trời, tai ù đi, nàng phải chống tay xuống đất một lúc lâu mới có thể cử động được.

“Cô không phải tu sĩ sao?” Giọng của Chu Cảnh truyền xuống từ ngọn cây. “Sao không dùng chân ngôn chống lạnh?”

… Người vẫn còn đây, không phải là mơ.

Diệp Tiểu Uyển đầu óc choáng váng, tựa vào gốc cây: “Tu vi ta thấp, bây giờ không vận chuyển được chu thiên.”

Cách đó không xa truyền đến tiếng nước suối róc rách, nơi này là một vách đá, cỏ xanh rờn, cây cối xanh tươi. Nàng quan sát một hồi, rồi bất chợt hỏi: “Đây là đâu?”

Bóng dáng bạch y chợt xuất hiện trước mặt, Chu Cảnh cau mày nhìn nàng nghi hoặc: “Đây là Tòng Sơn ở Dự Châu, không phải tự cô đến đây sao? Sao lại không biết là đâu?”

Ánh nắng tràn ngập trên vạt áo trắng.

Diệp Tiểu Uyển chăm chú nhìn người đã xa cách mười năm. Hàng mi dài của hắn dưới ánh nắng như hai chiếc quạt nhỏ màu vàng. Đôi mắt đen trắng rõ ràng, không có vẻ dịu dàng như nước, cũng không có sự căm hận khắc sâu, càng không có chút chua xót hay giải thoát sau khi buông bỏ.

Giống như lần đầu gặp gỡ, Chu Tùng Hoa vẫn là một chàng trai trẻ như đợt tuyết đầu tiên, vụng về luôn chú ý đến lễ nghi, đang vòng vo nhắc nàng không được nói cho ai biết chuyện trị thương.

Có lẽ vì nàng chỉ im lặng nhìn hắn, nên hắn bất chợt ngưng lại. Vẻ mặt cực kỳ không thoải mái, lại pha chút khó chịu.

Vẫn không thích bị nhìn chằm chằm vào mặt.

Diệp Tiểu Uyển dời tầm mắt đi, vẫn không rõ đây là tình huống kỳ quặc gì. Dù sao nghĩ cũng không ra, nàng chỉ sờ sờ bụng lép xẹp, hỏi: “Ta đói quá, có gì ăn không?”

Chu Cảnh càng không vui, hắn vốn phản cảm với người không biết chừng mực. Từ lúc cứu nàng cho đến bây giờ, nàng vẫn chưa cảm ơn tiếng nào. Rõ ràng là người lạ, vậy mà lại nhìn hắn với ánh mắt kỳ quặc, nói chuyện với hắn bằng giọng điệu thân thiết một cách lạ thường.

“Không có đồ ăn đàng hoàng.” Hắn hờ hững đáp. “Chỉ có mấy quả dại.”

Diệp Tiểu Uyển đón lấy mấy quả xanh đỏ xen lẫn mà hắn ném tới, vừa cắn một miếng, liền “phụt” một tiếng phun ra. Nàng ôm lấy răng suýt nữa bị chua tới mức gãy ra, kinh ngạc nhìn hắn: “Đây là đồ ăn cho người ăn à?”

Có phải đồ ăn cho người hay không thì không biết, nhưng rõ ràng nàng đang không nói tiếng người.

Chu Cảnh lạnh nhạt: “Xuống núi đi, trong thôn có đồ ăn.”

Nàng cũng muốn xuống núi, nhưng hai chân không cử động được.

Diệp Tiểu Uyển vứt quả dại đi, thở dài: “Vậy thì bắt hai con cá đi, huynh….”

Lời còn chưa nói xong, trước mắt đã có bóng người lóe lên. Cổ áo bị túm chặt, nàng đã bị nhấc lên. Giọng của Chu Cảnh mang theo ác ý: “Cô ra vẻ sai khiến ai thế?”

Cơ thể bị ném mạnh, bay lượn như mây như khói qua vách đá, nàng vô thức thét lên.

Một bàn tay nắm lấy ống tay áo, kéo nàng đứng thẳng lại. Chu Cảnh không khách khí cười giễu: “Xuống núi như thế này là nhanh nhất, chuyện nhỏ như thế mà cũng dọa cô kêu la om sòm, còn làm tu sĩ cái gì nữa!”

Không la lên vì bị dọa sao được, hắn vẫn là con dã thú xinh đẹp và hoang dại đó mà.

Trong lòng Diệp Tiểu Uyển tràn ngập cảm xúc gần như tuyệt vọng, nàng ôm cổ hắn để trả thù, lau nước mắt từ mắt đến tai hắn với với sự buông thả đầy ác ý.

Mười năm rồi không gặp, Chu Tùng Hoa. Người này đã khiến lòng nàng xáo trộn, lúc kéo lên mây, khi lại đập xuống đất. Thời điểm nàng nghĩ sẽ buông bỏ tất cả, thì hắn lại là người buông tay trước, rời đi một cách dứt khoát, để lại cho nàng một mớ hỗn độn cùng bao nhiêu nuối tiếc và ân hận.

Nơi đây rốt cuộc là nơi nào, còn Chu Tùng Hoa trước mắt lại là sao, nàng không biết gì cả. Có lẽ dưới vực có thần vật kỳ lạ nào đó, tạo nên giấc mộng kỳ quái này. Thời Thượng Cổ có câu “giấc mộng hoàng lương*”, nơi này chính là giấc mộng hoàng lương của nàng, vì tất cả đều là giả.
*giấc mộng hoàng lương: giấc mộng đẹp và ngắn ngủi

Thật tốt, là giả càng tốt.

Máu và nước mắt khó phai mờ trên dòng sông thời gian ấy đều chưa xảy ra, trong giấc mộng không rõ nguyên do này, nàng cũng không còn là Nhị Kiều Mẫu Đơn, tại sao không thử một lần nữa? Thử lại một lần, cùng Chu Tùng Hoa bắt đầu lại, để biết tình cảm chân thật là như thế nào? Nếu có thể khiến vết thương chảy đầy máu của hắn khép lại thì chẳng phải là niềm an ủi tột cùng sao?

Diệp Tiểu Uyển lại một lần nữa bay lên như cưỡi mây, vượt qua ngọn cây, tạo thành một đường vòng cung đầy giận dữ.

Khi đáp xuống đất, hai chân nàng mềm nhũn ngồi phịch xuống, còn Chu Cảnh tránh xa nàng ba trượng như tránh quỷ, trưng ra vẻ mặt kìm nén không nói lời thô tục, từ kẽ răng bật ra vài chữ: “Đi vài bước là đến thôn, cáo từ!”

Muốn đi?

Diệp Tiểu Uyển mở bàn tay ra, trên đó là một viên ngọc đỏ rực, chính là bảo vật Đại Xích Ngọc của Chu Cảnh, vẫn tùy ý đeo bên hông như lúc xưa. Nàng chỉ cần nhẹ nhàng giật là lấy được khi hắn không để ý.

“Vừa nãy hoảng hốt quá, có chút thất lễ.” Nàng tỏ vẻ ngoan ngoãn kính cẩn. “Thứ này ta không cố ý lấy, mong sư huynh đừng trách, Diệp Tiểu Uyển cảm tạ ơn cứu mạng của sư huynh.”

Chu Cảnh cau mày sâu hơn, đây là biểu hiện giả tạo gì đây? Nàng làm sao hoảng hốt đến nỗi giật được Đại Xích Ngọc chứ? Toàn là bịa đặt.

“Cứ để trên đất là được.”

Hắn kiên quyết không lại gần, làm như nàng là con thú dữ nào đó không bằng.

Ánh mắt Diệp Tiểu Uyển lưu chuyển, nàng đặt Đại Xích Ngọc xuống đất, miệng lại nói: “Ta lang thang đơn độc, tu vi thấp kém, lại không quen đường, chẳng may gặp phải yêu dữ, may nhờ sư huynh cứu giúp. Ơn cứu mạng này ta nên đền đáp, chỉ là trên người hiện không có tài vật gì, nếu sư huynh không gấp rời đi, có thể cùng ta đến Linh Phong Hồ ở Dương Châu chứ? Ở đó có sư phụ và bạn bè của ta, xin hãy cho ta cơ hội đền đáp.”

Hắn hiểu rồi, nữ nhân giả tạo mưu mô này thật sự muốn quyến rũ hắn.

Chu Cảnh chậm rãi nói: “Xin lỗi, ta có việc quan trọng, cô nương tìm người khác đi.”

Không phải chứ, Chu Cảnh phiền phức đến vậy sao?

Diệp Tiểu Uyển gần như van xin: “Cầu xin sư huynh giúp đỡ, chặng đường xa xôi quá, một mình ta thực sự không đi nổi…”

“Nếu lần sau cô muốn làm loại chuyện này, trước tiên hãy soi gương đã.”

Chu Cảnh để lại một câu nói gần như ác độc, sau đó y phục trắng biến thành một đường kim quang, trong nháy mắt không nhìn thấy bóng dáng đâu nữa.

Diệp Tiểu Uyển ngây người sờ vào mặt mình, chỉ thấy tay đầy máu và bùn khô.

… Thật hoang đường, chỉ muốn chui xuống đất ngay bây giờ.

Tại sao trước kia nàng không thấy Chu Cảnh lại cay nghiệt như vậy? Khi ấy nàng dường như không làm gì mà hắn cũng đã động lòng, bây giờ khi muốn dùng thủ đoạn dụ dỗ, hắn lại xa lánh nàng như rắn rết.

Hắn đi rồi, không biết khi nào mới gặp lại, đây là giấc mộng hoàng lương gì đây?

*

Nàng gặp lại Chu Cảnh trong thế giới kỳ lạ này một trăm ngày sau.

Diệp Tiểu Uyển nhanh chóng nhận ra, nơi này dường như là thế giới cũ, mà lại không phải, mọi thứ đều không giống.

Chẳng hạn, Trung Thổ vẫn chia thành chín Châu, nhưng không có Đại Hoang, cũng chẳng còn tiên môn nào, các tu sĩ đều do cơ duyên gặp gỡ sư phụ mà tu luyện như tán tu. Vì vậy, nơi này còn hỗn loạn hơn cả Đại Hoang, các tu sĩ như sao trời phân tán, yêu loại cũng cực kỳ hoành hành. Nàng chưa ra khỏi Dự Châu mà đã gặp không biết bao nhiêu lần tai họa từ loài yêu nữa.

Không có nơi nào quen thuộc, không một người nào quen biết, đây chắc chắn không phải là giấc mộng hoàng lương. Nàng chảy máu là thật sự chảy máu, đau đớn cũng vô cùng chân thật, sơ ý một chút cũng có thể biến thành ác mộng đáng sợ.

Diệp Tiểu Uyển quyết định từ bỏ ý định đi một mình đến Dương Châu, nàng ở lại Đồng Bách Thành, Dự Châu.

Nàng đã từng rèn luyện bản năng sinh tồn trong cuộc sống này nên tìm được việc làm rất nhanh —— mỗi ngày trang điểm xinh đẹp, mời chào khách lớn thứ hai ở Đồng Bách Thành. Vì có nàng mà quán này dường như sắp trở thành tửu lâu số một đến nơi.

Mùa hạ ở Đồng Bách nóng đến mức gió cũng mang hơi nóng, khách đến uống rượu ít hơn hẳn. Diệp Tiểu Uyển ngồi bên cửa sổ, nhàm chán nhìn đám người thưa thớt trên đường. Bây giờ nàng chẳng thấy giấc mộng hoàng lương này có gì thú vị cả, mong sao mau chóng tỉnh dậy, nhưng lại không biết làm sao rời đi, thật là đau đầu.

Làn gió mang theo hạt mưa thổi qua chiếc váy mỏng màu hoa đào, mái tóc đen bóng được búi gọn gàng, tai nàng đeo một đôi ngọc lưu ly nặng trĩu, Diệp Tiểu Uyển chạm vào phần tai bị kéo đau. Nghe có tiếng khách bước vào, nàng liền lấy chiếc quạt che nửa khuôn mặt.

Người vào mặc áo đen, vóc người cao gầy, khuôn mặt xinh đẹp như hoa mẫu đơn. Hắn bước vào mà không nhìn về phía này, chỉ nhìn chăm chú vào đống bình rượu trong sảnh lớn.

Diệp Tiểu Uyển thu quạt lại, váy áo lướt qua ghế như dòng nước, nàng chạy ngay đến với nụ cười tươi rói, dịu dàng mời chào: “Sư huynh, lại gặp nhau rồi.”

Chu Cảnh lùi hai bước nhìn nàng từ trên xuống dưới, không nói một lời mà mấp máy môi, dựa vào khẩu hình nàng đoán hắn vừa mắng mấy chữ “Gặp nương nó chứ gặp.”

(mọi người thông cảm hai anh chị chửi dữ quá😅)

Thấy hắn muốn bỏ đi, nàng quyết định liều lĩnh ôm lấy cánh tay hắn, vui vẻ chào mời: “Công tử, xin mời vào! Mau, đưa công tử vào trong!”