*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vóc dáng Bàng Chính cao to, giá trị vũ lực cũng không tệ, nhưng mà suy nghĩ một chút thì thấy cũng đúng, nếu thể lực không đạt thì chẳng ai dám nhận giao hàng ở cái thời đại này. Gã thường xuyên lên núi săn bắn, là số ít trong những người dám vào thẳng núi sâu, cũng vì thể mà mọi người gọi gã là Bàng thợ săn.
Bàng Chính lên núi săn thú thường dùng để cải thiện bữa ăn, nếu hôm nào trúng mánh được nhiều thì sẽ bán lấy tiền. Vì vậy gã cố ý mua một con lừa để kéo xe, thuận tiện cho bản thân có thể lên trấn trên buôn bán.
Nhưng giống như trâu, dê, loại gia súc như lừa ở trong thôn rất ít, khi Bàng Chính kéo con lừa về thôn còn bị mọi người vây xem rất đông. Dần dần khiến họ hình thành một thói quen, khi thấy Bàng Chính đánh xe lừa ra ngoài sẽ hỏi gã có tiện chở bọn họ một đoạn không.
Nói cho cùng thì từ thôn Thanh Hà đến trấn Giang Lưu đi bộ cũng phải mất hơn 2 tiếng. Nếu ngồi xe lừa thì có thể rút ngắn một nửa thời gian. Bàng Chính cũng thuận theo đó mà đem xe lừa trở thành một mối làm ăn, một người 1 văn tiền, nếu có thêm hàng hóa cồng kềnh thì tính thêm 1 văn.
Ngược lại việc làm ăn này cũng không tệ, đến hiện tại Bàng Chính vẫn làm công việc đánh xe này.
Cho nên nếu mọi người có việc cần lên trấn mà muốn ngồi xe thì sẽ qua nhà Bàng Chính hỏi xem khi nào gã dùng xe, bởi vì không phải ngày nào gã cũng lên trấn.
Trần Nhạc tới nhà Bàng Chính, gõ cửa hỏi: “Bàng thợ săn có ở nhà không, tôi là Trần Nhạc.”
Trần Nhạc nói xong, đợi một hồi cửa mới mở ra.
Bàng Chính kỳ quái nhìn Trần Nhạc, vì gã biết người này, đã từng ngồi xe lừa của gã rồi. Nhưng hắn lúc nào cũng im lặng, lúc ngồi trên xe mặc kệ mấy vị a sao thúc bá tám chuyện ầm ĩ thì hắn cũng chỉ mở miệng đáp vài câu. Dần dần mọi người cũng không tìm Trần Nhạc nói chuyện nữa, mỗi lần đi đều im lặng cho tới khi về.
Mặc dù Bàng Chính đến thôn này đã nửa năm, nhưng Trần Nhạc chưa hề nói chuyện gì với gã ngoài việc đi nhờ xe lừa, cho nên gã mới kỳ quái nhìn Trần Nhạc, hỏi: “Chuyện gì?”
Bàng Chính cao lớn, mắt trái lại có một vết sẹo chắc là sự cố ở lần chở hàng kia, mắt trái xám xịt càng khiến gã hung dữ hơn.
Dựa vào tính cách Trần Nhạc trước kia chắc chắn sẽ không nói chuyện với Bàng Chính, nhưng bây giờ đã khác trước, Trần Nhạc nói: “Bàng thợ săn ngày mai có lên trấn trên không?”
Bàng thợ săn ngạc nhiên phát hiện cái nét nhát gan sợ sệt của Trần Nhạc đã không còn, gã sửng sốt một chút rồi nói: “Không đi, 3 ngày sau họp chợ mới đi.”
Trần Nhạc nghe Bàng Chính nói vậy thì mới nhớ, nhắc đến họp chợ chính là cứ cách 7 ngày mọi người sẽ cùng nhau lên trấn trên mua bán, cũng tiện để mọi người trao đổi hàng hóa với vui chơi. Ngày họp chợ chắc chắc trấn trên rất náo nhiệt.
“Ồ ra vậy, vậy làm phiền anh giữ giúp tôi một chỗ, tôi cũng lên trấn.” Trần Nhạc nói.
Bàng Chính: “Được, đầu giờ Mẹo 3 ngày sao đứng ở cửa thôn chờ là được.”
Vẻ mặt Trần Nhạc hơi nhăn nhó, lại nhìn Bàng Chính cười: “Được, cảm ơn anh.”
Nói xong, Bàng Chính thấy hắn không còn chuyện gì nữa thì đóng cửa lại.
Lúc này mặt Trần Nhạc trầm xuống, hắn biết giờ Mẹo là từ 5 – 7 giờ sáng, không phải hắn dậy sớm không nổi, mọi người đều muốn đi họp chợ tất nhiên là muốn đi sớm để lên trấn chiếm vị trí tốt. Nhưng hắn không biết thời gian, không điện thoại, cũng không đồng hồ, ngay cả ánh sáng mặt trời để đoán giờ cũng không có, chuyện này với hắn đúng là khó khăn.
Trần Nhạc xoay người về nhà, một bên vừa hít đất, một bên lên kế hoạch 3 ngày sau lên trấn thì mua cái gì. Chưa hít được mấy cái thì cả người hắn đã ngã rầm trên đất. Trần Nhạc buồn bực bò dậy nhéo cánh tay của mình, thật là gà.
Trần Nhạc thở dài, thôi… cứ từ từ.
Giờ Mẹo ba ngày sau, một chiếc xe lừa đậu ở cửa thôn. (*từ 5 – 7 giờ sáng)
Người trong thôn muốn đi xe lừa đều tụm năm tụm ba chung một chỗ, cũng có người tự mình xếp hàng sau đó leo lên xe lừa. Bàng Chính chờ mọi người ngồi vững mới bắt đầu xua lừa đi về phía trước.
Trần Nhạc cũng là một thành viên trong số đó, tối hôm qua hắn sợ lỡ chuyến xe nên cả đêm ngủ không yên. Đêm cũng khuya, hắn chịu không nổi nữa mới chịu ngủ đàng hoàng.
Lúc Trần Nhạc tỉnh dậy thì nghe tiếng gà trống gáy, cũng nghe tiếng mọi người lục tục nấu đồ ăn sáng, Trần Nhạc hoảng sợ xoay người chạy tới phòng bếp. Hắn rửa mặt sơ qua rồi lấy gùi trúc chạy tới cửa thôn, dưới đáy gùi là bạc vụn hôm qua hắn đào từ dưới gầm giường lên.
Trần Nhạc tới cửa thôn thấy mọi người còn ở đó mới thở phào nhẹ nhõm, thôn dân xếp hàng chờ lên xe.
Le lừa lảo đảo đi, vì hôm qua ngủ không ngon nên bây giờ Trần Nhạc có chút buồn ngủ, đầu bắt đầu gục xuống.
Lúc này hắn nghe người ngồi bên cạnh nói: “Nhóc Nhạc, nghe nói mấy ngày trước bây bị bệnh, giờ thấy ra sao, lên trấn tìm đại phu à?”
Cũng không trách vị a sao này hỏi như vậy, bộ dáng Trần Nhạc buồn ngủ nhìn yếu ớt đáng thương, nếu đứng dậy không phải là dạng bệnh nặng lâu ngày à.
Trần Nhạc nghe có người hỏi thì lên tinh thần trả lời: “Dạ không, trong nhà hết gạo lứt nên cháu lên trấn đổi một chút, tối hôm qua ngủ không ngon nên bây giờ có hơi mệt.”
Nói xong Trần Nhạc ngáp một cái, dáng vẻ mắt nhắm mắt mở.
Các a sao thấy hắn buồn ngủ như vậy thì tỏ vẻ thì ra là thế, vậy bây nhắm mắt nghỉ ngơi tí đi. Rồi quay đầu nói với người bên cạnh: “Thằng nhóc này đúng là số khổ, trong nhà chỉ còn mình nó, bệnh tới nước này còn phải tự mình đi đổi gạo…”
Thôn nhỏ có một chuyện không tốt, là nhà ai xảy ra chuyện gì thì người cả thôn đều biết.
Trần Nhạc nghe được lời a sao kia nói nhưng hắn không để ý, nhắm mắt ngủ.
Hắn tỉnh dậy là lúc xe lừa cán trúng cục đá, cả người hắn bị nảy lên rồi rơi xuống, tỉnh hết cả người. Có người nhỏ giọng than phiền mấy câu, nhưng không ai dám nói trước mặt Bàng Chính, mà gã cũng chẳng thèm quan tâm nói: “Tới rồi, mấy người chuẩn bị xuống xe.”
Trần Nhạc rướn cổ lên nhìn thấy cổng lớn cách đó không xa, cảm giác có chút quen thuộc.
Trên cổng có viết 3 chữ thật to, dù Trần Nhạc không nhận diện được, nhưng trí nhớ nói cho hắn biết, người của thôn Thanh Hà phần lớn sẽ đến trấn gần đây đi chợ, nguyên thân cũng chỉ đến một trấn duy nhất ——Trấn Giang Lưu.
Bàng Chính đánh xe qua cổng dừng ở một cái cây lớn, sau đó các thôn dân lục tục xuống xe, mỗi người đều ôm hoặc cõng đồ nhà mình trên lưng.
Lúc này mới nghe Bàng Chính nói: “Quy tắc cũ, trễ nhất là giờ Thân bốn khắc có mặt ở đây, quá giờ tôi sẽ không chờ.”
Giờ Thân 4 khắc
Mọi người đáp lời chào Bàng Chính rồi mới rời đi.
Trần Nhạc đáp lời rồi chậm chậm đi trên đường, nhìn chủ sạp buôn bán đủ loại đồ vật quen thuộc đến xa lạ, rất là thú vị. Hắn cứ thế mà đi, nhìn bên trái một chút rồi ngó bên phải một ít, nhìn một hồi lại thấy Bàng Chính đang đi về phía trước, gã đang đi tìm khách hàng, số lượng lớn con mồi được gã cột vào sau xe lừa.
Trần Nhạc đi ngang qua một tiệm bánh bao, hắn sờ cái bụng lép xẹp của mình, ban sáng hắn sợ trễ giờ nên vội vàng chưa ăn gì. Chẳng phân vân lâu, Trần Nhạc đi tới hởi: “Anh trai này, bánh bao bán như nào thế?”
Anh trai bán bánh bao cười tươi, cởi mở trả lời: “Bánh bao chay 1 văn, bánh bao nhân thịt với bánh cuốn hoa thì 2 văn, tôi còn có màn thầu nữa, anh trai muốn ăn cái nào?”
Bánh cuộn hoa
Trần Nhạc ước lượng tiền trong túi: “Hai món.”
Chưa nói xong Trần Nhạc dừng lại, hắn tính mua 2 cái bánh chay nhưng nghĩ tới bản thân đã mấy ngày chưa nếm được vị dầu mỡ, với lại hắn cũng muốn ăn thử bánh cuốn hoa ở thế giới này.
Vì vậy Trần Nhạc đổi lời: “Lấy bánh chay, bánh cuốn hoa, bánh mặn mỗi thứ một cái.”
Tiểu nhị nhẹ nhàng đáp lời, lấy bánh bao theo thứ tự trong mỗi lồng riêng biệt, dùng giấy gói kỹ: “Của anh hết 5 văn.”
Trần Nhạc cầm túi bánh tiểu nhị đưa tới rồi trả tiền, hắn thấy mình tiêu tiền quá nhiều, chưa gì đã xài hết 5 văn, nhưng để mua bữa sáng cũng đáng giá.
Trần Nhạc vừa đi vừa ăn, trong lòng phàn nàn về món ăn.
Bánh bao thì có chút xíu thịt, miễn cưỡng xứng đáng 2 văn, nhưng cái bánh cuốn hoa thì giống bánh bao hấp chỉ là cho thêm ít muối ít dầu, nhưng cũng chỉ là một ít, đến vị mặn còn nếm không ra.
Trần Nhạc bĩu môi, cảm thấy tốn 2 văn mua cái bánh này chẳng xứng tẹo nào.
Hắn không vội mua đồ, chỉ quan sát xem mọi người thường hay mua cái gì.
Trần Nhạc phát hiện sạp hàng của nông hộ bình thường đều bán vật phẩm không quá đắt, nếu có người cầm bạc tới mua đồ thì người bán khó kiếm được tiền lẻ để trả lại. Thế nên Trần Nhạc dừng lại một cửa hàng có biển hiệu hình đồng tiền ——Tiền trang Bình An.
Trần Nhạc khá ấn tượng với tiền trang này, ở trấn trên còn có mấy chi nhánh của nó nữa. Danh tiếng khá tốt, hắn cũng không do dự lâu thì bước vào trong.
Bên trong tiền trang chỉ có hai người, một tiểu nhị đang lau bàn, với một người đàn ông trung niên đang tỉa cây.
Người đàn ông thấy Trần Nhạc bước vào, ánh mắt bí mật quan sát hắn, động tác tỉa cây cũng không dừng lại.
Ngược lại tiểu nhị đang lau bàn thì ngừng động tác đi tới hởi: “Xin hỏi ngài đến cầm đồ hay là gửi tiền vậy ạ?”
“Chỗ này có thể đổi tiền đồng không?” Trần Nhạc hỏi.
Tiểu nhị trả lời: “Có, ngài muốn đổi bao nhiêu?”
“2 lượng.”
Trần Nhạc thấy khóe miệng tiểu nhị co rút, dò hỏi nhìn về phía người đàn ông: “Chưởng quỹ?”
Hẳn là hỏi xem mối làm ăn này có nhận hay không.
Nói thật, tiểu nhị làm ở tiền trang này lâu như vậy, đây là lần đầu tiên gặp mối làm ăn nhỏ như này, cũng không biết chưởng quỹ có nhận đơn này không.
Chưởng quỹ buông đồ trên tay xoay người lại, Trần Nhạc phát hiện vị chưởng quỹ này dáng dấp đoan chính, khí chất hay tướng mạo rất phù hợp với không khí của tiền trang Bình An.
Chưởng quỹ nói với Trần Nhạc: “Cậu đưa bạc cho tôi là được, tiền trang Bình An chúng tôi đổi 1 lượng bạc sẽ thu phí 10 văn.”
Chưởng quỹ cảm thấy người này có chút thú vị, ai cũng biết đổi bạc ở tiền trang đều sẽ thu phí, nhưng bây giờ ai cũng hận không thể chia 1 văn làm hai để xài, cho nên nếu chỉ đổi chút bạc này thì chẳng ai dại mà ghé tiền trang đổi tiền.