Lạc Trần hoàn toàn không biết Từ Man Chi rời đi lúc nào, cô cứ ngồi đấy, đầu óc trống rỗng. Những lời Từ Man Chi nói, từng câu từng chữ cứ nhảy múa trong đầu, cô muốn sắp xếp chúng thành một câu hoàn chỉnh nhưng lại lực bất tòng tâm.
Cho dù Lạc Trần lực bất tòng tâm, nhưng Lạc Sa lòng đầy nghi hoặc vẫn ngồi đó chờ cô giải thích, đây là việc cô không dễ gì trốn tránh được.
“Lạc Sa, chị cũng không biết là dì ấy lại đến, chắc em thấy bất ngờ lắm phải không?”
“Có một chút.” Lạc Sa biết chị sẽ nói rõ mọi chuyện cho cậu nên cũng không giục chị.
“Lạc Sa, chuyện là thế này. Chị quen con trai của dì đó, anh ấy rất tốt, đã đi làm rồi. Anh ấy biết nhà mình còn nợ rất nhiều tiền nên đã giúp chị trả nợ. Chị định kết hôn với anh ấy. Vì em vẫn còn nhỏ, bên nhà họ cho rằng chị không thể chăm sóc cho em tốt được, định nhận nuôi rồi đưa em sang Mỹ du học, em có đồng ý không?”
“Chẳng phải chị chỉ vừa mới quen con trai của dì ấy à? Sao phải kết hôn nhanh như thế? Chị còn phải học đại học cơ mà?”
“Bởi vì họ đã giúp nhà mình rất nhiều, anh ấy lại muốn nhanh chóng được kết hôn với chị, vì thế chị đã đồng ý. Chị vẫn sẽ học đại học, em không cần lo cho chị. Em chỉ cần nói cho chị biết em có muốn sang Mỹ du học hay không là được, chị muốn em suy nghĩ kĩ sau đó hẵng trả lời chị.”
“Chị không đi Mỹ phải không?” Nếu tiếp tục học đại học, như vậy Lạc Trần vẫn ở lại đây. Lạc Sa hỏi câu đó, thực ra cậu đã sớm đoán được câu trả lời rồi.
Lạc Trần gật đầu, nói: “Dì Từ sẽ đưa em đi.”
“Vậy thì em không đi, chị ở đâu em ở đó”.
“Nếu ra nước ngoài em sẽ học được rất nhiều, mở mang kiến thức, những thứ đó không thể học được ở trong nước đâu.”
Lạc Sa không nói gì.
Lạc Trần cho rằng em cô đang suy nghĩ, bản thân cô rõ ràng không muốn rời xa Lạc Sa, nhưng giờ lại ra sức thuyết phục cậu đi, thật đúng là mâu thuẫn.
Một lúc sau, Lạc Sa cất giọng ồm ồm hỏi: “Chị có muốn em đi không?”
“Em có muốn đi không?”
“Chị có để em đi không?”
“Lạc Sa, giờ chị đang hỏi ý kiến em, chị không muốn chi phối em.”
“Chị muốn em đi Mỹ? Nếu nước Mỹ tốt đẹp như thế sao chị không đi cùng với em, sao chị lại để em đi một mình?”
“Chị không muốn đi khỏi đây.”
“Chị không muốn đi, em thì muốn sao?” Lạc Sa vừa nghe câu này, tức giận tới mức quên hết những ấm ức vừa rồi, “Chị đã từng nói sẽ mãi mãi ở bên em, bây giờ chị không cần em nữa phải không? Cha mẹ mới qua đời chưa được bao lâu, chị đã muốn vứt bỏ em rồi, sao chị lại xấu như thế?”
Lạc Trần hoàn toàn không bác bỏ những lời trách móc của Lạc Sa.
“Lạc Sa, không ai ép em cả. Em không thích nước Mỹ, nhưng rất nhiều người muốn đi. Mà đi rồi còn không muốn quay về. Đấy là nơi hoang vu hẻo lánh hay sao? Chị muốn em sang đó để chịu khổ hay sao? Em đã lớn thế này rồi, đến chuyện đó cũng cần chị phải giải thích?”
“Chị không cần nói nữa. Dù sao thì em sẽ không rời xa chị.”
“Có rời xa hay không, chị vẫn là chị của em.”
“Không, em không đi.”
Nhìn bộ dạng cứng đầu của Lạc Sa, Lạc Trần đưa tay lên xoa thái dương, “Lạc Sa, giờ chúng ta đã là trẻ mồ côi, em có biết mồ côi nghĩa là gì không? Có nghĩa là trên thế giới này chúng ta không còn ai để nương tựa nữa, không còn gì là đương nhiên thuộc về chúng ta nữa, tất cả đều phải dựa vào năng lực của chúng ta để giành lấy. Hồi chị bằng em bây giờ đã phải chăm sóc cho em, hồi chị nhỏ hơn em, chị cũng không khóc. Khóc thì có tác dụng gì chứ, cũng chẳng có ai để ý đến cả. Đau lòng thì có tác dụng gì? Chỉ khiến bản thân đau đớn hơn thôi”.
“Em nghĩ chị là người thân duy nhất của em trên thế giới này nên sống chết gì cũng túm chặt lấy chị không chịu buông, phải thế không? Lạc Sa, chị sẽ cố gắng chăm sóc em trong khả năng tốt nhất có thể của chị, nhưng chị không phải là cha mẹ em, không thể yêu em vô điều kiện như họ, không thể chẳng cần suy nghĩ mà hy sinh mọi thứ vì em. Em đừng kì vọng vào chị quá nhiều.”
“Chị không dám chắc có thể khống chế được tình hình trước mắt. Nhưng chị hy vọng em hiểu, em có quyền để lựa chọn đã là hết sức hạnh phúc rồi, không phải ai cũng có được cơ hội ấy đâu. Sau này đừng có nổi giận với chị, chị hết lòng với em, không phải là chỗ cho em trút giận, chỉ những đứa trẻ hiểu chuyện, nghe lời mới đáng được yêu thương thôi.”
Lạc Sa đã bình tĩnh trở lại, cậu cảm thấy chị đối xử với mình vô cùng lạnh nhạt, như biến thành một người hoàn toàn khác nên cũng có chút sợ hãi. Những lời chị nói cậu đều hiểu nhưng vẫn không chấp nhận ngay được. Cậu biết nếu muốn ở lại thì tốt nhất là bây giờ đừng có nói gì.
Lạc Trần nói xong liền quay người đi vào phòng, lúc này cô chỉ cảm thấy vô cùng bất lực. Nói nhiều như thế, vừa là vì tức giận, vừa là trút đi nỗi lòng. Phương pháp sinh tồn mà cô học được ở cô nhi viện chính là như thế, chẳng có gì là người khác đương nhiên phải làm cho mình, vì thế có được thứ gì cũng nên biết cảm ơn. Những điều trẻ con có thể làm là trở thành một đứa trẻ ngoan, có thể không thông minh, cũng có thể không xinh đẹp, nhưng nhất định phải ngoan, nhất định phải nghe lời.
“Ngày mai đi, ngày mai tính tiếp, lúc này mình cần cái giường.” Nghĩ như thế, Lạc Trần ôm chăn chìm sâu vào giấc ngủ.
Hôm sau, Lạc Trần vừa mở mắt đã thấy Lạc Sa đứng trước giường, vẻ mặt bất an, muốn đến gần chị hơn nhưng lại không dám. Xem ra, những lời cô nói tối qua đã có ảnh hưởng không nhỏ tới cậu.
Thấy Lạc Trần đã tỉnh, Lạc Sa giấu tay ra sau lưng nói: “Trần Trần, đừng bắt em phải đi có được không? Em không muốn rời xa chị. Nước Mỹ có tốt đẹp thế nào thì em cũng không muốn rời xa chị.”
Trần Trần là cách Lạc Sa gọi cô khi còn nhỏ. Sau khi lớn, cha mẹ nuôi nhắc nhở cậu không được gọi như thế, phải gọi là chị, vì thế rất lâu rồi Lạc Trần không nghe cậu gọi như vậy nữa. Hai từ này, thể hiện sự yêu quý và dựa dẫm của Lạc Sa đối với cô. Mắt Lạc Trần bỗng dưng đỏ hoe. Lạc Sa vẫn còn là trẻ con, những lời cô nói tốt qua thật quá tàn nhẫn với một đứa trẻ lớn lên trong gia đình đầy đủ.
Thấy Lạc Trần không trả lời, Lạc Sa bắt đầu hoảng, “Hiện giờ những phần tử khủng bố đều ở Mỹ cả, đến người Mỹ còn sợ, em không muốn đến đó để hứng đạn đâu.”
Cách nghĩ của Lạc Sa khiến Lạc Trần cảm thấy buồn cười. Nhưng nước Mỹ hiện nay đúng thật là không được yên bình, an toàn lắm, cô tự thấy mình đã suy nghĩ không đủ chu đáo.
“Chị ở đây thì em không đi đâu hết, tốt đến mấy em cũng không đi.” Thấy Lạc Trần im lặng không nói, Lạc Sa cho rằng cô đang do dự.
“Chị biết rồi, chị sẽ nghĩ cách.”
“Em sẽ không rời xa chị.” Không nhận được lời hứa đảm bảo, Lạc Sa cảm thấy vẫn chưa an toàn.
“Chị sẽ cố hết sức. Tối nay, khi em đi học về sẽ biết có phải đi hay không. Chuyện này rất phức tạp, một lúc không thể nói rõ ngay được. Lạc Sa, chị sẽ không vứt bỏ em mà không quan tâm, cũng giống như chị sẽ không can thiệp vào quyết định của em vậy. Nếu em đã quyết định ở lại, chị sẽ cố hết sức để thực hiện điều đó. Bất luận kết quả thế nào, em cũng đều phải chấp nhận. Khi nào em khôn lớn sẽ không cần phải nghe theo sự sắp xếp bố trí của người khác nữa. Nhưng lúc chúng ta không có sự lựa chọn như hiện nay thì phải cố gắng thích ứng. Dù ở hoàn cảnh nào, chúng ta cũng đều phải sống tốt.”
“Trần Trần, em sợ.” Lạc Sa cuối cùng cũng không nhịn được nữa, bật khóc nức nở. Mặc dù cậu luôn nhắc nhở bản thân phải kiên cường, nhưng sợ hãi suốt cả đêm, bây giờ chị lại không thể cho cậu một câu trả lời chắc chắn, mất cha mẹ, giờ lại mất thêm chị, Lạc Sa cảm thấy mình hoàn toàn không có gì.
“Ăn gì đó rồi đi học đi. Đừng sợ, chúng ta vẫn còn cơ hội.” Còn vài câu nữa Lạc Trần không nói với em, bởi vì dù có sợ hay không thì chuyện cũng vẫn sẽ xảy ra. Cô không muốn giáo huấn, có thể sẽ lại kích động Lạc Sa, phải bảo vệ sự trong sáng của em. Nhưng Lạc Trần lại không đủ mạnh mẽ để có thể bảo vệ được em, ngược lại, những việc này chẳng phải đều do cô gây ra hay sao? Đối với Lạc Sa, đây đúng là tai bay vạ gió.
Không có thời gian an ủi Lạc Sa, Lạc Trần rửa mặt rồi ra ngoài, gọi taxi đi thẳng tới căn hộ của Lâm Tự. Thông qua Từ Man Chi, Lạc Trần luôn cảm thấy không tiện, chuyện của hai người thì cứ để hai người đối mặt nói rõ ràng với nhau vẫn tốt hơn.
Lạc Trần ngồi xe liên tục giục tài xế lái nhanh hơn, lỡ anh không ở nhà thì cô thật không biết phải tới đâu để tìm anh nữa, nếu chỉ vì chuyện thế này mà tìm đến Hoa Lâm thì không hay lắm.
Đến cửa khu chung cư, Lạc Trần bị bảo vệ ở đó giữ lại, yêu cầu cô nói rõ là mình đi đâu.
Lạc Trần mới chỉ đến đây một lần, nếu để cô vào trong từ từ tìm, cô tin mình có thể tìm thấy, nhưng bảo cô phải nói rõ là ở tòa nhà nào, ở tầng nào, phòng nào, thì cô không thể nói được, lúc trước cô hoàn toàn không chú ý đến mấy thứ đó.
“Tôi tìm Lâm Tự.” Cô đành phải tử nói tên anh ra xem họ có biết hay không.
“Tiểu thư, cô có hẹn trước với anh Lâm không?”
“Tôi tên là Lăng Lạc Trần, phiền anh liên lạc giúp.”
Không để cô phải đợi lâu, bảo vệ nhanh chóng đi ra nói: “Anh Lâm ở nhà, anh ấy mời cô cứ lên thẳng trên phòng”.
Bảo vệ không biết cô nữ sinh này tìm Lâm Tự có việc gì, nhưng Lâm Tự chịu gặp cô ta cho thấy quan hệ cũng không phải bình thường. Mỗi ngày có không biết bao nhiêu người muốn tìm đại thiếu gia của Hoa Lâm ấy chứ!
Lạc Trần nhanh chóng tìm thấy căn hộ của Lâm Tự. Cửa khép hờ, cô đẩy cửa đi vào rồi đóng lại.
Cô vào phòng nhưng không thấy Lâm Tự đâu, chỉ nghe thấy tiếng nước chảy, chắc anh đang tắm. Lạc Trần quay ra phòng khách. Biết người mình cần tìm đang ở đây, cô bỗng thấy yên tâm hơn. Cô ngồi trên ghế sofa, điều hòa lại hơi thở gấp gáp và trái tim đang đập thình thịch của mình.
Một lúc sau, Lâm Tự mặc một chiếc quần ở nhà rộng rãi thoải mái, vừa lau đầu vừa đi ra.
Lạc Trần thấy bộ dạng cởi trần của anh, đột nhiên cảm thấy những chuyện xảy ra trước đó hình như đã xưa lắm rồi, giống như không có thật vậy. Giờ cô không còn tâm trạng để nghĩ đến những việc như thế, đi thẳng vào chủ đề thôi.
“Chào anh. Hôm này em tới là để nhắc lại việc em không muốn bị chia tách khỏi em trai. Hai hôm nay mẹ anh đến gặp em, nói rằng cuối tuần phải tổ chức lễ cưới, sau đó em sẽ chuyển đến đây, còn bà sẽ đưa Lạc Sa đi Mỹ. Bất luận là anh có biết chuyện đó hay không, nhưng quyết định của em về chuyện này vẫn không thay đổi.”
Nghe Lạc Trần gọi Từ Man Chi là mẹ mình, Lâm Tự cũng không bắt bẻ cô. Có một vài việc anh không muốn cô biết, nhưng cũng không có nghĩa là anh có nghĩa vụ giải thích với cô.
“Chuyện này mẹ anh cũng đã nói với anh. Anh không phản đối.”
Lạc Trần thầm nghĩ: Anh đương nhiên là không phản đối rồi, trước kia anh cũng từng nói sẽ đưa Lạc Sa đi du học, chỉ có điều lúc đó mọi việc vẫn chưa cụ thể như bây giờ.
Lâm Tự lại nói, “Anh không thích trong nhà có người ngoài đi qua đi lại, hy vọng em có thể tôn trọng thói quen đó của anh.”
“Lạc Sa không phải là người ngoài mà là em trai em.”
“Không được.” Lâm Tự đã lau khô đầu, đang thay quần áo, hình như sắp phải ra ngoài.
“Em phải ở cùng với nó. Nếu anh nhất định phải tách bọn em ra, thì em nghĩ chuyện ngày mai nên hủy đi.”
Nghe cô nói như vậy, Lâm Tự cuối cùng cũng nhìn thẳng vào mắt Lạc Trần, nói: “Em là trẻ con chơi trò cô dâu chú rể, muốn thế nào thì được thế ấy à? Hôn lễ cuối tuần đã được lên kế hoạch từ rất lâu, bạn bè họ hàng đều đã mời cả rồi, em nói hủy là hủy được sao?”.
Lạc Trần cũng tức giận bĩu môi nói: “Chẳng phải các người muốn thế nào là làm thế ấy hay sao?” Chuyện xảy ra mấy ngày gần đây khiến cô thấy chán ghét cực độ. Cô càng muốn sống một cuộc sống đơn giản, thì dường như lại càng gặp nhiều tình huống phức tạp hơn.
“Nhà chỉ còn lại tôi và Lạc Sa, giờ các người chỉ vì một chút không thích ứng của anh mà để một đứa trẻ nhỏ như thế rời xa người thân đến tận nước Mỹ xa xôi, anh đã bao giờ nghĩ đến cảm nhận của tôi, nghĩ đến cảm nhận của em trai tôi chưa? Huống hồ, chuyện này tôi đã nói không chỉ một lần, tôi chỉ có một yêu cầu như thế thôi, khó đáp ứng đến thế sao?”
“Đây chính là cách sống như cuộc sống vốn có của mỗi người mà anh nói sao? Lạc Sa chính là cuộc sống của tôi.” Lạc Trần không nhịn được, bổ sung thêm một câu. Trong mắt cô, Lâm Tự là người biết giữ lời hứa.
“Em kích động như thế cũng không giải quyết được vấn đề gì đâu.”
Lạc Trần ngồi xuống, đợi anh nói tiếp.
“Cuộc sống của mỗi người mà anh nói, là chỉ một cá thể. Em có thể sống cuộc sống của em, làm những việc mà em thích, nhưng người bên cạnh em chỉ có thể là anh.”
“Còn phải có cả Lạc Sa. Bọn em không thể bị tách rời.”
“Em có cửa để đàm phán không? Đừng tốn công vô ích nữa, làm mọi người đều mệt mỏi thì sau này em sẽ hối hận.”
“Tôi sẽ không hối hận. Nhưng nếu anh còn muốn lấy tôi, thì chuyện này còn có thể thương lượng thêm.”
“Có ý gì?”
“Nếu anh đồng ý để tôi và Lạc Sa sống cùng nhau, thì sau này cho dù tôi đã trả hết tiền cho anh, nếu anh không muốn tôi đi, tôi sẽ không đi.”
“Em muốn dùng tự do mà anh hứa sẽ trả lại em lúc trước, để đổi lấy cơ hội sống cùng em trai sao?”
“Đúng.” Lạc Trần trả lời rất rõ ràng. Cô còn thứ gì có thể dùng để trao đổi nữa đây? Làm như thế không chỉ vì Lạc Sa, mà còn là vì chính mình, nếu họ dựa vào nhau mà sống cả đời cả kiếp thì đay cũng không phải trả giá nhục nhã gì lắm.
“Nếu anh không có hứng thú thì sao?” Lâm Tự đi đến bên cô, ôm đầu cô kéo vào eo mình, luồn tay vào tóc cô, ra sức vầy vò, dường như muốn đem cô tiến vào trong bụng mình, nuốt chửng cô luôn vậy. Hành động ấy khiến Lạc Trần không thể di chuyển, cũng không thể ngẩng đầu lên được.
“Vậy thì hằng ngày anh sẽ phải đối mặt với một người vợ như xác không hồn”, Lạc Trần nói.
Lâm Tự nghe rồi. Anh cũng đang cân nhắc, trước kia anh hứa sẽ trả tự do cho cô là vì nghĩ chưa chắc mình đã hứng thú với cô lâu dài, chuẩn bị sẵn như thế là để sau này bớt phiền phức. Vì vậy, việc trả tự do cho cô là việc đôi bên cùng có lợi, dù sao thì quyền chủ động cũng vẫn nằm trong tay anh. Huống hồ chẳng biết khi nào cô mới trả hết nợ, cũng có thể đó hoàn toàn chỉ là một chi phiếu trắng.
Giờ Lạc Trần lại cầm tờ chi phiếu trắng này gặp anh đòi rút tiền, không đồng ý ư, cô ấy rất hợp khẩu vị của anh, anh cũng vô cùng có hứng thú với cô. Hơn nữa tính cách của Lạc Trần rất hợp ý anh, không khiến người khác phải lo lắng. Nếu đồng ý, không gian cá nhân riêng tư của anh tuyệt đối sẽ không được như cũ, chẳng có chỗ để thoải mái thư giãn nữa.
Suy nghĩ một lúc, Lâm Tự buông Lạc Trần ra, hỏi: “Nó có thể tự chăm sóc bản thân không?”
“Được, em thường đi học về rất muộn. Nó đều ở nhà một mình.”
“Anh sẽ mua căn hộ tầng dưới cho Lạc Sa tới ở. Khi anh không có nhà, em có thể xuống thăm nó, chăm sóc nó, nhưng không được ngủ lại đấy qua đêm. Anh sẽ bố trí người dọn dẹp nhà cho nó, còn nữa, anh không muốn thấy nó xuất hiện ở đây, có làm được không?”
Lạc Trần nhìn Lâm Tự, xem ra đây đã là sự nhượng bộ lớn nhất của anh, cũng là cách sắp xếp tốt nhất cho Lạc Sa, dù sao cũng là tầng trên tầng dưới, muốn gặp nhau lúc nào cũng được. Thế là Lạc Trần gật đầu, chuyện này cuối cùng cũng đã được giải quyết. Lạc Trần trong lòng thấy may mắn, cuộc đời còn dài, sẽ còn có rất nhiều thay đổi, lời hứa của cô với Lâm Tự thì quá xa vời, còn việc có Lạc Sa ở bên cạnh mới chính là thực tại.
Việc đến tay Lâm Tự liền trở nên vô cùng dễ dàng. Chưa đầy nửa tiếng, anh đã xử lý mọi chuyện ổn thỏa. Sau đó, anh nói với Lạc Trần: “Giờ em về nhà đi, chút nữa sẽ có người đến giúp em chuyển nhà. Chuyển đồ tới trước, tuần sau em hãy đến.”
Lạc Trần gật đầu, nói: “Cảm ơn anh.”
“Đi thôi, anh còn có việc. Em tự về nhé. Đúng rồi”, Lâm Tự quay về phóng cầm ra một cái hộp, đưa cho Lạc Trần, “Đây là điện thoại, bên trong có lưu vài số anh thường dùng. Khi anh gọi, em nhất định phải nghe. Nhớ sạc pin đầy đủ.”
Lạc Trần nhận lấy điện thoại rồi hai người cùng đi xuống. Lạc Trần đột nhiên nhớ ra sáng nay có tiết, vội quá quên cả nhờ bạn xin nghỉ. Cô hoàn toàn quên mất điện thoại trong tay có thể gọi, Lâm Tự nhấn mạnh chức năng nghe nhận cuộc gọi khiến cô nghiễm nhiên hiểu thành chỉ được nhận cuộc gọi của Lâm Tự, đảm bảo anh lúc nào cũng có thể tìm thấy cô. “Thôi, hôm nay coi như bỏ tiết vậy. Còn phải dọn đồ đạc để chuyển nhà nữa”, cô nghĩ.
Lạc Trần vừa về đến nhà thì được Trợ lý Vương do Lâm Tự phái đến báo cho cô biết, những vật dùng hàng ngày ở căn hộ đều đã chuẩn bị đầy đủ, cô chỉ cần mang sách vở và những thứ liên quan tới học tập đến là được. Còn về phần Lạc Sa, ngoài dụng cụ học tập thì chỉ cần mang ít quần áo và đồ đạc nào cậu yêu thích thôi, phần còn lại sẽ có nhân viên chuyên trách lo liệu, bao gồm cả những bức tranh mà Lạc Sa vẽ.
Trợ lý Vương tên đầy đủ là Vương Dịch Thu, là một người phụ nữ khoảng hơn ba mươi tuổi, xem ra rất có năng lực giải quyết những tình huống bất ngờ, khéo léo khôn ngoan. Chị ta là trợ lý riêng của Lâm Tự, xử lý việc của Lạc Trần vô cùng chu đáo, lại không nhiều lời, tất cả đều chỉ ở mức vừa đủ, khiến người ta vô cùng dễ chịu. Vì thế, khi chị ta lái xe đưa Lạc Trần đến trường đón Lạc Sa cùng tới thăm nhà mới xong, Lạc Trần đã rất chân thành cảm ơn chị ta. Chị Trợ lý Vương này cũng rất thú vị, đột nhiên vứt bỏ hình tượng chín chắn lão luyện, ôm lấy Lạc Trần nói: “Em hãy nhớ căn hộ mới của em là do một tay chị thiết kế trang trí đấy, sau này mong em quan tâm nhiều tới chị, bà chủ nhỏ”. Còn không để Lạc Trần kịp phản ứng lại, chị ta đã lái xe đi mất.