Khi Trần Nhạc từ trên núi xuống và về đến nhà, trời đã tối.
Tô Dương giúp Trần Nhạc tháo chiếc giỏ tre trên lưng, cậu thấy nó khá nặng, vui vẻ hỏi: “Trở về muộn như vậy, em còn lo trời tối không biết các anh có tìm được đường xuống núi không, hôm nay thu hoạch có phong phú không?”
Trần Nhạc đáp một câu rằng cũng tạm, rồi trước tiên mang con mồi trong tay vào bếp, khi ra ngoài, thấy Tô Dương kéo tấm vải trên giỏ tre lên, cậu thấy bên trong đầy ắp những quả nhiều hạt, Tô Dương ngẩn người nói: “Cái này, hái nhiều như vậy.”
“Không phải, bên dưới còn có một con thỏ nữa, giúp anh lấy trái cây ra đi, em biết cái này là gì không?” Trần Nhạc hỏi với vẻ mặt phấn khích.
Tô Dương nói một cách tự nhiên: “Biết chứ, quả nhiều hạt mà, anh định nuôi heo à?”
Tô Dương nghĩ rằng nhà họ không đến mức nghèo đến mức ăn cái này, chắc là thức ăn cho heo.
Nên Tô Dương đoán Trần Nhạc có thể muốn nuôi heo, vì hầu hết các loại quả này đều có công dụng như vậy.
Trần Nhạc thực sự không muốn nghe thấy từ “heo” này.
Trần Nhạc duỗi ngón tay trỏ, nhẹ nhàng gõ lên trán Tô Dương: “Nuôi heo cái gì, anh muốn dùng những quả này làm món ngon, cho em ăn đó nhóc heo con.”
Mũi Tô Dương hơi nhăn lại: “Cái này không ngon.”
Trần Nhạc cảm thấy buồn cười: “Chờ anh làm xong, em lại ăn thử xem, đảm bảo em sẽ không nói như vậy nữa đâu.”
Trần Nhạc nắn nắn cái mũi nhăn của Tô Dương.
Sáng hôm sau, Trần Nhạc lại cùng với Bàng Chính lên núi.
Tô Dương nghe theo lời Trần Nhạc đêm qua, ngoan ngoãn ở nhà làm theo từng bước để xử lý quả trâu cổ.
Tô Dương rửa sạch quả trâu cổ, gọt vỏ rồi cắt quả theo chiều dọc làm đôi, sau đó đặt chúng vào giỏ tre phơi nắng, ánh nắng tháng 8 vừa vặn.
Sau vài ngày, Trần Nhạc phát hiện quả trâu cổ đã khô hoàn toàn, nhanh hơn cả mong đợi.
Có lẽ là do thời tiết tốt.
Ngày mai là lễ cầu mưa, Trần Nhạc và Bàng Chính định hôm nay nghỉ ngơi, không lên núi nữa, rất tiện cho Trần Nhạc xử lý những quả trâu cổ này.
Trần Nhạc đặt những quả trâu cổ đã phơi khô lên bàn, Tô Dương đứng bên cạnh nhìn.
Trần Nhạc lấy một cái bát lớn và một con dao nhỏ, hắn khéo léo dùng tay để lật phần bên trong của quả trâu cổ mà vẫn giữ nguyên vẹn quả. Quả trâu cổ từ đầu ngón tay Trần Nhạc từ từ nở ra.
Tô Dương nhìn mà không chớp mắt.
Trần Nhạc nói: “Cái ái, ừm, quả nhiều hạt, thực chất là một loại quả ẩn hoa, những hạt nhỏ xếp gọn bên trong mới là quả thật sự, được gọi là ‘quả gầy’. Anh đặt tên cho nó là ‘hạt ái ngọc’, loại quả này được gọi là ‘quả ái ngọc’ hay là trâu cổ.”
Trần Nhạc mở ra cho Tô Dương xem, rồi dùng con dao nhỏ nhẹ nhàng cạo, rất nhanh mấy hạt nhỏ đã được cạo ra một cách dễ dàng từ lõi quả, rơi vào cái bát lớn đã chuẩn bị sẵn.
Trần Nhạc thấy Tô Dương trông hứng thú bừng bùng, cũng bảo cậu thử.
Nhưng Tô Dương vừa cắt quả trâu cổ đầu tiên thì đã làm rách, không thể lật một cách hoàn chỉnh, Tô Dương có chút không yên tâm ngẩng đầu nhìn Trần Nhạc, động tác cứ đứng im đó.
Trần Nhạc chỉ dùng ánh mắt khuyến khích nhìn Tô Dương: “Làm vài quả nữa là được, đến đây, em lật anh cạo, cùng nhau làm.”
Tô Dương mới yên tâm, cười bản thân đã lo lắng vô lý, đã ở đây mấy tháng rồi, Trần Nhạc chưa bao giờ nói nặng lời với cậu.
Sau đó Tô Dương lại ngốc nghếch cười, hai chân nhỏ dưới bàn nhẹ nhàng đung đưa.
Một hồi lâu, Trần Nhạc và Tô Dương mới làm xong tất cả quả trâu cổ, Trần Nhạc lấy một túi vải thô bọc một ít hạt trâu cổ, phần còn lại thì cho vào một bình gốm.
Trần Nhạc ngâm túi vải chứa hạt trâu tử trong nước lạnh khoảng 10 phút, rồi lại dùng sức nhào nặn túi vải trong nước, ép cho nhựa quả trong hạt trâu cổ ra, cho đến khi túi vải không còn cảm giác dính, quay đầu nói với Tô Dương: “Quá trình này gọi là ‘rửa hạt’.”
Tô Dương cảm thấy khá nghi ngờ, động tác vừa rồi của Trần Nhạc thật sự rất giống như đang giặt quần áo, nhưng cũng có vẻ như đã thật sự rửa ra được thứ gì đó, bởi vì nước trong cái bát lớn theo động tác của Trần Nhạc, bắt đầu từ từ trở nên đục, cũng hơi dính dính.
Tô Dương cảm thấy mọi thứ trong tay Trần Nhạc đều trở nên thật kỳ diệu.
Trần Nhạc quay đầu thấy đôi mắt sáng như sao của Tô Dương nhìn mình chớp chớp, hắn không biết tại sao, tim lại đập nhanh trong một khoảnh khắc.
Trần Nhạc nhẹ nhàng ho một tiếng: “Đây là thạch trâu cổ đông, để yên một 2 khắc là có thể ăn được.”
Nghe Trần Nhạc nói như vậy, Tô Dương ngồi im đó chờ đợi 2 khắc, nhìn chén trâu cổ từ từ đông lại.
Trần Nhạc thấy cũng gần đến thời gian rồi, nhẹ nhàng lắc cái bát, thấy thạch trâu cổ thực sự đã đông lại, liền vào bếp lấy một con dao tre nhẹ nhàng vạch ngang dọc lên thạch trâu cổ đông.
Cắt thạch đông thành từng khối vuông nhỏ, rồi cho vào một cái bát nhỏ, rưới lên một chút nước đường nâu mà Trần Nhạc vừa làm xong, kèm theo một cái muỗng nhỏ, trước tiên đưa cho Tô Dương.
Tô Dương nhìn khối “đậu phụ nhỏ” màu vàng nhạt trong suốt trước mặt, theo động tác của Trần Nhạc, trong bát đang rung rung lắc lư.
Tô Dương có chút không chờ nổi, cầm muỗng lên, lấy khối nhỏ đàn hồi cùng với nước đường nâu cho vào miệng.
“Khối đậu phụ” đàn hồi mượt mà, thêm vào nước đường, Tô Dương nhắm mắt lại, nụ cười cũng ngọt ngào, liên tục nói: “Ngon quá, ngon quá.”
Trần Nhạc biết, đây là thói quen nhỏ của Tô Dương, mỗi lần ăn được món ngon, đôi mắt đều hơi nheo lại, cả người từ trong ra ngoài tỏa ra hơi thở hạnh phúc.
Trần Nhạc thấy Tô Dương như vậy, hắn cũng ăn một bát, gật đầu hài lòng, tay nghề của mình không tồi.
Thạch trâu cổ đông là một loại thạch tự nhiên, Trần Nhạc không ngờ ở đây cũng có thể ăn được, thật là một bất ngờ lớn.
Trần Nhạc nghĩ rằng, nếu có đá lạnh thì càng tốt, trong cái nóng mùa hè này chắc chắn là một món giải nhiệt tuyệt vời.
Trần Nhạc chợt nghĩ ra điều gì, nói với Tô Dương: “Có muốn ngon hơn không?”
Tô Dương chớp chớp mắt nhìn Trần Nhạc, Trần Nhạc tiếp tục nói: “Ngày mai sẽ dẫn em đi ăn.”
Trần Nhạc nghĩ, mình không có đá lạnh, chẳng lẽ nhà người khác lại không có sao?
Nhất Phẩm Trà Lâu giàu có như thế, ngày mai mình có thể dẫn Tô Dương đi ăn ngon.
Trần Nhạc còn có thể làm ra thạch trâu cổ đông với nhiều nguyên liệu khác nhau, hương vị đa dạng, chắc chắn sẽ được mọi người yêu thích.
Sáng hôm sau, vì hôm nay là ngày lễ cầu mưa, nên sáng sớm đã có nhiều người chờ xe ở đầu thôn.
Nhu cầu đi xe trong ngày lễ rất lớn, đây là một cơ hội kiếm tiền tốt, vì vậy Bàng Chính dự định hôm nay chạy hai chuyến.
Bàng Chính đã thông báo cho mọi người từ trước, chuyến xe đầu tiên hôm nay tập hợp sớm hơn thường lệ, nên Trần Nhạc và Tô Dương cũng đến đầu thôn để tập hợp từ sớm.
Các thôn dân cùng đi chủ yếu đều mang theo túi lớn túi nhỏ, ai cũng muốn kiếm thật nhiều trong ngày hôm nay.
So với mọi người thì Trần Nhạc và Tô Dương có vẻ nhẹ nhàng hơn, những con mồi mà họ săn được vài ngày trước đã buộc lại, để trên lưng lừa.
Tất cả đều do Bàng Chính đi bán, dù sao thợ săn cũng có nguồn hàng riêng, điều này thật sự tiện cho Trần Nhạc.
Trần Nhạc chỉ mang theo giỏ tre của mình, trong giỏ tre có bình gốm chứa hạt trâu cổ đã phơi khô, rồi dắt tay Tô Dương.
Đây là tất cả hành lý của Trần Nhạc trong chuyến đi hôm nay.
Nhưng hôm nay số người đi xe thực sự rất nhiều, mỗi người đều mang theo một túi hành lý không nhỏ, Trần Nhạc và Tô Dương bị chen chúc đến mức không còn cách nào, Tô Dương dán nửa người vào Trần Nhạc.
Trần Nhạc đành phải ôm nhẹ Tô Dương, chen vào một góc.
Trong tình huống đông đúc này, Trần Nhạc và Tô Dương cho dù có tiếp xúc cơ thể cũng không cảm thấy ngại ngùng, cả hai còn cảm thấy thật sự dễ chịu khi chen chúc bên nhau.
Khi đến trấn Giang Lưu, lúc vào cổng thành còn phải xếp hàng một đoạn dài, chờ một lúc mới đến lượt Trần Nhạc và mọi người.
Đây là lần đầu tiên, vào trấn Giang Lưu phải xếp hàng, có thể thấy hôm nay trấn Giang Lưu đông vui đến nhường nào.
Mọi người vừa vào cổng thành đã thấy rõ ràng thời gian còn sớm, nhưng trấn Giang Lưu đã có dấu hiệu đông đúc ồn ào, Trần Nhạc vẫn đánh giá thấp tầm quan trọng của ngày lễ cầu mưa trong lòng mọi người.
Trần Nhạc vừa xuống xe, chào hỏi Bàng Chính một chút liền kéo Tô Dương thẳng hướng đến Nhất Phẩm Trà Lâu.Vì hôm nay Nhất Phẩm trà lâu chắc chắn sẽ rất bận, đi sớm một chút có lẽ sẽ đỡ đông đúc hơn, và cũng tiện thể ăn sáng luôn.
Hôm nay do ra ngoài quá sớm, bữa sáng của Trần Nhạc và Tô Dương chỉ là ăn qua loa mấy miếng, Trần Nhạc cảm thấy mấy miếng trứng giờ vẫn còn mắc ở cổ họng, khó chịu vô cùng.
Khi Trần Nhạc và Tô Dương vừa đến gần Nhất Phẩm trà lâu, đã bị Trịnh chưởng quỹ nhận ra. Ông vui vẻ tiến lại, cười tươi nói: “Ôi, nhóc Nhạc, lâu quá không gặp!”
Với độ tuổi của Trịnh chưởng quỹ, gọi Trần Nhạc là nhóc Nhạc là hợp lý.
Khi Trịnh chưởng quỹ đến bên cạnh Trần Nhạc, mới phát hiện ra còn có một ca nhi bên cạnh. Tô Dương thấy Trịnh chưởng quỹ nhìn mình, tự động nắm lấy vạt áo của Trần Nhạc, thân người còn lùi về phía sau Trần Nhạc một chút.
“Đúng vậy, bọn cháu vừa mới đến, nên ghé qua chào chú một tiếng.” Trần Nhạc nói.
Trần Nhạc cũng để ý đến động tác của Tô Dương, nhưng tay anh nhẹ nhàng lại kiên định đặt lên vai Tô Dương, khuyến khích đẩy cậu ra đứng bên cạnh mình.
Sự ấm áp từ lòng bàn tay của Trần Nhạc như đang động viên Tô Dương, hắn quay sang nói với Tô Dương: “Đến đây tiểu Dương, đây là chưởng quỹ của Nhất Phẩm trà lâu, gọi là chú Trịnh.”
“Chào chú Trịnh ạ.” Tô Dương ngoan ngoãn chào một tiếng.
Trịnh chưởng quỹ cười nói: “Đứa trẻ ngoan, đứa trẻ ngoan.”
Trần Nhạc mỉm cười nhìn Tô Dương, rồi quay sang Trịnh chưởng quỹ, nói nhỏ: “Ngoài việc chào hỏi, chúng cháu còn mang theo một số thứ tốt đến nữa.”
Nói xong, Trần Nhạc còn nháy mắt với Trịnh chưởng quỹ.
Trịnh chưởng quỹ lập tức hiểu ý, nụ cười càng thêm sâu: “Tốt, tốt, tốt, sáng sớm thế này, chắc chắn vẫn chưa ăn sáng đâu nhỉ, vào trong đi rồi nói.”
Ông vừa nói vừa dẫn Trần Nhạc vào trong trà lâu, chưa nói dứt lời, từ tầng hai có người thò nửa người ra, vẫy tay với Trần Nhạc, lớn tiếng gọi: “Anh Trần.”
Trần Nhạc ngẩng đầu, thấy là Thẩm Phong Ý, trong tay hình như đang cầm một nửa chiếc bánh bột đậu, hiển nhiên là đang ăn sáng thì ra ngoài chào hỏi, thật sự là không khách khí với Trần Nhạc.
Trần Nhạc cũng hơi cúi người, giơ tay lên chào: “Thẩm công tử, chào buổi sáng.”
“Anh Trần và vị này.” Tần Phong Ý dừng lại một chút: “Em trai, chắc chắn chưa ăn sáng đúng không? Lên cùng ăn đi, đừng có ngại” Thẩm Phong Ý nghiêng đầu hỏi.
Trần Nhạc cười nói: “Tất nhiên là không ngại.”
Trịnh chưởng quỹ gọi tiểu nhị thu dọn sổ sách, tự mình dẫn Trần Nhạc lên tầng hai. Tô Dương từ trước đến giờ chưa từng vào một trà lâu đẹp đẽ như thế này, cậu nhìn xung quanh rồi nhỏ giọng hỏi Trần Nhạc: “Ăn ở đây có đắt không?”
“Không sao đâu, họ mời chúng ta ăn, cứ thoải mái mà ăn.” Trần Nhạc cười nói, hắn biết chắc Tô Dương có lẽ lần đầu được vào một nơi như thế này, khó tránh khỏi có chút không thoải mái, nên đưa tay xoa đầu cậu.
Trần Nhạc không cố tình hạ thấp giọng, nhưng Trịnh chưởng quỹ nghe rõ ràng, vui vẻ bảo tiểu nhị đem thêm một số món điểm tâm nổi tiếng lên, rồi đóng cửa phòng riêng lại.
___________
Trịnh chưởng quỹ: cuối cùng cũng tới!