Trần Thế

Trần Thế - Chương 7: Thứ tôi muốn vừa đơn giản lại vừa phức tạp




Lạc Trần nhắm chặt mắt lại như tự thôi miên chính mình, cô không nhìn thấy gì cả, không phải là anh ta. Nhưng tại sao lại là anh ta? Cơ thể cô đã bắt đầu để lộ sự sợ hãi trong nội tâm, run bần bật, chiếc túi trong tay cô cũng như muốn rơi xuống.



Hình như Sở Kinh Dương nói gì đó với dì quản lý ký túc rồi quay sang kéo tay cô đi lên trên. Đến phòng của Lạc Trần, anh ta mở cửa, lôi Lạc Trần vào trong, sau đó khóa trái cửa lại. Lạc Trần lúc này đã hoàn toàn trở nên bị động trước con người đã đối xử tàn nhẫn với mình trong quá khứ này, bất giác trở nên ngoan ngoãn phục tùng.



“Lạc Lạc, sao em lại rơi vào tay tôi thế này?” Sở Kinh Dương nắm chặt hai vai Lạc Trần, lẩm bẩm như nói với chính mình.



Sau đó, anh ta thay đổi sắc mặt: “Em quả đúng là thông minh, năm đó chính tôi đã thay đổi kết quả khám sức khoẻ của em, không ngờ em cũng biết tìm cách để tráo lại cơ đấy. Tôi đã đánh giá thấp em rồi, ngày đấy em mới bé tí xíu, giờ đã lớn thế này”.



“Sống tốt lắm phải không? Sao không quay về thăm mọi người?”



Lạc Trần sợ tới mức răng cũng va vào nhau lập cập, cô không dám trả lời.



Sở Kinh Dương đột nhiên bật cười: “Em đừng sợ. Tôi sẽ không đánh em nữa đâu. Em cũng lớn rồi, chuyện tôi bắt nạt em hồi nhỏ, em cũng đừng để bụng”.



Sau khi nhìn thấy tên Lạc Trần trong danh sách sinh viên mới ở ký túc, Sở Kinh Dương luôn thắc mắc, Lạc Trần đã trở thành người thế nào rồi? Liệu còn giống như trước kia, trầm mặc, nhút nhát, yếu đuối, mặc cho người khác ức hiếp chà đạp? Năm đó khi từ trường trở về, phát hiện Lạc Trần đã được người ta nhận nuôi và đưa đi, Sở Kinh Dương đã nổi giận lôi đình. Lạc Trần đối với anh ta mà nói, là món đồ chơi tốt nhất, lặng lẽ không nói nhiều, cho dù bị đánh cũng không hé miệng.



Việc Sở Kinh Dương trở thành trẻ mồ côi vô cùng đột ngột. Cha mẹ anh bị người khác sát hại, lúc bọn tội phạm ra tay, anh vừa từ trường trở về, biết là có kêu cứu cũng không ích gì, đành đợi cho bọn chúng đi khỏi mới gọi xe cấp cứu, báo cảnh sát. Cha mẹ anh bị trọng thương, cuối cùng vẫn qua đời. Nhờ sự phối hợp của anh, phía cảnh sát nhanh chóng bắt được hung thủ về quy án. Tên đó vốn chỉ định lẻn vào nhà cướp của, cũng chỉ lấy đi được vẻn vẹn hai nghìn tệ, nhưng đã giết chết hai vị giáo sư đại học là cha mẹ Sở Dương.



Mặc dù có rất nhiều người họ hàng và bạn bè của cha mẹ muốn nhận nuôi, nhưng anh kiên quyết vào cô nhi viện ở, sâu thẳm trong tim mình, anh luôn cho rằng nếu mình về nhà sớm hơn, nếu mình dũng cảm hơn, nếu bản thân mình đủ mạnh mẽ… thì chắc chắn cha mẹ đã không phải gặp cảnh ngộ như thế. Vì vậy, vào cô nhi viện là cách anh tự đầy đọa mình, anh cần phải tự trừng phạt chính mình.



Lăng Lạc Trần chính là quà tặng bất ngờ mà Sở Kinh Dương có được. Anh phát hiện ra cô bé nhỏ hơn mình ba tuổi này có một đôi mắt rất trong sáng, dường như không thứ gì có thể khiến nó bị vẩn đục. Sở Kinh Dương cho rằng đó là sự ngây thơ. Vì thế, anh muốn hủy hoại thế giới riêng của cô bé, muốn bước chân vào thế giới đơn giản ấy, muốn cô cùng mình chịu đựng tất cả sự trừng phạt và cứu rỗi. Anh dùng đủ mọi thủ đoạn để Lạc Trần không được người khác nhận nuôi. Nếu so sánh sự man rợ giữa cô nhi viện và việc bị đầy ải ngoài biên cương, thì anh muốn được cùng Lạc Trần lưu lạc ngoài biên ải, anh phải tìm ra được lối thoát cho tâm trạng của mình lúc ấy.



Sở Kinh Dương năm đó cũng đã từng cởi mở tâm sự với Lạc Trần, anh kể với Lạc Trần về thân thế của mình, kể về người mẹ thông minh xinh đẹp, kể về người cha uyên bác giỏi giang, thỉnh thoảng cũng có nhắc đến chuyện trường chuyện lớp, kể về những danh hiệu, những vinh quang mà mình đạt được, kể cả những trò đùa tinh quái. Nhưng tất cả những gì anh ta kể sớm đã bị che lấp, chôn vùi trong sự sợ hãi của Lạc Trần.



Sở Kinh Dương nhìn Lăng Lạc Trần vẫn run rẩy suốt từ khi nhìn thấy anh cho tới tận bây giờ, bất giác bật cười. Xem ra hình ảnh tàn bạo của mình đã khắc sâu trong tim cô ấy rồi.



Bây giờ, Sở Kinh Dương đã khôn lớn trưởng thành, sẽ không làm những việc ấu trĩ như ngày trước nữa. Đối với Lạc Trần, anh vẫn cảm thấy rất có lỗi. Cô đã lớn nhưng da vẫn trắng mịn màng như hồi nhỏ, ánh mắt của cô ẩn chứa sự sợ hãi, còn xen lẫn chút buồn bã. Tính cách của cô vẫn giống như hồi còn nhỏ, lơ đễnh nhu mì, nhưng có phần nữ tính hơn.



Lạc Trần không vì mấy câu nói tùy tiện của Sở Kinh Dương mà lập tức xóa tan được nỗi sợ hãi đã ám ảnh bao lâu nay, nhưng cô biết mình không thể để lộ sự sợ hãi, càng sợ, anh ta lại càng trắng trợn ngang ngược ức hiếp mình hơn, từ trước đến nay vẫn luôn như thế.



“Tôi không ghi thù gì anh cả, khi ấy chúng ta hãy còn nhỏ.”



Sở Kinh Dương nhìn cô nói: “Anh vẫn luôn đi tìm em, nhưng không ngờ lại gặp em ở đây. Anh học nghiên cứu sinh ở trường này, lập một công ty nhỏ cùng các bạn trong cô nhi viện ngày ấy, làm chip điện tử”.



Lạc Trần thầm tự cổ vũ mình: “Mình và anh ta đều đã lớn cả rồi, mình cũng đã rời khỏi cô nhi viện, anh ta sẽ không thể đánh chửi mình nữa. Bây giờ cả hai đều bình đẳng, nếu anh ta có ý định xâm phạm, mình sẽ kiện anh ta, nhất định sẽ có người trị được”.



Nghĩ đến đây, Lạc Trần thấy thoải mái hơn một chút.



Những lời Sở Kinh Dương nói, cô chỉ nghe để đấy, không muốn hiểu anh ta đang nói gì, căn bản là chẳng hề để vào đầu.



Sở Kinh Dương thấy bộ dạng thất thần của cô, biết người trước mặt không hề nghe những gì anh đang nói, ánh mắt sắc nhọn như đanh lại, cơn giận không biết từ đâu bỗng bùng lên. Nhưng anh cũng biết, lúc này không thể dọa cho cô sợ, vừa mới gặp mặt đã khiến cô sợ chết khiếp thì sau này còn gì vui nữa?





Vì thế, anh bắt đầu kể qua tình hình gần đây của vài người bạn trong cô nhi viện mà Lăng Lạc Trần quen, cũng không ép cô phải tham gia vào câu chuyện nữa. Lúc này Lạc Trần mới nhận ra giọng của Sở Kinh Dương rất hay, trầm ấm, có sức hấp dẫn. Có chuyện gì mà tâm trạng anh ta tốt thế?



Một lúc sau, Lạc Trần mới dám ngẩng đầu lên nhìn kỹ Sở Kinh Dương. Diện mạo của anh ta về tổng thể thì không thay đổi, chỉ là từ một cậu bé đẹp trai trở thành một chàng thanh niên đẹp trai mà thôi. Nếu nói Lâm Tự thu hút người khác nhờ vào khí chất và sức hấp dẫn của mình thì Sở Kinh Dương chỉ cần một ánh mắt. Tóc anh ta cắt rất ngắn, ngay hàng thẳng lối, thân hình cao ráo nhưng không được coi là cường tráng, anh ta mặc đồng phục của trường, vẻ mặt rất hưng phấn, trong mắt Lạc Trần, đó là bộ dạng của kẻ ngông nghênh càn rỡ.



Thứ duy nhất không thay đổi chính là đôi mắt của anh ta, bên trong trống rỗng, Lạc Trần chỉ nhìn một cái liền lập tức cụp mắt xuống.



“Không phiền chứ?” Sở Kinh Dương móc ra một bao thuốc, không đợi Lạc Trần có ý kiến đã rút một điếu ra đốt. Làn khói thuốc mờ mờ bắt đầu phả ra từ miệng anh ta khiến Lạc Trần không còn nhìn rõ mặt của Sở Kinh Dương nữa. Có điều, mùi đặc trưng của anh ta cũng từ từ lan tỏa ra không khí theo khói thuốc.



Lạc Trần bị yêu cầu ghi lại số điện thoại ở nhà sau đó mới có thể kết thúc cuộc gặp gỡ bất ngờ mà cô không hề thích chút nào này. Cô đi như chạy trốn. Sở Kinh Dương lo sau khi gặp lại anh, cô sẽ không chịu đến trường ở nữa nên mới ép cô phải để lại phương thức liên lạc. Đúng là Lạc Trần đã quyết định như thế, lẽ nào biết rõ ở đấy có quái thú mà vẫn tìm đến nộp mạng sao? Có chỗ để nghỉ ngơi đương nhiên là tốt, nhưng cũng không tốt đến mức khiến cô mỗi ngày đều phải nơm nớp lo sợ.



Sự xuất hiện của Sở Kinh Dương đã hoàn toàn thay đổi mối quan tâm của Lạc Trần. Hằng ngày cô đi học đều phải tính toán xem làm thế nào để không phải gặp anh ta. Ký túc không thể ở nữa rồi, khu ký túc đó tầng năm là kiểu nhà chung cư, mỗi phòng đều có cửa riêng, nhưng cả tòa nhà nam nữ ở chung, vì thế việc Sở Kinh Dương xuất hiện ở đấy cũng chẳng có gì là lạ, còn cô sao lại tự mình đâm đầu vào lưới chứ.



Về nhà, nhiệm vụ chủ yếu của Lạc Trần là chăm sóc Lạc Sa. Nếu chỉ nhìn bề ngoài thì cậu có vẻ không còn quá đau lòng nữa. Nhưng vào ban đêm, thỉnh thoảng cô vẫn nghe thấy tiếng cậu khóc trong mơ. Mỗi lần như thế, cô đều đến cạnh giường cậu, rủ rỉ an ủi, không muốn cậu phải tỉnh dậy trong sợ hãi, hoảng hốt, cũng không nhẫn tâm thấy cậu phải tự đấu tranh một mình trong đêm tối.



Thỏa thuận với Lâm Tự dần dần cũng bị Lạc Trần lãng quên theo sự bận rộn hằng ngày. Hoặc không phải cô thật sự lãng quên, mà cho dù cô có nhớ thì cũng không biết nên làm gì, vì thế thà quên đi còn hơn.



Hôm nay, Lạc Trần vừa về nhà thì nhìn thấy chiếc xe quen thuộc đang đỗ dưới tầng, tim cô thắt lại, không biết là có chuyện gì.



Từ Man Chi bước xuống xe, cười nói: “Lạc Trần, lên xe đi, chúng ta nói chuyện”.



“Vâng, xin đợi cháu một lúc, cháu lên báo với em trai đã.”



“Được, không phải vội.” Từ Man Chi mang phong thái của người có tiền, sự bài xích vô tình lộ ra trong lần gặp trước dường như hoàn toàn do Lạc Trần hiểu lầm.



Lúc Lạc Trần đi xuống đã không thấy Đồng Ngỗ đâu nữa, Từ Man Chi ngồi ở ghế lái ra hiệu cho Lạc Trần lên xe.



Từ Man Chi đưa cô đến một quán trà rất có phong cách, vừa yên tĩnh, vừa trang nhã.



“Chắc cháu vẫn chưa ăn gì đúng không? Tôi cũng chưa ăn, ở đây có đồ ăn nhanh rất ngon đấy.”



Lạc Trần gật đầu. Đồ ăn quả thật rất ngon, Lạc Trần cũng không phải là người sành sỏi gì nhưng cô biết, chắc chắn phải rất đặc sắc thì Từ Man Chi mới giới thiệu.



Ăn cơm xong, trà được mang lên. “Bà Lâm, vẫn như cũ chứ ạ?”



“Được.”



Tiếp sau đó là một màn biểu diễn nghệ thuật pha trà khiến Lạc Trần hoa mắt chóng mặt. Hương trà thơm, bàn tay lại đẹp thế kia, chỉ nhìn thôi cũng đã là một loại hưởng thụ. Nhưng thực tế, Lạc Trần không thích nghệ thật pha trà, đối với cô mà nói, những thứ đó quá phức tạp, cô không thể phân biệt được thứ nước trà được pha qua bao nhiêu công đoạn thế kia thì khác gì với trà túi lọc.



Với tính cách của cô, là người quan sát thì thế nào cũng được, nhưng nếu bảo làm thì cô sẽ thấy rất lãng phí thời gian. Hơn nữa, ngồi đối diện với Từ Man Chi chẳng rõ vì lý do gì lại tới tìm mình, Lạc Trần càng thêm lúng túng.




Từ Man Chi không để cô phải đợi lâu.



“Lạc Trần”, bà bắt đầu nói, “Trước kia, ta đặc biệt gọi cháu vào văn phòng hỏi chuyện, chính là bởi vì cảm thấy khí chất của cháu có phần nào đó rất giống với Lâm Tự, nhưng không thể ngờ rằng, hai đứa lại có mối lương duyên này. Hiện tại, ông nội Lâm Tự muốn lập tức tổ chức hôn lễ cho hai đứa, cháu thấy thế nào?”.



Lạc Trần hơi sững người lại, thì ra bà ấy muốn nói tới hôn lễ, sao đột nhiên đã tiến thẳng đến giai đoạn này rồi? Cô vốn cho rằng đấy là việc giữa cô và Lâm Tự mà thôi.



Lạc Trần cúi đầu, không muốn trả lời, cũng không biết nên nói gì, chỉ là không phát ngôn thôi.



“Ta cũng biết như thế này là hơi gấp. Lâm Tự nói hai đứa vẫn chưa bàn đến chi tiết, hiện giờ nó đang ở nước ngoài, vì thế ta mới tới đây gặp cháu để bàn bạc. Phần ông nội Lâm Tự cũng không dễ thuyết phục, làm việc gì cũng rất vội vàng.”



“Bọn cháu còn chưa ký xong.” Ý của Lạc Trần là, còn một vài thứ giấy tờ nữa vẫn chưa được ký, điều kiện về Lạc Sa vẫn chưa đi đến thống nhất.



“Vấn đề thủ tục cũng không đơn giản, nhưng tới khi đó cũng sẽ xong thôi.”



Lạc Trần biết là bà Từ đã hiểu nhầm, vội nói: “Không phải chuyện đó, cháu và Lâm Tự vẫn còn có chuyện chưa thương lượng xong”.



“Ta có thể hỏi là chuyện gì không?”



Lạc Trần thoáng kinh ngạc trước sự khách khí của bà Từ. Cô có thể nhận thấy Từ Man Chi không thích cô lắm. Dù sao thì bà ta cũng là mẹ của Lâm Tự, sao lại phải tỏ ý lấy lòng người con dâu tương lai mà mình không thích lắm?



Lạc Trần không dám thất lễ, dù sao cũng là trưởng bối: “Là việc liên quan đến em trai Lạc Sa của cháu. Nếu kết hôn cháu hy vọng có thể đưa em tới sống cùng”.



Từ Man Chi lắc đầu, không gian cá nhân của Lâm Tự từ trước tới nay không cho phép người khác làm phiền. Hồi mới học trung học anh đã tự mình dọn ra ngoài ở, cho dù là căn hộ chung cư hiện giờ của anh hay là phòng ký túc xá anh ở đều do anh tự tay quét dọn, tuyệt đối riêng tư. Việc anh chọn Lăng Lạc Trần đã là một sự đột phá lớn rồi, nếu giờ yêu cầu anh đón nhận thêm cả Lạc Sa, một đứa trẻ còn chưa trưởng thành, e là rất khó.



Ngập ngừng một lát, bà nói: “Việc này cháu tự mình thương lượng giải quyết. Hôm nay ta tới đây là muốn bàn với cháu vài chi tiết trong hôn lễ”.




Đối với Lạc Trần, không phải sống xa Lạc Sa chính là điều kiện tiên quyết để tiến tới hôn nhân. Vấn đề này còn chưa thống nhất thì bàn bạc tới chuyện khác e là quá sớm.



“Người thân duy nhất còn lại của cháu là Lạc Sa, cháu cũng chẳng có bạn bè gì nên sẽ không mời ai đến tham dự hôn lễ cả. Việc tổ chức hôn lễ, cháu không hiểu nên cũng không có ý kiến.” Mặc dù những lời cô nói chính là những ý nghĩ thật nhất của cô, nhưng như thế cũng có chút thiếu tôn trọng với người lớn, Lạc Trần bổ sung thêm một câu: “Cháu sẽ nghe theo sự sắp xếp của cô”.



Từ Man Chi cười: “Vậy thì ta cứ tự xem làm thế nào vậy”.



Ngày hôm sau là cuối tuần, khi Lạc Trần tỉnh dậy thì trời đã sáng lắm rồi. Lạc Sa rất ngoan không làm ồn ảnh hưởng đến cô, một mình ngồi học ngoài phòng khách. Lạc Trần cảm thấy cái tật hễ gặp chuyện là chỉ thích ngủ của mình rõ ràng được hình thành khi cô còn ở cô nhi viện, lúc đấy chẳng có thú vui nào khác, tất cả mọi niềm vui đều chỉ có thể tìm thấy trong giấc mơ.



Ngày hôm qua, những lời Từ Man Chi nói khiến chuyện hôn sự hư hư thực thực kia đã dần trở nên rõ ràng hơn. Cô hình như mang máng nhớ trong bản hợp đồng có một mục nói tới tiền sinh hoạt phí. Với con số đó, không cần phải quá lâu chắc cũng có thể tiết kiệm để trả nợ cho anh ta, thậm chí, nếu biết tính toán một chút cũng có thể trở nên giàu có nữa ấy chứ.



Lạc Trần ngồi xuống bên cạnh Lạc Sa, hỏi em: “Lạc Sa, nếu chúng ta có rất nhiều tiền thì em muốn gì?”.



“Muốn gì cũng được sao?”




“Chỉ tính những thứ có thể mua được bằng tiền. Nếu như em muốn cha mẹ sống lại thì không được đâu.”



Sắc mặt Lạc Sa đột nhiên sầm xuống. Thực sự cậu không nghĩ tới việc muốn cha mẹ quay về, nhưng chị gái vừa nhắc tới lại khiến cậu nhớ cha mẹ, lập tức cảm thấy tất cả những thứ khác đều trở nên vô nghĩa.



Với tính của Lạc Trần, dù thấy em im lặng buồn bã, cô cũng không an ủi, chỉ nói: “Nói cách khác, nếu tiền có thể biến ước mơ thành hiện thực thì em muốn gì? Chị không nghĩ được, em hãy nghĩ đi”.



Lạc Sa thấy chị thật sự muốn hỏi ý kiến của mình, có chút đắc ý, chị cũng phải hỏi mình cơ đấy! “Nếu chúng ta có rất nhiều, rất nhiều tiền, em muốn đi du lịch vòng quanh thế giới với chị, ngồi khinh khí cầu.”



“Còn gì nữa?”



“Mời chị đi thăm thủy cung.”



Lạc Sa đã từng đi thăm thủy cung, là Lạc Trần đưa cậu đi, nhưng cô không vào. Vé quá đắt, cô chỉ dặn là mình sẽ đứng ở đâu để đợi em rồi để Lạc Sa vào một mình. Kết quả là Lạc Sa đi vòng vòng trong đó suốt bốn tiếng đồng hồ khiến Lạc Trần ở ngoài cứ tưởng em mình bị người xấu bắt đi mất.



Về đến nhà, Lạc Sa dùng vốn từ ít ỏi của mình để kể lại cho Lạc Trần nghe cậu đã gặp những loại cá và các sinh vật biển nào. Sau đó lại năn nỉ Lạc Trần mua cho mình một bể cá, tự tay chọn vài con để nuôi, có vẻ rất say mê. Cậu thường xuyên kéo Lạc Trần ra thăm quan “thủy cung nhỏ” của mình, luôn canh cánh trong lòng việc chị không được vào thủy cung ngày hôm đó.



Lạc Trần cười cười nói: “Cảm ơn Lạc Sa. Vẫn còn có rất nhiều tiền, có thể đáp ứng hết tất cả mọi mong muốn của em”.



Lạc Sa vẫn là một đứa trẻ ngoan, không nghĩ đến chuyện bỏ học ngày ngày cầm tiền đi rong chơi.



“Nếu vẫn còn tiền, chị em mình có thể mở một hiệu sách không, để các bạn em có thể đến đọc sách bất cứ lúc nào?”



Sách mà Lạc Sa muốn nói đến, chính là tiểu thuyết võ hiệp. Một người bạn của cậu đọc truyện trong giờ, bị thầy giáo bắt được tịch thu mất, cậu ta còn chưa đọc hết nên đến giờ vẫn thấy tiếc.



“Gì nữa?”



“Chị, chúng ta có nhiều tiền như vậy sao? Em chưa nghĩ ra mình còn cần gì nữa, đợi em nghĩ ra rồi sẽ tới gặp chị.”



Lạc Trần nhìn bộ dạng lanh lợi của Lạc Sa, lại nghĩ đến mình. Còn có mong muốn gì có thể dùng tiền để thỏa mãn đây? Có tiền rồi, trước hết sẽ chuộc lại tự do cho mình. Nhưng nếu cầm tiền của Lâm Tự để chuộc lại tự do chẳng phải rất buồn cười hay sao? Nếu có tiền rồi, liệu cô có nỗ lực để học như thế nữa không? Học là vì muốn có một cuộc sống tốt đẹp hơn, vậy nếu đã có một cuộc sống tốt đẹp rồi, mục tiêu tiếp theo sẽ là gì?



Cuộc sống sung túc ở ngay trong tầm tay nhưng Lạc Trần lại cảm thấy hoang mang. Nếu nói đến hưởng thụ, hai chị em họ đâu có kinh nghiệm sống cuộc sống xa hoa, cũng chưa từng ao ước. Họ vốn cũng chỉ mong làm bao nhiêu hưởng bấy nhiêu, dựa vào năng lực của mình để trang trải cuộc sống, giờ có người nói với cô rằng, cô không cần phải lo lắng chuyện đó nữa, thì cô lại thấy mất phương hướng.



Tôi muốn không phải là những thứ có thể dùng một chút tiền để mua, mà cần phải bỏ công sức, tự mình toàn tâm toàn ý thực hiện. Nhưng, giữa một chút tiền và rất nhiều tiền lại là sự thay đổi từ lượng tới chất, gia tộc nhà Lâm Tự đại diện cho một thế giới khác, một cuộc sống khác, chỉ dựa vào sự nỗ lực của cô e là vĩnh viễn không thể với tới. Một mặt, Lạc Trần thật ra cũng chẳng có dã tâm gì, cô chỉ cần một cuộc sống yên bình, ổn định là được rồi; mặt khác, cô cảm thấy mình không có khả năng đó.



Lạc Trần quyết định sẽ dùng tiền mà mình tự kiếm được để trả nợ cho Lâm Tự, thanh lý bản hợp đồng giữa hai người họ, cuộc sống như thế sẽ có mục tiêu rõ ràng, nhờ vậy mà cũng có ý nghĩa hơn.



Trong suy nghĩ của cô, anh chàng Lâm Tự đó hoàn toàn chẳng có liên quan gì đến cuộc sống tương lai sắp mở ra trước mắt mình. Cho dù cô và anh ta có xác lập được mối quan hệ như thế nào, sẽ xảy ra chuyện gì, Lạc Trần vẫn là Lạc Trần. Tất cả mọi sự lựa chọn, cô đều phải tự chịu trách nhiệm với chính mình, không liên quan gì đến người khác.