Trăn Trăn Mỹ Nhân Tâm

Chương 157: Ngoại truyện 1: Từ Nay Về Sau (Thượng)




Mùng 2 tháng Chạp, cuối năm trời lạnh.

Khoảng giờ Dậu, trên đỉnh Cửu Thanh Sơn bắt đầu có tuyết rơi nhẹ. Đến giờ Tuất, tuyết đã rơi thành bông lớn như lông ngỗng, nhuộm trắng dãy lan can của hành lang giữa không trung của Thiên Trọng Cung.

Mấy nữ đệ tử của Tam Mạch đã chờ ở hành lang từ rất lâu rồi, cuối cùng cũng thấy một bóng dáng cao ráo, thanh tao trong y phục xanh đen khoan thai bước đến.

Gió lớn ở hành lang khiến mái tóc dài của hắn tung bay, Thái Thanh Hoàn đen nhánh trên bím tóc đung đưa không ngừng bên tai. Cổ áo có chút rộng làm lộ ra đường cong nhẹ nhàng ở gáy, tạo cho người ta cảm giác thanh thoát, sạch sẽ. Vị trưởng lão tuấn tú này tuy đã thành một nam tử chân chính nhưng vẫn giữ được nét tươi tắn của một thiếu niên lang.

Những nữ tu sĩ trẻ tuổi mỉm cười bước tới hành lễ, mở miệng là ríu rít gọi: người thì gọi “Vĩnh Hi trưởng lão”, người khác lại “Chúc mừng Vĩnh Hi trưởng lão”, còn có người thẳng thắn hơn: “Đệ tử bái kiến Cửu Mạch Chủ!”

Vĩnh Hi trưởng lão mỉm cười ôn hòa, vì có nét tươi tắn của thiếu niên, không hiểu sao lại toát lên vẻ ngượng ngùng đáng yêu: “Bây giờ còn chưa phải là Cửu Mạch Chủ.”

Trái tim của các nữ tu sĩ khẽ run lên.

Tần Hi, tự là Nguyên Hi, sau khi thành trưởng lão lấy đạo hiệu là Vĩnh Hi Quân. Từ tám tuổi đã nhập Thái Thượng Mạch, mười ba tuổi được tuyển chọn vào Nhất Mạch. Chưa đến ba mươi năm tu hành, ba năm trước đã trở thành trưởng lão trẻ nhất của Thái Thượng Mạch, và sắp trở thành Cửu Mạch Chủ trẻ nhất.

Thiên tư hơn người, dung mạo xuất chúng, làm việc nói năng luôn khiến người khác cảm thấy như tắm mình trong gió xuân. Chưa từng thấy có người yêu bên cạnh nên các nữ tu sĩ trẻ còn mang tâm tư thiếu nữ không khỏi nảy sinh vài ý nghĩ nhỏ, không có việc gì cũng viện cớ đến Thiên Trọng Cung để nói đôi ba câu.

Vĩnh Hi trưởng lão tính tình tốt, cười không nhiều không ít, vừa đủ, giọng nói cũng không nhanh không chậm, vừa phải: “Giờ này đáng lẽ phải là giờ học buổi tối, sao lại đến Thiên Trọng Cung làm gì?”

Các nữ tu sĩ nghĩ rằng hắn là người ôn hòa, tinh tế và có chút ngại ngùng, liền cả gan đáp: “Chúng đệ tử chỉ muốn trò chuyện với Vĩnh Hi trưởng lão thêm chút nữa.”

Tần Hi hơi nhướng mày, còn chưa kịp đáp, phía trước đã nghe tiếng của Lâu Hạo: “Nguyên Hi, sắp muộn rồi.”

Hắn gật đầu ra hiệu với các nữ tu sĩ, chỉ để lại một câu “Chăm chỉ tu hành”, rồi chậm rãi bước đi qua hành lang. Chẳng ngờ lại nghe Lâu Hạo trêu ghẹo: “Không ngờ đệ làm trưởng lão rồi mà đào hoa còn nhiều hơn trước, may mà Trăn Trăn không ở đây đấy.”

Tần Hi đáp với giọng bình thản, dường như còn có chút tiếc nuối: “Đáng tiếc là nàng không ở đây.”

Lệnh Hồ Trăn Trăn quả là người dư thừa năng lượng, bao năm nay chưa từng yên ổn ở Thái Thượng Mạch, mà cứ chạy qua lại giữa Đại Hoang và Trung Thổ, vừa làm tu sĩ vừa làm thợ thủ công, thậm chí chưa từng từ bỏ việc làm thư đồng của Tỉnh Trai Tiên Sinh. Có năm nàng lại hào hứng nghiên cứu thiết kế và xây dựng sân vườn —— nàng có vô số sở thích, điều đó khiến cuộc sống của nàng muôn màu muôn vẻ.

Muôn màu đến mức bỏ lại hắn một mình, một lần đi Đại Hoang hết liền ba năm.

Lâu Hạo chắc cảm nhận được nỗi ai oán trong lòng hắn, cười nói: “Đi thôi, chắc mọi người đều đợi đến sốt ruột rồi.”

Những người từng là tu sĩ Nhất Mạch, bây giờ là các trưởng lão của Thiên Trọng Cung, đã tụ hội trước cửa động phủ mới của vị Cửu Mạch Chủ tương lai.

Cửu Mạch có hàng ngàn tu sĩ, Cửu Mạch Sơn cũng rộng lớn hơn Nhất Mạch Sơn rất nhiều, động phủ mới vẫn xây trên vách núi cheo leo, nhưng khu vườn bên trong lại hoàn toàn khác biệt với Di Quang Nhai, rõ ràng là đã được thiết kế và bố trí tỉ mỉ.

Du Bạch nhìn một vòng rồi hiểu ra: “Là Trăn Trăn thiết kế? Muội ấy vẫn chưa về Trung Thổ sao? Gần ba năm rồi đúng không?”

Nàng chỉ nói muốn về Đại Hoang thừa kế danh hiệu Thần Công Quân, chẳng ai ngờ là đi ba năm không về, cũng không biết danh hiệu này khó kế thừa đến thế nào.

Quý Viễn luôn miệng nói: “Rượu đâu rượu đâu? Ôi, không có Trăn Trăn, ta chẳng còn tâm trạng để uống rượu nữa.”

Đây là tác phong nói một đằng làm một nẻo gì thế, Đoan Mộc Duyên liền đá y một cái: “Cũng chỉ có bọn ta bầu bạn để Nguyên Hi mượn rượu giải sầu.”

Nói là bầu bạn giải sầu, kết quả hai người bọn họ uống đến quên trời đất.

Tần Hi chẳng buồn để ý đến đám người cười nói ồn ào, chỉ nhấc chén rượu lắc nhẹ. Thế nhưng, Du Bạch lại không chịu tha, tiến đến mời rượu: “Hai ngày nữa là nghi lễ nhậm chức Cửu Mạch Chủ, chúc mừng đệ nhé. À đúng rồi, Trăn Trăn liệu có về kịp không?”

Tỷ ấy quả thật biết chọn chỗ mà nhắc.

Cũng may Lâu Hạo nhanh chóng đổi chủ đề: “Mọi người nói xem, vị trí Nhị Mạch Chủ bỏ trống bao năm, sư tôn rốt cuộc coi trọng ai?”

Mặc dù đã làm trưởng lão, nhưng thời gian chưa lâu, nên bọn họ vẫn quen gọi Đại Mạch Chủ là “sư tôn.”

Trầm Quân như thường lệ lạnh lùng đáp ngắn gọn: “Ai mạnh thì làm.”

Nhắc đến mạnh, mọi người đều nhìn về phía Chu Cảnh. Hắn vừa uống hết bình rượu, liền trợn mắt, vẫy tay: “Ta không làm nổi Mạch Chủ đâu, cũng chẳng muốn làm, để người khác đi.”

Thái độ của hắn không phải lần đầu mới có. Vốn dĩ bốn vị Mạch Chủ đầu tiên đều cần sức chiến đấu vượt trội, nhưng xét về thiên phú, ba người từng là người có duyên với Bàn Thần Ti là giỏi nhất. Tuy nhiên, Lệnh Hồ Trăn Trăn lại thích gì làm nấy, còn Tùng Hoa lại chẳng có hứng thú trong việc này, Đại Mạch Chủ chắc hẳn cũng không biết làm sao.

Tần Hi vuốt tóc: “Ta thấy Tái Tuyết sư tỷ thích hợp làm Nhị Mạch Chủ hơn.”

Vừa dứt lời, Lâm Anh chưa để Trầm Quân hừ lạnh đã lấy tay che miệng hắn, gật đầu nói: “Ta cũng nghĩ thế.”

Du Bạch có chút ngạc nhiên: “Thật?”

“Tỷ làm việc cẩn thận.” Tần Hi cụng chén với nàng. “Tùng Hoa lúc thì nhàn rỗi, lúc thì cực đoan, chẳng đáng tin chút nào.”

Nói xấu người khác trước mặt, thì tốt lành đến đâu chứ? Chu Cảnh vươn chân đá hắn một cái mà chẳng nể mặt Cửu Mạch Chủ tương lai chút nào.

Du Bạch bật cười: “Cảm ơn đệ đã coi trọng, nhưng mục tiêu của ta là Tử Mạch Sơn. Tứ Mạch Chủ học theo Tam Mạch Chủ tạo ra một Hỏa Ngục Phong hội tụ tinh túy của Ly Hỏa, làm sao ta có thể bỏ qua được.”

Quý Viễn đã say tám phần, hào hứng hét lớn: “Vậy ta ủng hộ Hãn Bác sư huynh! Huynh ấy vừa đáng tin vừa thông minh!”

Lâu Hạo kéo y ngồi về đệm mềm: “Cũng cảm ơn đệ đã ủng hộ, uống ít thôi, bớt nói nhảm đi.”

Mọi người đã lâu không tụ tập, hiện giờ uống đến hăng, sao mà không nói nhảm vài câu được? Đoan Mộc Duyên vỗ vào lưng Chu Cảnh cười gian: “Tùng Hoa, hai năm nay đệ có thường về Dương Châu không đấy?”

Chu Cảnh suýt nữa bị sặc rượu, bực bội nhíu mày: “Huynh lại dùng tuyệt học Vân Trung Nhãn để dòm ngó đồng môn cũ đấy à?”

Chưa kịp dứt lời, Tần Hi đã vạch trần: “Không chỉ hai năm, chắc phải năm sáu năm rồi.”

Cái tên Lão Cửu này, lúc bản thân phiền muộn lại cứ thích lấy người khác làm đề tài. Chu Cảnh liền vung tay đánh nhẹ hắn một cái, cười bảo: “Lo chuyện của mình đi!”

Ai bảo hắn không lo chứ? Tần Hi lơ đễnh đưa mắt nhìn quanh, trong phòng nồng nặc mùi rượu, náo nhiệt ồn ào, các trưởng lão uống vào rồi bắt đầu nói chuyện, càng nói càng có xu hướng chuyển sang chuyện mờ ám.

Đoan Mộc Duyên hoe khoang trưởng lão xinh đẹp của phái khác vừa gặp đã thương mình, Quý Viễn lại kể nữ trưởng lão của Thiên Trọng Cung mỗi lần nhìn thấy y là lại cười; Lâu Hạo với vẻ mặt hiểu ý đang cùng Chu Cảnh bàn luận phương pháp tu luyện Xuân Hoa Thuật và Xuân Vũ Thuật, còn Chu Cảnh mặt mày ẩn ý, cố gắng đưa chủ đề sang người đẹp từng xuất hiện trong động phủ của Lâu Hạo năm nào. Ở một góc khác, Trầm Quân và Lâm Anh đã trở thành một đôi, đang quấn quýt nói chuyện thì thầm chẳng để ý đến ai.

Nhìn một vòng xung quanh, chỉ có Du Bạch là vừa mắt hơn chút.

Kết quả là nàng cũng ngà ngà say, vừa ngắm nghía bài trí trong phòng, vừa chẳng kiêng nể gì mà hỏi chuyện nhạy cảm: “Phòng này cũng do Trăn Trăn sắp xếp đúng không? Rốt cuộc muội ấy bao giờ mới về?”

Đúng vậy, cả tòa động phủ từ trong ra ngoài đều là công trình của Linh Hồ Trăn Trăn. Mấy năm trước nàng thích bày biện, chuyên tâm sắp xếp động phủ tương lai cho hắn, kết quả là khắp phòng khắp mắt đều đầy dấu tích của nàng, còn nàng thì biệt tăm.

Mà hắn cũng thật sự không biết ngày về cụ thể. Nàng chỉ nói sẽ cố gắng về kịp lễ nhậm chức Cửu Mạch Chủ, nhưng nếu như không kịp thì sao?

Sau khi tiễn mấy đồng môn cũ vui vẻ trở về, Tần Hi lại mở thêm hai vò Nhất Túy Phương Hưu, mượn chút men say bốc lên để tạm nén nỗi bực bội trong lòng xuống.

Rõ ràng đã chờ được ba năm, nhưng những ngày cuối cùng lại như lửa đốt trong lòng.

Tần Nguyên Hi quả thật không thể sống thiếu Lệnh Hồ Trăn Trăn.

*

Mùng 4 tháng Chạp, đất trắng trời xanh.

Trước chính điện Thiên Trọng Cung trên đỉnh Cửu Thanh Sơn, Tần Nguyên Hi – từng là tu sĩ Nhất Mạch, nay là Vĩnh Hi trưởng lão Tần Nguyên Hi của Thiên Trọng Cung, chuẩn bị tiếp nhận vị trí Cửu Mạch Chủ.

Đại Mạch Chủ tóc bạc phơ, giọng nói như tiếng chuông ngân, vang vọng khắp đất trời, đọc lại những thành tích và cống hiến của hắn từ khi gia nhập Thái Thượng Mạch.

Khi phần đọc dài dòng kết thúc, đúng lúc ánh mặt trời phá tan mây mà chiếu rọi xuống người tân Cửu Mạch Chủ.

Vũ y trắng như tuyết, mi mục tựa tranh vẽ, đúng là tiên nhân giữa chốn trần gian.

Trước khi nhận kim ấn và chìa khóa bằng ngọc từ tay Đại Mạch Chủ, hắn dừng lại một chút, bỗng ngước mắt nhìn về phía đám đông trước chính điện, dường như đang tìm kiếm người nào đó. Ngay sau đó, một cơn gió nhẹ thoáng lướt qua, có ai đó đến muộn đang lén lút chen vào đám đông.

Tân Cửu Mạch Chủ thẳng lưng, như thể tâm trạng đột nhiên tốt hẳn lên, cung kính nhận lấy kim ấn và chìa khóa ngọc, từ đây chính thức trở thành Cửu Mạch Chủ trẻ tuổi nhất trong lịch sử Thái Thượng Mạch.

Cũng là Cửu Mạch Chủ biến mất nhanh nhất ngay sau khi nghi lễ kết thúc.

Theo lời nhân chứng thì Cửu Mạch Chủ được một con Phi Long Giấy oai phong đưa đi, khi lên lưng rồng hình như còn ôm theo ai đó, chỉ nhìn thấy một chút gấu váy màu hải đường đỏ, chắc là một nữ tử.

Nhân chứng duy nhất nhanh chóng bị các nữ tu sĩ không tin lời đồn ép hỏi kỹ, thế là người mà Cửu Mạch Chủ ôm từ một nữ tử đổi thành không phải người, cuối cùng biến thành một con mèo.

Con mèo này chỉ trong nháy mắt đã được Cửu Mạch Chủ trẻ tuổi mang về động phủ trên Cửu Mạch Sơn. Mèo vừa nhìn khu vườn do mình thiết kế, vừa kinh ngạc vừa vui vẻ: “Đẹp quá, đẹp hơn cả ta nghĩ nữa!”

Tần Hi mở trận pháp động phủ, quay người lại thì thấy nàng đã vui vẻ chạy tung tăng trong khu vườn phủ tuyết, gấu váy màu hải đường đỏ tựa như đóa hoa nở giữa tuyết, một lúc sau lại chạy vào nhà, rồi lại bước ra mắt sáng rực: “Ta thích nơi này!”

Khoảnh khắc ấy, hình bóng của Lệnh Hồ Trăn Trăn đã khắc sâu vào đình viện an tĩnh.

Tần Hi vẫy tay gọi nàng: “Lại đây.”

Lệnh Hồ Trăn Trăn tựa cánh bướm bay tới, bị hắn bắt được tay phải, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn ngọc phỉ thúy trên ngón cái.

“Đã thành Thần Công Quân rồi?” Hắn hôn nhẹ lên đầu ngón tay nàng. “Chúc mừng nàng đã đạt được điều mình mong ước. Sau này gọi nàng là Thần Công Quân nhé?”

Lệnh Hồ Trăn Trăn kiễng chân luôn muốn hôn hắn, nhưng hắn cứ né tránh, xoay đầu đi. Hắn dùng một tay ấn lên trán nàng, giọng nói nghe không rõ vui buồn, vô cùng bình tĩnh: “Cảm ơn nàng đã canh đúng giờ về kịp lễ nhậm chức của ta. Ta rất bất ngờ.”

Đã nhiều năm như vậy, nàng đã hiểu quá rõ cái kiểu ương ngạnh của hắn nên mạnh mẽ chui đầu vào lòng hắn, ôm lấy cổ, không chút ngại ngần mà bám chặt lên người, đôi mắt mở to nhìn hắn không chớp: “Tần Nguyên Hi, ta rất nhớ chàng, ngày nào cũng mơ thấy chàng.”

Hắn chẳng những không bị lay chuyển mà ngược lại còn bị khơi gợi một chút cảm xúc, như là mừng rỡ, lại như là phẫn nộ: “Toàn là lời ngon tiếng ngọt.”

Nàng đến Đại Hoang để nhận thử thách của Thần Công Quân, ban đầu nói là hai tháng, sau lại thành nửa năm, nửa năm rồi lại thành một năm, kết quả là ba năm sau mới gặp lại nàng. Mặc dù những năm gần đây việc liên lạc giữa Trung Thổ và Đại Hoang đã dễ dàng hơn nhiều so với trước, nhưng cho dù có thường xuyên viết thư cũng làm sao so được với việc luôn bên cạnh nhau.

Hoa ven đường chầm chậm nở, mà nàng cũng chầm chậm mới về được đến đây.

“Ba năm rồi.” Hắn tựa cằm lên trán nàng, đè vào thật mạnh cọ mạnh mấy cái như đang nghiến răng nghiến lợi. “Nàng nhẫn tâm thật. Ngoài miệng thì ngọt ngào còn trong bụng thì đầy kiếm, miệng lưỡi giảo hoạt vô cùng.”

Hắn nhất định là nói về bản thân mình.

Lệnh Hồ Trăn Trăn cảm thấy cần phải biện hộ một chút: “Ngay khi nhận được nhẫn, ta đã lập tức chạy về Trung Thổ, thậm chí còn chưa kịp uống ngụm nước nào.”

Tần Hi bế nàng vào nhà: “Biết rồi, để Cửu Mạch Chủ tự mình châm trà rót nước cho nàng.”

Hắn rất nhanh đã mang trà nước ra. Lệnh Hồ Trăn Trăn vừa uống một ngụm thì nghe hắn hỏi một cách nghiêm túc: “Tuyệt học của nàng suy nghĩ đâu rồi?”

Sao tự nhiên lại chuyển sang chủ đề tu hành rồi? Nàng cảm thấy hơi đau đầu: “Ba năm nay ta không có thời gian tu luyện, nhưng không sao, ta sẽ sớm hoàn thành tuyệt học thôi.”

Ba năm không tu hành mà còn muốn hoàn thành ngay tuyệt học, thật khó nói là nàng ngông cuồng hay chỉ đang nói đùa cho vui.

Tần Hi chống cằm nhìn nàng uống trà, đột nhiên lại nói: “Các sư huynh sư tỷ của nàng ở Nhất Mạch đều đã trở thành trưởng lão, còn ta bây giờ đã là Cửu Mạch Chủ. Từ giờ nàng gặp chúng ta thì phải tự xưng là ‘đệ tử,’ hiểu chưa?”

Hóa ra là muốn chơi thế này.

Lệnh Hồ Trăn Trăn rúc ngay vào lòng hắn, hì thầm nhỏ nhẹ: “Đệ tử xin chúc mừng Cửu Mạch Chủ…”

Chưa dứt lời thì trời đất đã xoay chuyển, Cửu Mạch Chủ Tần Nguyên Hi mang theo khí thế của một vị Mạch Chủ định sẽ nghiêm khắc trừng phạt vị đệ tử ngỗ nghịch, lười nhác, và vô lễ này.

Khi Lệnh Hồ Trăn Trăn không còn chút sức lực tựa vào bồn tắm ngâm mình, ánh sáng hoàng hôn đã xuyên qua những thanh gỗ của khung cửa sổ, chiếu xuống mặt nước trong suốt.

Tần Nguyên Hi ở phía sau giúp nàng búi tóc đã gội sạch. Một lát sau, nàng cảm thấy cổ hơi lạnh, một sợi dây chuyền đã được hắn cẩn thận đeo lên cổ nàng.

“Nàng đã trở thành Thần Công Quân, hôm nay lại là sinh thần của nàng, đây là món quà ta tặng cho nàng.”

Hắn vén những lọn tóc ẩm ướt của nàng sang qua một bên, trong mắt vẫn còn chút hờn dỗi, hắn khẽ cắn một cái vào sau cổ nàng.

Sợi dây chuyền được ghép lại từ những đóa hoa nhỏ xinh, vô số viên đá quý nhiều màu sắc được khảm thành cánh hoa, vừa đẹp vừa tinh tế. Lệnh Hồ Trăn Trăn yêu thích vô cùng, nghịch mãi không thôi. Bất chợt, nàng cảm thấy những viên đá này không giống như đá quý thật, nhất thời hiểu ra: “Đây là ma khí sao?”

Tần Hi giữa vai nàng, xoay người nàng lại. Dây chuyện kết hợp với làn da trắng như tuyết của nàng trông vô cùng diễm lệ, trong mắt hắn hiện rõ niềm vui: “Nàng thường xuyên đi khắp nơi, có nó ta sẽ an tâm hơn. Ta đã hứa với sư phụ nàng là sẽ chăm sóc nàng thật tốt nên chẳng dám lơ là đâu. Lần tới nhớ thay ta nói vài lời tốt đẹp với Thần Công Quân tiền nhiệm, đừng để bà ấy vừa thấy ta là liền nổi giận.”

Lệnh Hồ Trăn Trăn dụi nhẹ vào vai hắn mấy cái. Rất nhanh nàng đã lấy ra từ vòng tay điêu khắc bằng vàng một chiếc vòng vàng rực rỡ giống y hệt, trên đó khắc một con hồ ly nhỏ, vừa dễ thương lại vừa linh hoạt.

“Ta cũng có quà tặng chàng.” Nàng đeo chiếc vòng lên cổ tay trái của hắn. “Chàng chẳng phải luôn nói vòng bảo cụ dùng tốt hơn Tay Áo Càn Khôn sao? Chiếc vòng này và những món đồ bên trong đều do chính tay ta làm đấy.”

Đây là đồ tốt gì đây? Tần Hi tò mò đưa tay vào vòng, bên trong là hơn chục bộ y phục cho nam tử, trên đó đã thêu Tị Tự Quyết Chân Ngôn.

Bên cạnh y phục còn có hai vật nhỏ chỉ bằng ngón tay cái. Hắn lấy ra, một cái là hồ ly bằng sứ tinh xảo, vừa mịn màng vừa pha chút sắc xanh, chính là hình dáng của Nguyên Hồ Ly năm xưa. Cái còn lại là hồ ly đỏ nhỏ xíu làm từ nhung với đôi tai to, mắt dài, và đuôi dài.

Lệnh Hồ Trăn Trăn vội vàng giành lấy: “Sao lại đặt ở đây? Đây là của ta.”

Tần Hi nâng cao cánh tay, vì sợ nước bắn tung tóe, hắn iền giữ chặt hai tay nàng ra sau lưng, chỉ hỏi: “Đây là gì?”

“Hồ ly ta làm.” Nàng không thể thoát khỏi hắn, bèn từ bỏ. “Ta không về Trung Thổ, chàng cũng không đến Đại Hoang, chỉ có thể ở bên nhau thế này thôi.”

Tần Hi không nói lời nào, đôi mắt đen láy của hắn như có ngọn lửa trong suốt đang cháy bùng, như muốn thiêu rụi cả hàng mi. Hắn nhìn nàng thật lâu, rồi lại nhìn hai con hồ ly nhỏ thật lâu.

Chút mây đen còn sót lại trong lòng hắn hoàn toàn tan biến, hắn đưa tay cất chúng lại vào vòng: “Giờ chúng là của ta.”

Lệnh Hồ Trăn Trăn chỉ cảm thấy hai tay hắn vòng qua eo mình, đang định phản đối thì nghe hắn thấp giọng nói: “Trưởng lão và Mạch Chủ không thể tùy ý đến Đại Hoang, nhưng lần tới nếu nàng lại mấy năm không trở về, ta dù có đắc tội với bốn vị Hoang Đế cũng chỉ đành đến đó thêm vài lần.”

Nàng lắc đầu: “Sẽ không đâu, sau này ta sẽ thường xuyên ở Trung Thổ.”

“Thật chứ?”

Đương nhiên là thật, nàng giờ đã là Thần Công Quân rồi.

Tần Hi hôn lên giọt nước còn đọng trên môi nàng: “Vậy sau này nàng ở chỗ của ta. Ta sẽ phụ trách việc tu hành và tuyệt học của nàng, còn nàng phụ trách đẩy lùi Giáp Ất Bính Đinh của ta.”

Không phải nên là ngược lại sao?

Lệnh Hồ Trăn Trăn lại cảm thấy đầu hắn rúc vào lòng mình, áp chặt vào ngực nàng, hai cánh tay siết chặt như muốn nghiền nát nàng. Một lúc lâu sau, hắn mới nhẹ nhàng nói: “Trăn Trăn, đừng rời xa ta lâu như thế, ta chịu không nổi đâu.”

*

Sau khi trở thành Cửu Mạch Chủ, Vĩnh Hi Quân chẳng hiểu sao lại trốn trong động phủ mấy ngày, cuối cùng cũng lại một lần nữa xuất hiện ở Thiên Trọng Cung như thường lệ.

Chưa tới giờ Thìn, số lượng nữ tu trẻ tuổi ngóng trông trên hành lang lơ lửng trên không trung đã tăng lên gấp nhiều lần. Dung mạo trẻ trung và tuấn tú đến kinh ngạc của Cửu Mạch Chủ khiến họ vô cùng khó quên. Đáng nhớ hơn cả là câu chuyện đồn đại về việc ôm mèo bỏ đi. Tưởng tượng xem, một thiên chi kiêu tử* như vậy mà còn dùng vẻ mặt cưng chiều để nựng một chú mèo nhỏ xinh xắn, trái tim của các thiếu nữ không thể ngừng run rẩy được.
*thiên chi kiêu tử: con cưng của trời, ý nói là Tần Hi có tất cả mọi thứ

Thân hình cao lớn trong bộ y phục màu xanh của nước nhanh chóng xuất hiện trên hành lang, nhưng hắn không đi một mình.

Người được bàn tay thon dài nắm lấy không phải là chú mèo nhỏ, mà là một yêu cơ trong bộ trang phục hoa lệ. Trên váy áo màu xanh nhạt có thêu rất nhiều hoa, mỗi bước đi uyển chuyển của nàng khiến hàng ngàn bông hoa cũng như đang nhè nhẹ rung rinh.

Gió tuyết cuốn quanh hành lang, làm tung bay mái tóc dài màu nhạt của yêu cơ. Vĩnh Hi Quân vén cao tay áo, che chắn cho nàng khỏi gió tuyết, tiện tay lật ngược chiếc trâm ngọc trai trắng trên tóc nàng, cúi đầu không biết đang nói cười gì với nàng.

Các nữ tu trẻ hoảng hốt, hóa ra vị Cửu Mạch Chủ này đã có người yêu? Trước giờ chưa từng thấy, chẳng lẽ hôm qua vừa thấy đã yêu? Nàng là ai?

Những thiếu nữ mới vào môn phái chưa đầy ba năm nhanh chóng được các sư huynh, sư tỷ của mình tiết lộ sự thật: Vị tu sĩ Nhất Mạch tên Lệnh Hồ Trăn Trăn này là người được Đại Mạch Chủ mang về từ Đại Hoang giữa chừng. Ban đầu còn cho nàng vai vế “Tiểu sư tỷ” rất cao, lấn át tất cả tu sĩ của Nhất Mạch. Thế nhưng sau này, có lẽ vì sự phản đối quá lớn, nàng mới trở thành “Tiểu sư muội.”

Người có thể vào Nhất Mạch đều là thiên chi kiêu tử, những tu sĩ cùng thời với Lệnh Hồ Trăn Trăn đều có tuyệt học của riêng mình, trở thành trưởng lão chỉ sau hơn hai mươi năm nhập môn, nhưng nàng lại không chăm chỉ tu hành mà thường xuyên rời Mạch. Lần nàng đi đến tận ba năm trời. Điều kỳ lạ là, Đại Mạch Chủ dường như rất dung túng cho hành vi của nàng, chưa bao giờ hỏi đến. Thậm chí các Mạch Chủ và trưởng lão khác cũng coi như không thấy.

Vì lý do gì? Chẳng lẽ nàng ấy là thân thích của Đại Mạch Chủ?

Trong khi các nữ tu trẻ đang suy đoán xem Lệnh Hồ Trăn Trăn có quan hệ huyết thống gì thì nàng lại đang ngồi trong nhã thất thuộc về Cửu Mạch Chủ ở Thiên Trọng Cung, đầu óc rối bời vì chuyện tuyệt học.

Tần Hi bày ra vẻ mặt từ tốn của một người thầy nhân từ, giảng giải cho nàng: “Cái gọi là tuyệt học chính là thuật pháp lợi hại do mình tự sáng tạo. Đa số tuyệt học chỉ có thể tự mình sử dụng, số ít có thể truyền thừa, như Nhất Xích Tường của Thần Hòa Cung có thể truyền thừa, còn Long Quần Phi Đao của phụ thân nàng thì chỉ ông ấy mới dùng được.”

Lệnh Hồ Trăn Trăn không biết bắt đầu từ đâu, đành hỏi: “Tuyệt học của chàng là gì?”

Ngay lập tức, từng tia sét lạnh tràn ngập nhã thất, Tần Hi hất cằm chỉ về phía chúng: “Là Sét Lạnh.”

“Chàng từ sớm như vậy đã có tuyệt học rồi ư?!” Nàng hít sâu một hơi.

“Khi đó chỉ có thể gọi là thuật pháp tự nghĩ ra thôi, còn nhiều sơ hở và khuyết điểm lắm, chưa thể gọi là tuyệt học được.”

Tần Hi vừa nghĩ, luồng sét trắng loá lập tức chuyển sang màu xanh biếc rực rỡ. Hắn nhặt một tia sét lên, phóng ra ra ngoài cửa sổ, băng tuyết bên ngoài lập tức “Vù” lên tạo thành một cơn lốc xoáy khổng lồ. Bốn phía nổ tung, để lộ nền gạch đen tuyền.

“Qua nhiều năm cải tiến, giờ đây mới có thể gọi là tuyệt học.”

Thấy Lệnh Hồ Trăn Trăn vẫn chưa có ý tưởng gì, hắn an ủi: “Tuy tu sĩ không phải là người làm nghề bình thường, nhưng nguyên lý bên trong cũng không khác gì lắm, đều là luyện nhiều thì sẽ quen. Trước tiên nàng cứ tĩnh tu một thời gian, hiểu rõ và nắm vững những gì đã học trước, không cần vội.”

Vừa nói, hắn vừa lấy vài tờ giấy từ tay áo ra, đưa tới: “Kế hoạch đã lập xong rồi, cứ làm theo là được.”

Lệnh Hồ Trăn Trăn thấy kế hoạch được ghi chép vô cùng chi tiết, ngay cả giờ giấc hằng ngày cần làm gì cũng ghi rõ ràng, cuối cùng có chút khâm phục: “Được, ta biết rồi.”

Nàng vốn luôn tận tụy và tập trung, một khi đã quyết tâm làm gì sẽ dồn toàn bộ sức lực vào đó. Không ngờ rằng kế hoạch ban ngày của hắn rất bài bản, đến tối thì mọi hoạt động đều chỉ xoay quanh ba chữ “Tần Nguyên Hi”.

Nói chuyện với Tần Nguyên Hi, tắm chung với Tần Nguyên Hi, ngủ chung gối với Tần Nguyên Hi.

Lệnh Hồ Trăn Trăn chỉ cảm thấy một lời khó nói hết. Một khắc sau hắn liền đi tới nhẹ nhàng xoa đầu nàng, giọng dịu dàng: “Đừng luyện quá nhanh, từ từ thôi.”

Nàng hiểu ý hắn. Tần Nguyên Hi rất thích trò này, từ sư đệ trở thành sư huynh, từ sư huynh trở thành Mạch Chủ, giờ thì muốn chơi trò sư đồ với nàng.

Quả nhiên câu tiếp theo của hắn là: “Lần sau gọi một tiếng ‘sư tôn’ nghe xem.”

Lệnh Hồ Trăn Trăn không bị lay động: “Chàng gọi ta một tiếng ‘sư tôn’, ta sẽ dạy chàng nghề thủ công.”

Tần Nguyên Hi trước mặt nàng luôn có thể nhún nhường, lập tức ngồi xổm xuống gọi nhỏ: “Sư tôn.”

Nàng đưa sách nghề thủ công qua, giống như buột miệng nói: “Tối đến gọi thêm một lần nữa.”

Qua một lúc lâu, nàng liếc sang, liền thấy tai hắn đỏ như mã não.

Rõ ràng mỗi lần đều là hắn khơi mào trước, nhưng vẫn đỏ tai, còn bày ra ánh mắt như thể nói “Sao nàng có thể như thế này.”

Tần Nguyên Hi, đúng là không thuốc nào chữa nổi.