Trấn Nhỏ

Chương 50: Thợ săn, dã thú




Có hai lựa chọn.



Nếu phát ra động tĩnh là Lính Gác, cần phải tắt tất cả các đèn pin, tất cả các nguồn ánh sáng để tránh bị nhắm thành mục tiêu đánh lén. Còn nếu ẩn mình bóng tối chờ thời cơ tấn công là bè lũ quái vật, vậy thì cần phải để mọi người tập hợp, điều chỉnh đèn pin đến mức sáng nhất, ngăn cản bọn chúng tiếp cận.



Tiền đề của việc đưa ra lựa chọn đúng đắn là trước tiên phải làm rõ chuyện gì đang diễn ra.



Faun định vòng lại cuối đội để xác nhận.



Bọn Lính Gác chắc chắn sẽ theo họ vào sương mù dày đặc, điều này không có gì phải nghi ngờ. Jody sẽ không cho phép cậu lật đổ cái thế giới trấn nhỏ này, ít nhất là sẽ không bàng quan mặc kệ cậu dễ dàng thành công. Chừng nào Jody còn khăng khăng điểm này, bọn Lính Gác sẽ tiến về phía trước và ngăn họ tiến sâu vào sương mù.



Faun đang muốn vòng lại thì Bill gọi cậu.



"Hey." Gã nói, "Mày định đi đâu?"



"Đi ra sau quan sát."



"Bọn Lính Gác đuổi tới sao?"



"Tôi không chắc."



"Chúng sớm muộn gì cũng bắt kịp, giống như mấy con thiêu thân bị thu hút bởi ánh đèn thôi."



Faun nhanh chóng nghe ra được lời bóng gió của gã: "Tôi gần như quên mất là anh có biện pháp tốt hơn để đối phó với sương mù dày đặc này."



"Miễn là mày sẵn sàng tin tao."



"Không có anh, tôi sợ mình đã trở thành đồ chơi cho Jody."



"Biết đâu đây là cái bẫy nhốt hết bọn mày lại."



"Được rồi, chúng ta không có thời gian ngồi đây thảo luận tính khả thi đâu, tôi có thể cho họ tắt đèn pin không?"



"Có thể."



"Anh dẫn dắt đội đi, cố gắng tránh gặp phải quái vật."



"Ừm, sẽ ráng." Ráng là một câu trả lời không quá chắc chắn. Bill thậm chí còn trông chờ sự thấm thỏm từ cậu cho gã. Đây là tâm trạng mà người bình thường sẽ có, vậy mà cậu nghe xong liền lập tức nói quyết định này với Roger, sau đó qua bộ đàm thông báo cho tất cả mọi người. Chuyện này khiến Roger rất lo lắng, cậu nhóc biết Bill vốn là một Lính Gác, hơn nữa gã còn là một kẻ thần bí khó lường.



"Yên tâm đi." Faun an ủi cậu nhóc. "Nếu có tai nạn gì, tôi sẽ chịu trách nhiệm."



Đèn tắt ngúm, theo sau là đêm tối tuyệt đối khiến nhiều người rơi vào hoảng loạn không thể tưởng tượng.



"Đừng sợ, hãy nắm tay người bên cạnh, như thế mọi người sẽ an toàn hơn."



Faun vừa dứt lời, cậu thuận tay nắm chặt bàn tay Lukes.



"Anh đang nghĩ gì vậy?" Bây giờ cậu cuối cùng cũng có thể thay Lukes khỏi vị trí thủ lĩnh.



"Tôi không nghĩ gì cả."



"Lukes." Faun không trách anh nói dối, kỹ năng diễn xuất của anh thực sự chẳng xuất chúng tẹo nào.



"Sao thế?"



"Anh sẽ cùng tôi rời khỏi thị trấn chứ?"



"Tôi sẽ."



"Có thể đảm bảo với tôi không?"




"Tôi hứa với em."



Trái tim lơ lửng của cậu đáp xuống, đây là câu trả lời cậu mong muốn, Lukes đã hứa với cậu, như vậy, bất kể bí mật gì anh che giấu đều không can hệ.



"Mỗi khi tôi bước vào sương mù dày đặc này, tôi luôn có cảm giác mình không thể bình tâm được, tim tôi như muốn nhảy ra ngoài."



Ngón tay Faun gãi nhẹ vào lòng bàn tay. Tiếp xúc tinh tế này mang lại cho cậu sự an tâm, cho cậu một chút hiện thực trong cái hoàn cảnh không có bất kỳ đối chứng nào.



"Tôi cũng có cảm giác như vậy." Lukes nói, "Giống như mọi bí mật trên thế giới này đều hóa thành thực thể, lướt thoáng qua, thế mà khi muốn đưa tay bắt lấy chúng, chúng lại xuyên qua người ngang nhiên rời đi."



"Vậy bí mật đó là gì?" Faun lầm bầm. Không biết khi nào nó bắt đầu, một thanh âm kỳ lạ bủa vây trong lòng cậu, mà cậu lại khó thể nói âm thanh đó là gì, chỉ cảm thấy rùng rợn.



Cậu và Lukes đã dần tiến đến cuối đội, lúc này, một tiếng động nhẹ phá vỡ sự im lặng.



Không biết là ai đã cất lên tiếng kêu thảm thiết.



"Quirke bị trúng đạn rồi."



Faun không nghe thấy tiếng súng. Chỉ có một khẩu súng trong trấn nhỏ, và nó đang nằm trong tay cậu, chỉ là vẫn còn người có thể bắn ra những viên đạn vô thực mà không cần súng.



Willy Steven.



"Nằm sấp xuống." Faun hô hào đám đông.



Sương mù không một tiếng động lập tức hỗn loạn.



Các Du Hành không phải là binh lính được đào tạo bài bản, không ai có thể giữ bình tĩnh khi gặp phải cuộc tấn công phục kích. Tiếng hét chói tai lần lượt vang lên, vẫn chưa dứt thì tiếng thét thảm thứ hai lại vang lên.




"Đạn" của Willy là vô hạn, miễn là hắn có thể nín thở, hắn có thể trốn mãi trong bóng tối mà bắn lén. Đây là một tên khiến người khác đau đầu, hắn đánh trận mào đầu, chẳng cần phải nhắm, tất cả những người trước mặt hắn đều là mục tiêu bắn hạ.



Đoàn người ngã rạp xuống, một số người tự ngã xuống, một số bị những người xung quanh kéo. Faun áp Lukes xuống đất, rút súng ra. Đây là cuộc đấu giữa các tay súng, kể từ khi súng được chế tạo mọi người đã làm việc này. Nhưng trước khi nổ súng, cậu phải xác nhận rằng mọi người đều bé khỏe bé ngoan nằm trên mặt đất để tránh thương vong vô tội.



Đánh giá hai lần vừa rồi, khoảng cách đến xạ thủ Willy không quá xa.



Hầu như tất cả các cuộc thi trong bóng tối đều là trò chơi giữa thợ săn và dã thú. Bất cứ kẻ nào bị lộ trước, kẻ đó xong đời.



Faun đứng lên, thận trọng tiến vào khoảng đất trống trong trí nhớ, nhanh chóng bật đèn pin, gần như ngay tức khắc, một phát "đạn" phóng tới, gần như bắn trúng người cậu. Cậu tắt đèn, vào bóng đen. Xác định được vị trí tương đối của tay súng, mặc dù Willy sẽ không ngồi một chỗ đợi cậu nhưng cậu có thể lắng nghe thấy chuyển động. Faun không quên những gì đã học được từ các khóa học yêu thích của mình: ẩn mình, dò tìm lẫn nhau.



Willy Steven không thể nhẫn nại được nữa, hắn cảm thấy mình là người chiến thắng. Cái giá cho năng lực hắn là nín thở cùng lắm mất vài giây, sẽ không bao giờ xài hết, còn đối thủ chỉ là một người bình thường. Cánh tay Willy bị thương vẫn chưa lành, vì thế thù hận vẫn còn chiếm đóng tâm trí hắn, cứ thế suốt một thời gian, hắn coi Faun là kẻ thù lớn nhất. Tuy nhiên, việc trả thù vẫn là không dễ như tưởng tượng, hắn trốn trong tối không dám manh động, bốn bề yên ắng đến nỗi chỉ một cử động cũng có thể bị đối thủ lắm mưu mẹo phát hiện ngay.



Willy không biết tại sao đột nhiên hắn sợ hãi, phải chăng bởi lần trước dáng vẻ Faun lạnh lùng đánh gãy cánh tay hắn vẫn tồn đọng trong tâm trí? Hắn luôn cảm thấy cái tên này đang vẽ ra một âm mưu tàn độc gì đấy, khi nãy bật đèn pin là để xác định vị trí của hắn. Bây giờ chẳng phải nó đã biết rõ hơn rồi sao, làm gì đây?



Willy không dám cử động, nhưng Faun đã di chuyển còn cố tình gây ra một số tiếng ồn. Tại sao cậu lại tạo ra âm thanh? Có phải đó là một cái bẫy dụ dỗ hắn mắc câu? Có phải cậu muốn hắn bắn theo hướng tiếng động? Nếu hắn làm thật, chuyện gì sẽ xảy ra? Willy ngày càng lo lắng, quên mất rằng chỉ cần mình liên tục di chuyển bắn phá là có thể giải quyết được vấn đề nan giải này. Điều hắn nghĩ là không thể cho phép Faun được toại nguyện, nếu Faun Clark muốn hắn bắn, hắn sẽ án binh bất động.



Rồi hắn nghe thấy một thanh âm kì quái.



Một tiếng lách cách khe khẽ.



Đó là cái gì?



Nối tiếp lại một tiếng, không tính là nhịp nhàng.



Willy cố gắng suy nghĩ, nỗ lực nhớ ra đó là âm thanh từ thứ vũ khí kỳ lạ nào. Lựu đạn? Bom kích nổ từ xa? Hay đó là thanh âm của một viên đạn?



Đều không phải.



Rốt cuộc Willy cũng phát hiện ra màn đen tuyệt đối này khủng khiếp đến nhường nào, khiến hắn liên tưởng đến những ý nghĩ vô căn cứ, sợ đến vã mồ hôi lạnh. Sợ hãi và căng thẳng cuối cùng ép hắn vô thức rời khỏi vị trí, tiếng lách cách kỳ lạ ngưng bặt, ngay sau đó là một cú đấm lạnh lùng tung lên trán hắn. Hắn bị đánh say xẩm mặt mày, ngỡ như thấy được ánh sáng trong bóng tối.




Ánh sáng này thực sự không phải là ảo giác. Với một cú đánh, đèn pin trong tay Faun tự bật, chiếu thẳng vào làm Willy không thể mở mắt ra. Willy không phát ra âm thanh gì, ánh sáng lập tức tắt ngúm. Trong bóng tối, một người bịt miệng hắn, một người khác trong tích tắc dùng thứ gì đó buộc chặt tay chân hắn. Willy vẫn muốn sử dụng năng lực, nhưng đôi tay hắn ngoại trừ làm tổn thương chính mình thì không thể nhắm vào kẻ thù.



"Thích bút bi của tao sao?" Faun áp vào tai hắn thì thầm: "Cho mày đấy, không chừng mày có thể dựa vào nó để giải trừ nguy cơ trước mắt." Nói rồi cậu nhấn bút bi, Willy nghe thấy hai tiếng lách cách, hắn thế mà lại bị vật này dọa sợ vỡ mật..



Faun vung đấm đánh ngất hắn.



Lukes thả Willy Steven bất tỉnh xuống.



"Đi về trước và giữ im lặng." Faun sử dụng bộ đàm thông báo cho những người khác trong đội ngũ, có Bill dẫn đường, họ có thể di chuyển an toàn trong bóng tối. Faun quyết định nán lại giải quyết lần lượt những tên Lính Gác còn sót. Xử lý xong Willy, cậu và Lukes lập tức đổi chỗ nấp.



Cậu tin trong màn sương mù tựa ác mộng này, trò chơi trốn tìm sẽ khiến đám Lính Gác dễ đối phó hơn nhiều.



Thị giác đóng một vai trò, vai trò này đối với những người năng lực mà nói là một thử thách gay go, thế nhưng với những người không có năng lực thì lại vô cùng tiện lợi.



Faun kéo Lukes sang bên cạnh, ghé vào tai anh thấp giọng nói.



Lukes liếc mắt nhìn cậu, Faun làm một cử chỉ nhỏ với anh. Cậu buộc một cái đèn pin vào cành cây gần đó rồi nhẹ nhàng quay lại chỗ Lukes.



Khi họ đối phó với Willy Steven, những tên Lính Gác khác đã không đến trợ giúp, nhưng Faun biết rằng những kẻ này nhất định ở xung quanh. Việc không thể sử dụng năng lực chuẩn xác khiến chúng bị màn đen làm chùn bước, trở nên càng thận trọng. Bên tai Lukes Faun khẽ khàng đếm "Một, hai, ba". Lukes nhìn vào vị trí cành cây trong bóng đêm, khi Faun đếm đến ba, đèn pin chợt lóe sáng. Nó giống như một ngọn hải đăng trong đêm đen, trở thành tâm điểm của tất cả những con mắt nấp sau bóng tối. Cùng lúc đó, Faun cảm thấy một cơn đau nhói râm ran ở cánh tay, vì trả giá mà da dẻ nứt ra một khe máu. Cậu cho Lukes xem vết thương, Lukes bất đắc dĩ lau máu cho cậu rồi cũng đặt lên trên đấy một cái hôn.



Lúc này, một người cầm thanh sắt bước ra. Màn xuất hiện bất ngờ của Robbins luôn khiến người khác không kịp ứng chiến, nhưng hắn chẳng qua là đánh trúng một nhánh cây quấn đèn pin. Faun tiến tới khóa cổ Robbins, nếu không dùng tốc độ nhanh nhất đánh mất ý thức hắn, hắn ta có thể biến mất trong chớp mắt.



Nữ thần may mắn đã giúp họ, Robbins chưa kịp giãy dụa đã bất tỉnh giữa hai tay Faun. Lukes trói hắn lại rồi như vừa nãy, họ lần nữa tiếp tục di chuyển, ẩn nấp và tìm kiếm con mồi mới.



Faun cảm thấy mình phối hợp với Lukes vô cùng ăn rơ. Tại sao lại thế, cậu không cho rằng Lukes có đầy đủ kĩ năng nghiệp vụ giống như cậu, nhưng đó chính là một sự phối hợp không kẽ hở, như thể họ thường chơi những trò chơi như thế này. Cảm giác này thậm chí chưa từng có với Alex. Cậu không nhịn được thở dài, Alex hiện giờ cách cậu xa biết bao, ngỡ như đó là một người không mấy quan trọng. Cậu suy cho cùng không còn nhớ người cộng sự đã cùng trải qua sinh tử nữa, thậm chí có thể vì sự can thiệp của Chúa tể, cậu cũng không cảm thấy có bao tiếc nuối khi mất đi một tình bạn thắm thiết như vậy.



Đột nhiên, một cơn chấn động không thể giải thích được choàng lấy cậu. Faun lập tức quay sang nhìn chằm chằm vào bóng tối phía sau, những ngón tay miết cò súng, tâm trí cậu nhanh chóng cẩn thận rà tìm kẻ địch có khả năng xuất hiện nhất.



Ai là người có lợi nhất hoàn cảnh mù mờ này?



Harold.



Faun phải cảm ơn mảnh sương mù này, và cũng phải cảm ơn Chúa tể và Nguyên tắc.



Sương mù dày xé năm chia bảy hội nhóm, không còn hoạt động theo kế hoạch tập thể chặt chẽ. Môi trường tầm nhìn hạn chế buộc đám Lính Gác chưa kịp chuẩn bị, vừa tiến vào đã bị phân tán, tạo cơ hội cho Faun phục kích kẻ lạc đàn. Mà Nguyên tắc hạn chế người năng lực, cho dù Harold có thể nhìn rõ mọi thứ trong bóng đêm cũng sẽ không thể sử dụng năng lực vô tội vạ.



Miễn là hắn có lúc không nhìn được, ngay cả chỉ vài phút đều là một cơ hội tốt.



Harold có thể cho rằng Faun sẽ cố gắng trốn tránh hắn, nhưng thực tế, việc Faun ẩn nấp chỉ là để gây nhầm lẫn cho đối phương. Cậu không quan tâm đến việc bị phát hiện, bởi vì ngay cả khi cậu bị "nhìn thấy", Harold cũng không thể nào thông báo chính xác cho đám đồng bọn chẳng biết ở phương trời nào của hắn. Hắn ở đây. Ở đâu? Trước mặt, phía sau, hay là hai bên trái phải, nơi này không thể phân biệt đông tây nam bắc, huống hồ là hắn ở đâu? Nếu không thể mô tả vị trí cụ thể thì không có cách nào tìm người giúp đỡ, bản thân Harold là một kẻ vô dụng.



Faun cảm nhận được có người nhìn thấy cậu. Đương nhiên, cậu không thể hoàn toàn chắc chắn rằng người chú ý đến cậu chính là Harold, nói không chừng có người trời sinh là mắt cú vọ, có thể nhìn thấy đồ vật trong bóng tối.



Faun chỉ có trong vài giây để đưa ra phán đoán, truy tìm được vị trí chính xác của đối thủ. Cậu ngửi thấy thoang thoảng mùi máu tanh, nhanh chóng khóa được mục tiêu.



Không phải Harold, ngoài mong đợi, đó là Keller.



Faun không nghĩ rằng cái tên này lại cố chấp đến vậy, thương tích của hắn không nhẹ, thế mà vẫn đuổi tới.



Keller phá vỡ trò chơi trốn tìm, sử dụng phương pháp rất đơn giản thô bạo, đột ngột bổ tới, nắm lấy vai Faun, và như một gã say xỉn điên cuồng vật lộn với cậu.



"Bắt được mày rồi, thằng chó đẻ." Keller rống lên tức giận, tựa như hô hoán mọi người rằng mình đang chiến đấu với đối thủ, Faun cũng đối phó với hắn như mấy kẻ say rượu, nắm lấy cánh tay quật ngã hắn, hai người đồng thời nhào xuống đất. Khuỷu tay Faun đè trên lưng hắn, Keller ra sức vùng vẫy, mồm văng tục không ngớt.



"Bao giờ mày mới có thể học cách dùng miệng để nói chuyện chứ không phải để bài tiết?" Faun chế trụ tay hắn, dùng sức bẻ lên, Keller văng tục càng nhiều màu sắc. Thời điểm cánh tay hắn bị Faun bẻ trật khớp, trong cuống họng hắn rít lên một loại âm thanh trầm thấp kì quái, thế là đủ, hắn đã thành công thu hút những kẻ khác lại đây.



Faun nghiêng mình, một mũidao nhọn sáng lóa đâm thẳng từ phía sau, xuyên sát xương sườn, cứa rách vảivóc, rạch ra vết thương không sâu không nông.