Sở Kinh Dương dù sao cũng không phải là nhân vật chính trong cuộc sống của Lạc Trần, sau khi xác lập rõ vị trí của anh ta trong lòng mình xong, cô chẳng nghĩ tới nữa.
Phản ứng của Lạc Trần không nằm ngoài dự đoán của Sở Kinh Dương, cô đương nhiên cho rằng càng ít phiền phức càng tốt. Anh đã sớm ngầm dặn dò xuống dưới, nghiêm cấm không cho bất kỳ ai được gây phiền phức cho Lạc Trần. Sở Kinh Dương không giống Lâm Tự chỉ đi đường thẳng, anh ta luôn đi song song cả đường thẳng và đường vòng. Vì thế, thế lực của Sở Kinh Dương ở trường đại học C rất lớn, trên trời dưới đất đều nằm gọn trong tay anh. Anh ta muốn bảo vệ Lạc Trần, không cần phải nói rõ lý do, cũng không cần tự ra mặt thì vẫn không có ai dám động đến Lạc Trần.
Vì vậy, Lạc Trần thận trọng mấy ngày, không thấy có gì khác thường, chẳng ai để ý đến cô, giống như Sở Kinh Dương chưa từng xuất hiện trong đời cô vậy, mặc dù cái sự không có gì khác thường này bản thân nó cũng đã khác thường rồi. Sở Kinh Dương không tìm Lạc Trần nữa, nhưng điều đó không có nghĩa là anh không xuất hiện bên cạnh cô. Lạc Trần phát hiện, sau tiết học buổi tối, Sở Kinh Dương luôn theo sau cô một khoảng cách nhất định, đưa cô đến tận bến xe buýt. Phần lớn thời gian, anh sẽ cầm theo điếu thuốc, không nhanh không chậm đi theo cô, thỉnh thoảng anh còn khe khẽ hát. Bất luận là mùi thuốc hay tiếng hát của anh đều được gió đưa đến, bao lấy Lạc Trần, khiến Lạc Trần nhận ra sự tồn tại của anh.
Nếu Sở Kinh Dương đã không chủ động bắt chuyện với cô thì cô cũng không thèm để ý tới anh, coi như anh không tồn tại. Vì thế, trong trường đại học C, mọi người đều ngầm hiểu là Sở Kinh Dương vướng vào lưới tình, Lăng Lạc Trần cũng không giải thích.
Người duy nhất phàn nàn về việc này là Mông Mông, nhưng cô ấy cũng chỉ dám khua môi múa mép với Lạc Trần, “Lạc Trần, anh chàng bảo vệ kia của cậu lúc nào cho mình mượn để ra oai một tí, hằng ngày làm cái đuôi cho cậu, thật quá lãng phí”. Gặp phải những tình huống như thế, Lạc Trần đến cười cũng không thèm cười với bạn.
Trong thời gian biểu được Lâm Tự lên kế hoạch rõ ràng, dưới sự bảo bọc chăm sóc và chỉ bảo tận tình của bác Vương, cùng với sự trưởng thành từng bước của Lạc Sa, Lạc Trần cảm thấy thời gian trôi đi rất nhanh. Tất cả mọi người đều đã thích ứng với cuộc sống như thế, đặc biệt là giữa Lâm Tự và Lạc Trần, đã bắt đầu bước vào thời kỳ tươi đẹp.
Lạc Trần sau khi kết hôn với Lâm Tự, dần dần đã cảm nhận được cái tốt của việc có tiền tài và quyền thế. Cô rất biết hưởng thụ lợi ích này, nhưng không quá chìm đắm vào đó.
Lạc Trần mặc dù đã cố đơn giản hết sức nhưng vẫn không tránh khỏi bị người khác chú ý. Quần áo hằng ngày cô mặc đều do Lâm Đoan Tử chuẩn bị, cô luôn chọn những chiếc quần bò và áo sơ mi không quá bắt mắt, nhưng cho dù là thế, vẫn có những bạn học am hiểu thời trang nhận ra quần áo cô mặc cái nào cũng là hàng hiệu, thậm chí có những chiếc chỉ vừa mới được giới thiệu ở châu Âu. Lạc Trần thật không biết phải làm thế nào, đành mặc đi mặc lại một hai bộ, cho đến khi nó đã bị giặt tới mức không thể mặc thêm được nữa mới thay bộ mới.
Cách ăn mặc của cô gây chú ý cho Lâm Tự. Có một lần, buổi sáng cô cùng Lâm Tự ra khỏi nhà, nhìn thấy cô lại mặc chiếc quần đã bạc màu và sờn cả gấu, tần suất xuất hiện của chiếc quần này quá cao, Lâm Tự có muốn không nhận ra cũng khó. Anh chặn cô lại: “Quay về phòng thay quần áo đi”.
“Sao vậy, bộ này rất thoải mái, em mặc quen rồi”. Lạc Trần đẩy Lâm Tự ra, định đi tiếp.
“Thay đi, vẫn còn kịp”.
Lạc Trần nhìn đồng hồ, lúc này chắc Lạc Sa đang đợi ở tầng dưới, bác Vương luôn rất đúng giờ. Đành phải thay vậy, ai bảo anh ấy là ông chủ chứ.
Lạc Trần quay về phòng, Lâm Tự cũng đi theo cô vào trong, Lạc Trần nghe anh gọi điện cho lái xe dặn dò một chú. Mở tủ quần áo, Lạc Trần muốn tìm một bộ có phong cách tương tự để thay, nhưng Lâm Tự đứng đằng sau cô đã giơ tay chặn lại, tự chọn cho cô một chiếc áo sơ mi rất dễ thương màu xanh sữa và một chiếc quần dài màu be, nói: “Thay bộ này”.
Trên áo sơ mi có ren màu trắng, tay bồng đáng yêu; quần ống đứng cặp trễ, ống quần rất đặc biệt, quấn một vòng ren, cùng một thương hiệu với áo sơ mi, phối hợp rất hoàn hảo. Cả áo và quần đều rất đẹp, mặc lên chắc chắn rất xinh, nhưng Lạc Trần cảm thấy nếu cô mặc bộ này đến trường thì quá khác so với phong cách hằng ngày của mình, đừng nói đến các bạn không kịp thích ứng ngay đến bản thân cô thấy cũng không quen.
Cô quay đầu lại nhìn Lâm Tự, ánh mắt anh rất kiên quyết, anh thực sự đã chịu đựng đủ thẩm mỹ ăn mặc của Lạc Trần rồi, không những không thể cảm nhận được sức hấp dẫn của nữ giới mà còn quê vô cùng. Lạc Trần cảm thấy nếu cô không ngoan ngoãn nghe lời mặc vào thì chắc cũng đừng nghĩ đến chuyện đi học nữa. Thôi được, chọn chiếc áo khoác thường thường một chút, cùng lắm là đến trường không cởi áo khoác. Nghĩ đến đây, Lạc Trần bắt đầu thay quần áo.
Mặc dù đang vội, nhưng Lạc Trần vẫn là người biết giữ ý tứ, quần dài màu trắng nên bộ quần áo lót màu hồng nhạt đang mặc phải thay.
“Cho dù em không quan tâm tới những người coi trọng vẻ bề ngoài của em, nhưng cũng đừng giấu mình đi như thế. Em đẹp, trước hết là vì chính bản thân em đã. Tuổi trẻ chỉ có một lần thôi”. Lâm Tự nói xong liền tìm đến môi cô, hôn một cái thật sâu.
Lâm Tự là người có khả năng kiềm chế rất tốt, nhu cầu của anh đều vào ban đêm, mặc dù ban ngày anh ít khi xuất hiện ở nhà nhưng những lúc đó anh rất đứng đắn. Có thể là vì Lạc Trần, cũng có thể đơn thuần chỉ là vì chính bản thân mình, anh nghiêm túc thực hiện quy định mà hai người đã đề ra vào đêm tân hôn, không tràn lan vô độ. Anh cũng tuân thủ nghiêm ngặt lời hứa của mình, rất cẩn thận trong đời sống cá nhân, không hề có bất kỳ tin đồn nào liên quan đến anh cả.
Kỹ năng hôn của Lâm Tự rất tốt, thêm vào đó là sự quen thuộc và thân mật giữa hai người, mặc dù không thể nói là cả hai đã hoàn toàn hiểu hết về nhau, nhưng đối với hoạt động tương tác này, hai người đều rất nhiệt tình, làm đối phương vui, đồng thời cũng thỏa mãn chính mình.
Vì vậy, khi Lâm Tự chủ động kết thúc nụ hôn đó, Lạc Trần lại quyến luyến với theo, đến khi thật sự kết thúc được thì cả hai đều thở hổn hển. Lâm Tự dùng trán mình tì vào trán Lạc Trần, hơi thở của anh khiến cô cảm thấy buồn buồn, giống như muốn hắt hơi lại giống như tim cũng tê dại. Cô nhìn đôi môi của Lâm Tự, vô cùng muốn hôn lên đó, cảm thấy cứ như thế mà dính lấy nhau cũng rất tuyệt.
Lạc Trần đã dần thích ứng với cách nói chuyện của anh, Lâm Tự dùng thái độ khuyên bảo để nói chuyện, có thể nhận ra sự quan tâm của anh trong đó, trái tim cô cũng vì thế mà trở nên rất dễ bị rung động, rất dễ bị thuyết phục.
“Vâng”, Lạc Trần gật đầu. Sau việc này, cô nhanh chóng nhận thức được sự ngốc nghếch của mình, cô đã hoàn toàn không hề do dự mặc bộ quần áo anh chọn, nhưng đến trường người bị chú ý lại là cô. Từ đó, Lạc Trần ăn mặc rất tùy tiện, cô mặc theo thói quen và sở thích của mình, cũng không cần lo lắng sẽ gây chú ý cho người khác.
Trở nên xinh đẹp thì đương nhiên sẽ có phiền phức. Lạc Trần vốn đã lột xác nhờ tình yêu, trở thành một người phụ nữ hấp dẫn. Huống hồ cô vốn có khí chất trời sinh, giờ lại biết ăn mặc trang điểm, đứng bên cạnh những cô gái chỉ vừa qua giai đoạn dậy thì, cô đương nhiên trở thành mục tiêu theo đuổi của các nam sinh viên trong trường. Lạc Trần luôn cư xử hòa nhã thân thiện với mọi người, không đắc tội với người khác, lúc nào cũng khiêm tốn lễ phép, do vậy cô không chỉ nhận được ánh mắt ngưỡng mộ của nam sinh viên ở cách khoa, mà mối quan hệ với các bạn nữ cũng không tồi.
Nhưng đối với các nam sinh theo đuổi mình, Lạc Trần luôn thể hiện rõ ràng, dù sao cô cũng đã kết hôn rồi, nên tự giác một chút. Cô dứt khoát từ chối những người có ý với mình, nhưng cố gắng không khiến người ta khó xử. Cô không tham gia bất kỳ cuộc vui mang tính cá nhân nào, cũng chưa bao giờ tỏ ra thân thiết hay gần gũi quá mức với bất kỳ ai. Cho dù là thế, bọn con trai vẫn liên tục tấn công, họ cho rằng chỉ cần Lạc Trần chưa nhận lời ai thì họ vẫn có cơ hội. Điện thoại liên hệ của Lạc Trần luôn để số nhà của Lạc Sa, bởi vì bác Vương thường xuyên ở nhà, hơn nữa cô cũng cho rằng Lâm Tự không thích chuông điện thoại đổ liên tục. Vì vậy, rất nhiều nam sinh tìm mọi cách để biết được số điện thoại của cô, nghĩ ra rất nhiều lý do để gọi điện thoại cho cô, nhưng cô đều yêu cầu bác Vương trả lời thẳng rằng cô không tiện nghe điện. Những cuộc điện thoại như thế bác Vương nhận nhiều rồi, cho dù lập trường của Lạc Trần rất kiên định, nhưng bác Vương vẫn tỏ ra lo lắng cho cô: “Để cậu chủ biết thì không biết sẽ thế nào”.
Thực ra Lâm Tựu có biết thì cũng chẳng sao, Lạc Trần cảm thấy anh căn bản là không thèm để ý.
Ngoài cách bày tỏ trực tiếp, cũng có người dùng phương pháp gián tiếp để tỏ tình với Lạc Trần. Khi bị Lạc Trần từ chối thẳng thừng nhiều lần, có người lại đổi sang viết thư rồi gửi đến địa chỉ phòng ký túc cô ở. Vào thời đại công nghệ thông tin phát triển như hiện nay, chỉ riêng việc dùng thư viết tay để tỏ tình cũng đủ lãng mạn rồi. Lạc Trần thường giữ thư ở phòng ký túc, dần dần xử lý bằng hết, không bao giờ hồi âm. Nhưng cô đã chịu nhận thư thì đã tốt hơn nhiều so với việc bị từ chối thẳng, xem như cũng nể mặt người gửi.
Lâu dần, nhiều người thấy khó mà rút lui. Tình yêu thời sinh viên đa phần được xây dựng trên nền tảng của việc yêu thích lẫn nhau, không duy trì được bao lâu thực ra cũng chẳng có gì là lạ.
Thời gian đầu Lạc Trần không đọc thư, cho rằng cứ lạnh lùng xử lý thì tốt hơn, lâu dần bọn họ sẽ tự động thay đổi mục tiêu, thích người khác. Nhưng, cũng có một vài người rất kiên trì, kiên trì đến mức Lạc Trần cũng cảm thấy tò mò chẳng biết họ viết những gì mà lá nào lá nấy đều rất dài, liệu có giống như một người bạn nào đó đã nói, ngày ngày chẳng có gì để viết, đành phải ngồi chép sách ra không?
Lạc Trần đọc bức thư mà một anh bạn cùng lớp tên là Lưu Chi Xuyên viết cho cô. Tỉ lệ nam nữ ở khoa Ngoại ngữ mất cân bằng nghiêm trọng, mấy sinh viên nam hiếm hoi đều đã bị thầy cô giáo và các bạn nữ chiều chuộng quá mức hết cả, tự coi mình là nhất. Chuyện gì tốt cũng nhường cho họ trước, việc gì nặng nhọc đều đến tay các bạn nữ.
Nhưng anh chàng Lưu Chi Xuyên này là một ngoại lê. Anh là sinh viên có thành tích học tập tốt nhất trong khóa này, nghe nói lúc nhỏ đã từng ở nước ngoài, tiếng Anh đạt tới trình độ có thể dịch đuổi được, rất ít mắc lỗi. Lưu Chi Xuyên cao to nho nhã, với ai cũng tỏ ra khiêm tốn lịch sự. Anh không hề kiêu căng, lúc nào cũng cố hết sức làm tròn bổn phận của mình, ngày trực nhật không bao giờ đi muộn, khi phải tổng vệ sinh quét dọn cũng không kêu ca vất vả. Những chuyện nhỏ đó có thể ở các khoa khác thì chẳng là gì, nhưng ở một khoa có tỉ lệ nam nữ mất cân bằng trầm trọng như khoa Ngoại ngữ thì lại rất đáng quý.
Do vậy, dần dần anh đã giành được tình cảm của hầu hết các sinh viên nữ trong khoa.
Anh và Lạc Trần chưa bao giờ nói chuyện với nhau, dường như cũng chưa từng có ý làm thế. Nhưng sau khi nhập học không lâu, mỗi tuần anh đều viết cho Lạc Trần một bức thư, cho vào một chiếc phong bì màu xanh lam rất đẹp, bên trên còn đường hoàng viết: “Thân gửi bạn học Lăng Lạc Trần”.
Đương nhiên, đó cũng không phải nguyên nhân Lạc Trần để ý đến sự theo đuổi như có như không của anh, điều thôi thúc cô đọc những lá thư ấy chính là tin tức Lưu Chi Xuyên sắp đi khỏi trường.
Chiều thứ Tư hằng tuần theo thông lệ là cuộc họp của khóa, có hoạt động thì tiến hành hoạt động, không có hoạt động thì học Chính trị. Cuộc họp thứ Tư sát ngày thi cuối kỳ này lại do thầy phụ đạo chủ trì, mở một cuộc chia tay với Lưu Chi Xuyên. Việc này đến Lưu Chi Xuyên cũng thấy bất ngờ. Rất nhiều bạn học chuẩn bị quà để tặng anh, anh đều nhận cả, còn bày tỏ sự cảm kích của mình.
Thầy phụ đạo yêu cầu anh phát biểu vài lời, anh chỉ nói: “Cảm ơn mọi người”, rồi giơ cao những món quà trong tay lên, “Xem ra chỉ có thể đợi đến học kỳ sau khi mình quay lại mới có thể bày tỏ được sự cảm ơn của mình đối với các bạn”. Nói xong, anh ôm những món quà đó, cúi người tỏ ý cảm ơn rồi đi về chỗ ngồi, không để ý tới việc mọi người đang nhao nhao đòi anh phải hát.
Các bạn kiên trì réo gọi, cuối cùng thầy phụ đạo phải lên tiếng: “Liên hoan vào Tết Nguyên đán em không thể tham gia được, vậy thì bây giờ hát cho các bạn nghe một đoạn đi”.
Lưu Chi Xuyên không từ chối nữa, nhưng anh cũng không bước lên phía trước, chỉ đứng tại chỗ, nhẹ nhàng cất tiếng hát.
They asked me how I knew my true love was true.
Oh, I course replied something here inside cannot be denied.
They said someday you’ll find all who love are blind.
Oh, When your heart’s on fire, you must realize smoke gets in your eyes…
Đây là bài hát “Smoke Gets In Your Eyes” do ban nhạc da đen The Platters hát vào thập niên sáu mươi, lời bài hát có đoạn: Tất cả những người đang yêu đều giống như người mù, khi trái tim thắp lửa, khói làm mờ mắt bạn, khi tình yêu đã tàn lụi, khói vẫn làm mờ mắt bạn. Giọng Lưu Chi Xuyên thật cô đơn, rất nhiều bạn nữ nghe xong đã rơi lệ, dường như tình cảm của những người trẻ tuổi dư thừa đến mức lúc nào cũng có thể trào ra.
Trong tiếng hát của anh, Lạc Trần cũng như cảm thấy trái tim mình đang nhói đau. Cũng chính vào giây phút ấy, cô quyết định sẽ đọc những lá thư anh gửi, xem rốt cuộc thì anh đã viết những gì trong đó.
Nét chữ của Lưu Chi Xuyên rất đẹp, trình bày sạch sẽ. Bức thư này chỉ có một tờ giấy nhưng lại viết dày đặc.
Lăng Lạc Trần:
Chào em! Hôm nay anh đã đặt xong vé máy bay, thời gian bay cũng đã định rồi. Mấy tháng vừa qua, niềm vui lớn nhất của anh chính là được quen biết em.
Em
Cúi đầu
Khẽ thở dài
Trong mắt
Là
Sự xa xăm
Anh
Lặng lẽ
Ở bên
Cầu mong
Em
Bình yên
Xin hãy cho phép anh được có một điều ước trước lúc đi xa, ước gì sau này trong cuộc sống của anh có em. Không cần em phải luôn ở cạnh anh, nhưng mong em cứ bình yên ở bên anh như thế.
Thân ái
Chi Xuyên.
Tình cảm thuần khiết này thật khiến người ta phải cảm động. Mở bức thư ra, Lạc Trần thừa nhận mình đã bị nó làm cho cảm động. Nếu… nếu tình trạng của cô không như lúc này, rất có thể cô sẽ cùng với anh, một người ưu tú nhưng không tạo ra áp lực cho người khác ấy, trải qua một tình yêu đẹp của tuổi thanh xuân. Nhưng cô còn có tư cách gì chứ?
Ngồi trong đám nữ sinh ồn ào lao xao, nghe họ bàn luận anh nào đẹp trai, ngôi sao nào mặc đồ gì thì gợi cảm, nghe bọn họ nói chỉ cần nhân vật nổi tiếng nào đó liếc mắt nhìn hộ một cái thì họ đã ngã không dậy nổi, mặt đỏ tim đập, Lạc Trần cảm thấy cô không nên dừng chân tại đây, cô không thể hòa nhập được với nơi tràn ngập sức sống này, trưởng thành quá sớm, tim đã toan về già.
Hai ngày sau, Lạc Trần có gặp Lưu Chi Xuyên trong trường. Anh ngập ngừng như định nói gì mà lại thôi, chào hỏi Lạc Trần từ xa rồi đứng im, đợi sau khi Lạc Trần đi qua vẫn đứng nguyên chỗ cũ. Lạc Trần nhìn thấy anh liền nghĩ ngay đến bài thơ ngắn kia, nghĩ đến giấc mơ đẹp đẽ mà anh đã ước. Lưu Chi Xuyên nhìn nho nhã nhẹ nhàng như thế khiến Lạc Trần cảm thấy, chỉ có người như anh mới xứng đáng với từquân tử.
Trong tình huống như thế này mà vẫn tiếp tục im lặng thì chắc anh thất vọng lắm, bức thư chất chứa bao nhiêu hy vọng như thế nhưng chỉ mang lại sự thất vọng. Cho dù nói một câu bảo trọng, cho dù chỉ là quan tâm đúng mực như giữa bạn bè với nhau, ít nhiều cũng sẽ khiến anh cảm thấy được an ủi. Những điều đó Lạc Trần đều hiểu, nhưng cô thấy thật khó dừng bước, càng khó mở miệng. Cô sợ làm thế sẽ lại thổi tung đống tro tàn, che mờ đôi mắt anh. Nếu không phải bị mờ mắt giống như lời bài hát ấy, sao anh lại chú ý đến cô chứ? Cô đâu xứng đáng để anh phải làm như thế!
Về đến nhà, Lạc Trần ngồi bệt xuống sàn “thư viện” của Lâm Tự uống một tách cà phê, đọc sách của anh, đây đúng là một việc dễ chịu. Thỉnh thoảng, khi tâm trạng vui vẻ, anh còn mở những chiếc đĩa mình sưu tập, không khí rất ngọt ngào đầm ấm. Nhưng khi quay lại trường, Lạc Trần lại cảm thấy trái tim mình đau như cắt. Mặc dù trước kia cô cũng có phần xa cách với các bạn, nhưng trong giờ phút này, cô đã không có tư cách để sống cuộc sống vô tư của thời sinh viên nữa, thân phận người có chồng đã hủy bỏ toàn bộ tư cách đó của cô.
Lá thư của Lưu Chi Xuyên đánh thức dây đàn cảm xúc trong Lạc Trần, lần đầu tiên cô nhận ra sự đẹp đẽ của tình yêu. Cô cảm thấy cô cần tình yêu, liền rất tự nhiên hướng sự chú ý của cô về phía Lâm Tự.
Thế là, Lăng Lạc Trần đặc biệt khao khát sự quan tâm của Lâm Tự. Chỉ một câu nói vô tình của anh thôi cũng khiến Lạc Trần suy nghĩ rất lâu, cũng có thể ảnh hưởng tới quyết định của cô. Lạc Trần cũng bắt đầu chú ý tới thói quen của Lâm Tự, đồng thời dựa vào nó mà điểu chỉnh lại bản thân mình. Thời gian này, cô trở nên rón rén dè dặt, cố gắng để lấy lòng Lâm Tự, ngày nào cũng đợi anh về rồi mới ngủ. Những lúc hai người thân mật, cô chỉ nghĩ đến việc làm anh vui, mong mỏi sự công nhận của anh một cách tham lam và khẩn cấp.
Đối với sự thay đổi của Lạc Trần, Lâm Tự đã nhận thấy ngay từ đầu. Anh bắt đầu xa cách, lạnh nhạt với cô, cố ý giảm thiểu số lần gặp mặt của hai người. Lâm Tự cảm thấy không có thứ tình cảm nào là đơn thuần chỉ cho đi mà thôi, đã bỏ ra là đều yêu cầu được đáp lại.
Bây giờ, Lạc Trần cảm thấy có một người để yêu, để cho, để chiều chuộng thôi cũng đủ rồi. Nhưng sẽ đến một ngày, cô nhất định sẽ yêu cầu anh đáp lại tình yêu của mình, yêu cầu anh phải cho, phải chiều chuộng lại cô. Có điều đối với Lâm Tự, anh chỉ cần tình dục chứ không cần tình yêu. Anh cảm thấy tình yêu đa phần là gánh nặng, thứ mà anh có thể làm được là gánh vác tránh nhiệm chứ chẳng phải là cho cô ấy tình cảm, thứ Lạc Trần muốn anh không có.
Đối với Lâm Tự, ý nghĩa tồn tại của con người chính là để làm việc gì đó lưu lại cho hậu thế, bởi vậy anh không muốn, cũng không có ý định đầu tư sức lực vào chuyện tình cảm nam nữ. Đối với người phụ nữ đã thuộc về mình này, anh càng cảm thấy không cần bỏ thời gian và công sức ra để chiều chuộng, đợi khi cô ấy tỉnh ngộ, biết được thứ gì có thể có, thứ gì chỉ có thể là mơ ước xa vời, lúc ấy mọi chuyện sẽ trở lại trạng thái ban đầu. Lâm Tự tin với trí thông minh của Lạc Trần, cô sẽ nhanh chóng hiểu ra điều đó.
Một năm sau đó, Lạc Trần học được thế nào là nhớ nhung, thế nào là chờ đợi, thế nào là khát khao. Sau khoảng thời gian mà đến giọng nói của anh cô cũng không nghe thấy, Lạc Trần hiểu ra rằng, con người này chỉ mang lại cho cô sự thất vọng. Những lúc cô cần thì anh biến mất, chỉ xuất hiện những lúc bản thân anh cần. Tình yêu Lạc Trần dành cho Lâm Tự không ngừng bị giày vò bởi hai tâm trạng khát khao và tuyệt vọng. Mỗi lần, khi chút nhiệt tình của Lâm Tự khiến cô hiểu nhầm là tình yêu, thì ngay lập tức anh sẽ có cách khiến trái tim cô đau đớn, làm cô hiểu, tất cả đều chỉ là do cô tưởng tượng mà thôi.
Lâm Tự đối xử với tất cả mọi người đều vô tình như thế, bản tính anh vốn rất lạnh lùng. Dần dần Lạc Trần cũng tỉnh ngộ, con người này không có tình cảm, thứ duy nhất mà anh ấy có thể làm cho người khác là thay họ gánh vác trách nhiệm. Từ đó về sau, Lạc Trần không còn thức đợi anh về, không nấu những món anh thích ăn, không còn quan tâm tới việc anh ở đâu, làm gì, cũng không thay đổi bản thân theo ý thích của anh nữa. Thậm chí là khi ở trên giường cũng không nhìn anh, làm những việc khiến anh vui, chỉ là làm cho xong nghĩa vụ, giúp mình giải tỏa áp lực, đồng thời tự tìm niềm vui trong đó mà thôi. Nhưng Lạc Trần hiểu rõ một điều rằng, những lúc cơ thể mình nóng bỏng nhất cũng là khi trái tim mình lạnh nhất.
Năm nay đối với Lạc Trần mà nói quả là một năm khó khăn. Một mình cô tự dằn vặt, trải nghiệm, đúc kết, không có ai để chia sẽ nỗi lòng chứ đừng nói gì đến việc được giúp đỡ. Nhưng tính thản nhiên vốn có đã cứu cô, Lạc Trần biết, cho dù mình có thích Lâm Tự đến đâu, yêu anh nhiều thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể đánh mất cái tôi của bản thân. Vì vậy, sau khi Lạc Trần nghĩ thấu đáo rồi quyết định từ bỏ, cô đã thật sự trưởng thành. Nhưng sự trưởng thành này vẫn phảng phất nét buồn thương, dù sao sự cuồng nhiệt của mối tình đầu cũng chẳng dễ gì xóa bỏ mà không để lại dấu vết nào.