Trăn Trăn Mỹ Nhân Tâm

Chương 150: Trong Thiên Trọng Cung (Hạ)




Máu nhỏ xuống theo khóe môi, Bàn Thần Ti đã hoàn toàn tiến vào tim và đang bị ép luyện hóa, đau đớn không thể chịu nổi, vậy mà lão vẫn bắt nàng ngủ.

Lệnh Hồ Trăn Trăn thấp giọng nói: “Đây là tâm pháp ông cho ta ở Nhị Mạch Sơn, lúc đó ông đã định để ta luyện hóa Bàn Thần Ti?”

Nhị Mạch Chủ dường như không cam lòng về việc này: “Rõ ràng đã nhớ lại tất cả, tại sao con không luyện hóa Bàn Thần Ti? Tại sao lại trả nó cho tiểu tử họ Tần kia? Tình là tình, Bàn Thần Ti là Bàn Thần Ti. Việc thanh toán rõ ràng mà đại bá dạy con không phải như thế này.”

“Bởi vì ta không tham lam ích lỷ như ông.”

Rốt cuộc là trời sinh, hay là do Hồng Thần Niệm bất chấp quy tắc, tạo ra từ hư không mà khiến lão tham lam đến vậy? Hy sinh biết bao nhiêu người, đùa cợt bao số phận, mặc kệ nước mắt và máu của người khác để thỏa mãn lòng tham của mình, vậy mà lão lại không động lòng chút nào?

Trên bầu trời vang lên tiếng gió kỳ lạ, trên mặt Nhị Mạch Chủ lướt qua một tia vui sướng: “Hồng Thần Niệm đến rồi!”

Lời vừa dứt, liền có một quả cầu ánh sáng khổng lồ như sao rơi xuống cây đại thụ vàng kim, hòa nhịp với tiếng leng keng nhỏ của lá cành, nhảy múa vui vẻ.

Rất nhanh, dường như nó cảm nhận được khí tức của Bàn Thần Ti, iền lập tức rơi xuống đỉnh đầu Lệnh Hồ Trăn Trăn.

Nhị Mạch Chủ vui mừng: “Đúng như ta đã dự đoán, hai món thần vật này thu hút lẫn nhau!”

Bàn Thần Ti là thần vật theo nguyên tắc trao đổi công bằng, không thể tạo ra từ hư không, chỉ dựa vào nó thì không thể lấy lại được thứ đã mất; còn Hồng Thần Niệm thì ngược lại, quá tùy ý, lão không thể đặt hi vọng của ba giáp vào vận may mơ hồ. Nhưng hai món thần vật ở cùng một chỗ thì khác, lão sắp được toại nguyện rồi.

“Ta đã đợi ba giáp rồi! Đại bá bây giờ chỉ còn dựa vào con nữa thôi!”

Cảm giác như có hàng vạn lưỡi dao đâm loạn trên da đầu, đỉnh đầu và trái tim như sắp nổ tung, Lệnh Hồ Trăn Trăn đau đến mức không thể thốt lên tiếng, gắng gượng mở mắt nhìn người từng quan trọng nhất với mình – Đại bá, nhưng trong đôi mắt lão chỉ còn đầy rẫy lòng tham không đáy.

Bên ngoài, con rồng chết lại gào thét thảm thiết, rất nhanh sẽ bị bảy Mạch Chủ còn lại đánh tan. Nhị Mạch Chủ không ngoái đầu lại, chỉ gọi một tiếng: “Từ Hoa.”

Từ Hoa Quân canh giữ ở cửa điện lập tức bước tới hành lễ: “Tiên Thánh có gì căn dặn?”

Lão nhẹ nhàng nói: “Ngươi và Vân Trì từ nhỏ đã có quan hệ tốt, nó đi rồi, ngươi cũng nên đi cùng thôi.”

Từ Hoa Quân hoài nghi không hiểu: “Ý ngài là gì?”

Nhị Mạch Chủ cười: “Để Thái Thượng Cung hoàn toàn kích hoạt cần nhân duyên cả một một của ba người. Đầu tiên Trần Mộng đã là người thứ nhất, Vân Trì là người thứ hai, ngươi sẽ làm người thứ ba.”

Từ Hoa Quân hít một ngụm khí lạnh, cơ thể đột nhiên như bị một bàn tay khổng lồ nhấc lên. “Bùm” một tiếng rơi vào hồ nước trong suốt, máu tươi nhanh chóng nhuộm đỏ mặt nước.

Khi Tần Hi chậm rãi bước vào cổng điện vỡ nát, chỉ thấy máu và thi thể trong hồ nước dần dần biến mất, nước trong trở lại như pha lê, cây đại thụ vàng kim duỗi ra từ từ, trong nháy mắt cao tới vạn trượng, trải dài khắp trời đất.

Cơn gió mát lành từ bốn phương tám hướng thổi tới, âm thanh nhỏ vụn của Thái Thượng Cung biến thành tiếng chuông va chạm, những tấm thẻ gỗ mạ vàng rơi xuống lắc lư không ngừng theo gió trên cành cây màu vàng kim.

Thần vật Thái Thượng Cung đã hoàn toàn được kích hoạt, lộ ra hình dáng vốn có của nó, tạo ra bức tường chắn thứ hai bên ngoài Thiên Trọng Cung.

Nhị Mạch Chủ cười vui vẻ lắng nghe Tứ Mạch Chủ đang chửi bới bên ngoài, nhướng mày nói: “Rõ ràng là thần vật có thể thay đổi vận mệnh thiên hạ chỉ trong tích tắc, vậy mà chỉ dùng để xin lời tiên tri, thật là lãng phí của trời.”

Nói xong, lão quay sang nhìn Tần Hi, từ tốn hỏi: “Ngươi đã nghĩ thông chưa? Nếu chịu nghe lời, ta sẽ để ngươi vào.”

Tần Hi im lặng một lúc, rồi hỏi: “Trước đây Phí tiên sinh nói, Tiên Thánh giữ ta và Tùng Hoa lại để làm việc khác? Tiên Thánh cần Tùng Hoa làm gì?”

Nhị Mạch Chủ dường như tâm trạng rất tốt, hỏi gì đáp nấy: “Mỗi một người có duyên với Bàn Thần Ti đều tụ hội lượng lớn nhân duyên phức tạp. Trước đây, ta tạo ra tổng cộng mười ba người có duyên, nhưng ngươi đã giết sạch tất cả ở Đông Hải. Sau đó, tiểu cô nương Tử Hư Phong ta giữ lại cũng bị Trăn Trăn phá vỡ Thần Hồn Khế. Các ngươi thật sự không khiến ta tĩnh tâm chút nào cả,”

Tần Hi nhìn lão chằm chằm: “Ý Tiên Thánh là, ông muốn lấy nhân duyên trên người Tùng Hoa?”

“Nhân duyên của một người là không đủ.” Nhị Mạch Chủ mãn nguyện nhìn cảnh tượng mộng ảo tuyệt đẹp của Thái Thượng Cung. “Không có người có duyên, nghìn vạn cơ duyên của Thái Thượng Cung cũng có thể giúp ta. Bàn Thần Ti đã ở trong cơ thể Trăn Trăn, Hồng Thần Niệm cũng không chạy đi đâu được, ta muốn gì có nấy. Ngươi còn không nghe lời sao?”

Tần Hi lạnh nhạt nói: “Ông có thể muốn gì được nấy, vậy còn cần ta nghe lời làm gì?”

Nhị Mạch Chủ ngây người trong chốc lát, rồi bật cười ha hả: “Đúng vậy, ta đã có mọi thứ, còn cần cướp người thừa kế của Đường Ngu làm gì? Ngươi chỉ cần giao nửa thần hồn cho ta là đủ!”

Phong Lôi Ma Khí như sương mù một lần nữa bao phủ đại điện, lần này nó như đi vào chỗ không người, ngay lập tức bao bọc lấy Nhị Mạch Chủ, làm nụ cười trên mặt lão ta đông cứng lại.

“Ngươi làm sao phá vỡ bức tường chắn được?!” Mặt Nhị Mạch Chủ tái mét.

Tần Hi đi dọc theo mép tường chắn vài bước, thở dài: “Ta không phá vỡ, có lẽ là do thần vật cũng không chống lại được hàn khí từ cõi chết, tự động để lọt vào thôi? Ông vừa là Tiên Thánh, vừa là Nhị Mạch Chủ, sao phải để tâm chút ma khí này? Cứ để ta ngoài cửa mãi, thật nhỏ mọn.”

Hắn ngẩng đầu nhìn lên thân hình bị cánh tay trời nắm trong lòng bàn tay, Lệnh Hồ Trăn Trăn nhắm nghiền hai mắt, dường như đang say ngủ.

Nhị Mạch Chủ chỉ cảm thấy làn sương lạnh thấu xương, dường như muốn đông cứng kinh mạch, không khỏi cười lạnh: “Ngươi không còn sống được bao lâu, chi bằng ngoan ngoãn giao lại nửa thần hồn cho ta, bớt chịu hành hạ một chút.”

Sao có thể? Hắn đã nói là dù chết cũng sẽ bám trụ nơi này.

Phong Lôi Ma Khí đột ngột thắt lại thành một sợi dây mảnh, quấn chặt lấy Nhị Mạch Chủ. Lần này tổn thất có lẽ rất lớn, máu trong miệng Tần Hi trào ra từng giọt, rơi xuống đất thành những hạt châu màu đó đông cứng.

*

Lệnh Hồ Trăn Trăn đang bị Cánh Tay Thông Thiên ép đi vào một giấc mơ kỳ lạ.

Dường như nàng quay về ngọn núi hoang từng sống, cây đại thụ vươn cao đến tận mây che khuất mặt trời. Đại bá nắm tay nàng dạo bước giữa rừng, vừa đi vừa thì thầm khẩn cầu: “Trăn Trăn giúp đại bá, giúp đại bá lấy lại ý niệm, đại bá muốn lấy lại mọi thứ của mình.”

Đại bá lại có thứ khao khát đến vậy, nàng nhất định phải giúp ông.

Lệnh Hồ Trăn Trăn theo bản năng sờ tay xuống thắt lưng, nhưng chỉ chạm vào khoảng không. Nàng nhớ rõ nơi này đáng ra phải có một thanh trường đao, dường như có thể giúp nàng đối diện với mọi khó khăn, nhưng sao giờ lại không thấy?

Nàng lại sờ vào tai phải, vẫn trống rỗng. Nàng nhớ rõ nơi này từng có một chiếc nhẫn ngọc nặng nề, dường như có một thiếu niên lạc đường đã đeo nó lên đây, để bất cứ lúc nào cũng có thể tìm thấy nàng.

Trước mắt bỗng nhiên bừng lên vô số màu sắc nhảy múa. Ánh sáng ban mai nhẹ nhàng xuyên qua song cửa, hòa với tuyết dày trong sân, là màu xanh và trắng bình yên; trong đôi mắt đen láy có ánh sáng trong suốt đang cháy âm ỉ, là màu đen sâu thẳm và vàng rực rỡ; máu tươi loang lổ và ánh lửa nhảy nhót, đôi tình nhân chờ chết kề sát trán nhau, là màu đỏ bi thảm.

Đại bá vẫn kéo nàng đi về phía trước, giọng có chút cưỡng ép: “Trăn Trăn phải nghe lời, đại bá chỉ có con thôi.”

Lệnh Hồ Trăn Trăn giật mạnh tay ra, lạnh lùng nói: “Ông chỉ có ông thôi, ta sẽ không giúp ông đâu.”

Nàng đột nhiên mở mắt, hai món thần vật trong cơ thể tương tác và tạo ra sức mạnh làm xương cốt nàng vỡ vụn từ đầu đến chân. Trước mắt là một màn ánh sáng mờ ảo, phía cuối bức tường chắn bên hồ, y phục trắng như tuyết của thiếu niên đã nhuốm đầy máu.

Tần Nguyên Hi đã giữ lời hứa quay trở lại.

Hàn khí từ cõi chết chắc chắn đã khiến hắn chịu rất nhiều đau khổ, dù cách rất xa, nàng vẫn thấy máu đông thành băng trượt xuống từ khóe môi hắn.

Nhị Mạch Chủ vẫn tiếp tục dụ dỗ: “Cố gắng thêm chút nữa ngươi sẽ chết, người chết như đèn tắt, mọi thứ trên thế gian này từ đây không còn liên quan gì đến ngươi. Không phải ngươi muốn làm Mạch Chủ sao? Còn Trăn Trăn nữa, nó sắp thay ta lấy lại ý niệm, rất nhanh sẽ đến lượt ngươi thôi.”

Những cảm xúc thúc giục nàng khởi động thần vật để giúp đại bá lấy lại suy nghĩ liên tục đổ vào thần hồn qua Cánh Tay Thông Thiên, vang vọng như niệm chú ở giữa trán và trong tim.

Nhưng nàng sẽ không để lão ta đạt được mục đích.

“Lấy…” Giọng Lệnh Hồ Trăn Trăn yếu ớt như muỗi kêu. “Lấy tất cả ý niệm của ta, mang hàn khí từ cõi chết đang quấn lấy Tần Nguyên Hi đi… “

Cả hai người đang giằng co đều sững sờ.

Giọng nói của Nhị Mạch Chủ không phân biệt được vui hay giận: “Trăn Trăn, đại bá sẽ không bao giờ tha thứ cho con.”

Cứ để lão ta không tha thứ đi, Lệnh Hồ Trăn Trăn chẳng hề sợ hãi chút nào.

Lượng ý niệm khổng lồ đã được mài giũa qua bao năm tháng của Tư Nữ là món quà tuyệt vời nhất cha mẹ để lại cho nàng, luôn là tấm khiên và thanh đao kiên cố, sắc bén nhất của nàng. Vì vậy chúng phải được sử dụng đúng nơi, để bảo vệ người nàng muốn bảo vệ nhất.

Hàn khí từ cõi chết giống như nghiệt duyên dây dưa không dứt. Tần Nguyên Hi luôn cố gắng biến nghiệt duyên thành thiện duyên, vậy thì bây giờ nàng sẽ chấm dứt mọi chuyện.

Nàng không cho phép Tần Nguyên Hi chết.

Hai món thần vật trong cơ thể dường như đều hưởng ứng nguyện vọng của nàng, dưới sự va chạm của thần lực, Hồng Thần Niệm mờ dần, nàng còn nghe thấy âm thanh giòn tan của Bàn Thần Ti vỡ vụn.