Trần Thế

Trần Thế - Chương 33: Cô ấy là kẻ thù trời định




Lạc Trần cầm điện thoại, thất thần mất một lúc. Sở Kinh Dương ngồi bên cạnh, châm một điếu thuốc nhưng không làm phiền cô.



"Em phải đi đây. Chuyện giữa em và Lâm Tự, em cũng không muốn kéo anh vào."



Sở Kinh Dương giữ cô lại: "Nếu là lý do đấy thì em không cần lo đâu."



"Sở Kinh Dương, cảm ơn anh. Nhưng chuyện riêng của em tốt nhất để em tự giải quyết."



"Ừ, nếu em đã nói thế chứng tỏ em cũng đã có dự định rồi. Em đi đâu, anh đưa em đi."



"Đến khu biệt thự nhà họ Lâm."



Rất nhanh sau đó, xe dừng lại trước cửa nhà họ Lâm. Lạc Trần vẫn ngồi trên xe, hít một hơi thật sâu.



Sở Kinh Dương đột ngột áp sát lại. Lạc Trần vội vàng dính chặt người vào ghế: "Anh định làm gì?".



"Chưa cởi dây an toàn." Anh giải thích, hơi thở nóng ấm của anh phả vào tai Lạc Trần.



Lạc Trần cảm thấy ngứa, bất giác đưa tay lên xoa xoa tai nhưng dường như vẫn có thứ gì dính chặt ở đó. Toàn bộ dũng khí mà cô vừa cố gắng tích lũy được đã bị hành động của Sở Kinh Dương làm cho tan biến hết cả. Lạc Trần ngồi đó, rất lâu không động tĩnh gì, cũng không có ý định xuống xe.



Sở Kinh Dương lái xe về phía trước một đoạn, đỗ ở bên đường, sau đó mới quay đầu sang nhìn Lạc Trần: "Lăng Lạc Trần. Vào đi. Anh tin em có thể giải quyết tốt mọi việc", còn anh, sé vẫn ở ngoài này đợi em.



Tâm Trạng Lạc Trần rối bời, cảm thấy mình vẫn chưa chuẩn bị xong tâm lý đối phó với chuyện việc này. Nhưng ai thèm để ý tới cô chứ, vẫn phải vào trong đó, tự mình đối diện với tất cả không phải sao?



Lạc Trần lấy điện thoại ra tắt máy, sau đó nói với Sở Kinh Dương, "Cảm ơn anh, vậy em vào đây".



Sở Kinh Dương giơ tay ra vỗ nhẹ lên vai Lạc Trần, "Đi, đi". Lúc này, sự ủng hộ là cần thiết hơn cả.



Lạc Trần mở cửa xuống xe. Sở Kinh Dương vẫn ngồi yên nhìn Lạc Trần từng bước từng bước tiến gần tới cản cổng lớn qua gương chiếu hậu. Ảnh cảm thấy Lạc Trần vẫn là cô gái nhỏ bé, kiên cường thuở nhỏ, mỗi khi bị bắt nạt ức hiếp vẫn một mình kiên trì, kiên trì tiến về phía trước, kiên trì tiếp tục sinh tồn, không chịu để lộ sự yếu đuối, không chịu khuất phục. Một Lăng Lạc Trần từ trước tới nay chưa hề biết khuất phục bất cứ ai, lần này cũng sẽ không có chuyện gì đâu.



Khi Lạc Trần bước vào trong, quản gia vẫn rất cung kính dừng ở cửa: "Cô chủ, cả bà chủ, lão gia, cậu chủ và cô Lâm Đoan Từ đều ở trong phòng đọc sách".



Lạc Trần mỉm cười, cách xưng hô này hôm nay nghe thật chói tai.



Lạc Trần bước tới trước cửa phòng đọc sách của ông nội Lâm Chiêu, gõ cửa. Từ Man Chi ra đón, "Ông nội và cha con đang có chuyện cần bàn, sao con lại đến một mình thế này?".



Lạc Trần suy nghĩ một lúc, trước kia cô đã từng nói chuyện với Từ Man Chi, giờ nói với bà chắc cũng không sao.



"Dì, con có chuyện muốn nói với dì."



Từ Man Chi nhìn Lạc Trần, "Lâm Tự đang trên đường đến đây, chúng ta lên lầu nói chuyện đi".



Hai người đi lên căn phòng thử đồ mà lần đầu tiên Lạc Trần đến đây đã từng vào. Mấy năm nay, Lạc Trần chưa từng vào lại căn phòng này.



Từ Man Chi thấy Lạc Trần có vẻ đăm chiêu suy nghĩ liền nói: "Ở đây yên tĩnh, sẽ không bị người khác tới làm phiền", rồi làm vẻ mặt bình thản như đã chuẩn bị xong, chỉ chờ để nghe Lạc Trần nói chuyện. Vẻ mặt đó của bà khiến Lạc Trần cảm thấy bọn họ giống như đang chờ hổ ở hang, tất cả đều đã nắm chắc trong lòng bàn tay rồi.



Lạc Trần đi tới ngồi xuống, chiếc ghé ngày trước đã từng ngồi: "Dì, hôm nay Lâm Tự nói với con, anh ấy muốn lấy người khác". Sau đó, cô im lặng không nói gì thêm nữa.



Từ Man Chi chờ đợi câu nói tiếp theo của cô, thấy Lạc Trần ngập ngừng mãi mà chưa có ý định nói tiếp, bà đành phải tiếp lời: "Ừ, hai ngày trước ta cũng mới nghe nói, sau đó liền vội vàng quay về đây".



"Anh ấy còn nói vẫn muốn tiếp tục sống cùng con."



"Theo những gì ta biết, Lâm Tự đã yêu cầu luật sư chuẩn bị xong giấy tờ rồi, một thời gian nữa sẽ cùng con qua California đăng ký."



Kìm nén rồi lại kìm nén, nhưng nước mắt vẫn cứ chảy ra, Lạc Trần đành ngó lơ ra ngoài cửa sổ. "Từ trước tới nay những gì con muốn không phải là tờ giấy đăng ký kết hôn đó, nói cách khác thì là con không chỉ muốn tờ giấy đó thôi." Lạc Trần đứng dạy đi tới đứng cạnh cửa sổ. Bên ngoài, xe của Lâm Tự cũng vừa rẽ vào cổng, từ tốn đỗ dưới sân. Khi Lâm Tự ra khỏi xe, Lạc Trần hoàn toàn không nhìn thấy sự hỗn loạn ở anh, dường như người gọi điện thoại vừa rồi không phải là người cô đang nhìn thấy, sự căng thẳng ban nãy của anh, tất cả chỉ là ảo tưởng.





Lạc Trần quay người lại, lau khô nước mắt trên mặt. Cô đã bỏ lỡ giây phút loạng chạng của Lâm Tự. Trước cửa nhà mình, anh không đẻ ý tới bậc cửa đã tồn tại từ mất chục năm nay. Sự hỗn loạn trong tâm tư anh, chỉ mình anh biết.



"Con đã hứa với Lâm Tự không chỉ một lần, con sẽ không rời bỏ anh ấy. Nhưng mỗi lần có việc, anh ấy luôn nghĩ đến rời bỏ con."



Từ Man Chi hoàn toàn không nói xen vào câu nào, chỉ chăm chú lắng nghe.



"Lần này con sẽ không lẩn tránh, không bỏ chạy nữa. Con nghĩ con đã yêu Lâm Tự, mặc dù con chưa bao giờ dám thừa nhận. Anh ấy đã từng khiến con đau lòng như thế, thất vọng như thế." Lạc Trần dừng lại một lát, "Nhưng con vẫn muốn ở bên anh ấy, có lẽ thế cũng đủ rồi".



"Hình như con đã yêu anh một cách rất tuyệt vọng, hạ mình tới mức bỏ quên cả bản thân. con cứ nghĩ rằng con có thể khống chế được bản thân mình, cứ nghĩ rằng chỉ cần vẫy tay chào là có thể ra đi."



"Nhưng bây giờ, con đã tỉnh lại rồi." Lạc Trần ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên quyết, "Con phải cố gắng một lần. Con hy vọng anh ấy chỉ có một người vợ là con, chỉ có thể là con. Con không muốn ly hôn." Đây chính là Lăng Lạc Trần, mỗi khi bị dồn vào đường cùng, cô luôn luôn có những quyết định bất ngờ, luôn luôn thể hiện đầy đủ dũng khí của mình.



"Con định giành giật như thế nào?" Việc Lâm Tự muốn lấy con gái nhà họ Hứa thực sự cũng khiến bà bất ngờ. Trước kia nhà họ Hứa bật đèn xanh, bóng gió xa xôi không biết bao nhiêu lần, nhưng Lâm Tự đều ý tứ từ chối. Có điều, Hứa Quán Hoàn vừa về nước, Lâm Tự đã đồng ý ngay rồi, không biết hai đứa có phải đã lén lút qua lại với nhau không? Bất luận là Lạc Trần nói thế nào, Từ Man Chi lúc này cũng không thể trả lời hay hứa hẹn điều gì bởi bản thân bà cũng đang rất hoang mang, chưa biết rõ tình hình ra sao.



Nhìn bộ dạng Lạc Trần rất cô độc nhưng ánh mắt vẫn kiên định, "Con cũng không biết con sẽ giành lại anh ấy thế nào, dựa vào cái gì mà đấu với người ta, nhưng con không phải là người chỉ biết nói suông, con sẽ cố gắng, con sẽ làm việc đó hết sức nghiêm túc để Lâm Tự phải cho con một có hội, một cơ hội được ở bên nhau".



Tinh thần đó của Lạc Trần cũng đã cổ cũ Từ Man Chi. Nếu nói sự điềm tĩnh của cô mấy năm trước là do hoàn cảnh và tính cách tạo nên, thì hôm nay, cô gái ngày ấy đã thực sự trở thành một người phụ nữ trưởng thành rồi. Sừ điềm tĩnh đó mang dấu ấn riêng của cô, sự kiên định đó có thể dẫn dắt người khác, làm rung động trái tim người khác, khiến người ta muốn dốc hết sức mình ra giúp cô, cho dù cô không hề mở miệng cầu xin sự giúp đỡ.




"Vậy con nói với ta, là muốn..."



"Con vốn định nói chuyện này với ông nội, muốn biết rõ ý kiến của trưởng bối, muốn biết mọi người trong nhà có ủng hộ cho việc Lâm Tự quyết định lấy Hứa Quán Hoàn hay không rồi mới nó rõ suy nghĩ của mình. Tiếp đó là chuyện giữa con và Lâm Tự." Lời nói đầy hàm ý, Lạc Trần không muốn người lớn trong nhà can dự vào việc này.



Từ Man Chi nghĩ một lúc rồi nói: "Lạc Trần, đây đương nhiên là chuyện giữa con và Lâm Tự". Lời nói này, cũng là sự bày tỏ lập trường của bà, bà sẽ không tác thành cho hôn sự của Lâm Tự và Hứa Quán Hoàn.



Ngay từ đầu, khi Lâm Chí Đông biết chuyện Lâm Tự muốn lấy Hứa Quán Hoàn đã vô cùng tức giận nói: "Vớ vẩn! Hôn nhân là trò trẻ con chắc!". Vì vậy hai người họ mới vội vàng quay về đây. Lâm Chiêu mặc dù không nói gì nhưng cũng không đưa ra chỉ đạo về hôn sự. Trong chuyện này người phải chịu trách nhiệm lớn nhất có lẽ là Lâm Tự.



Lạc Trần lập tức hiểu ý: "Cảm ơn dì". Cô còn định nói thêm nữa nhưng cửa bật mở, Lâm Tự đứng bên ngoài.



Lâm Tự nhìn thấy họ nhưng không có ý định đi vào, chỉ cất tiếng chào hỏi Từ Man Chi: "Dì".



Sau đó, anh quay sang nói với Lạc Trần: "Sao em lại tới đây một mình? Lạc Sa vẫn đợi em ở nhà, không chịu theo anh đến".



Từ Man Chi lập tức tiếp lời, "Thằng bé này, cứ như là không tin chị nó đang ở đây vậy, để ta đi gọi điện cho nó". Bà quay lưng lại với Lâm Tự, gửi cho Lạc Trần một ánh mắt cổ vũ khích lệ xong liền đi xuống nhà.



Lạc Trần gật đầu nhưng trong lòng thật sự không biết nên nói gì, tất cả sự trấn tĩnh vừa rồi chẳng qua do căng thẳng mà thôi. Lạc Trần đứng cạnh cửa sổ, dựa lưng vào tường, nhìn Lâm Tự đóng cửa lại, bước từng bước lại gần phía mình. Cô có cảm giác lúc này cô còn hoang loạn hơn cả lần đầu nhìn thấy anh. Đúng vậy, cô của khi ấy, dù chỉ một chút tự ti cũng không hề có. Còn lúc này, cô muốn có được anh nhưng lại không có gì để thương lượng cả.



Lâm Tự cuối cùng cũng ngồi xuống chiếc ghế mà Lạc Trần vừa ngồi, nhìn về phía Lạc Trần nhưng không nói gì. Lạc Trần cũng nhìn anh, thấy ánh mắt Lâm Tự thật lạnh lẽo, khiến người ta không lạnh mà run. Trừ trước tới nay Lâm Tự chưa một lần tức giận thật sự với cô, mấy lần cãi cọ giữa hai người đa phần đều được giải quyết nhanh chóng.



Lâm Tự ngồi đó không nói một lời, chỉ chằm chằm nhìn Lạc Trần, biểu hiện lạnh lùng khiến cô nhìn mà muốn chùn bước. Rất dễ nhận ra, tâm trạng lúc này của Lâm Tự không thích hợp để nói chuyện. Lạc Trần cử động đôi chân đang bắt đầu tê dại, muốn đi về phía cửa.



"Lăng Lạc Trần." Lâm Tự đột nhiên gọi, anh cố gắng nói nhỏ hết sức nhưng từng chữ rất rõ ràng như được bật ra trực tiếp từ lồng ngực, "Trong mắt em không còn có ai nữa phải không?".



Câu hỏi của anh khiến Lạc Trần ngẩn người ra một lúc, sao trong mắt cô lại không có ai?



Lâm Tự thấy Lạc Trần không trả lời, lửa giận bốc lên. Anh bật dậy khỏi ghế, bước tới đứng trước mặt Lạc Trần, giơ cánh tay phải lên, ép chặt Lạc Trần vào tường, tay trái túm chặt lấy hai tay đang vùng vẫy của cô khiến cô không thể cử động.



Lúc này Lạc Trần cảm thấy có chút sợ hãi. Thần sắc điên dại như thế này cô chưa từng thấy bao giờ, trong ánh mắt lạnh lẽo kia phát ra những tia hung dữ. Lạc Trần không thể cử động được đầu chỉ có thể dùng mắt để nhìn khắp nơi, khẩn thiết tìm kiếm xung quanh thứ gì đó, có thể cứu được mình lúc này. Đầu óc cô cũng vô cùng hỗn loạn nhưng lại không thể nói bởi vì cổ cô bị cánh tay của Lâm Tự ép chặt, chỉ có thể mở miệng to để hít thở.



Lâm Tự không nói gì thêm nữa, chỉ giễu cợt nhìn Lạc Trần giãy giụa một cách vô ích. Người con gái này, anh tốt với cô như vậy mà cô lại chẳng biết điều, cứ thích gây chuyện. Anh đã nhượng bộ, cô vẫn không hài lòng. Cô ấy hễ gặp chuyện gì là lại tới tìm Sở Kinh Dương, thế là thế nào, ngoại tình chắc? Nghĩ tới đây, lực ép của Lâm Tự tăng dần lên theo cơn giận.



Lạc Trần lập tức cảm thấy không thể hít thở, sắc mặt dần chuyển sang tím. Cô thở gấp, tay chân ra sứ giãy giụa. Đột nhiên cô nghiêng đầu, cắn mạnh một cái vào cánh tay Lâm Tự. Nếu anh muốn cô tắc thở mà chết thì trước khi chết cô cũng phải khiến anh bị thương, cho dù là sự đau đớn bằng một phần trăm của cô đi chẳng nữa, cũng phải để anh nếm thử một chút.



Lâm Tự thấy đau liền lập tức thả lỏng tay. Lạc Trần thở hắt ra, ngồi phịch xuống đất thở dốc. Lâm Tự giữ chặt chỗ bị cắn, lùi về phía sau mấy bước, vết máu bắt đầy loang dần qua vải áo sơ mi.




Hai người nhìn nhau, tròng lòng đều cảm thấy tình cảnh này thật hoang đường, ai mà ngờ được bọn họ lại có thể đánh nhau như thế? Lâm Tự nhìn Lạc Trần ngồi dưới đất ra sức thở, đột nhiên cảm thấy chỉ cần người con gái này ở trước mắt mình, ở bên cạnh mình, thế thì còn phải tính toán là gì nữa?



Lâm Tự cố gắng bình tĩnh lại, "Vẫn ổn chứ?", anh bước tới định kéo Lạc Trần đứng lên.



Lạc Trần co rúm lại, cảm thấy Lâm Tự lúc này thật xa lạ. Cô vốn định mặc kệ anh nhưng lại sợ kích động đến anh, đành vịn vào anh để đứng dậy. Sự chờ mong, hy vọng của cô cùng với những dự định về tương lai vừa rồi đã hoàn toàn tiêu tan theo vết cắn đó. Lúc này Lạc Trần cảm thấy trấn tĩnh, yên ổn đợi những thứ cần thiết cho sự sinh tồn, những thứ quan trọng hơn cả tình yêu.



Việc vừa xảy ra khiến Lạc Trần trong lòng cảm thấy sợ hãi. Cô chầm chậm đi đến cạnh Lâm Tự ngồi xuống.



Giữa cô và Lâm Tự vẫn còn rất xa cách, sự xa cách đó hoàn toàn không phải đến từ những yếu tố bên ngoài mà đa phần đều xuất phát từ bản thân họ. Lạc Trần cúi đầu nhìn cánh tay Lâm Tự, cánh tay này dường như đang truyền cho cô sự an ủi. Lạc Trần đặt tay mình lên tay anh để hai người có thể truyền hơi ấm cho nhau, tìm lại sự bình tĩnh qua hành động thân mật này.



Nghĩ thế nào, Lạc Trần chậm rãi hỏi: "Lâm Tự, tại sao anh lại tức giận? Là vì em không nghe lời hay vì em ở cùng với Sở Kinh Dương?".



Tay Lâm Tự siết chặt, "Cả hai". Thực ra, anh cũng không biết nên nói với Lạc Trần thế nào về suy nghĩ của mình.



"Nếu anh lấy Hứa Quán Hoàn, anh cũng sẽ giận dữ với cô ấy như thế chứ?"



"Đương nhiên là không." Lâm Tự buột miệng trả lời. Anh chỉ giận dữ với những người đặc biệt quan tâm, nếu không thì cần gì phải lãng phí tình cảm như thế? Hứa Quán Hoàn chẳng qua cũng chỉ là một người xa lạ mà thôi.



Nhưng câu trả lời này của anh lại bị Lạc Trần lý giải theo một cách khác: Nếu Lâm Tự và Hứa Quán Hoàn kết hôn anh sẽ ít tức giận hơn, nói cách khác là anh sẽ sống vui vẻ hơn.



“Ồ” Lạc Trần gật đầu, lạnh lùng đáp: “Em biết rồi”, sắc mặt cô rất kém. Có lẽ những người khác khi đứng trước mặt người mình yêu đều cố gắng tỏ ra kiên cường nhưng Lạc Trần thấy không cần thiết phải làm như vậy. Nếu thật sự quan tâm đến nhau thì phải nói ra, giữ mãi trong lòng, hai người cứ phải đoán già đoán non, thật sự mệt mỏi.



Lâm Tự nhìn sắc mặt cô, lập tức nhận ra cô đã hiểu sai ý mình, “Em biết gì chứ? Tự cho mình là đúng, tự mình quyết định. Lăng Lạc Trần, trong tất cả phụ nữ thì em là mẫu người đáng ghét nhất”. Lúc đầu, anh cứ nghĩ đã tìm được người con gái mình không ghét, không phải bận tâm, nhưng xem ra anh đã tìm về cho mình một kẻ thù trời định, hai người mà ở bên nhau luôn là anh chết tôi sống nhưng lại không sao vứt bỏ được.



Sắc mặt Lâm Tự dịu xuống. Người Lạc Trần thực sự quan tâm, lại có thể không phải là anh sao?



“Ừm”, Lạc Trần gật đầu, hoàn toàn không giận. Cô từ trước tới nay chưa bao giờ là mẫu người phụ nữ đáng yêu, ngày đó Lâm Tự chọn cô vốn đã là việc khác thường rồi.Đáng yêu, đối với Lạc Trần mà nói đó là từ vô cùng xa xỉ. Tự mình cho là đúng, tự mình quyết định, Lâm Tự tổng kết thật đúng, bản thân Lạc Trần cũng chưa bao giờ nghĩ đến, còn có thể thêm vào một đặc điểm nữa: lúc nào cũng coi mình là trung tâm.



Thấy Lạc Trần tỏ ra không quan tâm, bộ dạng chẳng buồn mà cũng chẳng vui, một lần nữa Lâm Tự lại cảm thấy mình sắp điên đến nơi rồi.Gần gũi nhau lâu như thế, Lạc Trần vẫn khiến anh kinh ngạc.



Lâm Tự kéo Lạc Trần đứng dậy. Anh thấy giờ không phải lúc tranh cãi nhau, đây cũng không phải là chỗ để giải quyết vấn đề, có chuyện gì thì vẫn nên để về nhà rồi nói.



Khi họ đi xuống lầu mới phát hiện hôm nay cả nhà tề tựu đông đủ, Lạc Sa và bác Vương cũng đã đến rồi, Lâm Đoan Tử cũng cùng Utah tới, mọi người đều đang tập trung ở phòng khác nói chuyện. Lạc Trần nhìn Lạc Sa, cậu đang ngồi bên cạnh Từ Man Chi, bóc quà Từ Man Chi mang về cho cậu, hình như vẫn chưa biết chuyện gì. Thấy Lạc Trần đi xuống, cậu vui vẻ gọi: “Chị, dì Tử tặng em cả bộ dụng cụ trượt tuyết này! Có thời gian em muốn dến Á Bố Lực!”. Trên tay cậu đang đeo găng tay trượt tuyết, hình như không cảm thật nóng chút nào.



Utah ngồi bên cạnh giúp Lạc Sa sắp xếp đồ nói: “Môn này không phải là điểm mạnh của anh, anh Lâm Tự mới lợi hại, đã từng là quán quân giải thanh thiếu niên đấy”.




Lâm Tự đi đến gần, “Chuyện đã qua lâu rồi mà cậu vẫn còn nhớ à? Giờ tôi đâu có thời gian mà chơi”.



Utah lập tức nói theo, “Đúng thế, lâu lắm rồi anh đâu có chơi. Lần trước bọn Lục Nhi vẫn còn trách cứ em, mấy lần bọn họ hẹn nhau chơi bóng anh đều không đến”.



Lạc Sa cảm thấy hứng thú, “Anh Lâm chơi bóng gì? Bóng rổ ạ?”.



Utah kinh ngạc nói: “Em không biết anh ấy chơi hockey à? Tiền đạo đấy, vừa chuẩn vừa hay. Mặc dù không phải đội chuyên nghiệp, nhưng mấy người đó đều đánh rất khá!”. Utah giơ ngón cái lên tán thưởng, “Mỗi lần thấy bọn họ la hét trên sân anh cũng muốn lao xuống, đáng tiếc khả năng giữ thăng bằng của anh quá kém, đi theo họ bao nhiêu năm rồi, đừng nói tới đỡ cầu mà ngay cả trượt cũng không nổi”.



Nhìn bộ dạng hứng thú chờ đợi của Lạc Sa. Utah vỗ vỗ vai cậu nói: “Muốn xem họ thi đấu phải không? Lần sau có cơ hội anh đưa em đi”.



“Thật không ạ?” Lạc Sa dù sao vẫn chỉ là một đứa trẻ, rất thích các hoạt động thể thao, liền gật đầu, “Vâng, anh nhất định phải giữ lời đấy nhé”.



Lạc Trần cũng có chút ngạc nhiên quay sang nhìn Lâm Tự, một người từ trước tới nay chỉ thấy tập thể dục trên máy như Lâm Tự, thì ra cũng là một cao thủ chơi thể thao. Lâm Tự vẫn còn quá nhiều điều mà cô không biết. Anh có quá nhiều khía cạnh, lần nào cũng khiến cô có cảm giác đã nhìn thấy hết rồi nhưng vẫn luôn có một phần nào đó bị khuất vào trong. Trên thực tế cũng chẳng ai dám nói rằng, đã thực sự hiểu về anh, “sâu không thể đo” là cụm từ rất phù hợp với anh.



Mặc dù đông người nhưng bữa cơm lại diễn ra trong không khí vô cùng trầm lặng. Tất cả mọi người, đều biết có một vấn đề nhạy cảm không nhắc tới vào lúc này.



Lâm Chiêu nói: “Vợ chồng Chí Đông sẽ ở trong nước một thời gian rồi mới đi, sau này con mỗi tuần về đây ăn cơm một lần”. Một năm trở lại đây, những bữa cơm đông đủ ở khu biệt thự họ Lâm không còn được tuân thủ nghiêm ngặt như trước nữa. Bình thường mỗi tuần ai cũng về nhà một lần, nhưng về cũng không chắc đã ở lại ăn cơm, chỉ tới thăm xem ông có khỏe không, rồi lại đi ngay. Vì vậy khi ông Lâm Chiêu đã nói thế, không ai dám lên tiếng phản đối.




Chỉ có Utah là lầm bầm kêu nhỏ: “Trời ạ!”, cuối tuần chẳng phải là thời gian vàng để hẹn hò hay sao? Các cô gái xinh đẹp đều mong chờ đến cuối tuần để được bên anh. Nhưng giờ ở nhà đặt ra kỷ luật thép thế này, xem ra miếng ăn đã đến miệng rồi còn để rơi mất.



Lâm Đoan Tử giận dữ trừng mắt với cậu con trai, bà biết con trai mình đang ca thán vì cái gì. Utha đưa tay ra trước mặt mẹ, làm bộ dạng như bắt lấy ánh mắt sắc nhọn mà bà vừa phóng ra cầm về trước mặt mình, xòe tay, ngay sau đó là rùng mình chấn động, ngã người vào thành ghế làm như vừa bị điện giật, dính chặt xuống ghế không nhúc nhích. Lâm Đoan Tử lại liếc xéo một cái, Utah giống như được nạp điện, giật nảy người hồi phục lại như bình thường, gắp thức ăn ăn cơm như chưa có chuyện gì xảy ra.



Mọi người đều thấy anh đang làm trò, đến người lúc nào cũng nghiêm túc như Lâm Chiêu cũng phải thoáng mỉm cười trước trò tinh nghịch của cậu cháu trai, không khí nặng nề cuối cùng cũng được hóa giải.



Sau khi ăn cơm xong, Utah kéo Lâm Tự vào thư phòng nói, “Em nói này anh, rốt cuộc anh định làm gì? Hôm nay em lại phải hy sinh thân mình để cứu vãn tình hình rồi đấy”.



Lâm Tự hơi nhếch môi cười, “Cậu không hiểu phải không?”.



“Kết thân với nhà họ Hứa, cho dù cây cao bóng cả, nhưng một khi cây đổ, liệu lúc ấy muốn tránh có tránh được không. Đừng kéo nhà họ Lâm vào chuyện này.”



Lâm Tự không có ý định giải thích điều này, đương nhiên cũng không có ý định tranh thủ sự ủng hộ của ai. Chuyện này ông nội quyết định đứng ngoài, còn cha anh thì tỏ ra không tán thành.



“Lẽ nào đúng là anh đang nắm trúng con khổng tước kiêu ngạo nhà họ Hứa đó?” Utah có vẻ sốt sắng. Việc hôn sự này anh cũng vừa nghe nói, nếu không phải là nhờ có hai năm kinh nghiệm làm việc khiến anh biết tiết chế hơn nhiều thì anh đã sớm lên tiếng hỏi từ lâu rồi. Utah cảm thấy dùng hình ảnh chim khổng tước để hình dung về Hứa Quán Hoàn là anh đã để phúc lại cho đời sau rồi, cô gái đó đanh đá như thế, hung hăng át người, tốt nhất là nên đưa về thời cổ đại, chịu khó học hỏi lại tam tòng tứ đức, đừng lúc nào cũng tỏ ra kiêu căng, không coi ai ra gì như thế.



“Cậu quen Hứa Quán Hoàn?”



“Đâu chỉ quen!”, nói xong, biết mình lại lỡ lời, vội vàng có ý che giấu nói, “Gần đây thường gặp cô ta ở các buổi tiệc”.



“Dù gì thì em cũng không đồng ý anh lấy cô ta đâu.” Nói xong, Utha thoái thác có việc phải đi trước.



Utah vừa ra khỏi thì Lâm Đoan Tử vào.



Lâm Tự bất lực cau mày, cô chắc cũng đến để bỏ phiếu chống đây, nhìn vẻ mặt kia là có thể đoán ra ngay.



“Cô còn chưa mở miệng cằn nhằn, cháu cau mày gì chứ!” Lâm Đoan Tử giành ưu thế về mình.



“Cô, chỉ là cháu thấy hơi mệt thôi.” Đối với người cô một tay nuôi mình khôn lớn này, Lâm Tự lúc nào cũng cố gắng nghe lời, ngữ khí như năn nỉ xin tha đó anh cũng chỉ dùng để nói với cô mà thôi.



“Cháu thật là, việc kết hôn sao có thể qua loa như thế, chẳng bàn bạc với ai cả.”



“Khi cưới Lạc Trần chẳng phải cũng như thế sao? Mọi người ai cũng có cuộc sống riêng của mình, có gì không tốt đâu.”



Lâm Đoan Tử ngồi xuống bên cạnh Lâm Tự. Bà chỉ cần dùng thái độ quan tâm này, Lâm Tự sẽ hết cách, cuối cũng đành phải thỏa hiệp.



Lâm Tự vội đứng dậy, “Cô, ngày đính hôn cháu sẽ thông báo sau. Muộn lắm rồi, cháu đưa Lạc Trần và Lạc Sa về”.



Lúc anh đóng cửa vẫn nghe thấy Lâm Đoan Tử đang lẩm bẩm gì đấy, chắc là lại cằn nhằn anh vì tính tùy tiện đây mà. Cô giống như chiếc gối dựa bên cạnh anh, những lúc cần anh đều có thể ngả lưng nghỉ ngơi.



Lâm Tự muốn nhanh chóng đưa Lạc Trần ra khỏi đây, anh không muốn bàn luận thêm về vấn đề này nữa. Lúc chuẩn bị đi thì Lâm Chí Đông gọi anh lại, nói ngày mai sẽ tới Hoa Lâm tìm anh. Lần này Lâm Tự tỏ ra rất không kiên nhẫn, nói: “Cha có chuyện gì thì nói luôn bây giờ đi, ngày mai lịch làm việc của con kín đặc”. Lâm Tự cảm thấy người cha này cũng chỉ là xưng hô trên danh nghĩa mà thôi, ông chỉ xuất hiện khi xảy ra chuyện lớn, còn những việc khác thì thậm chí còn không rõ bằng Từ Man Chi.



Lâm Chí Đông lúng túng đứng đó, không nói gì thêm nữa. Lạc Trần vội vàng chào tạm biệt mọi người, kéo Lạc Sa và bác Vương đi ra cửa. Một người đàn ông nho nhã thanh lịch như thế rơi vào tình trạng này, dù sao cũng không khiến người ta không nhẫn tâm đứng nhìn.



Lâm Tự đúng ở đó, đợi Lâm Chí Đông nói. Anh tôn trọng ông vì ông là người đã ban tặng cho anh tính mạng này, tặng cho anh khởi đầu của cuộc sống.



Lâm Chí Đông nhìn Lâm Tự giờ đã cao hơn ông nhiều, cảm thấy cho dù mình có thành tâm khuyên bảo thế nào chắc chắc anh cũng không nghe lọt tai. Bản thân ông cũng cảm thấy mình đã tự đánh mất quyền bảo ban con bởi vì ông chưa bao giờ chăm sóc anh, dạy dỗ anh khôn lớn. Nếu như Lâm Tự chỉ cần có một nửa sự kiên định của Lâm Chiêu thì cuộc đời anh chắc chắn sẽ không giống ông. Lâm Chí Đông giơ tay lên, muốn vỗ vào vai con trai nhưng vì biểu hiện xa cách của anh mà ông thay đổi chủ ý, chỉ khoát tay. “Các con về nhà đi đã, ta cũng không có việc gì gấp”.



Mười mấy tiếng mệt mỏi ngồi trên máy bay, cảm giác cũng không khó chịu như khi phải đối mặt với thái độ lạnh lùng của Lâm Tự lúc này. Lâm Chí Đông nói xong liền quay người đi lên nhà.



Lâm Tự đứng đó nhìn bóng cha mình khuất dần theo từng bước chân, miễn cưỡng quay người bước về phía cửa. Anh tự nói với mình, “Mình đã lớn rồi, không cần phải dựa dẫm vào cha nữa”.



Lâm Tự lái xe đưa Lạc Trần, Lạc Sa và bác Vương ra khỏi khu biệt thự nhà họ Lâm, không ai để ý có một chiếc xe vẫn đang đỗ bên đường.