- Tô Mộng Vũ sau khi nhận được tin lập tức phi thẳng đến chỗ Gia Hân cô ta tìm nửa ngày trời cuối cùng cũng phát hiện ra Gia Hân đang ngồi dưới một tân cây cổ thụ
- Tô Mộng Vũ thấy vậy liền nở một nụ cười tà ác sau đó sai đàn em của mình đến bắt Gia Hân
- Gia Hân lúc này vẫn ngồi ôm mơ mộng rằng sẽ có một người nào đó đến cứu cô nhưng mong đợi của cô lại bị trái ngược hoàn toàn
“Bụp” một thanh gỗ lớn đập vào sau gái Gia Hân cô gái nhỏ nhắn bị đánh đến nỗi thần hồn điên đảo mà nằm gục xuống gốc cây. Đám người của Tô Mộng Vũ cuốn cô vào một miếng vải đen sau đó lôi cô đến xe và rời đi
- Họ biết xung quanh đây có một ngôi nhà hoang nên đã đưa Gia Hân đến đó nơi này còn hẻo lánh hoang vu hơn vùng phía ngoại ô thành phố rất ít ai có thể biết đường đến đây
“Thả cô ta xuống”
“Vâng”
- Đám người của Tô Mộng Vũ lôi cô từ cốp xe ra vứt vào nhà hoang gần đó họ lấy một xô nước dội lên người cô để cho cô tỉnh lại
“Dậy dậy mau”
- Gia Hân lờ mờ tỉnh dậy đôi mắt đục ngàu không thể nhìn rõ mọi vật xung quanh cô chỉ nghe thoang thoảng có một giọng người phụ nữ rất quen thuộc hình như cô và người đó đã gặp nhau rồi
“Các người là ai? Đây là đâu sao lại bắt tôi”
“Haha mày không nhận ra tao sao Hoàng tiểu thư!”
“Cô là ai?”
“À không bây giờ phải gọi cô là Trần Thiếu Phu Nhân mới phải! Mày gan lắm con ranh dám dụ dỗ người đàn ông của tao”
“Cô nói gì cơ tôi không có”
“Không có! Không có mà Trần Hạo hết lần này đến lần khác liều mạng chỉ để cứu mày! Mày thấy mày có sứng không”
“Cô là Tô tiểu thư! “
“Đúng vậy không ngờ mày vẫn còn nhớ tao”
“Xin cô hãy tha cho tôi đi”
“Tao tốn bao công sức mới bắt được mày mà mày lại bảo tao tha cho mày sao? Không đời nào”
- Gia Hân bây giờ cảm thấy tuyệt vọng rồi cô ước gì mình có thể quay lại cái thời điểm còn nằm trong vòng tay của Trần Hạo. Cô thực sự sợ lắm rồi thực sự nhớ anh rồi
[….]
- Phía bên này Trần Hạo vẫn dốc tâm tìm kiếm tung tích của Gia Hân nhưng đều không có kết quả gì định vị của anh cần sóng mới có thể tìm chắc cô ấy đang ở một nơi không có sóng nên mới như vậy
- Trần Hạo vò đầu bứt tóc chưa bao giờ anh cảm thấy nặng nề như bây giờ. Dù trước kia anh có gặp phải bao nhiêu cảnh nguy hiểm khó nhằn đi chăng nữa anh đều có thể bình tĩnh mà tìm hướng giải quyết nhưng lần này anh thật sự mất hết bình tĩnh lý trí rồi
“Hạo à cậu bình tĩnh đi cậu như vậy cũng chả khá hơn được đâu”
“Phương Lãnh bên phía cậu sao rồi có tung tích gì không?”
“Không có”
- Trần Hạo lúc này cảm thấy thật bất lực tại sao anh lại có cảm giác như vậy? Anh lo lắng cho Gia Hân sao? Cũng một phần vì anh mà cô ấy trở nên như bây giờ? Anh hối hận rồi sao
- Trong lòng anh bây giờ một khắc cũng nghĩ tới cô! Anh không ăn không uống cả ngày nay sao cơ thể anh chịu nổi sự dày vò này được
- Đây có phải là sự chừng phạt mà cô giành cho anh không? Gia Hân à anh hối hận rồi em về bên anh đi được không anh hứa sẽ chăm sóc tốt cho em bù đắp lại cho em. Anh biết lỗi rồi
- Trần Hạo không kìm nén được cảm xúc nước mắt cứ vậy tuôn trào. Anh khóc thút thít như một đứa trẻ lạc mẹ
[….]
- Nhà Hoang….!