Âm thanh từ phòng bếp truyền qua khe cửa, Trần Nhạc nhẹ nhàng đẩy ra liền thấy Tô Dương đang chẻ củi.
Tô Dương mặc chiếc áo không vừa vặn của hôm qua, khi chẻ củi ống tay áo dài quá trượt lên rồi lại rơi xuống, ống tay áo bị trượt xuống che khuất cả bàn tay.
Trần Nhạc nhìn cảnh tượng này vừa cảm thấy buồn cười vừa xót xa, nhất thời không biết nên nói gì.
Trần Nhạc lấy lại tinh thần, trước tiên gõ nhẹ vào cửa, sau đó nói với Tô Dương: “Chào buổi sáng, Tiểu Dương.”
Tô Dương nghe thấy giọng Trần Nhạc, đặt cái rìu xuống, nói:: “Chào buổi sáng, em đánh thức anh à?”
Trần Nhạc đi đến, vừa giúp Tô Dương xắn lại ống tay áo bị trượt xuống vừa nói: “Không, thường thì anh hay dậy vào lúc này. Còn em, dậy sớm vậy? Đã rửa mặt chưa?”
“Rửa rồi, em đã nhóm lửa, giờ có thể dùng nước nóng để rửa mặt. Em cũng đã quét dọn, lau bàn, chẻ củi.”
Nói xong, Tô Dương mở to đôi mắt sáng nhìn Trần Nhạc, vì qua chút thời gian sống chung, kể cả tối qua, Trần Nhạc đã tạm thời được Tô Dương xếp vào hàng người tốt.
Từ bước ăn mặc cũng tốt hơn nhiều so với nhà Tô Dương ở Tô gia thôn. Vì vậy, Tô Dương muốn ở lại đây, mà cách Tô Dương nghĩ để được ở lại là cố gắng thể hiện giá trị của mình hết mức có thể, để Trần Nhạc không hối hận vì đã mua cậu.
Nghe Tô Dương nói như vậy, Trần Nhạc cảm thấy tức giận, một cục tức nghẹn lại trong ngực, không thể lên xuống, làm hắn cảm thấy khó chịu.
Khi nghe Tô Dương nói, Trần Nhạc biết những việc này là Tô Dương đã quen làm từ trước, thực sự là một đứa trẻ ngoan ngoãn khiến người khác xót xa.
Trần Nhạc nghĩ, hắn nhất định phải thay đổi thói quen sinh hoạt của Tô Dương, cần nghiêm túc nói chuyện với Tô Dương một lần.
Nhưng vừa chạm vào ánh mắt sáng của Tô Dương, Trần Nhạc lại đổi cách nói, khen: “Tiểu Dương thật giỏi.”
Nói xong, Trần Nhạc còn xoa đầu Tô Dương, cân nhắc mở miệng: “Nhưng ở nhà chúng ta không cần phải làm như vậy. Em xem, nhà chỉ có chúng ta hai người, việc cũng không nhiều, phải không?”
Trần Nhạc cuối cùng cũng đi vào chủ đề: “Chúng ta không cần dậy sớm như vậy, em có thể dậy muộn một chút, việc thì cùng nhau làm từ từ. Lấy nước, chẻ củi, là việc nặng nhọc, để anh làm, em cũng nên để anh thể hiện một chút.”
Tô Dương vừa nghe đến câu đầu tiên, còn chưa kịp vui mừng, thì đã bị câu sau của Trần Nhạc làm cho bất ngờ.
Tô Dương không hiểu tại sao việc lấy nước và chẻ củi lại là việc nặng nhọc, những việc khác cũng khác với những gì a ma cậu đã nói.
Nhưng Tô Dương không phản bác lại Trần Nhạc, chỉ gật đầu.
Trần Nhạc khen Tô Dương thật ngoan, rồi bắt đầu xắn tay áo, hỏi Tô Dương: “Em có đói không? Sáng nay muốn ăn gì? Anh sẽ làm.”
“Đều được ạ, em không kén ăn.” Tô Dương nói
Trần Nhạc cười, câu trả lời đúng như dự đoán, có vẻ thời gian tới không cần hỏi Tô Dương về vấn đề này nữa, dù sao cũng sẽ luôn nhận được câu trả lời tương tự.
Bữa sáng ăn đơn giản, chỉ có cháo và khoai lang.
Trần Nhạc vẫn nhớ đến quần áo của Tô Dương, vừa ăn sáng vừa nói với Tô Dương, sau bữa sáng sẽ dẫn cậu đến gặp nhà chú Lâm, bọn họ tuy không phải là người thân nhưng còn gần gũi hơn cả người thân.
Cũng tiện thể nhờ An ca sao làm giúp Tô Dương làm hai bộ quần áo vừa vặn.
Tô Dương gật đầu.
Nhưng sau bữa sáng, Trần Nhạc không ngay lập tức đến nhà chú Lâm mà bắt đầu nhào bột.
Khi đang ăn sáng, Trần Lạc đã nghĩ xem có nên mang theo món gì khi đến nhà chú Lâm không.
Không mang có vẻ không ổn, nhưng nếu mang theo thì An ca sao sẽ không vui, Trần Nhạc nghĩ một chút, quyết định mang theo bánh bột đậu.
Bánh bột đậu này không chỉ là món mà Trần Nhạc giỏi nhất.
Mà còn là vì An ca sao và Văn ca nhi đều thích ăn.
Trần Nhạc liếc nhìn Tô Dương đang đứng ở cửa bếp nhìn vào trong, nghĩ rằng Tô Dương có lẽ cũng sẽ thích món này, nên làm nhiều một chút, để cậu có thể ăn vặt.
Với tính cách của Tô Dương, làm sao có thể ngồi yên nhìn người khác làm việc?
Nhưng Trần Nhạc vừa bảo Tô Dương ngồi nghỉ ngơi, nói sẽ dẫn cậu đi thăm nhà người khác, nên Tô Dương muốn giúp nhưng không biết làm gì, chỉ biết đứng ở cửa bếp nhìn vào trong.
Trần Nhạc đã bắt đầu rang vàng đậu, thấy Tô Dương đứng đó, đoán rằng cậu lại muốn tìm việc để làm.
Vì vậy Trần Nhạc cũng nghĩ xem có việc gì đơn giản để Tô Dương làm cho khuây khỏa thời gian.
Cuối cùng, Trần Nhạc lấy đậu nành đã rang và cối giã gạo ra, giao cho Tô Dương nhiệm vụ mài đậu nành thành bột.
Tô Dương cuối cùng cũng có việc để làm, cảm thấy yên tâm hơn một chút.
Trần Nhạc dạy Tô Dương cách xay bột, Tô Dương liền nghiêm túc mài đậu.
Trần Nhạc đứng bên cạnh tách đậu đỏ. Cảnh tượng có chút hài hòa.
Khi tất cả nguyên liệu làm món bánh bột đậu đã chuẩn bị xong, Trần Nhạc xếp chúng lên bàn.
Tô Dương nhìn với vẻ tò mò.
Trần Nhạc trước tiên rắc bột đậu nành vừa xay lên mặt bàn sạch, sau đó cán bột, động tác trơn tru khiến Tô Dương nhìn mà ngây người.
Chẳng bao lâu, món “lừa lăn” đã được Trần Nhạc tạo hình thành từng cuộn nhỏ trên tay.
Trần Nhạc cắt món bánh ra thành từng miếng, rồi đưa một miếng cho Tô Dương.
Tô Dương nhìn món bánh còn bốc khói nuốt nước bọt, cẩn thận nhận lấy cắn một miếng, cảm nhận được độ dai, hương thơm, vị ngọt và sự mềm dẻo của bánh, đây là vị ngon mà Tô Dương chưa từng ăn qua, thì ra còn có món ngon như này.
Tô Dương không nói gì, nhưng ánh mắt và vẻ mặt thể hiện sự thích thú rõ ràng, Trần Nhạc nhìn thấy rất rõ.
Thấy Tô Dương thích món này như vậy, Trần Nhạc cảm thấy một niềm vui khó tả.
Trần Nhạc lấy thêm vài miếng bánh bột đậu để vào chén cho Tô Dương, sau đó cầm những miếng còn lại vào chén khác, vừa xếp chúng vừa giới thiệu nguồn gốc món ăn này cho Tô Dương.
Tô Dương ăn rất chăm chú, nghe cũng rất chăm chú, ngồi ngay ngắn như học sinh tiểu học, cuối cùng Trần Nhạc thành công khiến Tô Dương cười, kết thúc buổi học nhỏ này.
Trần Nhạc cầm chén bánh bột đậu làm xong, dẫn Tô Dương đến nhà chú Lâm.
Khi đến nhà chú Lâm, chú Lâm đang đi làm ở trên trấn không có ở nhà, trong nhà chỉ có hai ca nhi.
Tô Dương được hai ca nhi chào đón nồng nhiệt.
An ca sao giống như gặp phu lang của con trai mình vậy, cười đến nỗi mắt híp lại, liên tục nắm tay Tô Dương nói chuyện, có lúc cả Trần Nhạc cũng không chen vào được.
Trần Nhạc chỉ còn cách đứng bên cạnh cùng Văn ca nhi ăn bánh bột đậu.
Khi Trần Nhạc nói muốn nhờ An ca sao giúp làm hai bộ quần áo cho Tô Dương, An ca sao lập tức đồng ý.
Đến trưa, An ca sao biết mấy thanh niên thường đói bụng sớm, nên bảo Trần Nhạc và Tô Dương ở lại ăn cơm.
Trần Nhạc không thể từ chối nên cùng Tô Dương ở lại.
Ăn xong bữa trưa, ngồi một lúc Trần Nhạc và Tô Dương mới trở về, về nhà ngủ một giấc trưa.
Tối đến Trần Nhạc nấu canh xương heo, nói là để bồi dưỡng thân thể cho hắn và Tô Dương, canh xương vừa thơm vừa đặc, hai người uống đến no bụng, cả người đều thấy ấm áp.
Tô Dương thấy Trần Nhạc thực sự rất giỏi, thực ra khi Tô Dương thấy Trần Nhạc mua xương heo không có thịt ở thị trấn, đã cảm thấy đau lòng, chỉ là lúc đó không dám nói.
Trong mắt Tô Dương, xương không có thịt là đồ vứt đi, vì không thể ăn, còn phải tốn tiền.
Chỉ là Tô Dương chưa hiểu rõ Trần Nhạc, nên lúc đó không dám nghi ngờ gì.
Nhưng giờ Trần Nhạc nấu xương heo thành món canh thơm ngon như vậy, Tô Dương mới thở phào vì lúc đó không nói gì ngăn cản hắn.
Trần Nhạc nấu ăn rất ngon, còn có thể làm ra nhiều món ăn mới lạ, khiến Tô Dương không dám đề xuất việc để cậu nấu cơm.
Cho nên Tô Dương chỉ có thể ngoan ngoãn đợi tới bữa ăn.
Nếu Trần Nhạc biết Tô Dương nghĩ vậy, hắn sẽ nói rằng món ăn có bỏ muối dầu tương mắm thì hương vị sẽ không tệ lắm đâu.
Mấy ngày sau lại đến ngày họp chợ, Tô Dương thức dậy từ rất sớm.
Đến giờ Mão, Tô Dương mạnh dạn vươn tay nhẹ nhàng đẩy Trần Nhạc.
Qua mấy ngày sống chung, Tô Dương phát hiện ra một điều, Trần Nhạc dường như luôn hỏi cậu giờ giấc.
Mặc dù thấy lạ vì có người không biết giờ, nhưng Tô Dương vẫn rất vui vì có thể giúp đỡ Trần Nhạc.
Trần Nhạc đáp lại bằng giọng mũi, tỉnh dậy trên giường rồi dậy mặc quần áo.
Tô Dương cũng tự nhiên dậy theo, vốn dĩ Trần Nhạc còn định nói, giờ sớm như vậy muốn để Tô Dương ngủ thêm chút nữa.
Nhưng nghĩ lại thì thôi, với tính cách của Tô Dương, làm sao có thể yên tâm nằm ngủ?
Khi ăn sáng Trần Nhạc nói Tô Dương nếu thấy chán, có thể sang nhà bên tìm Văn ca nhi chơi, hoặc cùng An ca sao làm quần áo cũng được.
Tô Dương đột nhiên sáng mắt: “Được.”
Lần trước ở nhà An ca sao, Trần Nhạc đã nhận ra.
Mỗi khi nói đến việc làm quần áo, Tô Dương đều thể hiện sự nhiệt tình, Trần Nhạc nhận thấy Tô Dương thực sự muốn học.
Vậy nên hôm qua về nhà, Trần Nhạc đã hỏi Tô Dương lý do.
Tô Dương nói, thực ra cậu muốn học từ lâu rồi, chỉ là không có người dạy, trước đây các a sao ở nhà không bao giờ kiên nhẫn dạy cậu mấy thứ này.
Hơn nữa, vải là thứ nếu bị cắt hỏng là coi như lãng phí, càng không cho Tô Dương động tay.
Dù Tô Dương có nhìn a sao làm việc, thì các a sao vẫn cảm thấy cậu đang gây rối, đuổi Tô Dương ra làm việc khác.
Cho nên trước đây Tô Dương hoàn toàn không có cơ hội tiếp xúc với những thứ này.
Trần Nhạc nghe xong càng thấy xót xa cho Tô Dương, vì vậy hôm qua đã nói với An ca sao hôm nay hắn lên trấn, hy vọng An ca sao dành chút thời gian để ở cùng Tô Dương.
Còn về quần áo, nhờ An ca sao dạy Tô Dương, cũng có thể để Tô Dương tự làm, vải hỏng cũng không sao.
An ca sao lập tức đồng ý, còn che miệng cười nói: “Mới thế đã biết lo lắng cho phu lang rồi.”
Trần Nhạc cảm thấy hơi bất lực gãi đầu, thực ra Trần Nhạc muốn nói hắn không phải là đang “lo lắng cho phu lang”, nhưng không biết nói từ đâu, đành để vậy.
Thực ra Trần Nhạc không muốn để Tô Dương ở nhà một mình, nhưng vì y phục của Tô Dương lúc đó vừa bẩn vừa mỏng, nên Trần Nhạc đã đem vứt.
Hiện tại Tô Dương không có bộ quần áo nào vừa vặn, những ngày này đều mặc đồ của Trần Nhạc, di chuyển và làm việc không tiện, nên Trần Nhạc đề nghị lần sau sẽ đưa Tô Dương ra ngoài.
Với tính cách của Tô Dương, cậu chỉ gật đầu không có ý kiến gì.
Sau khi Trần Nhạc ra ngoài, Tô Dương ngồi trên ghế một lúc, rồi xắn tay áo lên, định dọn dẹp phòng.
Thật ra Tô Dương thấy, dù phòng nhỏ nhưng Trần Nhạc dọn dẹp rất sạch sẽ.
Nhưng mà cảnh bên ngoài căn phòng thì hơi cẩu thả, cành cây đã vươn hẳn vào trong cửa sổ, Tô Dương định dùng rìu chỉnh sửa một chút.
Cậu cũng dọn dẹp cỏ dại bên ngoài phòng, dù chưa dọn hết nhưng thành quả sau một buổi sáng khiến Tô Dương khá hài lòng.
Đến giờ trưa, Tô Dương bắt đầu chuẩn bị cơm trưa.
Thật ra trước đây Tô Dương không ăn trưa, thậm chí cả lửa cũng không nhóm để tiết kiệm củi.
Nhưng mấy ngày qua, Trần Nhạc liên tục truyền tải cho Tô Dương quan điểm “bữa sáng phải ăn ngon, bữa trưa phải ăn no.”
Cuối cùng đã có tác dụng nhất định.
Chủ yếu là vì Trần Nhạc lo lắng Tô Dương không ăn trưa, hắn nói sẽ kiểm tra khi về vào buổi chiều, nên Tô Dương không dám lơ là, ngoan ngoãn nhóm lửa nấu cơm.
Không thể không nói, Trần Nhạc vì để giúp Tô Dương thay đổi những thói quen xấu thật sự đã lo nát tâm.