Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Trăn Trăn Mỹ Nhân Tâm - Thập Tứ Lang

Chương 146




Các tu sĩ của Nhất Mạch hoàn toàn không ngờ rằng, kỳ thực tập còn chưa bắt đầu, mà đã có một vị trưởng lão bị bắt đi.

Kể từ khi Nhị Mạch Chủ bị giam giữ, mỗi ngày đều có trưởng lão bị chỉ điểm là tay chân của lão. Thế nhưng, việc trưởng lão dẫn đầu thử luyện cũng là người của Tiên Thánh thì thật khiến lòng người kinh hãi.

Trần Mộng trưởng lão trấn an nói: “Từ Hoa Quân tự mình xin đi, Đại Mạch Chủ nhất thời không tìm được chứng cứ nên mới để nàng đến, chỉ dặn ta và Vân Trì trông coi chặt chẽ, quả nhiên đã xảy ra chuyện. Nhưng các con không cần lo lắng, kỳ thực tập ần này vô cùng quan trọng, Mạch Chủ sẽ không lơ là đâu.”

Tần Hi liên tục gửi thư cho Đại Mạch Chủ mấy lần, nhưng vẫn không thể gửi đi, bèn hỏi: “Lần thực tập này yêu cầu tu sĩ Nhất Mạch tập trung cùng nhau, là ý của sư tôn hay của Từ Hoa trưởng lão?”

Trần Mộng trưởng lão cười đáp: “Là ý của Đại Mạch Chủ, Tiểu sư tỷ của các con không phải lần đầu tham gia thử luyện sao? Các con hãy dẫn tỷ ấy làm quen một chút đi. Tất cả nghỉ ngơi sớm đi, tay chân của Tiên Thánh còn rất nhiều, để phòng bất trắc, ngày mai ta và Vân Trì sẽ cùng các con đến Mộng Khê.”

Quý Viễn buồn rầu, lén lút than thở với đồng môn: “Có trưởng lão đi cùng, chẳng phải chúng ta sẽ không thể lười biếng nữa sao?”

Lâu Hạo gõ đầu y một cái: “Bớt nói nhảm, mau kể lại những gì đã thu thập được về ‘rồng’ đi.”

Cuối cùng, mọi người đều hỏi được những thông tin tương tự nhau. Các lời đồn về rồng chủ yếu do khách hàng lan truyền ở các cửa hàng và quán ăn: Mộng Khê có rồng ăn thịt người, nhưng chưa từng ai thực sự thấy qua.

Trường hợp này thật hiếm gặp, vì không biết được đặc điểm của rồng nên cách đối phó chỉ có thể tùy cơ ứng biến, hỗ trợ lẫn nhau.

Hôm sau, khi Lệnh Hồ Trăn Trăn vừa ra cửa, liền thấy các tu sĩ đều mặc y phục từ lông vũ nhẹ nhàng và mềm mại của Thái Thượng Mạch, ngay cả Trầm Quân cũng không ngoại lệ. Trong đám người áo trắng như tuyết, duy nhất chiếc váy hoa của nàng nổi bật nhất.

Du Bạch đi đến cười nói: “Vũ y của tỷ vẫn phải may mới, chỉ có thể chờ lần thực tập này kết thúc. Như vậy cũng tốt, vì chúng ta được dặn dò phải dẫn tỷ đi làm quen nên nổi bật hơn sẽ dễ chăm sóc.”

Lệnh Hồ Trăn Trăn lấy thanh đao ra đeo vào thắt lưng: “Không cần chăm sóc ta.”

Du Bạch thấy thanh đao đen đỏ đan xen, trên vỏ đao có quẻ Lôi Hỏa, liền biết đó đa phần là đao của Lệnh Hồ Vũ. Nàng không khỏi nhớ lại Lệnh Hồ trước đây còn gọi ông ấy là phụ thân, có chút cảm thán: “Xem ra tỷ đã trải qua không ít chuyện, nếu hiểu lầm có thể hóa giải được, thì quá tốt rồi.”

Lệnh Hồ Trăn Trăn đằng phong bay lên cùng các tu sĩ khác, gật đầu: “Quả thật có rất nhiều hiểu lầm, đợi quay về ta sẽ kể cho mọi người nghe.”

Du Bạch vô thức xoa đầu nàng, cảm giác rất dễ chịu, chẳng trách Nguyên Hi luôn thích xoa.

“Sao lại cảm thấy tỷ dường như giống người hơn rồi nhỉ.” Nàng nhướng mày. “Tốt hơn trước nhiều.”

“Ta trước giờ vẫn là người, luôn giống người.”

Du Bạch cười nói: “Trước đây hành động của tỷ thật sự rất kỳ quặc, hiếm khi có chút tình người, giờ thì dịu dàng hơn nhiều.”

Đoan Mộc Duyên lập tức tiến lại gần góp vui: “Ta vẫn thích Tiểu sư tỷ rộng lượng, lại nói ít kia đấy.”

Lệnh Hồ Trăn Trăn ngạc nhiên: “Nói ít là đang khen ta sao?”

“Chứ sao?” Đoan Mộc Duyên nói liên tục. “Nữ nhân tuyệt đối không nên nói nhiều, như thế quá phiền phức rồi.”

Lâm Anh nghe thấy vậy, nhíu mày: “Ngũ sư huynh nói năng chẳng giữ mồm giữ miệng, huynh và Tứ sư huynh mới là người nói nhiều nhất.”

Đoan Mộc Duyên không để ý: “Chúng ta là nam nhân mà…”

Trầm Quân cười nhạt: “Nam nhân nói nhiều lại càng đáng ghét hơn.”

Đoan Mộc Duyên kéo Quý Viễn: “Trầm Bất Bình lại kiếm chuyện với chúng ta kìa.”

Không ngờ Quý Viễn và Trầm Quân bỗng nảy sinh chút tình cảm cùng cảnh ngộ ở Đại Hoang, lần này lại không đứng về phía y: “Đệ ấy nói đúng, Lão Ngũ đệ nói nhảm quá nhiều, nên điềm tĩnh chút.”

Bị kẻ ngốc như huynh ấy nói phải điềm tĩnh, Đoan Mộc Duyên bị đả kích nặng nề, chạy thẳng về phía Lâu Hạo: “Nhị sư huynh, ta chắc chắn vẫn tốt hơn Lão Tứ đúng không?”

Lâu Hạo thở dài nói: “Lần sau thật sự không thể cùng nhau thực tập, gió trên trời còn không át được tiếng các đệ nữa. Nhìn phía dưới đi, đã đến Mộng Khê rồi, mau tìm rồng, giết sớm kết thúc sớm.”

Nghe huynh ấy nói cứ như chỉ cần chớp mắt là có thể giết rồng vậy. Chúng tu sĩ không dám làm gián đoạn khoảnh khắc hào hùng hiếm hoi của Nhị sư huynh.

“Lão Cửu đi cùng Tiểu sư tỷ, Lão Lục đi cùng Lão Bát, những người khác đi riêng, nếu có động tĩnh, lập tức rung chuông.”

Lâu Hạo phát cho mỗi người một chiếc chuông gỗ nhỏ. Tần Hi, người vốn đang lơ đãng, cuối cùng bước tới giải thích cho Lệnh Hồ Trăn Trăn cách dùng: “Đây là Chuông Mộc Âm do Nhị sư huynh luyện chế, thông qua cây cối truyền âm, khi cần dùng…”

Lời còn chưa dứt, chợt nghe tiếng Vân Trì trưởng lão ở đằng xa trầm giọng nói: “Tới rồi.”

Trưởng lão lại tốt bụng thế sao, còn nhắc nhở nữa? Các tu sĩ chỉ cảm thấy giữa những tầng mây dày đặc u ám như có thứ gì đó khổng lồ trườn qua, trong chớp mắt đã chui ra từ đám mây dày, giương nanh múa vuốt trong gió tuyết dày đặc.

Rồng?!

Nhưng đó không phải con rồng bình thường, trên thân nó rõ ràng nhiều chỗ đã thối rữa, lộ ra cả xương, cả đầu chỉ còn là bộ xương khô. Cái miệng lớn đáng sợ đột ngột mở ra, một tiếng gầm rú khủng khiếp như núi đổ biển dâng ập tới. Cơn bão tuyết xung quanh ngay lập tức bị cuốn bay, sóng âm như những quả đấm khổng lồ đập vào người họ, khiến họ giống như lá khô giữa cơn gió lớn, bị thổi bay tán loạn.

Phải đối phó với thứ này thế nào đây? Lệnh Hồ Trăn Trăn bối rối, Long Quần Phi Đao so với nó chẳng khác nào một sợi dây, hơn nữa chỉ sợ nó gầm một tiếng cũng đủ làm tan nát phi đao rồi.

Cánh tay bị ai đó nắm lấy, Tần Nguyên Hi lập tức kéo nàng lại gần, giọng nói vang lên sát bên tai: “Đừng động, có gì đó không ổn!”

Đây rõ ràng là một con rồng đã chết, vậy mà nó vẫn có thể bay và gầm thét, chẳng lẽ Thần Hồn Khế còn có thể thao túng cả rồng?

“Mau quay về!”

Hắn đằng phong vội vàng rút lui, bất ngờ cơ thể như bị một bàn tay vô hình giữ chặt, không thể động đậy, trực tiếp rơi thẳng từ trên không xuống. Con rồng chết khổng lồ đã ở ngay trước mắt, cong lưng lại. Hắn rơi mạnh xuống phần lưng thối rữa đầy mùi hôi thối của nó, khiến hắn hoa mắt chóng mặt.

Các tu sĩ của Nhất Mạch cũng lần lượt ngã xuống bên cạnh. Trước mắt lại xuất hiện một cảnh khác, hai vị Trần Mộng và Vân Trì trưởng lão lơ lửng trên không, chỉ tay về phía họ.

Giọng của Trần Mộng trưởng lão rất bình thản: “Các ngươi không thể quay lại được, tốt nhất là đừng có cử động lung tung. Ba người có duyên có thể không sao, nhưng những người khác chắc chắn sẽ gặp chuyện.”

Thi thể của rồng đột nhiên đáp xuống, đạp mạnh lên vách núi phủ đầy tuyết, tạo ra một làn sóng tuyết khổng lồ.

Mọi thứ xảy ra nhanh như sấm chớp hỏa thạch. Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt là những bóng người đỏ như máu lóe lên, trong chớp mắt, bốn chi, lồng ngực, và sau gáy của họ đều bị cái gì đó đánh vào, bị kéo mạnh về phía vách núi bởi một lực vô hình. Trên vách núi đã có vài bóng người đứng sẵn, từ trong gió tuyết chầm chậm bước ra.

Người đầu tiên là Phí Ẩn, kẻ điều khiển dấu tay máu. Việc gã khống chế cơ thể của chín tu sĩ trẻ một lúc rõ ràng khiến gã có chút mệt mỏi, hai tay gã đang đưa lên cao và khẽ run. Phía sau gã, Từ Hoa Quân vẫn bình thản, cùng với ba vị trưởng lão hôm qua được cho là từ trong Mạch đến để đưa người về, tất cả đều không biểu lộ cảm xúc gì.

Tần Hi hít một hơi lạnh: Thì ra tất cả đều là người của Tiên Thánh, chẳng qua chỉ là một màn kịch.

Từ Hoa Quân nhìn hắn như nhìn một đứa trẻ phạm lỗi, ánh mắt dịu dàng: “Tiên Thánh biết ngươi đa nghi, sợ ngươi không chịu đến, lại không muốn làm lớn chuyện, nên đành diễn cùng các ngươi một vở kịch vụng về. Còn Ôn Tấn kia, Tiên Thánh đã biết hắn trốn ở thành Hoa Dương, nhưng cũng không truy cứu. Ông ấy thật sự là một người nhân từ, đối với người thông minh như ngươi và Hướng Ngân Tước, luôn trân trọng hơn nhiều, vì vậy các ngươi không cần sợ. Được rồi, thời gian không nhiều, chúng ta trực tiếp bắt đầu thôi.”

Lâu Hạo vội hỏi: “Chờ một chút! Tiên Thánh định làm gì chúng ta? Nhị Mạch Chủ đã bị giam cầm… Chẳng lẽ Tiên Thánh không phải là ông ấy?”

Từ Hoa Quân cười dịu dàng: “Tiên Thánh là ai không quan trọng, quan trọng là sau này các ngươi sẽ nghe lời Tiên Thánh.”

Khi đối mặt với nguy hiểm thật sự, đầu óc Quý Viễn cuối cùng cũng nhanh nhạy hơn chút, y la lớn: “Là sư tôn sao?! Ta luôn nghe lời sư tôn! Không cần phải ngoan hơn nữa! Người bảo ta đi hướng đông ta tuyệt đối không đi hướng tây! Người bảo ta làm gì ta cũng làm!”

Du Bạch giận dữ: “Ngu xuẩn! Sao có thể là sư tôn! Đệ nhìn kỹ đi! Những trưởng lão này trước kia đều là tu sĩ Nhị Mạch!”

Trước đây nàng có mối quan hệ thân thiết với Sương Nguyệt Quân, nên nàng hiểu rõ các trưởng lão trong Thiên Trọng Cung hơn các tu sĩ Nhất Mạch khác. Khi thấy những trưởng lão đối diện từng ở trong Nhị Mạch, lòng nàng lập tức hiểu rõ. Dạo này Thái Thượng Mạch luôn bận rộn truy tìm tay sai của Tiên Thánh nên nàng nghĩ rằng các trưởng lão tham gia thực tập sẽ không phải là người của Tiên Thánh, không ngờ tất cả đều là.

Đoan Mộc Duyên trầm giọng nói: “Tiên Thánh chính là Nhị Mạch chủ! Không lạ gì khi các người bắt giữ tu sĩ Nhất Mạch, mục đích là muốn ép sư tôn thả lão ta ra?!”

Lâm Anh giọng run rẩy: “Nhưng nội dung thực tập đều do Mạch Chủ quyết định! Các trưởng lão đi theo cũng là do sư tôn tự tay chọn! Sao có thể…”

Trầm Quân rốt cuộc cuối cùng cũng được dịp đại nghịch bất đạo một lần: “Sư tôn cũng có vấn đề.”

Từ Hoa Quân mỉm cười lắc đầu: “Các đệ tử Nhất Mạch quả thật rất thú vị, nhưng thời gian của chúng ta không còn nhiều, mong rằng lần sau lại nghe các ngươi vui đùa nữa.”

Các trưởng lão lấy từ trong tay áo ra những lá bùa lấp lánh ánh vàng, khi ném ra, ngay lập tức biến thành những bàn tay vàng, rất nhẹ nhàng dán lên trán của các tu sĩ trẻ.

Lệnh Hồ Trăn Trăn vừa động, Trần Mộng trưởng lão đã lập tức xuất hiện bên cạnh Du Bạch, trong tay cầm dao găm, kề vào cổ nàng. on dao cực kỳ sắc bén, ngay lập tức rạch qua da nàng, máu tươi chảy ra từ từ.

“Ta đã nói rồi, đừng cử động lung tung.” Lão ại dùng thêm chút lực, máu nhanh chóng nhuộm đỏ cổ áo của Du Bạch. “Ta biết ý niệm của ngươi rất lợi hại, ngươi phá được Thần Hồn Khế của ai, ta sẽ giết kẻ đó. Đừng nghĩ rằng Long Quần Phi Đao vô địch thiên hạ, ngươi cứ thử xem, dù sao giết đám trẻ này, Tiên Thánh cũng chẳng mảy may đau lòng.”

Vân Trì trưởng lão bóp chặt gáy Chu Cảnh, chậm rãi nói: “Ngươi cũng đừng động, Tiên Thánh không định ký Thần Hồn Khế với ngươi, ngoan ngoãn đứng nhìn là được.”

Từ Hoa Quân bước tới xoa đầu Tần Hi, dịu dàng nói: “Ngươi càng phải ngoan ngoãn, nếu không các sư huynh sư tỷ của ngươi sẽ chết ngay tại chỗ.”

Tần Hi thấp giọng nói: “Giết tu sĩ Nhất Mạch, Tiên Thánh không đau lòng, chắc chắn vì lão không phải là Đại Mạch Chủ. Nhưng ta cũng nghĩ rằng sư tôn có vấn đề, bức thư được cho là chỉ điểm Từ Hoa kia, ấn vàng không thể giả mạo, nhưng dù ta có gửi thư thế nào, cũng không gửi được đi. Nhị Mạch Chủ thật sự có thể dùng Thần Hồn Khế khống chế người sao?”

Từ Hoa Quân chỉ cười không nói, Phí Ẩn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng: “Tình huống của Tiên Thánh và Đại Mạch Chủ hư thế nào, ngươi tới Thái Thượng Cung sẽ tự nhiên hiểu rõ. Tiên Thánh rất quý trọng ngươi, đặc biệt dặn dò ta, không được để người khác làm tổn thương ngươi, cũng không được giết ngươi. Nếu ngươi sẵn sàng giúp Tiên Thánh, ngài ấy sẽ giúp ngươi đạt được mọi điều ngươi mong muốn.”

Tần Hi nhanh chóng suy nghĩ: “Thái Thượng Cung là nơi nào?”

Phí Ẩn không trả lời, trong chốc lát, Cánh Tay Thông Thiên đột nhiên biến mất, các tu sĩ Nhất Mạch lần lượt ngã xuống đất, rồi ngất xỉu.

Lệnh Hồ Trăn Trăn chỉ cảm thấy huyệt đại chùy sau gáy bị Trần Mộng trưởng lão bóp chặt, luồng khí lạnh lẽo chui vào khắp tứ chi bách hải. Giọng nói của lão ta nghe như đến từ ngàn dặm xa xôi: “Đi thôi, Tiên Thánh vẫn luôn chờ ngươi đấy.”