Trăn Trăn Mỹ Nhân Tâm

Chương 126: Trằn Trọc Không Yên (Hạ)




Lệnh Hồ Trăn Trăn vừa thu dọn đống phù chú trên bàn vừa nói: “Vậy ngươi mau đưa Tần Nguyên Hi đi đi. Tất cả đồ đạc của ta đều ở đây nên ta sẽ ở lại, hai ngươi tự tìm phòng mới mà đổi.”

Cuối cùng cũng có thể yên tĩnh vài ngày để làm thêm chút đồ. Tần Nguyên Hi tuy không nói nhiều, nhưng lại rất biết tìm sự tồn tại. Mỗi hành động của hắn đều thu hút ánh nhìn của nàng, khiến nàng không thể tập trung nghiên cứu điêu khắc gỗ.

Tần Hi thở dài, chậm rãi đứng lên nói: “Vậy đi thôi Tứ sư huynh. Đêm nay sư đệ chỉ có thể nghe sư huynh càm ràm rồi.”

Hắn thấy Lệnh Hồ Trăn Trăn không thèm ngẩng đầu lên, liền ghé sát vào tai nàng thì thầm: “Tiểu sư tỷ, thật nhẫn tâm.”

Sao lại thành nhẫn tâm rồi? Lệnh Hồ Trăn Trăn xoa xoa lỗ tai ngứa ngáy, ngẩng đầu lên nhìn hắn, nhưng hắn không quay lại, chỉ hơi cúi đầu xuống, rồi nhanh chóng cùng Quý Viễn vừa cười nói vừa rời đi.

Đêm đó, Quý Viễn bị Tần Hi chuốc Nhất Túy Phương Hưu đến mức lưỡi cũng phồng lên. Y vỗ vai Tần Hi, đầy tâm sự nói: “Lão Cửu à, Tiểu sư tỷ trông giống như một yêu cơ, nhưng thật ra không phải vậy đâu. Đệ hiểu lầm lớn rồi.”

Rốt cuộc là ai hiểu lầm ai? Không phải khi Trăn Trăn mới đến Nhất Mạch Sơn, người cảnh giác và né tránh nàng đủ kiểu chẳng phải chính huynh ấy sao? Ngay cả chuyện hòa giải cũng là do hắn ra mặt.

Tần Hi không biểu lộ cảm xúc nào, chỉ cùng Quý Viễn uống thêm một ly, nghe y lầm bầm tiếp: “Lão Cửu này, đừng nghĩ ta không nhận ra. Trước đây, ánh mắt Tiểu sư tỷ nhìn đệ rất lấp lánh, nhưng giờ thì hết rồi… Tất cả là do bị đệ dọa sợ… Nhớ ngày mai phải xin lỗi tỷ ấy cho tử tế…”

Cái đó không cần y nói, Tần Hi biết rõ hơn ai hết. Trăn Trăn không thể thích mình giống như trước được nữa.

Uống cạn một vò Nhất Túy Phương Hưu, Quý Viễn cuối cùng ngã gục trên sàn nhà. Tần Hi vốn định đến tìm Lệnh Hồ Trăn Trăn hưng lại không đi, chỉ ngồi uống cạn nửa bình rượu còn lại Một cảm giác chếnh choáng lâu rồi mới có, lan ra khắp tay chân hắn.

Hắn cúi đầu, dùng ngón tay từ từ vẽ một nửa vòng tròn trên tấm thảm mềm.

Hai người họ giống như nửa vòng tròn này, trước kia là hắn không thể nối tiếp, giờ lại là nàng không thể nối tiếp, mãi mãi không thể thành một vòng tròn hoàn chỉnh.

Tần Hi nhớ lại câu mình từng nói: sống chết dây dưa, không có hồi kết. Nếu nàng không cho hắn chút hy vọng, thêm một lần phi đao xuyên tim nữa, vậy hắn có thể đập vỡ đám mây trong tay, buông thả cho con quỷ bên trong nhảy ra. Một lần nữa giúp nàng có một giấc mộng đẹp, dù là một giấc mơ chỉ có Tần Nguyên Hi.

Nhưng nàng hết lần này đến lần khác lại vô cùng mập mờ, lúc gần lúc xa.

Tần Nguyên Hi vẫn muốn làm thiếu niên lang của nàng, ôm tiểu hồ ly vào lòng, vuốt ve đầu nàng, để người đã chịu nhiều sóng gió là nàng có thể tựa vào

Cứ từ từ cũng được, cứ từ từ. Tần Hi nằm xuống trên chiếc giường mềm mại. Trong cái lạnh thấu xương của đêm đông, hắn từ từ chìm vào giấc mộng.

*

Ngày hôm sau, khi Quý Viễn nghe nói phải đến Tang Cốc tìm người, liền quay sang Lệnh Hồ Trăn Trăn: “Tiểu sư tỷ! Sư đệ muốn cưỡi Phi Long Giấy!”

Phi long đã bị cắt nát từ lâu mà nàng vẫn chưa làm cái mới. Lệnh Hồ Trăn Trăn ném ra một con Hồ Ly Giấy: “Chỉ có cái này thôi.”

Đây là con Hồ Ly Giấy mà nàng đã làm cho Tần Nguyên Hi. Trong Khi biến lớn ra thì quả thật nó rất thô kệch, tai một to một nhỏ, đuôi thì không linh hoạt, nhưng Quý Viễn vẫn vui mừng kêu lên một tiếng rồi nhào tới: “Tiểu sư tỷ ngồi cùng ta đi!”

Y không để nàng từ chối mà trực tiếp kéo Lệnh Hồ Trăn Trăn lên lưng hồ ly, khẽ nói: “Tiểu sư tỷ đừng lo, nếu Lão Cửu lại vô lễ với tỷ, ta sẽ thay tỷ ra mặt.”

Lệnh Hồ Trăn Trăn lắc đầu: “Hắn không vô lễ với ta.”

Quý Viễn kinh ngạc: “Vậy là ta hiểu lầm Lão Cửu rồi sao? Ta đã nói gì hôm qua nhỉ?”

Những gì y nói hôm qua cả một rổ cũng không chứa hết, ai mà nhớ được.

Lệnh Hồ Trăn Trăn quay đầu tìm Tần Hi, định gọi hắn cùng ngồi lên lưng Hồ Ly Giấy, nhưng hắn đã dắt ngựa yêu ra, đang đỡ Khương Thư lên. Ngựa yêu chạy như gió, khiến Khương Thư loạng choạng, hắn liền đưa tay đỡ lưng nàng, không hề rời tay chút nào.

Lệnh Hồ Trăng Trăn lập tức quay đi, điều khiển Hồ Ly Giấy bay vút lên, nhanh như chớp xuyên qua bầu trời.

Nàng cảm thấy như bị kim đâm một cái, chuyện gì vậy? Nàng chạm tay lên ngực, rồi nghe Quý Viễn ở phía sau nói không ngớt: “Lần trước ta đến Đại Hoang là ba năm trước, ở Bắc Hoang gặp một sư muội của Bích Vân Sơn thuộc Duyễn Châu, xinh đẹp như tiên, tiếc là muội ấy lại thích Lão Ngũ.”

Tài liệu đây rồi!

Lệnh Hồ Trăn Trăn bỗng cảm thấy trách nhiệm của một thư đồng dâng trào, lập tức lấy cuốn sổ nhỏ và bút than ra, ngồi ngang lại hỏi y: “Ngươi có người mình thích không?”

Quý Viễn không ngại ngùng chút nào: “Tất nhiên là có, có rất nhiều.”

Nàng tiếp tục thân thiện hỏi: “Vậy ngươi nói xem, họ là ai? Trông thế nào? Tính cách ra sao? Vì lý do gì mà thích?”

Quý Viễn thành thật đến bất ngờ: “Ta không biết tên, cũng không biết tính cách, chỉ vì họ xinh đẹp. Trong Tam Mạch có một sư tỷ rất xinh, à, Nhị Mạch cũng có một sư muội rất đẹp, còn có một lần thực tập gặp được một sư muội của Lục Mạch, tuyệt sắc thiên hạ. Còn nữa…”

Lệnh Hồ Trăn Trăn viết lia lịa, ghi lại hết những người y thích mà chẳng biết tên, chỉ nhớ dung mạo. Cuối cùng nghe y cười hì hì nói: “Ta cũng thích Tiểu sư tỷ, tỷ xinh đẹp nhất.”

Nàng đáp lại lịch sự: “Ngươi cũng rất ưa nhìn.”

Nghe họ nói chuyện vui vẻ, Khương Thư trên lưng ngựa yêu không nhịn được hỏi: “Tần sư huynh, ta có thể sang ngồi cùng với Lệnh Hồ sư tỷ không?”

Tần Hi cuối cùng cũng rút tay khỏi lưng nàng. Nàng ta không phải ảo ảnh che mắt mà đúng là Khương Thư thật.

“Vậy thì cùng đi.”

Hắn kéo nàng nhảy lên, mượn sức gió bay nhẹ nhàng đáp xuống lưng Hồ Ly Giấy. Quý Viễn vẫn đang nói: “Vì chúng ta đều tu luyện Lôi Hỏa nên lần này trở về Nhất Mạch Sơn, Tiểu sư tỷ có thể luyện tập cùng ta mỗi ngày. Chúng ta đến Cự Lộc Quán so tài thử…”

“Tiểu sư tỷ, tỷ đói không?” Tần Hi vừa ngồi xuống bên cạnh Lệnh Hồ Trăn Trăn vừa hỏi, “Hay là đã nhiều thế rồi, có muốn uống chút nước không?”

Lệnh Hồ Trăn Trăn đang chăm chú nghe Quý Viễn kể, không để ý đến hắn. Hắn bèn đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt lại những sợi tóc hơi rối của nàng.

Cả ngày hôm đó họ không gặp một bóng người ở Tang Cốc, đến khi về khách điếm đã gần nửa đêm. Khi Lệnh Hồ Trăn Trăn định vào phòng nghỉ, bỗng nghe Tần Hi gọi: “Tiểu sư tỷ.”

Nàng vừa xoay người lại, trán đã bị người khác nhẹ nhàng chạm vào một cái.

“Tiểu sư tỷ hôm nay có tâm trạng tốt, sư đệ rất thích nhìn tỷ hòa thuận với các đồng môn.” Hắn cúi đầu nhìn nàng, tuy miệng cười nhưng trong mắt lại không có chút ý cười nào. “Nhưng đừng lơ là sư đệ.”

Nàng hơi bối rối: “Ngươi lại không vui à?”

Giọng hắn vẫn nhẹ nhàng như cũ: “Sư đệ không có không vui, là Tiểu sư tỷ nghĩ nhiều rồi. Đi ngủ thôi.”

Mặc dù Tần Nguyên Hi chưa bao giờ nói ra, nhưng nàng ngày càng cảm nhận được sự dè dặt trong lòng hắn, như thể hắn đang nâng niu thứ gì đó dễ vỡ, vừa kiềm chế vừa lo lắng. Hắn rất muốn duy trì sự ấm áp và yên bình, nhưng dường như lại không thể, thỉnh thoảng mới để lộ một chút cảm xúc ra ngoài, từ hành động đến lời nói rồi ánh mắt, tất cả đều thầm lặng gào thét nỗi cô đơn.

Rõ ràng hai người luôn ở bên nhau cơ mà.

Lệnh Hồ Trăn Trăn hít một hơi thật sâu, đột nhiên không còn hứng thú gấp phù chú nữa, đành rửa mặt rồi đi ngủ.

Đêm nay, hàn khí từ cõi chết kia lại hành hạ hắn khiến Tần Hi không phân biệt nổi mình đang tỉnh hay mơ, vô thức bước về phía phòng của Lệnh Hồ Trăn Trăn—— nàng ngủ trên chiếc giường hắn từng nằm, nửa khuôn mặt vùi trong chăn, ngủ vô cùng ngon lành.

Rõ ràng khi hắn ở đó, nàng ngay cả đến ngủ cũng không chịu.

Tần Hi cúi người ngồi xuống đất, tỉ mỉ quan sát lông mày và mắt nàng, muốn nhìn thấu tận hồn phách. Từng có một Tần Nguyên Hi khắc sâu trong tâm hồn nàng, nhưng giờ hầu như chỉ còn là bóng hình mờ nhạt, đôi lúc nàng có những hành động vô thức, nhưng trái tim đã không còn ở đó nữa.

Hắn không thể tiếp tục sống dựa vào những cảm xúc mong manh như vậy nữa, mỗi lần vui sướng lại sinh ra mong đợi, rồi khi mong đợi bị vỡ tan, sự thất vọng càng trở nên nặng nề.

Tần Hi khẽ gọi nàng: “Trăn Trăn, Trăn Trăn.”

Muốn nói với nàng cái lạnh ở cõi chết khắc nghiệt đến nhường nào, hắn từng nghĩ rằng chỉ cần giữ lại âm thanh đó là mọi thứ sẽ trọn vẹn. Nhưng làm sao để giữ được đám mây kia đây? Nếu một ngày nào đó, nếu như ánh mắt trong trẻo của nàng hướng về người khác, hắn phải làm thế nào đây?

Lệnh Hồ Trăn Trăn mơ màng cảm thấy có một bóng người ngồi bên cạnh mình. Đến ánh trăng cũng không thể chiếu sáng vẻ đen tối xung quanh hắn, giống như một đám sương đen, hoặc như những đám mây đen trộn lẫn với nhau.

Hạn Bạt? !

Nàng giật mình bật dậy, nhưng lần này không cảm thấy cơn sương đen dày đặc và cái lạnh thấu xương như trước.

Hắn đưa tay chỉ vào ngực mình, rồi chỉ vào ngực nàng, sau đó tan biến thành khói nhẹ, hoàn toàn biến mất.

Sáng hôm sau khi rời khách điếm, Lệnh Hồ Trăn Trăn kéo Tần Hi đang đi dắt ngựa yêu: “Ngươi qua đây ngồi cùng ta trên Hồ Ly Giấy.”

Hắn dường như không có tinh thần gì, mặt mày tái nhợt, chỉ dựa vào lưng Hồ Ly Giấy mà nhắm mắt dưỡng thần, không nói lời nào.

Nàng leo lên Hồ Ly Giấy, hầm chậm bay lên. Bay được một đoạn, nàng lên tiếng: “Tần Nguyên Hi, đêm qua ta lại gặp Hạn Bạt.”

Hắn chỉ “Ừ” một tiếng: “Hàn khí có khiến tỷ bị thương không?”

Không, so với nàng, hắn trông giống như bị hành khí làm tổn thương hơn, ngay cả môi cũng trắng bệch.

Lệnh Hồ Trăn Trăn chạm tay lên mặt hắn, cảm giác không nóng mà ngược lại có chút lành lạnh, khiến nàng ngạc nhiên: “Ngươi bị bệnh à?”

Không hẳn, nhưng tối qua thần hồn hắn vô thức rời khỏi thể xác, không có Bàn Thần Ti để duy trì, kết quả là kích động đến Phong Lôi ma khí, nên phải dùng hàn khí từ cõi chết để giữ vững thần hồn, giờ hắn đang chịu chút hậu quả.

Tần Hi trở mình gối đầu lên đùi nàng, dùng tay áo che ánh sáng: “Sư đệ ngủ một lát, Tiểu sư tỷ đừng động đậy, cũng đừng nói gì.”

Đừng động đậy, cũng đừng nói gì. Lệnh Hồ Trăn Trăn lại cảm giác mình đã nghe lời này ở đâu đó, vô thức chạm tay lên mặt, như thể có ai đó từng dùng sương đen che mặt nàng, dùng Cấm Thanh Thuật để phong bế giọng nói của nàng.

Thật ra nàng có rất nhiều điều muốn nói với hắn, về con Hạn Bạt kia, về những điều nàng chưa từng hỏi hắn, cũng chưa từng nói ra, liên quan đến việc tìm kiếm suốt nửa năm ở cõi chết.

Có rất nhiều chuyện nàng chưa kịp suy nghĩ kỹ. Lệnh Hồ Trăn Trăn vốn không có nhiều tâm sự, nhưng bây giờ nàng lại không thể ngừng suy nghĩ. Nàng nhớ lại buổi bình minh như tranh thủy mặc kia, đó là lần thứ ba nàng gặp Hạn Bạt, dù đang sốt cao vẫn nhìn thấy rõ thanh đao trên lưng hắn.

Cán đao làm bằng ngọc đen, điểm xuyết minh châu, một mặt là quẻ Tốn, mặt kia là quẻ Chấn.

Đó là Phong Lôi, Tần Nguyên Hi tu Phong Lôi.