Mây mù dày đặc, Thuần Dương Cung quanh năm tuyết phủ.
Hai mươi hai năm sống trong núi, rốt cuộc cũng đến lúc phải cáo biệt.
Liêu Vân Quy nắm thật chặt thanh kiếm trong tay, hàn thiết lạnh lẽo, kiếm khí nhập tâm, là cảm giác an toàn không thể thay thế được. Lại Tà Kiếm trong tay, y từng cho rằng bản thân không sợ trời không sợ đất không sợ yêu không sợ tà, chỉ là người có thất tình lục dục, sao có thể vô địch?
Nói cho cùng..... Y bại bởi tâm ma của chính mình.
Gió tuyết thổi qua, mái tóc đen dài của đạo trưởng áo trắng khẽ bay, nhưng rất nhanh đã yên tĩnh lại.
"Sư huynh!!!" Một giọng nói gấp gáp vang lên sau lưng, " Huynh muốn đi đâu vậy?"
Liêu Vân Quy ngừng bước, nhưng không quay đầu lại: "..... Tu vi có trở ngại, sư huynh xuống núi lịch luyện."
"Ở Thuần Dương cũng có thể bế quan tu luyện, sư huynh hà tất một hai phải xuống núi?"
Liêu Vân Quy yên lặng thở dài, xoay người lại: "Cảnh Hành, không thể."
Lạc Cảnh Hành trừng lớn mắt, "Có cái gì không thể? Tóm lại sư huynh không được đi! A Ngôn còn nói muốn cùng huynh lãnh giáo cầm nghệ, còn đám tiểu sư đệ tiểu sư muội nữa, bọn họ đều ngóng trông sư huynh tự mình dạy bọn họ kiếm pháp!"
Đúng vậy, có cái gì không thể?
Liêu Vân Quy nhìn thiếu niên cách đó không xa, người nọ tuấn lãng ôn hòa, cười như gió xuân tháng ba, là tiểu sư đệ một tay y nuôi lớn, ở lưỡng đạo Kiếm Khí lựa chọn Tử Hà Công, Lạc Cảnh Hành.
Thuần Dương Cung chia làm hai nhánh Kiếm Khí, Kiếm là Thái Hư Kiếm Ý, thiện cận chiến, Khí là Tử Hà Công, thiện xa chiến.
"Chọn Tử Hà, sau này nếu sư huynh gặp nguy hiểm, đệ có thể giúp sư huynh Trấn Sơn Hà."
Có lẽ năm đó Lạc Cảnh Hành chỉ thuận miệng nói như vậy mà thôi, nhưng Liêu Vân Quy lại khắc ghi vào tim. Một năm lại một năm, y nhìn sư đệ mình yêu thương chậm rãi lớn lên, chậm rãi trở nên mạnh mẽ, cùng y xuống núi hành hiệp trượng nghĩa, trừ gian diệt ác, phối hợp thiên y vô phùng, trước sau tâm ý tương thông.
Thế nhân đều nói tuyết Thuần Dương cung lạnh lẽo vô cùng, nhưng y lại cảm thấy, nơi này là nơi ấm áp nhất thế gian.
Y bị nhu tình che mờ hai mắt, quên mất thế gian rộng lớn, một đời rất dài, y chưa hẳn đã là người trong định mệnh của Lạc Cảnh Hành.
Người trong định mệnh của Lạc Cảnh Hành đột nhiên xuất hiện khiến cho Liêu Vân Quy trở tay không kịp, người đó là A Ngôn cô nương phong nhã lan tâm của Vạn Hoa Cốc, lần đầu tiên gặp mặt đã bắt trọn trái tim của Lạc Cảnh Hành.
Đây có lẽ là chuyện Liêu Vân Quy cảm thấy hối hận nhất trong cuộc đời, đáp ứng lời mời của bằng hữu tới Vạn Hoa cốc một chuyến.
Liêu Vân Quy tận mắt chứng kiến đôi tình nhân trẻ thề nguyền ước hẹn, bàn tay giấu trong ống tay áo siết lại rồi buông ra, buông ra rồi lại siết lại, nội tâm giống như trải qua một trận sóng to gió lớn, thất bại cùng không cam lòng, cuối cùng chỉ có thể hoá thành một câu: " Chúc mừng sư đệ."
Y đã quên, Kiếm Khí tương sinh tương khắc, ngoại trừ Trấn Sơn Hà lấy mạng tương trợ, còn có Nhân Kiếm Hợp Nhất hại mình hại người.
Yêu mà không được, lại phải ngày ngày đối diện với đối phương, đây quả thực chính là hình phạt tàn khốc nhất.
Y thật sự cầm lên được mà không bỏ xuống được.
"Thanh Phượng Vĩ trong phòng sư huynh coi như món quà ly biệt, đệ giúp ta tặng lại cho A Ngôn cô nương." Liêu Vân Quy cũng không dừng lại, xoay người rời đi.
Thuần Dương Cung tuyết trắng mênh mông, trời cao mây xa, nguyện đem tất cả lưu luyến vùi lấp vào trong đó, vô ngân vô tích.
Từ nay về sau, tâm lặng như nước.
Rời khỏi Thuần Dương Cung, Liêu Vân Quy một đường xuôi nam, chẳng mấy ngày đã đến Dương Châu.
Y cũng không có mục tiêu gì, chẳng qua là tùy ý đi thăm thú một chút, thành Dương Châu vô cùng phồn vinh và náo nhiệt, khác biệt một trời một vực với Thuần Dương Cung, nhưng lại tràn ngập hơi thở cuộc sống ấm áp của thế gian, khiến cho y cảm thấy hâm mộ.
Y là cô nhi, từ nhỏ đã sống ở Thuần Dương Cung, không cha không mẹ, không huynh không muội, một thân nhiệt huyết đều dành hết cho thanh kiếm trong tay. Sư phụ từng nói y "Quá cứng dễ gãy, tuệ cực tất thương*", chỉ là y không đổi được.
*Quá cứng dễ gãy, tuệ cực tất thương: quá cứng thì dễ gãy, thông minh quá dễ chết yểu.
Thuần Dương "Lại Tà Kiếm" Liêu Vân Quy, kiếm xuất nhân vong.
Y không lưu tình với kẻ khác, đồng thời cũng không lưu tình với chính bản thân mình, cho dù gặp phải kẻ thù rất khó đối phó, y cũng sẽ đánh bạc tính mạng của mình, sẽ không lùi bước, càng không nhượng bộ.
Vốn dĩ, y cảm thấy Lạc Cảnh Hành xuất hiện là do trời cao thương xót y, cho y cơ hội thay đổi.
Hiện tại xem ra, chỉ là một trò đùa mà thôi.
"Đặt cược đây đặt cược đây!! Bên này là Tàng Kiếm thiếu hiệp, còn bên này là Cái Bang thiếu hiệp."
Tiếng hét to đầy nhiệt tình hấp dẫn sự chú ý của Liêu Vân Quy, y ngẩng đầu nhìn, phát hiện xung quanh lôi đài tập trung rất nhiều người, tiếng khen ngợi truyền ra không dứt, xem ra là có người đang tỷ thí võ nghệ trên lôi đài.
Dù sao cũng không có việc gì làm, Liêu Vân Quy đi về phía lôi đài, muốn xem một chút.
"Tàng Kiếm Sơn Trang Diệp Hữu Kỳ, hân hạnh." Trên lôi đài, thiếu niên mặc hoàng y chắp tay hành lễ, "Thỉnh."
Thiếu niên lang mặt mũi trong sáng, không quá sắc sảo, ngược lại rất ôn nhã, có thể nhìn ra gia thế nhất lưu, được giáo dưỡng rất tốt, rất hợp với môn phong "Quân tử như phong" của Tàng Kiếm Sơn Trang.
Sau khi giới thiệu bản thân, hai bên bắt đầu giao thủ.
Liêu Vân Quy nhìn một lát, phát hiện đấu pháp của đệ tử Tàng Kiếm này rất giống đấu pháp của mình, chỉ một chữ: nhanh.
Không hoa lệ, không rườm rà, cũng không có kỹ thuật hư hư thực thực gì đáng nói, bởi vì mỗi một nhát kiếm đều là đánh thật sát thương thật.
Đấu pháp của thiếu niên cùng những môn nhân đệ tử của Tàng Kiếm sơn trang trước đây Liêu Vân Quy gặp không quá giống nhau.
Lại Tà Kiếm trên lưng bỗng nhiên vang lên âm thanh rất nhỏ.
Liêu Vân Quy nhẹ nhàng thu lại thần sắc, âm thầm quan sát bốn phía một chút, sau đó yên lặng đi ra khỏi đám người, đi vào rừng cây cách đó không xa.
Hai thân ảnh quỷ mị ẩn nấp phía sau núi đá bên cạnh lôi đài chợt loé lên, trong nháy mắt đã không còn thấy đâu nữa.
"Hai vị các hạ đường xa mà đến, sao lại không chịu hiện thân?" Liêu Vân Quy rút Lại Tà Kiếm ra khỏi vỏ, dưới chân là một trận đồ Thái Cực như muốn nuốt chửng nhật nguyệt khiến cho người ta sợ hãi, trong vòng khí tràng, sát khí tràn lan bốn phía.
Không có người trả lời y, trong rừng cây lá khô bay tán loạn, ánh nắng ấm áp của thành Dương Châu cũng vô pháp chiếu đến nơi này, giống như đang lặng lẽ ấp ủ huyết tinh cùng giết chóc.
"Cẩu Hạo Khí Minh, mau nộp mạng!!"
Cùng với tiếng gào rống, song đao loé lên hàn quang chớp mắt đã xuất hiện trước tầm mắt.
Liêu Vân Quy không né tránh cũng không chống đỡ, trực tiếp giơ kiếm đâm thủng lồng ngực của địch nhân gần mình nhất, máu tươi nóng hổi bắn lên mặt y, hàn đao chiếu sáng đôi mắt lạnh lẽo vô tình của đạo trưởng áo trắng.
Người đến là Minh Giáo của Ác nhân cốc, có hai người, giỏi che giấu phục kích.
Địch nhân bị trọng thương vẫn chưa chết, bọn họ vẫn đang liều mạng tấn công, cho dù chết, có thể kéo được đệ nhất kiếm khách của Hạo Khí Minh, Lại Tà Kiếm Liêu Vân Quy cùng chết, vậy cũng coi như kiếm lời!!
Vết thương trên người càng ngày càng nhiều, nhưng chiến ý trong mắt lại hừng hực thiêu đốt.
Lấy ít đánh nhiều, y chưa bao giờ sợ hãi.
Một là chiến, hai là chết!
Giữa lúc hai bên giằng co, bỗng nhiên một trận kiếm phong phóng thẳng tới, sau đó là tiếng cười nói trong trẻo của thiếu niên: "Giữa thanh thiên bạch nhật, hai người đánh một người, đúng là bỉ ổi."
Liêu Vân Quy kinh ngạc quay đầu lại, lọt vào trong tầm mắt là một màu hoàng kim lịch sự tao nhã.
Là thiếu niên Tàng Kiếm y nhìn thấy trên lôi đài trong thành Dương Châu cách đây không lâu, thiếu niên lang cõng kiếm trên lưng, hai mắt cong cong: "Để tại hạ lãnh giáo song đao uy chấn thiên hạ của Minh Giáo các vị một chút."
Kiếm ra như du long, không gió mà bay.
Cho dù kiếm thuật của thiếu niên Tàng Kiếm này còn rất non nớt, nhưng lại rất phù hợp với đấu pháp nhanh gọn của Liêu Vân Quy, khiến cho lần hợp tác ngoài ý muốn này của bọn họ cực kỳ thoải mái.
Hai tên Minh Giáo đánh lén không chiếm được chỗ tốt, ngược lại một chết một bị thương.
Diệp Hữu Kỳ đứng dưới tàng cây, đem trọng kiếm trong tay cắm xuống mặt đất, chắp tay nói với Liêu Vân Quy.
"Tàng Kiếm Sơn Trang Diệp Hữu Kỳ, kiếm pháp của các hạ thật lợi hại!"
Thiếu niên lang ôn nhu tuấn nhã, gương mặt mang theo ba phần ý cười, đẹp hơn cả hoa đào mùa xuân.
Thật lâu về sau, mỗi lần Liêu Vân Quy nhớ lại lần đầu gặp gỡ Diệp Hữu Kỳ, đều cảm thấy trái tim giống như bị khoét rỗng, đau đớn vô cùng.
Nếu ông trời rủ lòng thương, y nguyện đem tất cả những gì mình có, đổi lấy nụ cười của Diệp Hữu Kỳ thuở ban đầu gặp gỡ.