Dù biết rõ đây là giấc mơ, Mục Tư Thần vẫn cảm thấy vui mừng.
Cậu điều khiển đôi cánh này như thể điều khiển ngón tay của mình vậy, chỉ cần nghĩ đến việc bay, cánh sẽ vỗ lên, mang cậu bay lượn nhẹ nhàng trên mây.
Mục Tư Thần còn chưa kịp nở nụ cười, thì trước mắt trái của cậu xuất hiện một dòng chữ.
[Đừng vui mừng quá nhé, nhớ đây là giấc mơ, hãy nhìn vào lưng hoặc vai của cậu.]
Chữ viết là kiểu hành thư rất đẹp, mỗi nét chữ đều cứng cáp mạnh mẽ, nhìn tổng thể chữ viết mang lại cảm giác đẹp đẽ, sạch sẽ, trong sáng, giống như mặt trăng trên trời.
Nhưng nếu nhìn kỹ vào phần cuối của mỗi nét chữ, lại nảy sinh một cảm giác hỗn loạn trong suy nghĩ, đầu óc bị chiếm giữ bởi một mớ nét ngang dọc, móc, dấu móc nối đuôi, không thể nhìn kỹ, cũng không thể sinh ra cảm xúc thưởng thức chữ viết.
Chính là lời nhắc nhở mà Thẩm Tễ Nguyệt ẩn giấu trong con mắt trái dành cho Mục Tư Thần.
Dưới sự nhắc nhở của dòng chữ này, Mục Tư Thần khẽ nghiêng đầu nhìn về phía vai và lưng, đồng tử lập tức co lại, suýt nữa cầm lấy cuốc chữ thập chém mạnh vào lưng mình.
Một con vật trông không biết là giống nhện hay bạch tuộc hơn đang nằm bẹp dí trên lưng hắn, cái đầu của thứ quái quỷ này còn giống hệt Mục Tư Thần, tròng mắt như búp bê lắc lư sang trái sang phải, đang nhìn chằm chằm vào Mục Tư Thần.
Thành thật mà nói, độ giảm San của thứ đồ chơi này còn cao hơn cả Thân cận Vũ Mục, nếu bản thể của Mắt to không có sự kinh khhiếp của thần cách, có lẽ còn đẹp hơn con vật này.
Điều đáng sợ nhất là, con vật này còn dùng giọng của Mục Tư Thần nói vào tai cậu: "Giấc mơ này rất vui phải không? Có thể mọc cánh bay lượn đấy. Bay lượn rất vui phải không, nằm trên những đám mây như bông rất vui phải không? Ế? Sao cậu không vui vậy? Chẳng lẽ cậu phát hiện ra mình đang mơ rồi sao?"
Lúc nói chuyện, đôi mắt như viên bi kia lăn tròn trong hốc mắt, dường như đang quan sát Mục Tư Thần từ mọi góc độ.
Một hàng chữ lại xuất hiện trước mắt trái của Mục Tư Thần.
[Ồ, suýt nữa quên, đừng để nó phát hiện ra cậu có thể nhìn thấy nó nhé, chỉ khi biết mình đang mơ mới có thể nhìn thấy nó. Biểu cảm đừng có đáng sợ như vậy, giữ nụ cười, cậu cười lên nhìn rất quyến rũ đó.]
Sự ô nhiễm từ Thẩm Tễ Nguyệt ập đến, từng chữ từng câu đều tràn đầy ác ý.
Tuy nhiên nói Thẩm Tễ Nguyệt có ác ý thì cũng không hoàn toàn chính xác. Dù sao Ngài cũng đã nhắc nhở Mục Tư Thần về sự tồn tại của thú săn giấc mơ, khiến Mục Tư Thần có thể chuẩn bị ngụy trang trước, không để thú săn giấc mơ phát hiện ra cậu đang tỉnh táo.
Nhưng nói Thẩm Tễ Nguyệt tốt bụng, cũng không hẳn vậy. Ngài rõ ràng biết Mục Tư Thần sẽ không bị cái con thú săn giấc mơ này dọa sợ, Ngài cố ý nhắc nhở Mục Tư Thần, chỉ là để thưởng thức vẻ mặt muốn hét mà không thể hét, muốn chửi mà không thể chửi của Mục Tư Thần.
Điều khiến người ta câm nín nhất là, trước khi ngủ, Thẩm Tễ Nguyệt nói với Mục Tư Thần, thú săn giấc mơ sẽ điều chỉnh hình dạng theo sở thích cá nhân, chỉ cần nhìn thấy nó, hình dạng của nó sẽ nghiêng về sở thích của Mục Tư Thần.
Mục Tư Thần... thực ra vẫn còn hơi mong chờ được nhìn thấy hình dạng của thú săn giấc mơ.
Trong lòng cậu rõ ràng, cậu rất thích cảm giác đàn hồi của búp bê bạch tuộc đáng yêu, khi bạch tuộc nhỏ không ở bên, Mục Tư Thần sẽ ôm búp bê bạch tuộc nhái ngủ, tuy không bằng bản gốc, nhưng trong lòng cũng không quá trống trải.
Thẩm Tễ Nguyệt nói với cậu, thú săn giấc mơ giống như linh hồn phía sau theo sát người, chúng sẽ luôn giám sát người, quan sát xem mọi người có tỉnh táo hay không, một khi phát hiện người này tỉnh táo, sẽ lập tức mở ra lưới săn mồi, nuốt chửng giấc mơ của người này.
Mục Tư Thần lúc đó nghĩ, nếu có một con bạch tuộc nhỏ dán ở sau lưng, dù là giả, cậu cũng không ghét.
Ai ngờ được, thứ sau lưng cậu là cái gì thế?!
[Trước đây quên nói với cậu, ban đầu thú săn giấc mơ có hình dạng là con nhện, nó chỉ thêm vào hình dạng mà cậu thích trên hình dạng ban đầu, sẽ không thay đổi hình dạng hoàn toàn đâu.]
[Thú săn giấc mơ có khuôn mặt của cậu, chứng tỏ Tư Thần là người yêu bản thân, đây là phẩm chất rất tốt.]
[Chỉ là tám cái chân của thú săn giấc mơ lại biến thành xúc tu mềm nhũn, hóa ra Tư Thần thích động vật thân mềm sao? Thật là sở thích khiến người ta bất ngờ đấy.]
Trước mắt liên tục hiện lên những dòng chữ, khiến Mục Tư Thần có cảm giác muốn móc mắt trái ra.
[Ồ, đúng rồi. Giấc mơ của con bướm đầy dối trá, nó thích dùng ảo giác đẹp đẽ bao bọc giấc mơ xấu xí ban đầu. Nhưng cậu có "Chân thực chi đồng", chắc sẽ không bị mê hoặc đâu nhỉ?]
Dòng chữ này xuất hiện, đôi cánh sau lưng Mục Tư Thần từ màu trắng tinh khiết biến thành màu đỏ máu, mỗi chiếc lông vũ đều mọc một con mắt, lông mi lại là những con giun đen.
Những đám mây dưới chân cũng biến thành những khối thịt đang giãy dụa, cảm giác bông xốp lúc trước hóa ra là cảm giác của mỡ.
Mục Tư Thần:"..."
Đến nước này, cậu đã không biết đây rốt cuộc là sự thật của giấc mơ, hay là thứ mà Thẩm Tễ Nguyệt cố ý tạo ra để khiến cậu phát điên.
Môi trường xung quanh cậu cũng chuyển từ bầu trời xanh thẳm thành biển máu mênh mông, nếu không phải có thể đạp lên những khối thịt dưới chân, có thể bay lượn bằng đôi cánh không ngừng rơi xuống sâu đen lên người cậu, Mục Tư Thần đã rơi xuống biển máu rồi.
Còn thú săn giấc mơ vẫn lải nhải không ngừng: "Biểu cảm của cậu rất kỳ lạ đấy, không thích giấc mơ này à? Có thấy thứ gì đáng sợ không? Tôi đáng sợ lắm sao?"
Thật là đủ rồi!
Hoàn cảnh kinh khủng như vậy mà còn phải biểu hiện như đã mơ đẹp, thú săn giấc mơ trông xấu xí như vậy, không chỉ làm ô uế khuôn mặt của cậu mà còn làm ô uế hình ảnh đẹp đẽ của bạch tuộc nhỏ, vậy mà còn đòi cậu phải nở một nụ cười vui vẻ. Cậu giữ được vẻ mặt không biểu cảm đã là rất tốt rồi.
Mục Tư Thần có chút hiểu tại sao cuốc chữ thập lại đặt tên cho mình là đập trăng xé mộng.
Vầng trăng đó đúng là đáng bị đập cho nát vụn, giấc mơ hỏng này đúng là đáng bị xé nát phá hủy.
Cuốc chữ thập quả thực là một thiên sứ biết đặt tên.
Ngay khi Mục Tư Thần không biết phải đối mặt với sự tra tấn của thú săn giấc mơ như thế nào, một người cưỡi moto bay, xé sóng trong biển máu tiến đến.
"Tiểu Mục!" Hạ Phi đội chiếc mũ bảo hiểm Cyberpunk cực ngầu, cưỡi một moto bay đẹp trai, xoay tròn và dừng lại trên khối thịt dưới chân Mục Tư Thần, tháo mũ bảo hiểm, lắc đầu tóc một cách ngầu lòi, chào Mục Tư Thần, "Anh Phi nhà ông ngầu không?"
Rõ ràng, Hạ Phi hoàn toàn không nhận thức được mình đang mơ.
Cậu ta không nhìn thấy con nhện chân dài, có khuôn mặt của chính Hạ Phi, mặc áo thủy thủ hồng, dáng người chữ S, đang bám trên vai mình, còn vỗ vai cậu nói: "Lên xe, anh đây lai em đi bay!"
Bàn tay cậu ta xuyên qua cơ thể thú săn giấc mơ, không chút trở ngại nào mà vỗ lên vai mình.
Còn thú săn giấc mơ của Hạ Phi cũng nhắm mắt, không nói gì, trông như đang mơ màng.
Rõ ràng, ngay cả thú săn giấc mơ cũng không nghi ngờ Hạ Phi.
Có Hạ Phi, người thực sự đang mơ, Mục Tư Thần thở phào nhẹ nhõm.
Cậu không cần phải đối mặt với sự thẩm vấn của thú săn giấc mơ nữa, cậu chỉ cần đối xử với Hạ Phi như bình thường là được.
Bất kỳ ai, chỉ cần hòa nhập vào "bầu không khí của Hạ Phi", sẽ trở nên ngáo ngáo và mơ mộng.
Vì vậy, Mục Tư Thần phớt lờ câu hỏi của thú săn giấc mơ, chỉ vào đôi cánh của Hạ Phi nói: "Cánh của ông hơi vướng, ngồi phía sau hơi khó."
"Ồ, ông đợi chút, tôi thu lại."Hạ Phi nói.
Cậu ta xoay xoay vai, đôi cánh dần thu nhỏ lại, trở thành một chiếc cánh nhỏ như đồ trang trí, Hạ Phi tháo trang sức xuống, lưng cậu ta liền trở lại bình thường.
"Đi thôi!" Hạ Phi nói.
Mục Tư Thần ngồi phía sau moto bay, liếc nhìn thú săn giấc mơ trên lưng Hạ Phi, rất khó để dựa vào lưng Hạ Phi, chỉ có thể cố gắng kéo giãn khoảng cách với Hạ Phi, để lại không gian cho thú săn giấc mơ váy hồng.
Mục Tư Thần nhìn chằm chằm vào con thú săn giấc mơ, nhàn nhạt nói: "Hạ Phi, ông thích con gái chân dài mặc áo thủy thủ hồng à?"
"Đúng vậy!" Hạ Phi nói, "Cũng đâu phải ông mới quen biết tôi, tôi luôn thích kiểu gái anime như vậy mà!"
Mục Tư Thần cảm thấy, việc cậu không kịp thời nhắc nhở Hạ Phi về thú săn giấc mơ, không đánh thức giấc mơ của Hạ Phi, thật sự là quá tốt.
Nếu không Hạ Phi có lẽ cả đời này cũng sẽ không thích nổi áo thủy thủ hồng và chân dài nữa đâu.
Hạ Phi ném cho Mục Tư Thần một chiếc mũ bảo hiểm, bên trong mũ bảo hiểm còn có hệ thống liên lạc.
Hạ Phi hỏi: "Người anh em, muốn đi đâu? Tôi chở cậu đi."
Mục Tư Thần suy nghĩ một lúc rồi nói: "Đi tìm Trì Liên và Kỷ Tiện An."
Trước tiên hội hợp với các đồng đội, sau đó tìm những người có liên hệ với mọi người trong giấc mơ tập thể, như vậy có thể phát hiện ra sự tồn tại của chuỗi nhân quả.
Để cho họ tự tay cắt đứt chuỗi nhân quả, thoát khỏi xiềng xích ràng buộc "hối hận - giải thoát", Mục Tư Thần có thể thông qua thú săn giấc mơ truy ngược lại lưới bắt giấc mơ và "Trụ".
Nhưng trước khi tìm được bản thể của lưới bắt giấc mơ, tuyệt đối không thể để thú săn giấc mơ phát hiện ra cậu tỉnh táo, nếu không sẽ mất đi giấc mơ, trở thành xác sống.
Từ việc bàn tay của Hạ Phi có thể xuyên qua thú săn giấc mơ một cách dễ dàng, Mục Tư Thần xác định thú săn giấc mơ không có thực thể, chúng không thể bị bất kỳ sức mạnh nào phá hủy, chỉ cần Lưới bắt giấc mơ còn tồn tại, dù thú săn giấc mơ bị đánh vỡ bao nhiêu lần cũng có thể tái hợp.
Thú săn giấc mơ cũng không có ý thức bản thân, chúng chỉ kiểm tra xem con người có tỉnh táo hay không.
Với những người như Hạ Phi hoàn toàn chìm đắm trong giấc mơ, thú săn giấc mơ của họ thậm chí còn lười thức dậy, giống như trạng thái ngủ của máy tính.
Còn thú săn giấc mơ của Mục Tư Thần thì giống như máy tính đã bật, đang tìm kiếm virus máy tính hết lần này đến lần khác.
Con "virus" Mục Tư Thần này, cần phải rất cẩn thận rất cẩn thận che giấu thân phận mới có thể không bị thú săn giấc mơ phát hiện.
Virus máy tính muốn tránh khỏi truy tra, cách tốt nhất là ẩn náu trong một tệp tin bình thường nào đó.
Hạ Phi chính là tệp tin đó.
Nghe thấy lời Mục Tư Thần, Hạ Phi ngẩn người một lúc rồi nói: "Họ cũng ở đây sao?"
Mục Tư Thần rất muốn hỏi một câu "Chứ ông tưởng bây giờ ông đang ở đâu", nhưng sợ câu nói này sẽ đánh thức Hạ Phi, đành phải nhịn xuống.
Mắt thú săn giấc mơ không chớp nhìn chằm chằm vào Mục Tư Thần, xúc tu mềm nhũn vươn ra dán vào động mạch cổ của Mục Tư Thần, dường như đang nghe tiếng tim đập của anh.
Mục Tư Thần lúc này thật sự vô cùng nhớ bạch tuộc nhỏ, hóa ra không phải tất cả xúc tu đều đàn hồi, không phải tất cả xúc tu đều đáng yêu!
Biểu cảm có thể giả tạo, nhưng nhịp tim thì không thể giả tạo, nhịp tim của Mục Tư Thần dần dần tăng tốc, lúc này cậu nghe Hạ Phi nói: "Hai cô nàng này cũng bay lên trời rồi sao? Thật là tuyệt vời, tôi nhất định phải khoe với họ moto bay của tôi, thứ này thật là ngầu, hahahahahaha!"
Nghe Hạ Phi nói, tâm trạng của Mục Tư Thần được giải tỏa phần nào, nhịp tim cũng dịu đi một chút, để chuyển hướng sự chú ý của mình, Mục Tư Thần hỏi: "Moto bay của ông từ đâu ra vậy? Sao tôi chỉ có cánh, không có xe ngầu như vậy?"
Hạ Phi "hê hê" cười một tiếng, nhỏ giọng nói với Mục Tư Thần: "Là một thiên sứ xinh đẹp tặng đấy!"
"Sao vậy? Nói cho nghe đi." Mục Tư Thần hỏi.
Hạ Phi nói với Mục Tư Thần, cậu ta lấy thăng bằng không tốt lắm, không bay được, đang luyện tập bay trên mây thì một cô gái xinh đẹp cưỡi mây bay đến mây của Hạ Phi.
Cô ấy vừa nhìn thấy Hạ Phi liền vừa khóc vừa cười, miệng lẩm bẩm "Là tôi có lỗi với anh, cảm ơn anh đã cứu tôi".
Dù đang mơ, nhưng Hạ Phi nhớ lại chuyện nhận tội tối qua, nhưng cô gái này, cạu ta chưa từng gặp, ngoại hình hoàn toàn khác với hung thủ vụ án phân xác ở bể bơi.
Hơn nữa, người bị kết tội là hung thủ vụ phân xác ở bể bơi là Mục Tư Thần, chứ không phải Hạ Phi.
Hạ Phi trực tiếp nói: "Tôi không quen biết cô, tôi đã cứu cô ở đâu?"
Người đẹp nói với Hạ Phi: "Dù sao ngày mai anh cũng chết, tôi cũng không sợ nói thật với anh. Tôi là người ở trong căn hộ 3016, đột nhiên biết được tên cầm thú ở căn hộ 7015 muốn cùng đồng đội tấn công phòng tôi vào ban đêm, tôi biết mình không thể ngồi chờ chết, nên đã giết người ở căn hộ 7015 trước, định đổ tội cho đồng bọn của hắn.
Không ngờ anh lại nhặt được điện thoại của người ở căn hộ 7015, khi trả lại điện thoại, anh còn thay tôi nhận tội. Tôi không biết tại sao anh lại ngốc nghếch như vậy, nhưng một mặt tôi cảm thấy nhẹ nhõm vì thoát tội, một mặt lại cảm thấy tội lỗi với anh. Anh có ước mơ gì không? Tôi sẵn sàng giúp anh thực hiện."
Nói chuyện, người đẹp cởi nút áo cổ.
Tuy nhiên Hạ Phi nói: "Bất kỳ ước mơ nào cũng có thể thực hiện được sao? Cô có cánh, biết bay, hẳn là thiên thần nhỉ! Tôi có thể xin một chiếc moto bay được không?"
Hung thủ đang chuẩn bị hiến thân: "..."
"Không được sao?" Hạ Phi lộ vẻ thất vọng, chỉ vào đôi cánh của mình nói, "Tôi cũng không biết tại sao tôi không thể bay, tôi cần một chiếc moto bay."
"Chẳng lẽ... chỉ đơn giản vậy thôi sao?" Người đẹp hỏi.
"Chẳng đơn giản chút nào, tôi có nằm mơ cũng muốn có được một moto bay!" Hạ Phi nói.
"Nếu đây là ước mơ của cậu, tôi cũng hy vọng cậu có thể vui vẻ trước khi chết." Người đẹp của năm 3016 nói.
Nói xong, cô ấy đặt hai tay lên đám mây dưới chân mình, thì thầm: "Tôi hy vọng Hạ Phi có thể thực hiện được ước mơ của mình."
Nói xong, đám mây biến thành moto bay, Hạ Phi vui vẻ leo lên moto bay, và tặng đám mây của mình cho người đẹp của năm 3016.
Cậu ta tò mò hỏi: "Người đẹp này, cô là ai vậy? Tại sao có thể chế tạo ra moto bay kỳ diệu như vậy?"
Người đẹp 3016 nói: "Đây là Đất nước mộng tưởng, bất kỳ ai cảm thấy giải thoát, nhẹ nhõm đều có thể đến được đất nước kỳ diệu này. Đây là đất nước được che chở bởi "Đấng dệt mộng" vĩ đại, ở đây, mọi người đều là thiên thần, bất kể làm sai điều gì vào ban ngày đều có thể được tha thứ, bất kỳ ai cũng có thể thực hiện những ước mơ tốt đẹp."
"Anh thực sự không có ước mơ nào khác sao?"
"Có!" Hạ Phi quả quyết nói.
3016 khuôn mặt người đẹp đỏ ửng, nhẹ nhàng dựa vào lồng ngực rắn chắc của Hạ Phi.
Hạ Phi nói: "Ước mơ của tôi là, đưa thằng đệ của tôi đi chơi bằng moto bay! Nó là một thằng quê mùa chưa từng thấy thứ gì ngầu như vậy, ha ha ha ha ha! Cô biết nó ở đâu không? Nó có ở Đất nước mộng tưởng không? Nếu nó chưa đến, tôi có thể đưa nó vào không?"
3016 người đẹp: "..."
Mặt người đẹp kia co giật vài cái, sau đó nói: "Chỉ cần anh ta ở Đất nước mộng tưởng, chỉ cần anh nghĩ về anh ta, cưỡi thuyền bay tùy ý lái về bất kỳ hướng nào, đều có thể tìm thấy."
"Tốt rồi, tôi đi đây, cảm ơn người đẹp!"
Vậy là Hạ Phi cưỡi thuyền bay, phóng vút đi, để lại khói thải của thuyền bay cho người đẹp rất muốn báo đáp Hạ Phi.
Nghe Hạ Phi kể, Mục Tư Thần hơi hiểu được tình hình của cái gọi là "Đất nước mộng tưởng" rồi.
Thảo nào ban ngày người ở chung cư Sám hối, chung cư Thủ Vọng đều dùng đủ mọi cách để đạt được cảm giác giải thoát.
Không chỉ là vì cảm giác sám hối khiến họ tìm kiếm sự an ủi, mà còn bởi chỉ cần có được cảm giác giải thoát, họ sẽ đến Đất nước mộng tưởng vào ban đêm.
Họ không nghĩ rằng mình đang mơ, giống như Hạ Phi, họ tin rằng nơi này là thật, tin rằng nơi này thật đẹp, bị thu hút bởi sự hư ảo ở đây.
Để thoát khỏi cảm giác hối hận, cảm giác tội lỗi, cũng vì để đến được nơi giống như tiên cảnh này, họ không tiếc dùng mọi thủ đoạn vào ban ngày để được giải thoát.
Một khi có người phát hiện ra đây chỉ là giấc mơ, một khi có người tỉnh táo nhận thức được rằng những gì họ không tiếc bất cứ giá nào để có được chỉ là giấc mơ, thú săn giấc mơ sẽ nuốt chửng giấc mơ của họ, biến họ thành xác sống, không thể nói ra sự thật nữa.
Trong Đất nước mộng tưởng, không cần những người tỉnh táo.
Qua lời miêu tả của Hạ Phi, Mục Tư Thần biết làm sao để giả vờ mơ mộng dưới con mắt của thú săn giấc mơ.
Ở đây, có thể tạo ra một số thứ thông qua trí tưởng tượng, ví dụ như thuyền bay của Hạ Phi.
Nhưng chỉ những người không biết mình đang mơ mới có thể tạo ra mọi thứ, người tỉnh táo thì không thể.
Muốn gỡ bỏ nghi ngờ của thú săn giấc mơ, phải lợi dụng giấc mơ của Hạ Phi.
Vì vậy, Mục Tư Thần chỉ vào một vùng biển máu đỏ: "Nhìn kìa, nhìn kìa, có một con cá heo xinh đẹp đang bay!"
Hạ Phi theo hướng mà Mục Tư Thần chỉ, gật đầu nói: "Đúng rồi, màu hồng phấn! Đẹp quá!"
Mục Tư Thần chỉ tùy tiện, nhưng vì tưởng tượng của Hạ Phi, ở đó thực sự xuất hiện một con cá heo màu hồng, đang bơi lội trong biển máu.
Giống như là do tưởng tượng của Mục Tư Thần tạo ra vậy.
Mà thú săn giấc mơ trên vai Mục Tư Thần cũng từ từ cụp mắt xuống, dường như không nghi ngờ hắn nữa.
Mục Tư Thần lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, thuyền bay của Hạ Phi cũng khựng lại một chút, cậu nói với Mục Tư Thần: "Tiểu Mục, tôi thấy Trì Liên và chị Kỷ rồi."
Mục Tư Thần nghiêng đầu, tránh khỏi đầu Hạ Phi, nhìn thấy Trì Liên và Kỷ Tiện An đang đứng trên khối thịt.
Biểu cảm của Trì Liên có chút kỳ lạ.
Sắc mặt cô trắng bệch, ánh mắt không ngừng liếc về phía vai, cánh tay của Kỷ Tiện An siết chặt cánh tay của Trì Liên, dường như đang nhắc nhở cô điều gì đó.
Mục Tư Thần hiểu tâm trạng của Trì Liên.
Cô ấy và Kỷ Tiện An đã nghe được thông tin về thú săn giấc mơ trước đó, cũng biết đây là Giấc mơ, nên tự nhiên nhìn thấy thú săn giấc mơ.
Dựa theo lời mô tả trước đó của Thẩm Tễ Nguyệt, đội của Mục Tư Thần đều lầm tưởng rằng, họ sẽ nhìn thấy người hoặc vật mà mình yêu thích, để dụ dỗ họ, khiến họ nói ra sự thật rằng mình đang tỉnh táo.
Mục Tư Thần đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý để bạch tuộc nhỏ giả dán vào ngực và nũng nịu với cậu, hỏi cậu có biết đây là Giấc mơ hay không.
Ai ngờ không có bạch tuộc nhỏ, chỉ có con thú săn giấc mơ hình nhện có khuôn mặt người, xấu đến mức suýt nữa khiến người ta tấn công nó.
Trì Liên cũng vậy, cô nghĩ rằng mình có thể nhìn thấy một anh chàng đẹp trai có tám múi bụng, đẹp rung trời chuyển đất, quỷ thần khóc than, không ngờ cô chỉ nhận được một con quái vật nhện có tám múi bụng, mang khuôn mặt của chính mình.
Cô không hét lên ngay lập tức, mà nhờ Kỷ Tiện An nhắc nhở.
Kỷ Tiện An giá trị San cao, tương đối bình tĩnh, dù nhìn thấy một con nhện có khuôn mặt giống hệt bức chân dung của Tần thượng tướng đang nằm trên vai mình, cũng có thể giữ bình tĩnh, thậm chí còn nhắc nhở Trì Liên.
Nhưng vẻ mặt của hai người thực sự quá sợ hãi, vẫn thu hút sự chú ý của thú săn giấc mơ.
Thú săn giấc mơ lẩm bẩm bên tai hai người, thỉnh thoảng lại dùng giọng nam gợi cảm mà Trì Liên yêu thích để nói chuyện, Trì Liên bị nó tra tấn đến mức sắp sụp đổ.
Kỷ Tiện An cũng không khá hơn là bao, cô ấy luôn tôn trọng Tần thượng tướng, mặc dù chưa từng gặp mặt Tần thượng tướng, nhưng chân dung của Tần thượng tướng được dán đầy khắp thị trấn Tường Bình, ngày ngày họ cúi đầu bái phục. Bây giờ chân dung của Tần thượng tướng bị biến thành một con quái vật nhện, còn không ngừng kêu gào bên tai cô ấy "Mau cứu tôi mau cứu tôi", cô ấy có thể chịu đựng đến bây giờ mà không xé nát con nhện, sức mạnh tinh thần đã rất mạnh mẽ.
"Hai người họ bị bệnh à?" Hạ Phi hỏi, "Ông nghĩ là bệnh gì? Tớ có thể tạo ra loại thuốc gì để giúp họ?"
Mục Tư Thần nói: "Không cần thuốc gì cả, ông cứ đạp gió rẽ sóng bay qua, nhiệt tình vẫy tay chào họ, giới thiệu cho họ biết Đất nước mộng tưởng tuyệt vời như thế nào là được!"
"OK! Không vấn đề gì!"
Hạ Phi xoay tay lái, thuyền bay phát ra tiếng động cơ "vù vù", "xoẹt" một cái đã đến trước mặt Trì Liên và Kỷ Tiện An.
Hạ Phi, như thường lệ, xoay người nhảy một vòng, đáp xuống trước mặt hai người một cách đẹp trai. Cậu ta tháo mũ bảo hiểm ra và lắc lắc tóc cho bớt rối, rồi nháy mắt với họ, cười híp mắt nói: "Hai người đẹp, có muốn đi xe bay không?"
Trì Liên: "..."
Kỷ Tiện An: "..."
Có lẽ là trông Hạ Phi quá đáng ghét, hai người cùng đến trước mặt Hạ Phi, mỗi người cho cậu ta một cú đấm.
Cảm giác căng thẳng lập tức được giải tỏa, dường như thú săn giấc mơ trên vai cũng không còn đáng sợ như vậy.
Mục Tư Thần cũng tháo mũ bảo hiểm, cười nói: "Cuối cùng cũng gặp được các ngươi, chào mừng đến với Đất nước mộng tưởng."
"May mà gặp được cậu." Trì Liên thở phào nhẹ nhõm, lộ ra nụ cười thoải mái.
Hạ Phi che mặt nói: "Tại sao đánh tôi! Trì Liên thì còn được, chị Kỷ, chị biết nắm đấm của mình cứng như thế nào không? Ôi, khuôn mặt đẹp trai của tôi!"
"Chị Kỷ cũng là người khá nhiệt tình," Mục Tư Thần an ủi Hạ Phi, "Đừng buồn, nhìn chị Kỷ đang cầm bó hoa này, bó hoa này có hiệu quả thần kỳ chữa thương, ông nhận lấy bó hoa này, vết thương sẽ khỏi."
"Thật sao?" Hạ Phi nhìn thấy tay của Kỷ Tiện An, quả nhiên thấy một bó hoa huệ trắng.
Kỷ Tiện An cũng phát hiện ra trong tay mình xuất hiện một bó hoa, thần sắc của cô ấy không có gì thay đổi, nhưng ánh mắt lại lộ ra một tia ngạc nhiên.
"Chị Kỷ, đánh mạnh như vậy, còn không tặng hoa cho Hạ Phi?" Mục Tư Thần nói.
"Cho cậu!" Kỷ Tiện An ném hoa vào tay Hạ Phi.
Hạ Phi nhận lấy hoa, áp mặt vào hoa, trong nháy mắt, hoa huệ biến mất, còn vết bầm tím trên mặt anh cũng khỏi hẳn.
Trì Liên và Kỷ Tiện An cùng chớp chớp mắt mấy cái.
Mục Tư Thần chỉ tay về phía Hạ Phi, ám chỉ: "Đây là quốc gia "mộng" tưởng, ở quốc gia "mộng" tưởng, chỉ cần là ước mơ tốt đẹp, đều sẽ thành hiện thực thôi."
Cậu nhấn mạnh chữ "mộng".
Trì Liên và Kỷ Tiện An lập tức hiểu ra.
Trì Liên bước tới, nói với Hạ Phi: "Đừng giận nữa, chỉ là thấy cậu đẹp trai quá nên tôi mới không nhịn được mà ra tay thôi, cậu xem tôi làm ảo thuật cho cậu, cậu muốn xem trò gì?"
Hạ Phi chớp mắt nói: "Nếu cô có thể biến cho tôi một cái bánh thì tốt quá, tôi đói rồi."
"Được rồi," Trì Liên giơ tay nói, "Cậu nhìn tay tôi đi, không có gì phải không? Tôi bịt mắt cậu, cậu mở mắt ra, trên tay tớ sẽ có bánh!"
"Thật sao?" Hạ Phi lộ ra vẻ mặt hơi kích động.
Trì Liên giơ một tay ra, tay kia che mắt Hạ Phi.
Sau đó, cô ấy không mấy tự tin mà buông tay Hạ Phi.
Hạ Phi mở mắt, vẻ mặt vui mừng: "Oa! Quả nhiên có một chiếc bánh, là loại tiramisu mà tôi thích nhất, cảm ơn nhé!"
Trì Liên nhìn chiếc bánh xuất hiện trong tay mình, cơ mặt hơi co giật.
Trong khi Hạ Phi ăn bánh, thú săn giấc mơ trên vai Trì Liên và Kỷ Tiện An đều nheo mắt lại, có vẻ đã tin rằng Trì Liên và Kỷ Tiện An không biết đây là giấc mơ.
Ba người Mục Tư Thần, Trì Liên, Kỷ Tiện An đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Kỷ Tiện An còn có chút hiền từ vuốt ve đầu Hạ Phi.
Giấc mơ của ba người đều dựa vào Hạ Phi một mình biên soạn, thật sự vất vả cho Hạ Phi.
[Tác giả có lời muốn nói]
Hạ Phi: Mọi người đều tỉnh mình ta say!
Mục Tư Thần: May mà có tên ngốc là cậu!
Trì Liên: May mà có tên ngốc là cậu!
Kỷ Tiện An: May mà có tên ngốc là cậu!