"Nương, cha con đâu?"
"Nương, bọn họ nói con không có cha, là con hoang..."
"Nương...."
Một nữ tử ngồi ngược hướng ánh sáng, không thấy rõ khuôn mặt, giọng nói của nàng vô cùng dịu dàng, ôm chặt đứa bé trong lòng: "Vấn quân quy kỳ vi hữu kỳ.... Con à, con gọi là Diệp Hữu Kỳ nhé."
Ánh sáng ấm áp bỗng nhiên rút đi, thay thế bằng màu đen u ám.
Đứa bé cuộn tròn trong hầm tối, bên ngoài truyền đến tiếng đánh nhau, nó ôm đầu gối không dám thở mạnh, hai tay gắt gao nắm chặt cuốn sách mẫu thân cho mình.
"Bé ngoan, trốn vào đi, mặc kệ bên ngoài phát sinh chuyện gì cũng không được đi ra!" Nữ tử nước mắt đầy mặt hôn lên trán hắn, "Nương yêu con! Phải sống thật tốt nhé."
.......
".....!" Diệp Hữu Kỳ đột nhiên mở mắt ra, cảm thấy cả người lạnh lẽo, giống như toàn bộ máu trong cơ thể không lưu thông, ngay cả chút sức lực dùng để giơ tay cũng hhông có.
Hơn nửa ngày sau hắn mới đưa mắt quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Nơi này không phải phòng của hắn.
"Tỉnh?" Có người lên tiếng, tiếp theo là một chén thuốc xuất hiện trước mặt: "Uống thuốc đi, hạ sốt rồi, không còn gì đáng ngại."
Diệp Hữu Kỳ quay đầu nhìn, trước mặt là một đạo sĩ mặc đạo bào màu trắng, vẻ mặt lạnh nhạt, cả người tản ra một cỗ khí tức sắc bén giống kiếm ra khỏi vỏ, Diệp Hữu Kỳ nhớ ra, đây là đạo trưởng của Thuần Dương Cung hắn gặp được ở ngoại thành Dương Châu mấy ngày trước.
Sao y lại ở chỗ này?
Diệp Hữu Kỳ khó khăn ngồi dậy tiếp nhận chén thuốc: "Đa tạ..."
"Mạo muội hỏi các hạ một câu, các hạ tu luyện tâm pháp như thế nào?" Đối phương vô cùng trực tiếp hỏi: "Thứ cho tại hạ nói thẳng, tâm mạch của các hạ rất nguy hiểm."
"Ta....." Diệp Hữu Kỳ vừa mới nói ra một chữ, đã bị vấn đề tiếp theo của đối phương dọa cho nghẹn lại, "Tại hạ cho các hạ thuốc các hạ liền uống, các hạ một mình hành tẩu giang hồ ngay cả một chút cảnh giác cũng không có sao?"
Chén thuốc khựng lại bên miệng, Diệp Hữu Kỳ ngây ngốc hơn nửa ngày mới nghẹn ra được một câu: "Ta nghĩ.... Đạo trưởng không phải người xấu."
Chính hắn cũng cảm thấy khiếp sợ, hắn vẫn luôn cẩn thận, không nghĩ tới hôm nay vừa tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng liền phạm phải lỗi sai đến trình độ này.
Chỉ là, rõ ràng hắn mới chỉ gặp Liêu Vân Quy hai lần, nhưng nội tâm lại cảm thấy người này rất đáng tin, hơn nữa còn rất dễ gần, đây chẳng lẽ chính là cái gọi là thuận mắt mà người khác thường nói sao?
Liêu Vân Quy vốn chỉ thuận miệng nói như vậy, lúc này cũng không có ý trêu chọc hắn, nghiêm mặt nói: "Mặc dù chỉ là bèo nước gặp nhau, nhưng có vài lời tại hạ không thể không nói, mặc dù võ công của các hạ không tệ, tuy nhiên lại như đi ngược dòng nước, càng về sau sẽ càng nguy hiểm đến tính mạng."
"Các hạ vẫn còn trẻ, vẫn có thể phá đi rồi lập lại."
"Tại hạ chỉ nói đến thế thôi, mong rằng các hạ có thể nghĩ lại."
Diệp Hữu Kỳ ngẩn ngơ nghe, nội tâm giống như có muôn vàn tia sáng phá tan lớp vỏ phòng ngự nặng nề, chiếu rọi bóng tối u ám.
Từ sau khi mẫu thân mất tích, hắn một thân một mình lưu lạc khắp nơi, nhận hết mọi khi nhục cùng lạnh nhạt mà lớn lên, vì tìm kiếm tung tích của mẫu thân, vì điều tra vụ việc năm đó, hắn bái nhập vào Tàng Kiếm Sơn Trang của mẫu thân, lại bị người khác xa lánh, đến nay vẫn chỉ là một đệ tử ngoại môn, bị phân đi làm chút việc quét tước nặng nhọc, căn bản không có cơ hội tiếp xúc với võ học tinh túy của Diệp gia, càng miễn bàn tiếp xúc được với những người năm đó quen biết với mẫu thân hắn.
Trong tay hắn có một cuốn bí kíp võ học của Tàng Kiếm năm đó mẫu thân để lại, không ai dạy hắn, hắn chỉ có thể tự mình mò mẫm, thỉnh thoảng trộm tới luyện võ trường nhìn người khác tập võ, thế nhưng cũng luyện ra được một thân võ công không tệ lắm.
Chỉ là hai năm gần đây, hắn phát hiện khi đang luyện võ có đôi khi bản thân sẽ thần trí không rõ, lần nghiêm trọng nhất chính là hộc máu hôn mê ở Cửu Khê Thập Bát Giản, ngày hôm sau mới tỉnh lại.
Hắn không biết mình bị làm sao, cũng không biết giải quyết từ đâu, chỉ là có chút khổ sở nghĩ, hắn vô dụng như vậy, sợ là chưa tìm được mẫu thân đã chết rồi.
Cũng không phải không ai biết tình trạng của hắn, nhưng có lẽ những người đó là hữu tâm vô lực, hoặc là vô tâm để ý tới, không có người nào giống như Liêu Vân Quy, nói với hắn những lời như vậy.
Tuy rằng ngữ khí lạnh nhạt, nhưng lại chữ chữ nhiệt tình.
Người ta thường nói "giao thiển ngôn thâm phi quân tử", Diệp Hữu Kỳ lại bị mấy câu nói ngắn ngủi này làm cho rơi lệ.
Hắn nghĩ, hắn thật sự.... Thật sự cô độc một mình trong bóng tối quá lâu rồi.
"Ta.... Ta không có chính thức tu luyện tâm pháp Tàng Kiếm." Diệp Hữu Kỳ do dự một chút, cuối cùng lựa chọn nói sự thật cho Liêu Vân Quy, "Mẫu thân ta để lại cho ta một cuốn bí kíp, ta tự tu luyện, thật ra ta cũng không biết tại sao lại biến thành như vậy."
Liêu Vân Quy khẽ gật đầu, "Vậy thì tại hạ hiểu rồi, võ học Diệp gia vô cùng uyên bác, không phải dùng sức một người là có thể hiểu thấu đáo, tu luyện tâm pháp kỵ nhất là suy đoán lung tung, một khi sai lầm liền nguy hiểm đến tính mạng. Bất quá các hạ đã là đệ tử của Tàng Kiếm Sơn Trang, trở về đả thông kinh mạch, một lần nữa bắt đầu, có lẽ cũng quá không khó khăn."
"Cũng may nơi này cách Tàng Kiếm Sơn Trang không xa, đợi các hạ khoẻ lại thì mau chóng quay lại sơn trang đi."
"Tiền phòng tại hạ đã trả rồi, tiểu huynh đệ cứ ở lại nơi này nghỉ ngơi thêm mấy ngày, Liêu mỗ cáo từ."
Diệp Hữu Kỳ không hé răng, trong đầu đột nhiên vang lên một thanh âm không ngừng gào thét, khiến cho đầu hắn đau như muốn nứt ra.
Không được để y đi!! Y có thể giúp ngươi!
Bắt lấy người này, ngươi liền có thể thoát khỏi con đường tu luyện giống như người mù này, ngươi có thể thoát thai hoán cốt, luyện được một thân bản lĩnh tuyệt thế, như vậy ngươi mới có tư cách đi tìm mẫu thân, giúp nàng báo thù.
Hành động của thân thể còn nhanh hơn so với lý trí, đến khi Diệp Hữu Kỳ phục hồi tinh thần, hắn đã gắt gao nắm lấy cổ tay của Liêu Vân Quy.
"Xin đạo trưởng thu ta làm đồ đệ."
"....." Liêu Vân Quy im lặng nhìn thiếu niên trước mặt, miệng thì nói là "xin" y nhận hắn làm đồ đệ, nhưng biểu tình trên mặt lại là "nếu ngươi nói không ta liền chết cho ngươi xem."
"Xin lỗi, tại hạ không thu đồ đệ." Liêu Vân Quy thong thả mà kiên định đẩy tay Diệp Hữu Kỳ ra, "Tiểu huynh đệ tư chất hơn người, tương lai tất có lương sư nguyện ý dạy dỗ."
Diệp Hữu Kỳ không chịu từ bỏ, hắn bò từ trên giường xuống dưới, đoan đoan chính chính quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn y, "Ta tên Diệp Hữu Kỳ, mẫu thân ta nói tên của ta có nghĩa là "Quy kỳ vi hữu kỳ", tháng sáu năm nay là tròn mười bảy tuổi."
"Mẫu thân của ta xuất thân từ Tàng Kiếm Sơn Trang, từ khi có ký ức, ta liền theo mẫu thân trốn đông trốn tây, luôn có người đuổi giết chúng ta. Mẫu thân mất tích năm ta bảy tuổi, một chút tin tức cũng không có, sống chết không rõ."
"Ta rất muốn tìm nàng, cũng muốn biết rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì, tại sao có người muốn giết chúng ta."
"Năm mười ba tuổi, ta giấu diếm thân phận bái nhập vào Tàng Kiếm Sơn Trang, đến nay vẫn chỉ là một đệ tử tạp dịch ngoại môn không vào được ngoại lâu, càng miễn bàn may mắn tìm được một sư phụ dạy dỗ."
"Nếu đạo trưởng chịu thu ta làm đồ đệ, Hữu Kỳ nguyện ý dùng quãng đời còn lại ở bên cạnh đạo trưởng, không rời không bỏ."
Thiếu niên lang mặt mày nghiêm túc, chậm rãi dập đầu chạm đất, "Xin đạo trưởng.... Thu ta làm đồ đệ."
Liêu Vân Quy bước sang bên trái hai bước tránh khỏi cái dập đầu này.
"Xin lỗi."
"Thật ra Liêu mỗ rất đồng tình với tao ngộ của Diệp huynh đệ, nhưng Liêu mỗ một mình hành tẩu giang hồ đã quen, cũng không nghĩ có đồ đệ theo bên người."
"Hơn nữa, Liêu mỗ có rất nhiều kẻ thù, ngay cả bản thân tại hạ cũng là mệnh ở sớm tối, không muốn liên lụy tới người vô tội."
Diệp Hữu Kỳ vội vàng tiếp lời: "Ta không sợ!"
"Nhưng tại hạ không muốn." Liêu Vân Quy vẫn không cho người khác cơ hội như trước, "Diệp huynh đệ bảo trọng, cáo từ."
Đạo bào màu trắng không chút do dự lướt qua cánh cửa, tựa như ánh sáng mông lung mờ nhạt bỗng nhiên vụt tắt.
Nhưng hắn sao có thể để mặc bản thân rơi xuống vực sâu không có hy vọng kia một lần nữa?
Cổ họng dâng lên một trận tanh ngọt, Diệp Hữu Kỳ vội lấy lại bình tĩnh, mạnh mẽ áp xuống cảm giác không khoẻ, ngón tay ấn trên mặt đất chậm rãi co lại.
Có lẽ không bao lâu nữa, đôi tay này sẽ không thể cầm kiếm được nữa, thân thể này cũng vô pháp nhúc nhích, lặng lẽ hư thối ở một nơi hoang vu nào đó, không có người nào biết hắn đã từng tồn tại, cũng không có người nào nhớ đến hắn.
Không được.
Như vậy không được.
Diệp Hữu Kỳ vịn vào thành giường đứng lên, cầm lấy bội kiếm của mình.
Hắn đã đáp ứng với mẫu thân, sẽ cố gắng sống sót.
.☞ ̄ᴥ ̄☞ Tác giả có lời muốn nói.
Diệp Hữu Kỳ: Xin đạo trưởng thu ta làm thân truyền!
Liêu Vân Quy:..... Thân truyền của ta đầy rồi!!!