Trấn Nhỏ Lý Tưởng Của Tôi - Thanh Sắc Vũ Dực

Chương 64




Tăng đầy 36.000

Cùng với lời nói của hệ thống, Mục Tư Thần cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng hơn.

Cái sức mạnh kinh hoàng đang áp đảo trên cơ thể dường như biến thành những tia sáng nhỏ, xâm nhập vào cả thị trấn.

Mục Tư Thần đã mất sự kiểm soát tuyệt đối đối với cư dân và người chơi là tín đồ, nhưng đồng thời, cậu có thêm một thanh năng lượng sức mạnh tích trữ, hiện tại đã tích lũy được 10%, và vẫn đang tăng lên " +1 "," +2 "," +1 ".

Để tích trữ đầy thanh năng lượng cho một cú đánh cấp Tàng tinh cần 1 triệu giá trị tin cậy, nếu chỉ có thể tăng " +1 "," +2 "mỗi lần, có vẻ như việc tích trữ đầy là một chuyện không thể xảy ra.

Nhưng thị trấn nhỏ vẫn còn khoảng hai ba vạn dân, nếu mỗi ngày tăng " +1 "," +2 "như vậy, việc tích trữ đầy 1 triệu có vẻ không quá khó khăn.

Tổng thể, cậu vẫn có khả năng chiến đấu với quái vật cấp thần.

Cũng tốt, lựa chọn thứ hai cũng không quá thua thiệt. Mục Tư Thần cười nhẹ.

Cậu mất rất nhiều, nhưng lại nhận về nhiều hơn.

Sương mù bao quanh thư viện tan biến, xuyên qua cửa sổ, có thể nhìn thấy bầu trời bên ngoài không thay đổi, nhiệt độ thì giống hệt như trên ứng dụng thời tiết trên điện thoại di động của Mục Tư Thần.

"Hệ thống, cái lồng trên bầu trời là gì? Tại sao thời tiết của trấn nhỏ Hy Vọng lại kỳ quái như vậy?" Mục Tư Thần nói chuyện với hệ thống ở trong đầu.

Hệ thống đã đồng ý cùng Mục Tư Thần cùng tiến cùng lùi nói: 【Người chơi hiện chỉ là cấp 25, cấp bậc chưa đủ, quyền hạn chưa đủ. Hệ thống chỉ có thể nói cho cậu biết rằng tất cả những chuyện đó đều có liên quan đến đại thảm họa. Khi người chơi đạt cấp 80, cậu có thể mở khóa tất cả câu trả lời. Người chơi mới vào trò chơi được ba lần, không mất quá mười ngày đã lên cấp 25, với tốc độ lên cấp như hiện tại, tôi tin rằng cậu sẽ nhanh chóng mở khóa câu trả lời.】

Mục Tư Thần: "..."

Thế thì cũng phải chờ cậu sống đến cấp 80 rồi hẵng nói.

Hơn nữa, theo tiêu chuẩn vừa được hệ thống đưa ra, cấp 50 là Tàng Tinh, cấp 70 là Tế Nhật, cấp 90 là Di Thiên, thế thì cấp 80 ít nhất phải đạt đến trình độ hiện tại của Tần Trụ.

Khi mượn sức mạnh của Tần Trụ, thanh năng lượng trên đầu của cậu là "∞", hệ thống thậm chí cho rằng cậu có thể nhanh chóng đạt đến cấp độ của Tần Trụ, nhất định là nói nhảm!

Khi nhắc đến Tần Trụ, Mục Tư Thần mới nhớ lại hầu gái gái đã cướp mất đai lưng bạch tuộc.

Lúc đó, Mục Tư Thần không biết Thẩm Tễ Nguyệt có năng lực dùng gương để theo dõi hay không, vì vậy cậu không trực tiếp giao tiếp với hầu gái, mọi kế hoạch đều truyền đạt thông qua đai lưng bạch tuộc.

Bạch tuộc nhỏ có thể truyền đạt thông tin của mình bằng cách chạm vào trán, Mục Tư Thần cũng có thể sử dụng cách này để thông báo kế hoạch của mình cho con bạch tuộc nhỏ.

Cậu lợi dụng lúc đang thay quần áo, len lén lấy xúc tu của đai lưng bạch tuộc chạm vào ấn đường, thông báo kế hoạch của mình cho bạch tuộc nhỏ.

Vào lúc hầu gái đang giúp hoàng hậu thay trang phục cưỡi ngựa, định trộm lấy đai lưng, đai lưng bạch tuộc đã nhân cơ hội này truyền tin cho hầu gái.

Mọi thứ đều diễn ra trong im lặng.

Lúc đó, Mục Tư Thần không chắc chắn hầu gái có phải là Thân cận của Tần Trụ hay không, cậu chỉ nghi ngờ dựa trên sự để ý thái quá của hầu gái đối với bạch tuộc, cho rằng việc này có khả năng cao.

Nhưng lúc đó, hầu gái trông rất giống với Thân cận Giản Đồng, Mục Tư Thần không thể xác định được.

Nhưng bạch tuộc nhỏ có thể.

Dù giọng nói của đai lưng bạch tuộc đã trở thành giọng của thiếu niên, nó vẫn có thể nhận ra Thân cận của mình. Nếu hầu gái thực sự là Thân cận Giản Đồng, chắc chắn không thể nhận được thông tin từ đai lưng bạch tuộc.

Lần này Mục Tư Thần dám mạo hiểm, cũng liên quan đến Tần Trụ.

Chiến thắng ở trấn Đồng Chi, sự thận trọng của Mục Tư Thần rất quan trọng, khả năng phân tích ra sự thật bị ẩn giấu trong lớp sương mù rất quan trọng, may mắn rất quan trọng, và việc hợp tác với Tần Trụ cũng rất quan trọng.

Vừa nãy hầu gái đã bị Thẩm Tễ Nguyệt làm thương nặng, không biết tình hình hiện tại ra sao.

Ở trong một trấn nhỏ, rất khó để tìm ra một kẻ sa ngã không thuộc về nơi này, ngay cả kẻ mạnh như Mắt to cũng không tìm thấy được Diêu Vọng Bình, Thẩm Tễ Nguyệt và những người khác.

Nhưng Mục Tư Thần thì khác, mặc dù cậu vẫn còn yếu, nhưng việc tìm ra một người khác biệt với những người còn lại rất dễ dàng.

Bởi vì cậu đã chia sức mạnh cho cư dân trấn nhỏ, trong lòng mỗi người đều có đồ đằng bản ngã bảo hộ của riêng mình, trong khi những người tôn thờ quái vật cấp thần khác không có.

Mục Tư Thần kết nối với trụ trong thư viện là có thể tìm thấy sáu người không có đồ đằng bản ngã bảo vệ một cách dễ dàng.

Để tìm được hầu gái kia, Mục Tư Thần tạm thời không đuổi họ đi, cậu dựa vào cảm giác để tìm kiếm và nhanh chóng phát hiện ra vị trí của hầu gái.

Cô ấy nằm sau kệ sách tầng hai, trông cô ấy rất trẻ, chắc cũng chỉ hơn 20 tuổi. Trong sách cô ấy trông như là 40-50 tuổi, có lẽ cốt truyện đã thay đổi diện mạo của cô ấy.

Mục Tư Thần đỡ cô ấy đứng dậy, nhìn thấy quần áo sau lưng của cô ấy đã rách bươm, lộ ra một vết sẹo to lớn trên lưng.

Xung quanh vết sẹo là những hoa văn bí ẩn giống như xúc tu của một con bạch tuộc, những hoa văn đang dần phai nhạt, và vết thương cũng đang phục hồi với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Tần Trụ đã cứu những người theo mình.

Lần trước là vết thương của Diêu Vọng Bình cũng như vậy, nếu không phải những tín đồ tự nguyện hiến dâng cho Tần Trụ, Tần Trụ sẽ không bỏ rơi những tín đồ của mình.

Không hổ với danh xưng "Thần Bảo Vệ Nhân Loại" này.

Mục Tư Thần cởi chiếc áo sơ mi duy nhất của mình, che lấy phần lưng bị hở ra của cô hầu gái.

Lúc này, mi mắt của cô hầu gái giật giật, rõ ràng là đã tỉnh, nhưng không mở mắt, có lẽ đang giả vờ bất tỉnh.

Cô ấy duy trì sự cảnh giác ở trấn nhỏ đối địch là đúng, Mục Tư Thần không vạch trần cô ấy, sau khi xác nhận cô ấy không sao, cậu kết nối với trụ bằng suy nghĩ, dự định đuổi tất cả những người ở ngoài thị trấn đi.

Tuy nhiên, khi tay của Mục Tư Thần vừa giơ lên, mắt trái của cậu nhìn thấy một chiếc xúc tu trong suốt quấn lấy cổ tay của cậu, một đầu còn lại thì đang bám trên người của cô hầu gái.

Mục Tư Thần: "....."

Hạ Phi đứng bên cạnh, nhìn mọi thứ một cách hoang mang, nhưng không phát hiện ra cái xúc tu kia, rõ ràng là cậu ta không thấy được xúc tu vô hình này.

Ngay cả Mục Tư Thần cũng chỉ có thể nhìn thấy bằng mắt trái.

Sau khi kính bị vỡ, một mảnh vỡ đã bắn vào mắt trái của Mục Tư Thần, cho phép cậu sử dụng một phần sức mạnh của Mắt to.

[Đây là một chiến lợi phẩm tên "Chân thực chi đồng" mà người chơi nhận được ở thị trấn Đồng Chi. Do người chơi nhận được một phần thần cách của "Thiên không chi đồng", từ đó có thể điều khiển "Chân thực chi đồng" theo ý mình mà không còn bị nhìn thấy những thứ không nên nhìn một cách bị động như trước.]

[Cách sử dụng là chuyển động con ngươi theo chiều kim đồng hồ ba vòng, để tắt thì quay ngược chiều kim đồng hồ ba vòng. Tất nhiên, nếu người chơi thấy đảo con ngươi trông có hơi ngu, có thể thực hiện khi nhắm mắt.]

Hệ thống thực sự rất chu đáo, còn dạy cậu cách sử dụng "Chân thực chi đồng". Nếu không có gợi ý từ hệ thống, không biết Mục Tư Thần cần bao lâu mới nắm bắt được cách điều khiển "Chân thực chi đồng".

Nhưng nhìn thấy không có nghĩa là có thể chạm vào, Mục Tư Thần thử đưa tay chạm vào xúc tu vô hình đó, nhưng không sờ được bất cứ thứ gì.

Cậu thử vẩy cái xúc tu bám dính này, nhưng chạm còn đang không chạm được đây.

Mục Tư Thần chỉ có thể cố gắng thương lượng với bạch tuộc nhỏ: "Chính anh tự đi báo mộng cho tôi, bảo tôi thu hồi sức mạnh của bản ngã. Tôi đã thu hồi sức mạnh rồi, tại sao anh vẫn còn bám lấy tôi thế?"

Cái xúc tu trong suốt đó cọ cọ vào cổ tay Mục Tư Thần một cái, sau đó nó chui luôn vào da của cậu.

Mục Tư Thần: "Mày lại muốn đi vào thế giới thực cùng tao à? Lúc đó Tần Trụ lại phải đi báo mộng cho tao, tối tao không thể ngủ ngon được đâu!"

"Gì gì?" Hạ Phi giơ tay lên ngang mắt nhìn ngó, nhìn như Tôn Ngộ Không đang quan sát phía xa vậy, "Ông đang nói chuyện với ai vậy? Tôi thấy cô gái này còn chưa tỉnh mà!"

"Đừng gây rối, tôi đang bận." Mục Tư Thần nói với Hạ Phi.

Hạ Phi bĩu môi, nhịn lại một bụng nghi vấn, nhìn Mục Tư Thần và không khí đang nói chuyện với nhau bằng ánh mắt nhìn một người bị thần kinh.

Trong tình huống bình thường, Mục Tư Thần sẽ nói với Hạ Phi rằng cậu đang nói chuyện với một thứ không thể nhìn thấy, nhưng sau khi Mục Tư Thần nói ra "Tần Trụ", ánh mắt quen thuộc lại rơi vào người cậu.

Nhắc đến tên cũng bị nhìn sao?

Bây giờ Mục Tư Thần rất nhạy cảm đối với ánh mắt, thậm chí có thể cảm nhận được hướng của ánh mắt đó.

Cậu nhìn về phía Nam, ánh mắt đến từ phía đó.

"Tần Trụ, đây không phải do tôi không muốn thu hồi sức mạnh đâu." Mục Tư Thần nói với bầu trời phía Nam.

Trong mắt Hạ Phi, bạn cùng phòng đang nhìn vào không khí và nói chuyện với không khí.

"Nếu không phải vừa trải qua việc xuyên sách, tôi sẽ gọi điện cho bệnh viện ngay lập tức." Hạ Phi lẩm bẩm.

Mục Tư Thần cảm nhận được ánh mắt đó đầy bối rối, không hiểu, rồi dần dần trở nên bất lực.

Mục Tư Thần không nhận được câu trả lời từ Tần Trụ, mà chỉ nhận được việc ánh mắt biến mất.

Tần Trụ không nhìn cậu nữa.

"Tần Trụ? Tần Trụ? Alo?" Mục Tư Thần có cảm giác như đang nói chuyện mà đối phương đã cúp máy cái rụp.

"Lại không nhìn tôi," Lòng Mục Tư Thần có hơi tức giận, làu bàu, "Tần Trụ, Tần Trụ, Tần Trụ, Tần Trụ, Tần Trụ..."

Cậu nghĩ rằng dù phải làm phiền cũng sẽ làm phiền đến mức Tần Trụ phải lộ diện, nhưng không ngờ Tần Trụ không nhìn cậu nữa, nhưng hầu gái thì không thể tiếp tục giả vờ bất tỉnh nổi nữa, nhảy dựng lên cả giận nói: "Ai cho phép cậu gọi thẳng tên của Tần thượng tướng!"

Qảu nhiên, tín đồ nhà Tần Trụ đều như đúc ra từ một khuôn, bình tĩnh, tỉnh táo mà máu lạnh, chỉ không thể chịu đựng được việc người ta gọi thẳng tên của Tần Trụ.

Mục Tư Thần chỉ vào cổ tay của mình và nói: "Cô tỉnh rồi thì tốt, quản lý cái đồ đằng trên người cô đi chứ, cô có thể nhìn thấy không?"

Hầu gái có thể không thấy được xúc tu vô hình kia, nhưng xúc tu nho nhỏ trên Mục Tư Thần đã lan thành nửa hoa văn bạch tuộc rồi, và vẫn đang tiếp tục lan rộng, ai cũng có thể nhìn thấy điều đó.

Hầu gái cuốn lên áo dài của mình, thấy các hoa văn trên cánh tay của cô đang dần giảm đi.

"Cậu đã cướp đi sức mạnh của Tần thượng tướng?!" Hầu gái kinh hãi hỏi.

Cô ấy giơ tay ra, triệu hồi từ đâu ra hai con dao sắc bén, nhìn Mục Tư Thần với vẻ đe dọa.

May mà Thân cận nhà Tần Trụ đủ bình tĩnh và tỉnh táo, không lao vào tấn công ngay lập tức. Nếu không, với sức mạnh và tốc độ của cô ấy, Mục Tư Thần cảm thấy mình chưa chắc có thể đánh bại cô ấy.

"Tôi đâu có cướp." Mục Tư Thần giơ tay lên, nói, "Là do chính Thượng tướng nhà cô tự chạy tới đấy chứ."

Cậu còn tỏ ra chê bai, vẩy vẩy tay nói: "Về đi, về đi!"

Nhưng đồ đằng vẫn không chịu quay về mà vẫn chuyển sang Mục Tư Thần.

Cô hầu gái nhìn thấy những hoa văn trên cánh tay mình ngày càng ít đi, thật sự không thể nén nổi cảm xúc nữa, hai hàng nước mắt rơi xuống, khóc lóc nói: "Tần thượng tướng, ngài có muốn bỏ rơi tôi sao?"

Cô ấy tình sâu nghĩa nặng như vậy, tựa như tuyệt vọng vì tín ngưỡng trong nháy mắt đã đổ sụp.

Mục Tư Thần nhìn vào những cái xúc tu vô hình và hỏi: "Dù cho thấy cảnh này, mày vẫn muốn đi theo tao sao?"

Hoa văn trên cánh tay của Mục Tư Thần ngừng lan rộng.

Mục Tư Thần nhẹ nhàng thở phào, không phải là cậu không muốn mang bạch tuộc nhỏ trở lại thế giới thực. Dù bạch tuộc nhỏ đã mang đến cho cậu một số rắc rối, nhưng những chuyện sau này đã được chứng minh rằng, việc Hạ Phi bị ô nhiễm bởi Tần Trụ còn lâu mới tệ bằng việc bị ô nhiễm bởi đồ đằng con bướm, mà ngược lại còn được bảo vệ.

Trong khoảng thời gian tiếp xúc này, Mục Tư Thần cũng đã nảy sinh tình cảm thân mật khó hiểu với bạch tuộc nhỏ. Cậu không có người thân, trông thì có vẻ rất lạnh lùng, nhưng trong lòng cậu vẫn cảm thấy cô đơn. Có một thứ cứ nũng nịu quấn quýt lấy mình như vậy, Mục Tư Thần không cảm thấy phiền, ngược lại còn thấy thinh thích, muốn nuôi.

Nhưng so với cậu, trấn Tường Bình và cô hầu gái trước mắt lại càng cần Tần Trụ hơn.

Tần Trụ là trụ cột tinh thần của họ.

Nên cho dù có thích bạch tuộc nhỏ đến đâu, Mục Tư Thần cũng sẽ không ích kỷ lấy nó đi, khiến cô hầu gái rơi vào tuyệt vọng.

"Quay về đi thôi." Mục Tư Thần thở dài một cách buồn bã, nói với những cánh tay vô hình.

Cô hầu gái cũng ngừng khóc và mỉm cười, trông chờ vào những hoa văn trên cánh tay, đợi Tần thượng tướng trở về.

Nhưng đúng lúc này, trong đầu Mục Tư Thần và cô hầu gái cùng vang lên một giọng nói uy nghiêm: "Trấn Tường Bình sẽ sụp đổ, cô ở lại đây, cậu ấy mới là "hy vọng" thực sự."

Cả hai đều ngây người.

Sau khi nói xong câu này, những cánh tay vô hình không còn do dự, nhanh chóng thoát khỏi hai cánh tay của cô hầu gái và vội vàng chui vào người Mục Tư Thần.

Nó còn không chịu ở yên trên cánh tay Mục Tư Thần, mà đồ đằng còn chạy tọt về phía trái tim, chạy đến vị trí ngực trái của Mục Tư Thần mới dừng lại.

Bàn tay trên đồ đằng co lại như bạch tuộc nhỏ đang cuộn tròn vậy.

Mục Tư Thần không quan tâm đến hành động chiếm đoạt cơ thể người khác của bạch tuộc nhỏ này, tất cả sự chú ý của cậu đều dồn vào câu nói này.

Tường Bình sụp đổ... Liệu kết thúc của cuốn sách "Ôm chặt" không phải chỉ là kết cục mà Mắt to dự đoán, mà là tương lai thực sự sẽ diễn ra?

[Tác giả có điều muốn nói]

Đây là chương mới với hơn 36.000 lượt bình chọn! Nếu đạt 46.000 lượt bình chọn, sẽ tiếp tục cập nhật. Xin hãy cho tôi dịch dinh dưỡng, xin là xin là xin!!! Hãy cho tôi dịch dinh dưỡng!!! Xin hãy cho tôi dịch dinh dưỡng!!! Bé bạch tuộc khóc nức nở cầu xin!!!

Hôm nay còn hai chương nữa, chương tiếp theo sẽ được cập nhật trước 4 giờ.

Yêu mọi người, moah moah.

-

Tuồng nhỏ hôm nay -

Bạch tuộc: Cho em, cho em, tất cả đều cho em, Thân cận của tôi cho em, tôi cũng cho em, tôi chỉ cần một vị trí để lưu lại một hình xăm nho nhỏ trên người em là được.

Mục Tư Thần: Đừng có cuộn tay trên ngực người ta nha.