Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Trần Nhạc Xuyên Việt - Linh Giác Tử

Chương 16




Thật sự, Trần Nhạc không thể hòa nhập vào bầu không khí này.

Trần Nhạc chỉ ở thôn này trong 3-4 tháng ngắn ngủi, cũng chưa từng gặp mặt Tú Yến a sao.

Hắn cũng biết nhà bác Vạn Phúc đối xử rất tốt với “Trần Nhạc” nhưng “Trần Nhạc” đó đã không còn nữa.

Giờ đây, Trần Nhạc không thể có cảm giác đau đớn tận xương tủy của người thân khi qua đời đối với Tú Yến a sao.

Cảm giác giống như khi Trần Nhạc nghe tin có ai đó qua đời trên đường, hắn sẽ cảm thấy tiếc nuối cho một sinh mạng đã ra đi, và cũng chỉ có thế.

Tình cảnh hiện tại của nhà bác Vạn Phúc đối với Trần Nhạc cũng không có gì khác biệt.

Trần Nhạc khó có thể đồng cảm sâu sắc như An ca sao.

Trần Nhạc cũng biết phản ứng của mình là sai, nhưng việc giả vờ đau buồn là sự thiếu tôn trọng đối với người đã khuất, điều mà Trần Nhạc không thể làm.

Trần Nhạc hạ mắt xuống, không nhìn Bàng Chính mà chỉ nói rằng người đã chết không thể sống lại.

Sau đó, cả hai không nói gì nữa, chỉ đứng song song bên cạnh bức tường.

Bất chợt, Trần Nhạc nghe thấy một giọng nói già nua quen thuộc vang lên trong sân, cậu liền thò đầu vào trong và thấy bác Vạn Phúc bước ra từ trong nhà, cảm ơn những người đã đến thăm và giúp đỡ, mọi người vội vàng đáp lại rằng không cần phải làm vậy.

Sau đó, mọi người mới lần lượt tản đi.

Trần Nhạc đợi đến khi An ca sao ra khỏi nhà, liền vội vàng tiến đến hỗ trợ, An ca sao đỏ mắt vỗ nhẹ lên tay Trần Nhạc.

Trần Nhạc nói: “Con về chung với chú.”

Bàng Chính nhìn theo bóng hai người từ từ rời đi.

Trần Nhạc dìu An ca sao về nhà, nhìn ca sao lên giường nghỉ ngơi, hắn mới nói với Văn ca nhi: “Có chuyện gì cứ đến tìm anh.”

Văn ca nhi rất hiểu chuyện, không ồn ào hay quấy nhiễu, chỉ gật đầu với Trần Nhạc.

Trần Nhạc lặng lẽ đi trên con đường nhỏ, hắn không đi con đường về nhà, mà hướng về chân núi sau thôn, vẫn còn hơi bận tâm về việc vừa bị Bàng Chính phát hiện.

Trần Nhạc luôn nghĩ mình che giấu rất tốt, nhưng hóa ra Bàng Chính đã nhìn thấu ngay từ đầu, phát hiện rằng Trần Nhạc thực sự là một người cô đơn mà lạnh lùng.

Trần Nhạc ở nơi nào cũng vậy, không cảm thấy bản thân mình thuộc về nơi đó.

Đừng nhìn việc Trần Nhạc có thể thích nghi với một thế giới xa lạ, đó là vì hắn biết cảm giác này sẽ luôn quanh quẩn bên hắn, nên ở đâu cũng giống như nhau.

Dù ban ngày không dễ nhận thấy, nhưng khi đêm khuya tĩnh mịch, cảm giác này càng rõ rệt.

Trong những lúc cô đơn bất lực, Trần Nhạc cũng mong muốn có người thân ở bên cạnh, nhưng nhà sẽ không bao giờ có một ngọn đèn mở sẵn chờ hắn.

Khoan đã, chờ đợi hắn sao?

Trần Nhạc ngẩng đầu lên, nhận ra mặt trời đã ngả về phía tây, ánh sáng chói chang của nó đang dần dịu lại.

Hắn một tiếng cũng không nói mà lang thang nãy giờ bên ngoài, không biết ở nhà Tô Dương có lo lắng không?

Trần Nhạc vừa nghĩ vừa nhanh chóng bước về nhà.

Chưa tới cửa nhà, Trần Nhạc đã thấy một bóng người, hai tay nắm chặt khung cửa, nửa thân người đã thò ra ngoài.

Từ xa, Tô Dương nhìn thấy Trần Nhạc, vui mừng nói: “Anh về rồi.”

Dù nghe không rõ lắm, nhưng Trần Nhạc không hiểu sao lại nhận định rằng Tô Dương đang nói câu “Anh về rồi.” Chỉ là một câu bình thường giữa người thân với nhau, nhưng nó lại làm mắt Trần Nhạc ươn ướt.

Một cảm giác vui sướng, hạnh phúc, lâu rồi không cảm nhận được và có phần xa lạ tràn ngập trong lòng Trần Nhạc.

Đúng vậy, hắn vẫn còn có Tô Dương, giờ đây Trần Nhạc đã có ngọn đèn của riêng mình, trăm cảm xúc ngổn ngang làm mũi hắn bắt đầu cay.

Trần Nhạc từ bước nhanh chuyển sang chạy chậm, khi đến trước mặt Tô Dương, hắn không dừng lại mà nhào tới khiến Tô Dương lùi lại hai bước.

Trần Nhạc ôm chầm lấy Tô Dương, đầu vùi vào cổ cậu.

Tô Dương nhất thời bị sốc, không chỉ vì Trần Nhạc ôm lấy cậu mà còn vì Tô Dương thấy mắt Trần Nhạc đỏ hoe.

Tô Dương cảm thấy chắc chắn đã xảy ra chuyện rất tồi tệ trong nhà bác Vạn Phúc mới khiến một hán tử như Trần Nhạc đau lòng đến thế.

Tô Dương cảm nhận bàn tay của Trần Nhạc đang từ từ siết chặt lại, đầu vùi sâu hơn.

Tô Dương có chút lo lắng, nhưng không có kinh nghiệm an ủi người khác.

Tô Dương từ từ đưa tay ra ôm lấy Trần Nhạc, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng hắn, nói không quá thuần thục: “Đừng buồn.”

Một lúc lâu Tô Dương mới có thể nói ra một câu an ủi người khác như vậy.

Trần Nhạc biết Tô Dương đã hiểu sai ý nghĩa của cái ôm này, nhưng Trần Nhạc vẫn theo lời Tô Dương nói tiếp: “Ừm, đứa bé đã chào đời.”

Tô Dương: “Ừ.”

Trần Nhạc nới lỏng tay một chút, nói: “Nhưng a ma của đứa bé, Tú Yến a sao đã qua đời.”

Tô Dương khựng lại một chút, giọng cũng trầm xuống: “Ừm.”

Hai người ôm nhau một lúc, Trần Nhạc mới buông Tô Dương ra. Khi buông ra, cả hai đều cảm thấy có chút tiếc nuối, trong lòng hơi trống trải.

Cái ôm này dường như đã thay đổi điều gì đó, nhưng lại có vẻ như không có gì thay đổi.

Hai người ăn tối xong rồi đi ngủ sớm.

Không biết có phải do Tô Dương ảo giác hay không, nhưng cậu cảm thấy Trần Nhạc tối nay trở mình khá nhiều.

Tô Dương nghĩ, có phải Trần Nhạc vẫn đang buồn vì chuyện hôm nay không?

An ca sao có nói với Tô Dương một số nhà vẫn thường xuyên chăm sóc Trần Nhạc, trong đó có gia đình bác Vạn Phúc.

Khi mất người thân, thường người ta sẽ rất đau buồn. Khi song thân qua đời, Tô Dương cũng đau lòng như vậy, liệu Trần Nhạc có cảm thấy đau lòng không?

Cái ôm chiều nay hình như đã an ủi Trần Nhạc, giờ mình có nên chủ động ôm Trần Nhạc không?

An ủi người khác là một việc nghiêm túc, nhưng khuôn mặt của Tô Dương vẫn nóng bừng lên. Đối với một người bảo thủ như cậu, việc chủ động ôm một hán tử vẫn cần rất nhiều dũng khí.

Trần Nhạc thực sự chưa ngủ, hắn không biết xấu hổ mà nhớ nhớ lại cái ôm buổi chiều ấy.

Tô Dương nhỏ nhắn, cơ thể cũng mềm mại, mang mùi thơm nhẹ của xà phòng. Khi vùi đầu vào cổ Tô Dương, Trần Nhạc có thể ngửi thấy hương thơm của Tô Dương.

Càng muốn bình tĩnh lại, Trần Nhạc càng không thể, thậm chí bắt đầu cảm thấy kích động.

Khi Trần Nhạc lại trở mình đối diện với Tô Dương, hắn cảm giác Tô Dương đang từ từ di chuyển về phía mình.

Bất ngờ, có một người chui vào lòng Trần Nhạc, tay vừa khéo đặt trên eo hắn, khuôn mặt vùi vào ngực Trần Nhạc, giọng ngập ngừng nói: “Đừng sợ, em ở đây.”

Chuyện này không thể trách Tô Dương, cậu đã dùng hết can đảm để cho Trần Nhạc cái ôm này, nên ngay cả khi nói chuyện, cậu cũng không dám ngẩng đầu nhìn Trần Nhạc.

Tô Dương bắt chước giọng nói của a ma khi an ủi cậu.

Tay của Tô Dương vẫn nhẹ nhàng vỗ lưng Trần Nhạc.

Nhưng dù sao đây là lần đầu Tô Dương làm những việc như thế, không quen thuộc lắm, Trần Nhạc cảm nhận được toàn thân Tô Dương đều căng cứng.

Khi Trần Nhạc nghe Tô Dương nói câu đó, hắn biết Tô Dương lại hiểu lầm lý do hắn trằn trọc không yên.

Có lẽ Tô Dương bị cái ôm buổi chiều kích thích, nên cậu muốn dùng cách này để an ủi Trần Nhạc.

Mặc dù Tô Dương không quen, nhưng vẫn cố gắng hết sức để an ủi hắn.

Trần Nhạc nhìn vào gáy của Tô Dương, ôm chặt lấy ca nhi dũng cảm này, lại ôm chặt thêm một chút, khẽ thì thầm bên tai Tô Dương một câu cảm ơn.

Câu cảm ơn mang theo nụ cười rõ ràng này khiến Tô Dương cảm thấy thả lỏng hơn nhiều, cũng cảm thấy rằng cái ôm dũng cảm tối nay thật sự đáng giá.

Ngoài kia, màn đêm yên tĩnh phủ lên những ngôi sao lấp lánh, ánh trăng bạc nhẹ nhàng rải trên mặt đất như lớp voan mỏng, dệt thành một tấm lưới mềm mại.

Hai người ôm nhau ngủ, trong cái ôm đó lấy lại được hơi ấm, lấy lại được sức mạnh.

Đó là điều kỳ diệu nhất của cái ôm.

Chỉ chốc lát đã đến tháng Tám, mặt trời lên cao, đúng vào mùa hạn hán của Nam Bình quốc.

Ngày 13 tháng 8, là ngày lễ lớn của Nam Bình quốc, là ngày “cầu mưa” hàng năm.

Ngày này, khắp nơi sẽ tổ chức nghi lễ cầu mưa, cầu xin trời cao phù hộ để mưa thuận gió hòa, mùa màng bội thu, quốc gia bình yên.

Ngày lễ này còn được người dân gọi là “lễ cầu mưa”.

Vào ngày 13 tháng 8, hầu như mọi nhà đều sẽ ra ngoài tổ chức lễ cầu mưa, hy vọng có được chút may mắn.

Vì vậy, hôm đó trên trấn rất nhộn nhịp, buổi tối cũng không có lệnh giới nghiêm.

Nghe nói, lượng người tham gia hôm đó rất đông, đúng là thời điểm tốt để các thương gia xuất ra những kỹ năng tốt nhất để thu hút khách hàng.

Trước thềm ngày Cầu Mưa, nhu cầu về các loại thú hoang và nấm rừng của tửu lầu cũng cao hơn bình thường.

Vì vậy, Trần Nhạc và Bàng Chính đã bàn bạc với nhau, dự định từ ngày mùng 8 tháng 8 sẽ cùng nhau vào rừng săn bắn trong vài ngày, xem có thể kiếm chút tiền trong dịp Cầu Mưa hay không, hai người cũng có thể bảo vệ lẫn nhau.

Nói đến mối quan hệ giữa Trần Nhạc và Bàng Chính, sao lại tốt đến thế?

Trần Nhạc tự mình cũng không rõ, không biết từ khi nào, mỗi lần hắn đi xe ra khỏi thôn, Bàng Chính sẽ lại đến bắt chuyện với hắn.

Từ lần này sang lần khác, ngoài việc nói về xe lừa, họ cũng đã bắt đầu nói nhiều hơn, rồi dần dần liên lạc hàng ngày, tiến triển theo hướng bạn bè tốt.

Đôi khi, tình bạn giữa những chàng trai đến thật bất ngờ và khó hiểu.

Trần Nhạc đã đề cập với Tô Dương về việc trước lễ Cầu Mưa, hắn sẽ cùng Bàng Chính lên núi săn bắn, hắn thấy Tô Dương rất hứng thú với việc này, Tô Dương hiếm khi chủ động hỏi hắn có thể cho cậu đi cùng không?

Bởi trước đây, bác cả của Tô Dương thỉnh thoảng cũng lên núi, có khi sẽ dẫn theo anh họ của Tô Dương, mỗi khi anh họ trở về đều hào hứng kể về những điều ở trên núi, hái quả dại, bắn gà rừng, bắt thỏ rừng.

Mỗi lần Tô Dương đều lén lút nghe trộm bên cạnh.

Tô Dương chưa từng lên núi, vì không ai dẫn cậu đi, tự mình đi thì lại không dám, tất nhiên cũng không có thời gian để Tô Dương tranh thủ làm việc riêng, nên mỗi lần đều rất ghen tị với anh họ của mình.

Trần Nhạc không chút do dự đã đồng ý với Tô Dương, hiếm khi Tô Dương chủ động yêu cầu, Trần Nhạc làm sao có thể từ chối được?

Trần Nhạc quay lại nói với Bàng Chính về chuyện này, nhưng Bàng Chính im lặng một chút rồi nói: “Có thể thì có thể, nhưng ông phải tự chịu trách nhiệm về sự an toàn của phu lang ông đó.”

Bàng Chính vò vò tóc, nói: “Vì lần này tôi muốn săn nhiều thú hơn để bán trong dịp Cầu Mưa, nên sẽ đi sâu vào rừng, tất nhiên cũng sẽ tương đối nguy hiểm, sự an toàn của cả hai chúng ta đều không thể đảm bảo.”

Bàng Chính nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Thôi thì ông chờ thêm một thời gian, lúc rảnh rỗi dẫn cậu ấy đi dạo vòng ngoài núi trước, thời tiết cũng không nóng như này, đi hái trái cây với nấm thì an toàn hơn, đường cũng dễ đi hơn.”

Bàng Chính vừa ăn món bánh bột đậu Trần Nhạc mang đến vừa nói với hắn.

Trần Nhạc suy nghĩ nghiêm túc một chút, cũng thấy như vậy thì tốt hơn, thật ra đây là lần đầu tiên hắn vào rừng, tự mình đi thăm dò trước, thực sự có chút không dám mạo hiểm, sự an toàn của Tô Dương vẫn là quan trọng nhất.

Trần Nhạc cũng có chút hối hận vì đã đồng ý với Tô Dương quá nhanh, giờ hắn không biết làm thế nào để giải thích với Tô Dương, chủ yếu là sợ Tô Dương sẽ thất vọng.