Tràn Ngập Nguy Cơ

Chương 8-1




Không có gì bất ngờ, Quý Chính Tắc chẳng chịu đợi đến ba tháng, còn chưa được mấy ngày hắn đã đi gỡ bột rồi. Trước khi Phương Yểu An kịp chất vấn, hắn đã bế bổng anh lên rồi chịch anh như hắn đã nói.

Quý Chính Tắc đang ở độ tuổi tinh trùng thượng não, tinh lực cứ phải gọi là sung sức không tả nổi. Hắn có một độ buông thả rất dài, ngày nào cũng muốn làm tình và dường như lúc nào cu bự cũng chào cờ được.

Phương Yểu An thực tế cũng chẳng khá hơn là bao, anh có quá ít kinh nghiệm về tình dục, có mấy lần cũng không xuất phát từ ý muốn nên cơ bản là không tận hưởng được cuộc ái ân nồng nhiệt này theo đúng nghĩa. Kiểu ái tình này giống như bị lửa thiêu đốt, kịch liệt đến sống không được chết không xong, khiến anh phải nghẹt thở xin tha và khiến anh sa đọa.

Ngày nào cũng vậy, vừa bước vào huyền quan hắn đã đè nghiến anh vào cửa bắt đầu hôn, sau đó ôm lấy rồi lăn vào phòng khách như đánh nhau. Anh quỳ trên ghế sofa, đôi quả mông trắng nõn đẫy đà chổng lên cao, còn Quý Chính Tắc sẽ quỳ phía sau rồi đẩy vào, đồng thời vòng tay qua cùm chặt lấy eo anh.

Khoái cảm mãnh liệt ập tới khiến anh choáng váng, thân thể như đang dập dìu trong làn sóng cuộn trào, sự va chạm nặng nề khiến linh hồn anh như tan thành bọt nước. Quý Chính Tắc cắn anh từng chút từng chút một và lưu lại dấu răng tím bầm nơi bờ vai gầy guộc, giọng nói trầm thấp kèm theo vẻ đê mê của tình dục cất lên, “Sướng không thầy ơi? Thầy mút em chặt quá.”

Anh run lẩy bẩy, há hốc miệng không thốt được câu nào, dương vật anh căng phồng trong bàn tay của Quý Chính Tắc. Miệng huyệt được yêu thương đến độ vừa ướt lại vừa mềm, thịt ruột đỏ tươi lộn ra bên ngoài cũng sũng nước dâm, “A! Chậm chút, chậm lại… ưm… xin em…”

Quý Chính Tắc liếm cổ anh, vệt nước dính nhớp kéo dài đến tận khóe môi, hắn cuốn lấy lưỡi anh rồi mút quanh vòng, điên cuồng chất vấn, “Sao thầy lại đẹp như vậy? Hả? Thầy muốn mạng của em đúng không?” Quý Chính Tắc véo đầu vú anh, nụ hôn nóng bỏng phủ kín nơi bả vai và gáy, mỗi một nụ hôn rải xuống là một câu khàn giọng cảm thán, “Thầy đẹp quá, thầy đẹp quá…”

Quý Chính Tắc đang độ thanh xuân mơn mởn, vì vậy hắn yêu khuôn mặt cũng như si mê cơ thể anh, nhu cầu sinh lý dường như lớn hơn nhiều so với nhu cầu tình cảm, Phương Yểu An cho rằng đây cũng chỉ coi như là một sự nhiệt tình ngắn hạn và không nên coi là thật.

Song đồng thời anh cũng khao khát nhiệt lượng thiếu niên dồi dào nơi Quý Chính Tắc, thứ mà có thể hoàn toàn bao trọn lấy anh trong sự ấm áp vô tận. Anh mới ba mươi hai mà đã như một cụ già cạn dầu khô quắt, ngày ngày mong ngóng loại sức sống dâng trào này phả vào mình.

Trong cao trào sáng rỡ, anh mất hồn mất vía ngẫm nghĩ, đây là một loại trao đổi lợi ích không hề dính dáng gì đến linh hồn, cũng không cần đầu tư tình cảm vào đó, vì vậy tất nhiên sẽ không có thua thiệt hay mắc nợ.

Anh tự ban cho mình một cái cớ rằng mình nên có một cơ hội được phóng túng bản thân mà chìm đắm trong tình dục, cùng học sinh làm tình, bị đàn ông phịch đến bắn tinh và tận hưởng cơn cực khoái duy nhất có một không hai, để bù đắp cho mấy chục năm không được phản nghịch trước kia.

Anh chưa từng nghĩ cuộc đời này của mình sẽ có thời điểm hoang dâm vô độ như vậy. Mỗi ngày đều sẽ đắm chìm trong tình dục, sẽ trao nhau những nụ hôn nồng thắm, sẽ tỉnh lại trong lồng ngực của một chàng trai và che giấu những dấu vết tình dục thô bạo dưới bộ quần áo mùa đông dày cộp. Anh bắt đầu tự hỏi liệu cái người mà không cương được với Diệp Mi trước kia có phải thật là mình hay không.

Quý Chính Tắc cầm dương vật hai người mà vuốt ve, hai thằng em đã sưng lớn nằm trong tay hắn ma sát vào nhau. Phương Yểu An tràn ngập xuân sắc khẽ hé môi rên rỉ. Quý Chính Tắc siết chặt gáy anh, áp trán vào anh rồi đứt quãng hôn lên đôi môi ửng hồng đẫm nước.

Thằng nhỏ của Phương Yểu An có màu không sậm, cũng không có các cơ gân guốc nổi lên bề mặt, nó có kích thước bình thường, sạch sẽ, thẳng tắp và xinh xắn. Quý Chính Tắc cúi đầu bật cười, “Chậc, cu nhỏ xinh xắn thế này mà thầy cũng dám đem ra đụ đàn bà, em ngậm trong miệng còn sợ không nhịn được cắn mất rồi nuốt xuống đây này.”

Quý Chính Tắc khi yêu thì như một thằng điên, nói năng vừa điên cuồng vừa bệnh hoạn, không phân biệt được là thật hay giả, thần kinh khiến người ta không rét mà run. Hắn cúi xuống ngậm lấy con cu xinh xắn của Phương Yểu An, lưỡi bao quanh quy đầu dính tinh dịch tanh nồng rồi không ngừng hút liếm phun ra nuốt vào, ép Phương Yểu An phải bắn tinh, “Ngọt quá, bắn hết vào miệng em đi.”

Phương Yểu An bị hút thì rất đau, thằng nhỏ ngưa ngứa như bị dị ứng, anh nhíu mày chống lên vai Quý Chính Tắc rồi vùng vẫy muốn lùi về phía sau. Quý Chính Tắc vòng tay cùm eo anh khiến anh không sao thoát được, hắn nhướn mắt nhìn anh, “Mau lên nào, em không làm thầy đâu, bắn xong sẽ cho thầy ngủ.”

Eo anh co giật, cuối cùng vẫn bắn hết ra.

Quý Chính Tắc nuốt trọn toàn bộ tinh dịch của anh, “Ngọt thật sự, thầy nếm thử nè.” Hắn vươn người tới hôn anh, làm tình quá độ đã khiến tinh dịch loãng như nước, nhưng vẫn khá tanh, anh không nếm được vị ngọt mà Quý Chính Tắc nói mà chỉ thấy cực điên loạn.

———-

Học kỳ mới bắt đầu, giáo viên hóa học của lớp bốn đã nghỉ đẻ và đổi thành Phương Yểu An.

“Nhóm trưởng, em mới tới Tụng Ngôn chưa được bao lâu, còn chưa thích nghi được với tiết tấu của trường mình. Hơn nữa trình độ em cũng kém, khoa mình còn nhiều giáo viên xuất sắc như vậy, nói sao cũng không đến phiên em đảm nhận được.”

“Chú có đam mê! Với lại học sinh đều thích giáo viên trẻ trung như các chú. Với cả kỳ trước thành tích của chú rất xuất sắc nên phòng hiệu trưởng đã chỉ đích danh tên chú rồi, rất xuất sắc, rất chăm chỉ, chai dố!” Nhóm trưởng có dáng người nhỏ con vỗ vỗ bả vai anh rồi rời đi.

“Cô giáo Mạnh sắp sinh nên không thể dạy các em được nữa. Theo sự sắp xếp của nhà trường thì lớp mình sẽ có thầy giáo trẻ có trình độ xuất sắc và lý lịch ưu tú đến giảng dạy các em. Thầy Phương là một người thầy rất nghiêm túc trong công việc của mình…” Ở lớp đặc thù như lớp bốn bọn họ thì việc thuyên chuyển giáo viên là một chuyện không hề tầm thường. Bất cứ khi nào có học sinh có ý kiến phản đối về trình độ giảng dạy của giáo viên thì đều sẽ phải lật lại bầu chọn. Thầy chủ nhiệm rất lo lắng lớp này sẽ sinh ra nghi vấn về thầy giáo trẻ mới đến.

Thầy chủ nhiệm còn chưa dứt lời, Quý Chính Tắc đã giơ tay lên, “Thưa thầy! Em đăng ký làm lớp trưởng ạ.”

Tất cả mọi người đều quay đầu lại, thầy chủ nhiệm cũng kinh ngạc, dù sao Quý Chính Tắc trừ trốn học ra thì cũng chưa thấy hắn tích cực với hoạt động lớp nào khác, “Lớp trưởng? Còn chưa tới nhiệm kỳ bầu lớp trưởng mới đâu.”

“Vậy không còn cách nào rồi thầy ơi, Lâm Diệu không muốn làm nữa.” Hắn dựa vào lưng ghế khẽ nhếch môi cười nhạt.

Lâm Diệu đang cúi đầu nghịch điện thoại thì tự nhiên bị trúng liên hoàn đao, một ngụm máu ứ nghẹn trong họng cậu, “Cái đìn… ” Chưa đ*t còn chưa kịp đã khỏi mồm, vừa ngoảnh lại thấy ánh mắt của Quý Chính Tắc thì cậu ta đã ngay lập tức sửa miệng, “Cái… Em, em thật sự không muốn làm nữa ạ. Em không đủ năng lực với cũng không cống hiến được nhiều cho lớp mình, nên em xin thoái vị để nhường cho người có đức có tài ạ.” Cậu ta mỉm cười ngồi xuống, dao găm trong lòng mài đến sáng loáng, “Tiên sư mày, suốt ngày chỉ biết hại bố dm!”

Quý Chính Tắc trở thành lớp trưởng của lớp bốn. Mới đầu hắn cũng không làm hành động gì thái quá, chỉ là thỉnh thoảng thừa dịp văn phòng không có người sẽ đè anh xuống hôn một hồi thôi. Phương Yểu An cảm thấy rất tội lỗi và xấu hổ khi đối mặt với hai giáo viên kia.

Phương Yểu An ăn uống rất nhã nhặn, cũng không thích nói chuyện. Trừ hôm mới tới Tụng Ngôn rồi bị kéo đi ăn liên hoan ra thì anh vẫn luôn tìm một góc trong canteen ngồi ăn một mình.

“Cạch” một tiếng, trước mặt đột nhiên xuất hiện một đĩa đồ ăn. Anh ngẩng lên thì thấy khuôn mặt tươi cười của Quý Chính Tắc.

Anh hơi bất ngờ, nhưng không phải bất ngờ vì việc Quý Chính Tắc có thể vào canteen của giáo viên, vì hầu hết con cái của giáo viên đều sẽ tới đây ăn cơm, chưa kể hiệu trưởng trường là mợ của Quý Chính Tắc. Mà điều khiến anh bất ngờ là Quý Chính Tắc lại sẽ tới canteen ăn cơm, trừ hôm chặn anh ở canteen đợt trước ra thì hắn chưa bao giờ bước chân vào cửa canteen cả.

Quý Chính Tắc nhìn vẻ ngơ ngác của anh, “Sao vậy? Thầy không muốn em tới hả?”

Anh nhìn Quý Chính Tắc ngồi xuống, đờ đẫn hỏi: “Lâm Diệu đâu? Em không đi ăn với mấy đứa nó à?”

Quý Chính Tắc xua tay, “Thầy đừng nhắc đến nó nữa, em phiền chết nó luôn. Nó ăn cơm toàn phát ra tiếng thôi, cứ như này này, chép chép chép chép chép…”

Phương Yểu An không khỏi bật cười, Quý Chính Tắc dù bận vẫn nhàn nhã nhìn anh, đôi mắt híp lại, “Thầy cười cái gì? Có gì buồn cười đâu, ăn đi, ăn thêm thịt vào.”

Phương Yểu An nhìn miếng thịt lợn hắn gắp vào bát của mình, lấy đũa gẩy gẩy, “Tôi béo lên rồi.”

Anh đúng thật là đã béo lên, ăn no nhớ dâm dục quả không sai, mấy ngày nay anh bị Quý Chính Tắc tưới cho quá đà rồi. Ban sáng dậy mặc quần áo mới phát hiện ra cái quần tây mua cách đây một năm đã bị chật, kéo được đến mông thì nghẽn, anh phải hít sâu mấy hơi mới có thể kéo nó qua mông được.

Cả năm anh rất ít khi mặc quần đùi ra khỏi nhà, anh có một loại kiên trì đến khó hiểu, luôn luôn cảm thấy môi trường làm việc là phải ăn mặc nghiêm túc, quần đùi quá tùy tiện và có vẻ thiếu tôn trọng người khác. Lại thêm anh bẩm sinh trắng trẻo, hồi học đại học đã từng bị bạn cùng phòng trêu là chân trắng như không phải đàn ông, từ đó anh vẫn luôn để ý chuyện này.

Dạy lớp bốn rất thoải mái, lúc trước thầy chủ nhiệm lớp bốn đã từng nhắc nhở anh rằng học sinh lớp này tuy thông minh thật nhưng cũng thích làm khó người khác, thường xuyên làm cho giáo viên bẽ mặt. Nhưng anh lại chưa từng gặp phải chút trở ngại nào, kỷ luật trong lớp rất tốt, học sinh thông minh và có tầm nhìn rộng, ngoài việc đặt câu hỏi bên ngoài quá nhiều trong thời gian tạm nghỉ giữa tiết ra thì tiếp thu rất nhanh.

Ngày hôm đó, ngay khi vừa bước vào lớp học, Phương Yểu An đã cảm thấy một sự khác biệt rất tinh tế, loại khác biệt này hiển nhiên đến từ Quý Chính Tắc. Ánh mắt của Quý Chính Tắc cực kỳ lộ liễu, anh không nói rõ được nó là say mê hay là nham hiểm nữa. Hắn cứ mặt không đổi sắc mà nhìn chằm chằm anh suốt cả tiết như muốn khoan ra một lỗ trên người anh.

Vừa bước vào văn phòng anh đã bị Quý Chính Tắc túm chặt cổ tay ra sau rồi đè lên tường, hơi thở nóng rực phun lên gáy khiến anh phát sốt.

Văn phòng không có ai, cánh cửa được đóng chặt lại, rèm cửa che kín mít khiến ánh sáng trong phòng tối tăm mờ ám. Anh áp mặt vào tường, giãy giụa vài cái, quay đầu đỏ mặt mắng, “Quý Chính Tắc, em đừng có nổi điên nữa!”

Phương Yểu An không thấp, nhưng khi đừng trước mặt Quý Chính Tắc trông anh lại quá nhỏ bé. Anh cao hơn 1m75, eo thon chân dài, tỷ lệ cơ thể rất cân đối. Hôm nay anh mặc quần tây dài ôm sát vào hông, kết hợp với vòng eo thon thả thì càng lộ rõ hai quả mông vừa tròn vừa vểnh của mình. Mỗi lần anh đi ngang qua bảng đen là một lần thu hút người khán dán mắt vào mình.

Quý Chính Tắc vừa bị lửa dục thiêu cho cháy bừng bừng, vừa oán trách anh đứng trên bục giảng lẳng lơ mà không tự biết. Hắn hận không thể trực tiếp tha người xuống phịch đến ngất rồi mang đi.

“Sao thầy lại thích quyến rũ người ta như vậy? Hửm?” Quý Chính Tắc cắn mút vành tai anh, nặng nề thở hổn hển, côn thịt thô to căng phồng cọ sát mông anh. Hắn dùng ngón trỏ vuốt ve qua lại khe hở giữa đôi bờ mông căng mẩy, lời nói như được rít qua kẽ răng mà hằn học chất vấn, “Thầy đang quyến rũ ai? Thầy mặc cái quần lẳng lơ như vậy để quyến rũ ai?” Đột nhiên thô bạo kéo quần và xé toạc nó sang hai bên.

“A!” Phương Yểu An giãy giụa kịch liệt, lấy cùi chỏ chọc thẳng về phía sau rồi dùng hết sức xoay người lại, “Em làm gì thế? Đừng chạm vào tôi! Cút ngay!”

Bị Quý Chính Tắc gắt gao ép chặt, chiếc quần tây “Xoạc ——” một tiếng tách ra làm đôi, phía sau Phương Yểu An mát lạnh, tự nhiên thành mặc quần thủng đít. Anh xấu hổ muốn chết, vừa gắng xoay người vừa đá đấm Quý Chính Tắc liên tục: “Đồ thần kinh! Em điên rồi!”

Quý Chính Tắc túm cổ tay anh ép chặt lên tường, chặn lấy miệng anh rồi hung ác hôn liếm, cơ thể hai người nóng hổi nhớp nháp như lên cơn say. Phương Yểu An thất thần dựa vào cánh tay Quý Chính Tắc, nước miếng chảy dọc xuống theo khóe môi không khép lại được.

Quý Chính Tắc lấy bình trà hoa cúc của thầy Bàng trên bàn rồi đổ vào khe mông anh, lợi dụng sự ẩm ướt này vạch hai cánh mông sang hai bên, ngón tay qua loa khuếch trương vài lần rồi hung hăng cắm vào trong.

Phương Yểu An bị đè chặt trên tường và không ngừng nhích lên trên theo động tác chọc vào rút ra của Quý Chính Tắc. Đôi má anh đỏ bừng như lửa hun, đôi mắt ướt nhẹp như đang nhậm nửa bát nước mát lạnh và lắc lư trong hốc mắt, như thể Quý Chính Tắc đụng mạnh một cái nữa thôi thì nó sẽ rơi hết ra ngoài.

Anh hoàn toàn quên mất mình đang ở đâu, chỉ biết ôm chặt lấy cổ Quý Chính Tắc rên rỉ không biết xấu hổ, “Mạnh, mạnh nữa đi, ha… sâu, sâu quá, đừng… nhẹ chút, bụng… sắp thủng rồi.” Anh che miệng không ngừng lắc đầu với đôi mắt ngấn lệ.

Khi Phương Yểu An rên rỉ, anh nhả chữ rất nhẹ, từng chữ nhẹ nhàng bay bổng lướt qua và anh chỉ buông cổ họng mà hét hai tiếng khi bị ép đến cực điểm, sau đó lại ngậm chặt miệng rồi nức nở trong cổ họng, gãi không đúng chỗ ngứa như muốn đòi mạng.

Quý Chính Tắc nhanh chóng tăng tốc, cơ bắp căng ra, ưỡn thắt lưng húc vào anh như điên như dại, quy đầu đè vào thành ruột, hắn hung hãn nện anh khiến hông chạm mông phát ra từng tiếng bạch bạch bạch. Đôi quả mông căng tròn vừa sưng vừa đỏ trông như một quả đào căng mọng, “Lúc mạnh lúc lại nhẹ? Thầy ơi, rốt cuộc là thấy muốn như nào?”

Phương Yểu An bị đâm đến loạn xà ngầu, ánh mắt đã trống rỗng. Anh há miệng run rẩy khóc nức nở, dương vật trước người vươn thẳng đứng và sưng to đến cực điểm. Các ngón chân anh xòe ra như bàn chân vịt, toàn thân cứng ngắc co quắp lại, đôi môi đỏ mọng nước hé ra đóng vào, “Không, tới, tới, đừng, muốn bắn! A aaa!”

Hậu huyệt co rút kịch liệt nuốt mạnh thật sâu côn thịt hung mãnh của Quý Chính Tắc. Quý Chính Tắc nghẹn một tiếng, cắn lên vai anh đâm vào càng sâu càng nhanh hơn như muốn xuyên thủng linh hồn anh, Phương Yểu An suýt chút nữa đã chết đi sống lại một lần. Từng luồng tinh dịch nóng hổi mạnh mẽ phun ra cọ rửa thành ruột, anh ngẩng cao đầu bị Quý Chính Tắc ôm vào lòng, nức nở co giật, mồ hôi vã ra như tắm.