Mục Tư Thần vốn là người bình tĩnh, cậu quen với việc suy tính kỹ càng trước khi hành động, gặp chuyện trước tiên quan sát sau đó mới hành động, ít khi nóng vội, nhưng một khi đã bắt đầu hành động, cậu sẽ tin tưởng vào phán đoán của mình.
Tuy nhiên vào lúc này, nhìn thấy khuôn mặt này, huyết áp của Mục Tư Thần không ngừng tăng cao, trong đầu thoáng qua rất nhiều hình ảnh.
Lúc ở viện dưỡng lão, cậu tin tưởng và kính trọng Thẩm Tễ Nguyệt, lúc ở nhà máy chế biến, bản thể của Thẩm Tễ Nguyệt khiến cậu sợ hãi, lúc ở thư viện, Thẩm Tễ Nguyệt giả dạng thành Hạ Phi, suýt nữa đã lừa cậu xoay vòng vòng.
Mặc dù không biết tại sao Thẩm Tễ Nguyệt lại xuất hiện ở thị trấn Mộng Điệp, tại sao chủ nhân điện thoại lại là hắn, cuộc gọi cũng là hắn thực hiện, nghi vấn rất nhiều, nhưng Mục Tư Thần vẫn đưa ra quyết định trong nháy mắt.
Đó là không thể để Thẩm Tễ Nguyệt mở mồm nói chuyện.
Tên quái vật cấp Thần này có độc.
Lời nói của Ngài có thể khiến con người thay đổi nhận thức cố định, ngôn từ của Ngài có thể khiến con người bị Ngài dắt mũi, giọng nói của Ngài có thể thao túng tinh thần của con người một cách âm thầm.
Mục Tư Thần chỉ mất chưa đầy 0,1 giây để đưa ra quyết định, cậu đẩy Thẩm Tễ Nguyệt vào phòng, tiện tay khóa cửa phòng, nhốt Hạ Phi, người dễ bị ngôn từ thao túng nhất ở ngoài cửa, sau đó lấy cuốc chữ thập ra.
Cuốc chữ thập và Thẩm Tễ Nguyệt cũng có thể coi là có thù mới hận cũ, cái tên đầu tiên nó tự đặt cho mình là đập trăng, có thể thấy cuốc chữ thập cũng đầy thù hận với Thẩm Tễ Nguyệt.
"Đừng nóng vội..." Thẩm Tễ Nguyệt mang theo nụ cười như ánh trăng rực rỡ, khiến người ta cảm thấy dễ chịu, nhưng Ngài chỉ nói một câu, cuốc chữ thập đã như cơn lốc xoáy đập vỡ tất cả gương, kính và những vật phản chiếu trong phòng, trước tiên phải loại bỏ những vật có thể giúp Thẩm Tễ Nguyệt kích hoạt kỹ năng.
Mục Tư Thần cũng không để cuốc chữ thập một mình vất vả, cậu lấy ra nửa chiếc xúc tu cơ giới trong thanh vũ khí, hung hăng đánh về phía Thẩm Tễ Nguyệt.
"Sao lại nóng vội như vậy?" Thẩm Tễ Nguyệt ngón tay khẽ chỉ về phía mặt đất, một thi thể nằm trên mặt đất đột nhiên nhảy dựng lên, giúp Ngài chặn đòn tấn công của Mục Tư Thần.
Mục Tư Thần lúc này mới chú ý, trên mặt đất trong căn phòng này có một thi thể, mà trên tay Thẩm Tễ Nguyệt dính đầy máu.
Phát hiện này khiến động tác của Mục Tư Thần khựng lại, Thẩm Tễ Nguyệt vội tranh thủ thời cơ nói: "Tôi không phải kẻ thù của cậu, lần này tôi là đồng minh của cậu."
"Lần nào anh cũng là "đồng minh" của tôi." Mục Tư Thần lạnh lùng nói, tay cậu giơ lên, chiếc cuốc chữ thập đã đập nát căn phòng bay tới, lao về phía Thẩm Tễ Nguyệt.
Thẩm Tễ Nguyệt vội vàng nói: "Tôi lấy danh nghĩa của Mặt trăng thề, sẽ giúp cậu đạt được không gian giấc mơ. Nhưng cậu phải giúp tôi lấy lại đồ của tôi, Tần Trụ làm chứng."
Cuốc chữ thập dừng lại cách cổ họng của Thẩm Tễ Nguyệt một phân, suýt nữa thì chạm vào.
Mục Tư Thần kéo cuốc chữ thập lại.
Đương nhiên không phải vì tin tưởng lời thề "lấy danh nghĩa của trăng" nghe như phim hoạt hình của Thẩm Tễ Nguyệt, mà là bởi vì Thẩm Tễ Nguyệt đã nhắc đến tên của Tần Trụ.
Là tên thật, không phải danh hiệu.
Cho đến nay, ngoài Mục Tư Thần ra, chưa có bất kỳ một người sống hay quái vật cấp Thần nào dám gọi thẳng tên của Tần Trụ.
Người dân thị trấn Tường Bình gọi Ngài là Tần thượng tướng; chủ nhân nhật ký gọi Ngài là Tần Trụ, nhưng chủ nhân nhật ký đã phát điên; Ngay cả Thẩm Tễ Nguyệt, cũng là quái vật cấp Thần, trước đây khi nhắc đến Tần Trụ với Mục Tư Thần, cũng chỉ nhắc đến Ngài là "Đấng lý trí tuyệt đối", "Thần bảo vệ nhân loại", "Bàn tay che trời".
Ngay cả hệ thống, khi đối thoại với Mục Tư Thần, cũng chỉ gọi là "Đấng lý trí tương đối".
Càng hiểu rõ sức mạnh của Tần Trụ, người hay thần càng không dám gọi thẳng tên Ngài.
Mà giờ đây, Thẩm Tễ Nguyệt lại nhắc đến Tần Trụ, điều này chứng tỏ lời của Ngài quả thật không phải là lời nói dối.
Nhưng Mục Tư Thần không hoàn toàn tin tưởng Thẩm Tễ Nguyệt, tay cậu nắm chặt vòng tròn ở giữa cán của cuốc chữ thập, cảnh giác nhìn Ngài, lạnh lùng nói: "Anh chỉ có quyền nói ba câu, ba câu không giải thích rõ ràng ngọn ngành, tôi sẽ tiêu diệt anh."
Mục Tư Thần biết, người đến không phải là bản thể của Thẩm Tễ Nguyệt, nếu không thì dù cậu và cuốc chữ thập có lợi hại đến đâu cũng không thể gây tổn thương cho Thẩm Tễ Nguyệt.
Người trước mắt chỉ là Thân cận mà Thẩm Tễ Nguyệt nhập vào, với thực lực của Mục Tư Thần, loại bỏ một Thân cận vẫn là chuyện dễ như trở bàn tay.
Thẩm Tễ Nguyệt gật đầu, coi như đồng ý yêu cầu của Mục Tư Thần.
Hắn trầm tư một lát, sắp xếp lại ngôn ngữ, dưới ánh mắt thúc giục của Mục Tư Thần, mở miệng nói: "Biển sâu là Di thiên đầu tiên của thế giới này."
Chỉ là câu đầu tiên, đã khiến Mục Tư Thần thu lại cuốc chữ thập một chút.
Cậu biết, chỉ cần Thẩm Tễ Nguyệt lên tiếng, có thể điều khiển suy nghĩ của người khác, khiến người ta bất tri bất giác mà đi theo suy nghĩ của Ngài, bị Ngài thao túng.
Nhưng dù vậy, thông tin mà Thẩm Tễ Nguyệt đưa ra vẫn khiến Mục Tư Thần không thể kìm lòng được mà muốn nghe.
Theo như cậu biết, "Biển sâu" rõ ràng là một Tế nhật, sức mạnh không bằng Tần Trụ, thế giới này hiện tại vẫn chưa có Di Thiên ra đời.
Thẩm Tễ Nguyệt cười cười, tiếp tục nói: "Ngài cố gắng trở thành Di Thiên, nuốt chửng sức mạnh của các vị thần khác, khiến chúng tôi trở nên không trọn vẹn."
Thấy Mục Tư Thần cầm cuốc chữ thập, tay dần dần buông lỏng, Thẩm Tễ Nguyệt nói câu cuối cùng: "Cho đến khi con bướm đánh cắp sức mạnh của Ngài, Ngài mới trở lại thành Tế nhật. Ba câu nói dường như không đủ để kể hết chuyện năm xưa, tôi có thể tiếp tục nói không?"
Mục Tư Thần nói: "Ngài đã trở thành Di thiên, con bướm làm sao có thể đánh cắp sức mạnh của Ngài?"
"Dĩ nhiên là chúng tôi không cho phép." Thẩm Tễ Nguyệt kiêu ngạo nói, "Tiếp tục để biển sâu cắn nuốt, sớm muộn gì chúng tôi cũng sẽ trở thành thức ăn của Ngài. Lúc đó, người đầu tiên ra tay chính là Tần Trụ."
"Lần này anh dám gọi tên Ngài sao?" Mục Tư Thần nói.
Thẩm Tễ Nguyệt: "Không có sự chứng kiến của Ngài, làm sao cậu có thể tin lời tôi được."
Mục Tư Thần mím môi, đúng vậy, khi nghe thấy cái tên này, tâm trạng bực bội của cậu khi nhìn thấy Thẩm Tễ Nguyệt đã được trấn an.
Mặc dù Tần Trụ không có mặt ở hiện trường, nhưng khi Thẩm Tễ Nguyệt nói ra hai chữ này, dường như Mục Tư Thần nghe thấy ai đó nói bên tai cậu: "Tôi ở đây".
"Tần Trụ đã làm gì?" Mục Tư Thần hỏi.
Thẩm Tễ Nguyệt nói: "Lúc đó Biển sâu có thực lực phi phàm, dưới trướng có mấy Thân cận đều có thực lực gần Tàng tinh, những Thân cận này đều có thể khiến Biển sâu giáng lâm mà không chết. Biển sâu phái Thân cận không ngừng đi sâu vào các lĩnh vực khác, lúc đó, toàn bộ thế giới đều bị bao phủ trong sự kiểm soát của Biển sâu.
Cho đến khi Tần Trụ ban "lý trí" cho con bướm luc hắn đi đến thị trấn Tường Bình.
Lý trí khiến con bướm tỉnh táo, khiến Ngài hiểu rõ mình chỉ là vật chứa của Biển sâu, sớm muộn gì cũng không chịu nổi sức mạnh của Biển sâu mà chết. Ngài không còn sùng bái Biển sâu như trước, sinh ra lòng phản nghịch.
Tư Thần, cậu nói xem, con người thật thú vị, tín ngưỡng lại là do mù quáng, sau khi khôi phục lý trí, việc đầu tiên họ làm là phản bội."
"Tôi không thân thiết với anh như vậy, hơn nữa mỗi người đều là cá thể độc lập, đối mặt với cùng một việc, những người khác nhau sẽ đưa ra những lựa chọn khác nhau. Tín ngưỡng cũng được chia thành đức tin cao cả đáng để hy sinh mạng sống và niềm tin mù quáng vào kẻ lừa đảo dối trá, anh không thể dùng từ "con người" để khái quát tất cả mọi việc." Mục Tư Thần nói.
Thẩm Tễ Nguyệt nhìn thẳng vào mắt Mục Tư Thần, khẽ thở dài: "Cậu thật sự đã trưởng thành rất nhiều."
"Tiếp tục đi." Mục Tư Thần lạnh lùng nói.
Thẩm Tễ Nguyệt: ""Mầm mống" phản bội sau khi sinh ra, Tần Trụ mạo hiểm chia cắt bản thân, trao sức mạnh "nảy sinh" cho con bướm, giúp Ngài trưởng thành.
Các vị thần khác cũng ban cho con bướm những sức mạnh khác nhau, thậm chí bao gồm cả hệ thống của cậu, nó đã trao sức mạnh chuyển dời cho con bướm, cũng để lại tai họa ngầm cho thế giới của các cậu."
Những lời Thẩm Tễ Nguyệt nói khiến đầu óc Mục Tư Thần hỗn loạn, những câu chuyện giữa các quái vật cấp Thần này, là điều mà cậu không thể chịu đựng nổi, cậu gần như không thể cầm chắc cuốc chữ thập, ngồi xuống ghế một cách mệt mỏi.
"Có vẻ như cậu vẫn chưa thể chịu đựng được quá nhiều sự thật," Thẩm Tễ Nguyệt cười cười nói, "Vậy tôi sẽ nói ngắn gọn, tóm lại, Biển sâu Di thiên đã bị phân chia. con bướm mang theo "Thức hải tâm linh" chạy trốn, xây dựng nên đất nước trong mơ lý tưởng của Ngài.
Con bướm không thể nuốt trọn sức mạnh của Biển sâu một lần, Ngài đã giao một phần sức mạnh cho những Thân cận khác của Biển sâu, những Thân cận này đã phân chia lãnh địa của trấn Biển sâu, xây dựng nên những thị trấn riêng, sau đó lại bị những vị thần khác nuốt chửng chiếm giữ.
Gần đây Biển sâu có dấu hiệu phục hồi, mọi người đều rất sợ Ngài hoàn toàn phục hồi, nhưng người sợ hãi nhất chắc chắn là con bướm.
Vì vậy, con bướm cầu xin Tần Trụ giúp đỡ, liều chết nuốt biển sâu, và sức mạnh của cậu đã tăng thêm cơ hội chiến thắng cho con bướm."
Mục Tư Thần hoàn toàn không ngờ rằng, đằng sau chuyến đi của cậu đến thị trấn Mộng Điệp, lại có nhiều cuộc tranh đấu như vậy.
Cậu bóp trán, lấy ra một tờ giấy dán bản ngã, lặng lẽ dán vào lòng bàn tay, dùng bàn tay đặt lên gáy, đầu óc mới tỉnh táo lại một chút, đủ để suy nghĩ về toàn bộ sự việc.
Từ những lời nói trước đây của hệ thống, có thể suy luận rằng, hệ thống sợ hãi sức mạnh trên Di Thiên.
Nó không hề muốn Di Thiên xuất hiện chút nào, bởi vì điều đó sẽ dẫn đến sự hủy diệt của thế giới này. Và một khi thế giới này bị hủy diệt, ô nhiễm sẽ giáng lâm ở thế giới thực.
Hệ thống chắc chắn là một ý thức nào đó đang bảo vệ thế giới thực, nó đang dùng toàn bộ sức lực để bảo vệ thế giới.
Vì vậy, khi Biển sâu có được sức mạnh to lớn, không chỉ những quái vật cấp Thần của thế giới này không đồng ý, mà hệ thống cũng không đồng ý.
Nó đã ra tay vào lúc đó, giúp con bướm chuyển dời một phần sức mạnh của Biển sâu, phương pháp sử dụng có lẽ tương tự như kỹ năng "Đào góc tường" của Mục Tư Thần, kỹ năng "Cắt dán" của Trì Liên, tóm lại là những khả năng tương tự.
"Con bướm đã phân chia sức mạnh của biển sâu, mấy người đã lấy lại sức mạnh của mình chưa?" Mục Tư Thần hỏi.
Thẩm Tễ Nguyệt nhìn Mục Tư Thần bằng ánh mắt tán thưởng: "Cậu đã hỏi đến vấn đề mấu chốt đấy, câu trả lời là, có người đã lấy lại, có người thì không."
"Ai đã lấy lại?"
Thẩm Tễ Nguyệt nói: "Hệ thống của các cậu có cả một thế giới làm chỗ dựa, con bướm không thể vi phạm lời hứa với hệ thống, sau đó đã trả lại sức mạnh "chuyển dời". Nhưng đối với những vị thần khác, con bướm đã thất hứa. Ngài giữ lại những gì có thể giữ, những gì không thể giữ thì vứt bỏ.
Sức mạnh "Nảy sinh" của Tần Trụ đã bị con bướm ném vào hoang mạc, có người đã nhận được sức mạnh "Nảy sinh", trở thành vị thần mới, chính là "Khởi nguyên".
Tôi là người thảm nhất, năng lực của tôi bị con bướm biến thành đạo cụ, giấu trong không gian giấc mơ, tôi luôn muốn lấy lại.
Tiếc là con bướm luôn canh giữ lãnh địa của Ngài một cách chặt chẽ, Thân cận của chúng tôi không thể phá vỡ lãnh địa của Ngài, cho đến khi cậu chiếm được một "Trụ", tôi mới có thể cử Thân cận đến thị trấn Mộng Điệp."
Thảo nào chung cư Sám hối xuất hiện năng lực tương tự Thẩm Tễ Nguyệt, hóa ra tất cả không phải ảo giác, thật sự là năng lực của Thẩm Tễ Nguyệt bị con bướm đánh cắp.
Nói đến đạo cụ, Mục Tư Thần lại hiểu rõ con bướm sử dụng năng lực của Thẩm Tễ Nguyệt như thế nào.
Giống như năm đó Mắt to biến thành kính gọng vàng, hóa ra năng lực của quái vật cấp Thần có thể bám vào một vật nào đó, dùng như đạo cụ.
"Quái vật cấp Thần khác không thể đối phó với con bướm thì còn nghe được, Thân cận của anh chính là phân thân của anh, làm sao anh lại không lấy được năng lực của mình từ lãnh địa của con bướm?" Mục Tư Thần hỏi.
Thẩm Tễ Nguyệt lộ ra nụ cười kinh ngạc: "Tư Thần, không ngờ cậu đánh giá tôi cao như vậy, tin tưởng thực lực của tôi như vậy sao?"
Mục Tư Thần bị Thẩm Tễ Nguyệt gọi thân mật như vậy mà tức nghẹn, cậu đã ngăn cản Thẩm Tễ Nguyệt một lần, cũng đã uy hiếp, nhưng mà một số quái vật cấp Thần mặt dày quá, nhất định phải kết giao, cậu còn có thể làm gì, xé miệng Thẩm Tễ Nguyệt sao?
"Chỉ là tôi đã nếm trải sự xảo quyệt của anh thôi." Mục Tư Thần nói.
Thẩm Tễ Nguyệt nói: "Đó cũng là một loại công nhận rất cao, đáng tiếc, đối với con bướm tôi thật sự có chút bó tay.
Trước hết, Ngài thuộc về sức mạnh của biển cả, không phải là sức mạnh của bầu trời, cho dù tôi mạnh hơn Ngài một chút, cũng không thể che giấu sự nhận thức của Ngài.
Lúc đầu tôi vào thị trấn Đồng Chi, lý do tôi có thể tự do đi lại dưới con mắt của "Thiên không chi đồng", là bởi vì tôi sở hữu sức mạnh của bầu trời, có thể khéo léo điều khiển tinh thần của Ngài, đánh lừa Ngài một chút, khiến Ngài không nhận ra tôi.
Nhưng thị trấn Mộng Điệp thì khác, cậu nên hiểu sức mạnh của con bướm. Ngài như một con gà mái già bảo vệ không gian giấc mơ này, một khi có kẻ thù xuất hiện, sẽ lập tức lao vào.
Để Ngài ngủ yên, Tần Trụ đã trao tặng bao nhiêu kỷ niệm đẹp, mà tôi thì không nỡ bỏ những ký ức quý giá này."
Nhắc đến những kỷ niệm đẹp mà Tần Trụ đã trao tặng, Mục Tư Thần lại có chút đau lòng.
Cậu dần tin lời Thẩm Tễ Nguyệt, nhưng đối với quái vật cấp Thần này, cậu vẫn không thể lơ là cảnh giác.
Thẩm Tễ Nguyệt không lừa cậu, Ngài thực sự muốn lấy lại sức mạnh của mình, và cũng thực sự cần sự giúp đỡ của Mục Tư Thần. Nhưng điều đó không có nghĩa là Thẩm Tễ Nguyệt sẽ đàng hoàng hợp tác với cậu, Ngài chắc chắn sẽ tìm cách ô nhiễm cậu.
Nhưng trong trường hợp này, nếu cứ luôn tỏ ra cực kỳ đề phòng, sẽ khiến Thẩm Tễ Nguyệt trở nên thận trọng hơn, nếu có động tay động chân cũng sẽ rất cẩn thận, khiến người ta khó phát hiện.
Thay vì thế, hãy thả lỏng một chút, để lộ ra một vài sơ hở cho Ngài, Thẩm Tễ Nguyệt chắc chắn sẽ nhắm vào sơ hở của cậu, như vậy cũng dễ phòng bị hơn.
Vì vậy, Mục Tư Thần suy nghĩ một chút, nửa thật nửa giả nói: "Tại sao bướm lại thích những kỷ niệm đẹp như vậy? Tôi có thể giúp Tần Trụ lấy lại những kỷ niệm đẹp của Ngài không?"
Nói xong câu đó, Mục Tư Thần cảm nhận được một ánh mắt nóng bỏng đổ dồn lên người mình.
Ánh mắt này quá mãnh liệt, khiến mặt Mục Tư Thần mặt hơi đỏ lên.
Cậu nói vậy không phải vì muốn giúp Tần Trụ lấy lại thứ gì đó, chỉ là muốn để lộ một chút sơ hở cho Thẩm Tễ Nguyệt thấy, khiến Thẩm Tễ Nguyệt lầm tưởng Tần Trụ rất quan trọng với cậu, từ đó tấn công tâm lý, có thể phòng ngừa ô nhiễm tinh thần của Thẩm Tễ Nguyệt.
Thẩm Tễ Nguyệt cũng khá bất ngờ nhìn về phía Mục Tư Thần, đầy ẩn ý nói: "Tôi khuyên cậu không nên đặt quá nhiều kỳ vọng và thiện cảm vào vị "máu lạnh" kia, lý do tôi nói chuyện với cậu dưới sự chứng kiến của Ngài, là bởi vì biết Ngài hợp tác với cậu, chứ không phải Ngài đáng tin cậy."
"Điều này không liên quan đến anh." Mục Tư Thần nói.
Thẩm Tễ Nguyệt cười khẽ, nụ cười ấy không chạm đến đáy mắt, Ngài nói: "Nếu cậu nhất định muốn tự chuốc lấy khổ sở, vậy tôi sẽ miễn cưỡng nhắc nhở cậu một chút, nếu cậu có thể bước vào cánh cổng Hoàng hôn hửng sáng, có lẽ còn có khả năng tìm lại ký ức của Tần Trụ.
Nhưng trước đó, điều quan trọng nhất không phải là ký ức đẹp đẽ của Ngài, mà là năng lực của tôi.
Tôi rất chắc chắn, sức mạnh của tôi nằm trong cái "Trụ" này, chỉ là không biết con bướm đã che giấu nó bằng hình thức nào, tôi phải lấy lại nó."
[Tác giả có lời muốn nói]
Tần Trụ: Thực ra những thứ đó không cần thiết phải tìm lại, chúng ta có thể cùng nhau tạo ra nhiều kỷ niệm đẹp hơn
Mục Tư Thần: Ờ... kỳ thực em chỉ là lấy cớ, lấy cớ, anh hiểu chứ?
Tần Trụ: Tôi không nghe tôi không nghe tôi không nghe.
Editor:
Một vài bình luận trên Tấn Giang:
- Cái miếng đường này ngon quá đi, Tiểu Mục chắc chắn sẽ tìm lại được hồi ức đẹp đẽ của Lão Tần.
- Thật không thể tưởng tượng nổi, ai có thể nghĩ rằng công đến giờ vẫn chưa thực sự lộ diện, thế mà tôi đã mê mẩn anh ta rồi, quả thật đường mà khó tìm như vàng thì luôn ngọt ngào hơn nhiều so với kẹo được đưa đến tận miệng.
- Vở kịch nhỏ như là sau khi Tiểu Mục kết hôn với Tần Trụ rồi ngồi hồi tưởng lại ấy, hahaha.
- Những nhân vật trong đây đều có thiết lập rất cuốn hút, tôi nghĩ rằng có thể viết ra những nhân vật hấp dẫn thì đáng được yêu thích, bất kể họ được coi là "người tốt" hay "người xấu".
- Tôi cũng không thể ghét Mặt trăng được, dù sao thì hắn thật sự rất thông minh lại còn ranh mãnh... lại còn rất đẹp... Ai mà không thích ánh trăng chứ? Ôi ôi dù hắn có hơi xấu xa một chút.
→ Bạn bị Mặt trăng ô nhiễm rồi
- Thẩm Tễ Nguyệt so với những con quái vật khác thật sự rất có nhân tính... nói chính xác hơn, hắn quá có sức sống. Những con quái vật khác khiến tôi có cảm giác không thể hình dung, còn Thẩm Tễ Nguyệt thì giống như một con người thông minh và nguy hiểm.
- Có một câu hỏi tôi thắc mắc từ lâu rồi, cái vật phản quang mà Thẩm cần để phát động năng lực phải lớn đến mức nào mới có hiệu ứng? Gương, kính thì càng vỡ ra nhiều mảnh có thể phản chiếu hơn, trừ khi có thứ gì đó trên bề mặt khiến nó không phản quang hoặc không nhận được ánh sáng.
→ Nên là, hình ảnh cần phản chiếu phải hoàn chỉnh mới được, trong "Bộ quần áo mới của Hoàng đế", khi khiên của Hạ Phi bị đập méo thì không còn tác dụng nữa.