Lạc Trần cũng dần thích ứng với việc di chuyển quanh nhà bằng nạng, ra ngoài bằng xe lăn. Thời gian này, người nhà của hai cô cậu học sinh kia thay nhau đến đưa cô đi chụp X -quang, thay thuốc. Thái độ vô cùng trách nhiệm của họ khiến cô cũng ngại, không thể không phối hợp.
Lạc Trần cứ ở nhà như thế với chiếc chân gãy. Mặc dù thỉnh thoảng Mông Mông cũng mang cơm trưa đến thăm, còn cùng Lạc Trần nghiên cứu phương pháp tắm rửa với một chiếc chân bỏ ngoài bồn tắm nhưng cô ấy vẫn phải đi học, không thể ngày nào cũng ở bên cô. Vì vậy, Lạc Trần khó tránh khỏi có những khoảng thời gian nhàm chán, vô vị.
Sở Kinh Dương đương nhiên biết việc cô bị thương. Thỉnh thoảng anh cũng làm tài xế đưa Mông Mông đến, nhân tiện tới thăm cô luôn, có điều chưa khi nào hai người có thời gian ở riêng với nhau. Mấy lần anh ngập ngừng như muốn nói điều gì đó đều bị Lạc Sa hoặc Mông Mông vào phá rối.
Hôm đó, Lạc Trần đang chống nạng di chuyển chầm chậm trong phòng, đột nhiên nghe thấy có tiếng gõ cửa. Chân trái của Lạc Trần trong thời gian này tuy nói là không nên hoạt động nhưng nếu hoàn toàn không hoạt động thì cũng không được. Ngoài việc buổi tối cần phải mát xa ra, ban ngày cô cũng vẫn dùng nạng để đi lại trong phòng. Cô từ từ lê ra ngoài cửa, người đứng bên ngoài dường như cũng biết tình trạng của cô bất tiện nên không giục giã, chỉ gõ mấy tiếng rồi kiên nhẫn chờ đợi.
Lạc Trần mở cửa ra, người đứng bên ngoài lại chính là người mất tích gần một tháng nay - Lâm Tự. Sự xuất hiện của anh mặc dù nằm trong dự liệu của cô nhưng vẫn khiến cô bất ngờ. Lạc Trần đứng ngẩn ra đấy một lúc rồi từ từ đi về phía ghế sofa ngồi xuống, nhất thời không biết nên nói gì.
Lâm Tự đóng cửa xong, im lặng đi tới ngồi đối diện với Lạc Trần.
“Sao anh lại đến đây?” Một tháng không gặp, Lạc Trần cảm thấy Lâm Tự rất xa lạ, sắc mặt anh trắng bệch như người vừa ốm dậy. Một người dù có gần gũi tới đâu, nếu chia cách quá lâu cũng sẽ có cảm giác xa lạ.
Lâm Tự đứng dậy rót cho Lạc Trần một ly nước, cũng tự rót cho mình một ly rồi lại quay về ngồi ở chỗ cũ.
“Chân em làm sao thế?”
Lạc Trần ngước lên nhìn anh, lười trả lời. Băng bó tới mức này, ốm lâu như thế, câu hỏi của anh khiến cô không tránh khỏi cảm giác tủi thân. Lạc Trần cũng không hiểu, với những người khác cô đều rất rộng lượng, chỉ riêng với Lâm Tự là cô lúc nào cũng so đo.
Lâm Tự ngồi sang bên cạnh cô, đặt chân trái của cô lên đùi mình, “Hôm nay anh mới nghe Sở Kinh Dương nói em bị thương”. Anh nhẹ nhàng mát xa cho cô, “Bây giờ chân và tim em đều cứng như nhau rồi”.
Lạc Trần dùng chân phải đạp Lâm Tự một cái, giờ là lúc nào rồi mà còn nói mát cô như thế, “Tim em làm sao mà cứng?”.
Lâm Tự gục đầu xuống chân Lạc Trần: “Anh giận dỗi bỏ đi lâu như thế, em cũng không chịu dỗ anh quay về gì cả”.
“Hả? Thần kinh của anh có vấn đề rồi à?” Lạc Trần cốc vào đầu Lâm Tự. Anh ta cũng biết lúc nói mấy lời này phải giấu mặt đi cơ đấy! Sao tự dưng lại có cảm giác anh giống như một cô vợ đang giận dỗi thế không biết!
“Lạc Trần, về nhà với anh đi. Em bị thế này, Lạc Sa cũng không tiện chăm sóc cho em”.
“Đây chính là nhà em, em không đi đâu cả”. Lâm Tự càng xuống nước, Lạc Trần lại càng cảm thấy tủi thân. Bản thân cô bây giờ thế này, bao nhiêu ngày anh không thăm không hỏi. Đối với người thích biến mất lúc nào là biến mất như anh sao có thể tin tưởng, sao có thể dựa vào?
“Giờ không phải lúc giận dỗi đâu”. Lâm Tự nhấc chân phải của Lạc Trần đặt lên đùi mình, hai chân đặt song song với nhau lại càng khiến Lâm Tự sợ run cả lên: “Sao lại thành ra thế này?”.
“Sở Kinh Dương thích nói năng bừa bãi kia không nói cho anh sao?”
Lâm Tự đột nhiên bối rối: “Anh không đợi anh ta nói hết, liền…”.
Lạc Trần cử động chân phải của mình, Lâm Tự ôm quá chặt khiến cô bị đau.
“Bị ngã”.
Lâm Tự nhíu mày: “Em bao nhiêu tuổi rồi mà còn ngã tới gãy xương?”.
“Lần sau anh thử đi, chân thì bị người ta giẫm lên, sau đó cả hai người đều lao tới ngã đổ lên người anh, xem xem sự đàn hồi của chân anh có chịu được không?”
“Chút nữa anh sẽ liên hệ với chuyên gia để hội chẩn cho em. Ngoài việc chữa trị hiện thời, việc hồi phục sau này thế nào cũng phải lên kế hoạch chi tiết”.
“Không cần đâu”, Lạc Trần vội xua tay. Cô bị đày đọa nhiều tới phát sợ rồi. Mặc dù sau khi bị gãy xương mới thấy đi bằng một chân thật chẳng tiện chút nào, sau này phải cẩn thận hơn. Có điều, trong tình trạng chỉ có một chân cử động được thế này mà cứ phải kiểm tra đi kiểm tra lại thì không khác gì bị tra tấn. “Đừng chuyện bé xé ra to nữa, vài ngày nữa là tháo băng ra được rồi”.
Lâm Tự cũng không kiên quyết nữa, động tác xua tay của Lạc Trần đáng yêu quá đi mất, cô ấy bị thương trông lại có vẻ tươi tắn hơn. Anh áp sát lại gần, nhẹ nhàng hôn lên má cô, giống như thơm má em bé vậy, vừa tràn đầy yêu thương vừa hết sức cẩn thận. “Lăng Lạc Trần, anh phát hiện ra đối với anh, em đã quen nói ‘không’ rồi. Em còn định kéo dài tình trạng căng thẳng hiện nay đến bao giờ? Lẽ nào khó tha thứ cho anh đến vậy sao?”
“Em không biết, Lâm Tự, em không biết”. Lạc Trần sắp xếp lại một lượt suy nghĩ của mình rồi nói tiếp: “Lâm Tự, từ trước tới nay em vẫn nghĩ chỉ cần rời xa anh là có thể bắt đầu một cuộc sống mới. Nhưng giờ anh lại xuất hiện, ở đâu cũng thấy anh, rồi lại có thể biến mất bất kỳ lúc nào”.
“Anh nhìn thấy rồi đấy, về mặt sức khỏe em cũng tạm ổn. Nhưng còn nội tâm của em thì sao? Em tự hỏi cảm giác sau khi chúng ta chia tay như thế nào, câu trả lời là rất dễ chịu, rất thoải mái”.
Lạc Trần khoanh tay lại, tự ôm chặt lấy mình: “Không còn hy vọng quá nhiều vào anh nữa, chỉ có như thế em mới có cảm giác mình thật sự đã an toàn rồi. Không còn cảm giác lo lắng bất an thường trực nữa”.
Sắc mặt Lâm Tự trở nên âm u: “Anh không cố ý biến mất đâu. Lần trước từ nhà em về phóng xe có hơi nhanh nên đã xảy ra tai nạn. Cũng may chỉ bị gãy xương sườn bên trái, phải cố định mất bốn tuần, vừa mới tháo băng xong”. Nói xong, Lâm Tự cởi khuy áo ra để Lạc Trần nhìn thấy vết thương của mình. Máu tụ đã không còn nữa, chỉ thấy vết sẹo đang được bôi thuốc vàng khè.
Lạc Trần đưa tay ra, dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào đó: “Đau lắm phải không?”.
“Vẫn chịu được. Tiêm thuốc giảm đau, chỉ có điều khi ngủ phải nằm nghiêng một bên nên không quen lắm, cũng mỏi nữa. Không sao, qua cả rồi”.
Lạc Trần đột nhiên ấn mạnh vào vết thương đó: “Không đau phải không, như thế thì sao nhớ chứ? Ai bảo anh lái xe nhanh như thế?”. Vừa rồi cô còn muốn nói rõ ràng với anh rằng tất cả đã hết rồi, kết thúc rồi, nhưng khi biết anh có thể mất mạng bất cứ khi nào, Lạc Trần lại cảm thấy sợ hãi vô cùng. Mất anh, ý cô là chỉ mình cô mất anh ấy chứ không phải anh lại biến mất theo cách đó.
Lâm Tự cứng người lại nhưng không né tránh, cứ đứng im ở đó, để mặc Lạc Trần trút giận. Xe của anh đâm vào hàng rào chắn ở bên đường rồi dừng lại. Cơn chấn động qua đi, đầu óc Lâm Tự trống rỗng. Sau đó điều mà anh nghĩ đến là liệu mình có chết không? Anh vẫn chưa kết hôn với Lạc Trần, chưa lập di chúc, chưa sắp xếp xong cuộc sống sau này cho cô ấy, không thể cứ thế mà chết được.
Đương nhiên, thực tế là anh may mắn chỉ bị thương nhẹ thôi. Hôm nay vừa đến công ty anh đã hẹn làm việc với luật sư, muốn tặng lại cho Lạc Trần một phần tài sản của mình. Như thế thì dù anh có gặp chuyện gì cũng không cần phải lo lắng Lạc Trần không có nơi nương tựa nữa.
Lạc Trần thấy anh cứ ở yên đó chịu trận, cô cuối cùng vẫn không nhẫn tâm: “Lâm Tự, sau này anh đừng tự mình lái xe nữa”.
Lâm Tự từ từ nắm chặt lấy tay Lạc Trần: “Em vẫn còn lo lắng cho anh, đúng không? Vào giây phút tưởng mình sắp chết ấy, anh đã rất nhớ em, nhớ món cơm rang em làm, nhớ tách trà em pha, nhớ em hằng đêm đều nằm trên ghế sofa đợi anh về, nhớ những thứ đáng lẽ thuộc về anh mà anh để vuột mất”. Lâm Tự rất ít khi nói một câu dài như thế nhưng những lời này anh gần như không cần nghĩ, cứ thế tuôn ra một cách tự nhiên.
Lạc Trần nhìn Lâm Tự lúc này như biến thành một người khác, cô muốn một người như thế này sao? Muốn thấy anh chịu thua, muốn thấy anh nhận lỗi, nói rằng anh yêu cô? Hình như không chỉ đơn giản như thế? Nhưng Lâm Tự như thế này đã làm rung động một nơi nào đó trong Lạc Trần, cô nhìn anh, không cách nào nhẫn tâm lắc đầu.
“Lâm Tự, hứa với em, đừng tự mình lái xe nữa, đừng để xảy ra thêm chuyện gì nữa”.
Lâm Tự ngả đầu vào thành ghế sofa, nhắm mắt lại, bầu không khí ấm áp dịu dàng lúc này tràn đầy hy vọng, giống như phải đi vòng hàng nghìn năm rồi mới quay trở lại được điểm này. Đám mây u ám đang treo lơ lửng trên đầu kia đã tan, sự tươi sáng bị che khuất bao lâu giờ đã trở lại. Anh nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của Lạc Trần.
“Lạc Trần, phải thế nào thì em mới chịu gả cho anh lần nữa?”
Lạc Trần thở dài một tiếng, “Em không muốn lấy anh”. Giờ phút này dường như kết hôn là có thể giải quyết được tất cả mọi chuyện nhưng cuộc hôn nhân mà cô từng trải qua chẳng có gì tốt đẹp cả.
Cô nhẹ nhàng dựa vào người Lâm Tự, một Lâm Tự dịu dàng thế này khiến Lạc Trần tự nhiên rất muốn nói với anh điều gì đó: “Lâm Tự, Sở Kinh Dương tìm thấy cha mẹ đẻ của em rồi. Nhưng nếu đó đúng là cha mẹ em thì họ đã không còn sống trên đời này nữa. Em không biết nên coi đây là tin xấu hay tin tốt, cũng chẳng có ai để tâm sự cả”.
Lâm Tự ôm siết lấy Lạc Trần: “Tốt hay xấu, phải xem liệu em có cần hay không”. Thật ra, thân thể của Lạc Trần ngày đó Từ Man Chi cũng đã trải qua rồi, không nói cho cô biết là bởi vì Từ Man Chi cảm thấy đấy chẳng phải là một tin tốt lành gì, không muốn nhiều chuyện. Hơn nữa với tính cách thờ ơ của Lâm Tự thì cha mẹ đẻ của Lạc Trần có quan trọng gì đâu, anh cũng không nghĩ ngợi nhiều. Lúc này, anh chỉ cảm thấy như nhắc lại chuyện cũ mà thôi.
“Sở Kinh Dương thật sự rất quan tâm đến em”, lời anh nói chưa tới mức khiến Lạc Trần phải bật cười.
“Vâng, có điều em đã đánh cho anh ta một trận, trách anh ta nhiều chuyện. Có phải em chẳng biết phải trái gì không?”
Lâm Tự dùng trán tì lên đầu Lạc Trần, nhẹ nhàng cọ cọ, “Em đánh là đúng lắm, có điều anh thấy em ra tay vẫn chưa đủ mạnh, anh ta vẫn sống phây phây, còn chạy tới đánh anh một trận nữa kìa”.
“Anh ấy đánh anh?” Lạc Trần kinh ngạc.
Lâm Tự giữ chặt lấy tóc của Lạc Trần, không cho cô ngẩng đầu lên nhìn, rồi lại ôm chặt lấy cô: “Không sao, chẳng phải em cũng không nhận ra đấy thôi”.
“Tại sao anh ấy lại đánh anh?”
Lâm Tự cười, “Chuyện của đàn ông, em không cần phải biết. Tuy nhiên, nếu em chịu lấy anh sớm một chút thì có thể tránh được tình trạng này tái diễn lần nữa”.
Một lúc sau Lạc Trần mới nói: “Lâm Tự, em cảm thấy em cũng thích Sở Kinh Dương, rất thích anh ấy. Ở bên anh ấy, em sẽ rất vui vẻ, sẽ rất hạnh phúc, lúc nào cũng ở vị trí rất cao trong lòng anh ấy, có phải em ưa hư vinh quá không?”.
“Nhưng em không muốn lấy anh, muốn chia tay với anh, tất cả đều không phải là vì anh ấy. Cho dù em không trở về bên anh thì giữa em và anh ấy cũng sẽ không bao giờ xảy ra chuyện gì, về điểm này thì em có thể khẳng định. Giữa em với anh như thế nào thì em cũng có thể chấp nhận, không thấy kỳ lạ. Nhưng với anh ấy, em phải thận trọng hơn rất nhiều, càng không dám có bất kỳ ý định thử nghiệm nào. Có thể bởi vì nó quá giống một câu chuyện cổ tích”.
Lâm Tự gật đầu tỏ vẻ am hiểu: “Anh chính là chiếc bình vỡ còn Sở Kinh Dương là lầu cao, mặc dù nhìn anh ta đẹp hơn nhưng anh lại an toàn hơn”.
Lạc Trần bĩu môi, “Anh giờ thật sự là chiếc bình vỡ rồi, chẳng phải vừa bị đập vỡ ở đây sao?”, nói rồi cô dùng tay tả lại độ to nhỏ nơi vết thương của anh.
“Chê anh phải không? Anh không chê em tàn tật thì thôi”.
“Vớ vẩn! Có phải anh muốn em nói tiếp những câu đại loại như thân tàn nhưng chí không tàn không?” Lạc Trần làm bộ như choáng váng sắp ngất xỉu.
Những người yêu thương nhau thường là vậy, dù vấn đề có nghiêm trọng đến đâu đều có thể dùng lời để giải quyết. Cho dù họ không thật sự nhận ra điều đó nhưng chính là thứ cảm giác này đã dẫn dắt họ lần lượt vượt qua từng cửa ải khó khăn.
Đối với Lạc Trần mà nói, đêm hôm đó là một đêm khác thường. Cô kinh ngạc trước sự thay đổi của mình nhưng lại cũng chẳng thấy có gì là không tốt cả, dường như đó là điều hiển nhiên. Cô của bây giờ đã không còn quá vương vấn chuyện tình cảm như thời thiếu nữ nữa. Cô cảm thấy Lâm Tự như đã hòa tan vào cuộc sống của cô, ở bên anh, cuộc sống trở nên vui vẻ và thoải mái, thế đã đủ rồi.
Ban đêm, cô có một giấc mơ, mơ thấy mình và Sở Kinh Dương cùng đi xe buýt, hai người vai kề vai ngồi bên nhau, cửa xe mở, anh nói với cô điều gì đó nhưng dù cô có cố gắng thế nào cũng không nghe rõ. Anh càng nói to thì cô lại càng không nghe thấy gì, giống như tiếng nước ngoài vậy. Sau đó Sở Kinh Dương đột nhiên biến mất không dấu vết, cảm giác tiếc nuối ấy khiến Lạc Trần thấy mũi mình cay cay.
Lạc Trần bừng tỉnh, không thể ngủ lại được nữa. Cô cứ mở to mắt ngồi đó, không biết là giấc mơ ấy ám chỉ điều gì. Rõ ràng là đang rất hạnh phúc, thậm chí còn mang cả nụ cười theo vào giấc ngủ, sao lại ngủ mơ thấy Sở Kinh Dương, tại sao lại mơ tới mức khóc mà bật tỉnh dậy? Đặc biệt là trong một buổi tối đầy ý nghĩa thế này, Lạc Trần không thể giải thích được sự bất thường của mình.
Trằn trọc rất lâu, cuối cùng Lạc Trần thở dài với lấy di động, nhắn cho Sở Kinh Dương một tin nhắn: “Mơ thấy anh, bị tỉnh giấc, em xin lỗi!”. Cô làm như thế thật ra cũng chẳng thay đổi được điều gì, chỉ là muốn mình được an tâm thôi. Nhưng liệu trái tim cô có thể yên tâm không? Chính Lạc Trần cũng không biết.
Còn chưa kịp đặt điện thoại xuống thì chuông vang lên, mặc dù âm lượng không to nhưng trong đêm yên tĩnh nghe thật chói tai. Ba chữ “Sở Kinh Dương” sáng lấp lánh trên màn hình, Lạc Trần ấn vào nút nghe, giọng Sở Kinh Dương vang lên: “Anh đã dọa em tỉnh giấc à? Tại sao em lại xin lỗi?”, giọng anh không có vẻ gì là đang ngái ngủ.
“Em xin lỗi” Lạc Trần nói. Cảm giác không nỡ và có lỗi trong lòng cô, tất cả chỉ có thể thể hiện bằng ba từ này mà thôi.
Sở Kinh Dương chậm chạp “Ừ” nhẹ một tiếng coi như câu trả lời rồi im lặng, dường như đến cả hơi thở của anh cô cũng không nghe thấy.
“Em xin lỗi”, Lạc Trần lại nói. Nhưng lần này nước mắt cô đã trào ra.
“Em đang khóc đấy à? Lăng Lạc Trần, em đang khóc vì anh sao?”
Lạc Trần không trả lời, cô không biết ngoài ba từ “Em xin lỗi” ấy ra, cô còn có thể nói được gì nữa.
“Đừng khóc, anh đã nói rồi, anh sẽ không bao giờ để em phải khóc nữa. Em lựa chọn người mà em cần, còn khóc gì?”
Cô im lặng lắng nghe, dường như từng từ từng chữ đều thật đáng quý, có thể đây sẽ là lần cuối cùng dùng thân phận như thế này, dùng tình cảm như thế này để đối diện với anh. Sự tái hợp của cô và Lâm Tự, ở một mặt nào đó chính là lời tạm biệt đối với Sở Kinh Dương. Chính vì sự chia ly này mà Lạc Trần có cảm giác cô đã mất đi một phần rất lớn của thế giới.
“Đừng nghĩ nữa, ngủ đi. Sau này em sẽ không mơ thấy anh nữa, không bị tỉnh giấc nữa đâu”. Sở Kinh Dương cúp máy trước. Anh có dự cảm chuyện này sẽ xảy ra, chỉ không ngờ lại đến nhanh như thế. Anh chưa từng hy vọng có được hạnh phúc, nhưng hạnh phúc nằm ngay bên tay mình, sao có thể kìm nén không nghĩ chứ? Anh gần như đã chạm tay vào hạnh phúc nhưng cũng chỉ ở đầu ngón tay thôi, nó nhẹ nhàng lướt qua, để lại sự nhức nhối. Dẫu muốn an ủi chính mình thì cũng không còn sức nữa rồi.