Tràn Ngập Nguy Cơ

Chương 10-2




Phương Yểu An đã ngủ thiếp đi, điều hòa trong xe mở ấm, hơn nữa lại bị Quý Chính Tắc ôm vào lòng nên gương mặt anh đã đỏ bừng, mắt kính cũng mờ hơi sương. Quý Chính Tắc không nỡ đánh thức anh, hắn nghĩ dù sao đêm khuya hành lang cũng không có người, lát sẽ bế anh lên nhà luôn.

Kết quả vừa tới nơi thì Phương Yểu An đã tự tỉnh, nhưng vẫn còn đang mê man, anh đặt tay mình vào lòng bàn tay của Quý Chính Tắc rồi ngoan ngoãn đi theo hắn.

Vừa vào cửa, anh đã kêu nóng rồi kéo quần áo ra, “Nóng, nóng quá.”

Trong nhà đã mở máy sưởi vì thế Quý Chính Tắc không sợ anh bị cảm lạnh. Hắn quay người vào bếp hâm nóng nửa nồi canh rong biển còn lại buổi sáng để cho anh giải rượu.

Lúc ra khỏi bếp thì Phương Yểu An đã lột sạch áo, đang vụng về cởi nốt quần. Quý Chính Tắc vội vàng ngăn anh lại, với lấy áo khoác lên người anh, “Đừng lộn xộn, duỗi tay ra nào, tay trái trước.”

Khi nói ra những lời này, Quý Chính Tắc bất chợt có ảo giác đảo ngược tuổi tác, bỗng nhiên dường như Phương Yểu An nhỏ hơn hắn mười lăm tuổi. Cơ mà nghĩ kỹ lại thì Phương Yểu An chẳng phải mới ba tuổi sao?

Hắn cúi xuống nhìn Phương Yểu An say đến lắc lư từ bên này sang bên kia, hai gò má đỏ hây hây, trông vừa đáng thương lại vừa đáng yêu, anh kéo vạt áo của hắn rủ rỉ, “Anh muốn đi tè.”

Hắn không khỏi bật cười, này chẳng phải mới ba tuổi à?

Hắn đưa Phương Yểu An vào WC, vẫn còn nhớ là đang đun canh, vì vậy dặn anh đi tiểu ngoan rồi vội vã chạy vào bếp.

Lúc vòng về thì thấy Phương Yểu An đang chơi oẳn tù tì với chính mình trong gương, anh có vẻ rất cáu mà lớn tiếng cảnh cáo: “Cậu đừng có mà bắt chước tớ nhá! Cậu có nghe thấy không hả, lượt sau tớ ra đấm đấy, cậu đừng có mà ra cái này!”

Quý Chính Tắc trơ mắt nhìn anh ra bao, và tất nhiên trong gương cũng y sì vậy.

Anh thấy Quý Chính Tắc tới thì oan ức cực kỳ, vội chạy tới mách hắn. Anh chỉ vào chính mình trong gương, khóe mắt và má đã đỏ ửng cả lên, níu hết cả lưỡi nói, “Nó bắt chước anh, thằng già kia bắt chước anh kìa. Em đánh nó đi, đánh đi, nó bắt chước anhh, đánh nó.”

Quý Chính Tắc chụp lấy gáy rồi kéo anh vào lòng, mỉm cười dỗ dành, “Nhưng em không nỡ đâu, đó là cục cưng của em đấy.”

“Vậy anh là gì?”

“Anh muốn là gì nào?”

Phương Yểu An nhìn hắn, lắp bắp nói, “Anh, anh muốn làm cục cưng cơ, anh là cục cưng được không?”

Trái tim Quý Chính Tắc cũng tan thành nước thế này thì sao mà nói từ chối cho được. Hắn không ngừng hôn lên mặt anh, “Được chứ, anh là cục cưng của em, để em nhìn cục cưng của em nào.”

Phương Yểu An bị hơi thở nóng bỏng của hắn phả cho nóng cả mặt, chợt cảm thấy hơi khô nóng. Anh đặt hai tay giữa ngực rồi chật vật lui về phía sau, bất mãn oán trách, “Em chọc vào anh kìa!”

Quý Chính Tắc đuổi theo môi lưỡi anh, “Cái gì chọc anh cơ?”

Phương Yểu An nắm lấy cu bự đang cửng trong quần hắn rồi ngẩng lên, “Nó chọc vào anh.”

Quý Chính Tắc nhìn khuôn miệng đỏ mọng ngọt nước đang khép khép mở mở của anh, trong lòng không sao kìm chế được suy nghĩ điên cuồng của mình. Hầu kết hắn lăn lộn, khàn giọng dụ dỗ anh, “Anh giúp em ngậm lấy nó rồi em sẽ cho anh làm cục cưng của em.”

Phương Yểu An nắm lấy nó rồi kéo ra, Quý Chính Tắc hít mạnh một hơi, hắn rất sợ anh bon tay mà cho nó một đường gãy cơ bản, “Vậy em phải cưng anh thật nhiều nhé?”

Quý Chính Tắc khàn giọng “Ừm” một tiếng.

Phương Yểu An quỳ xuống cởi quần hắn ra, đầu lưỡi ướt át khẽ liếm bên ngoài quần lót rồi nhích lên liếm từng chút một toàn bộ vùng bụng của hắn. Côn thịt Quý Chính Tắc sưng vút gồ lên một đống to tướng trong quần lót và đang nhảy nhót muốn thoát ra khỏi trói buộc của quần. Phương Yểu An liếm dọc theo thân gậy thịt qua lớp ngoài quần lót khiến quần cũng ướt một mảng.

Anh cởi quần lót của Quý Chính Tắc xuống, côn thịt khổng lồ tỏa nhiệt thẳng tắp bắn ra, nó trông đỏ tía bóng loáng và nần nẫn y như một đoạn củ sen dày thịt. Phương Yểu An như thể mang theo một loại si mê điên cuồng đến sùng bái nào đó, anh nhắm hai mắt lại rồi say sưa liếm từng thớ thịt cơ gân xấu xí trên thân dương vật, rồi liếm xuống hai túi bìu nặng trĩu và sau cùng là đám lông mu rậm rạp. Anh liếm cực kỳ chuyên chú và say mê, như thể đang hoàn thành một công cuộc thiêng liêng và đầy ắp gian khổ.

Quy đầu được ngậm trong miệng, khoang miệng ấm nóng chặt chẽ hút lấy khiến Quý Chính Tắc cương cứng cả người. Phương Yểu An mút rất ra sức, hai má anh hóp lại, nước miếng tràn ra khóe miệng đã bị mở to đến cực hạn.

Quý Chính Tắc không thể diễn tả được sự sung sướng tuyệt vời đến kinh hoàng lúc này, hắn ấn đầu Phương Yểu An xuống rồi nhiều lần đỉnh vào cổ họng nhỏ bé của anh. Mặt Phương Yểu An bị ép chứa thứ thô to đó đến biến dạng, bị đỉnh vài cái đến buồn nôn khiến cổ họng co rút rất nhanh. Quý Chính Tắc bị bao lấy và siết chặt khiến trước mắt hoa cả lên, thậm chí còn chưa kịp rút ra đã bắn, một nửa bắn vào trong miệng Phương Yểu An, nửa còn lại thì bắn hết lên mặt anh.

Quý Chính Tắc xin thề là cả đời này hắn cũng chưa bao giờ bắn nhanh như vậy cả, còn may là Phương Yểu An say, chứ không thì hắn cũng chẳng biết vứt mặt đi đâu được nữa.

Tinh dịch trắng đục bắn tung tóe lên mặt Phương Yểu An, anh ngã quỳ xuống đất, ngẩng đầu há miệng thở hổn hển, ngay cả mắt kính cũng bị dính rất nhiều. Tinh dịch nhỏ xuống dọc theo khuôn mặt anh, cảnh tượng dâm mỹ ấy khiến xương cốt cũng mềm dại cả đi.

Phương Yểu An ngậm một miệng tinh dịch rồi nuốt ực cái xuống, nuốt xong mặt bỗng nhăn tít lại rồi thè lưỡi ra như con nít uống phải thuốc, “Đắng.”

Nói xong liền tự mình dứng dậy, dường như đã quên chuyện vừa xảy ra, giơ tay áo lên qua loa lau mặt mấy cái rồi cởi khóa quần đứng trước bồn cầu tự nhiên đi tiểu.

Quý Chính Tắc còn chưa mềm hẳn, rất nhanh đã cứng lại. Hắn âm thầm mò vào trong quần áo Phương Yểu An rồi dán sát người vào, cúi đầu lưu luyến hôn liếm cần cổ cùng tai anh. Côn thịt cương to dữ tợn chọc vào mông, Phương Yểu An bị làm phiền làm lệch cả đường nước tiểu, anh hơi bực nghiêng đầu qua nói, “Đừng chọc anh nữa, tè lệch rồi đây này!”

Quý Chính Tắc tụt quần anh xuống đầu gối làm lộ ra hai chân trần trắng nõn, côn thịt cường tráng của hắn lại lăm le chen vào giữa khe mông anh. Hắn vừa hít hà hưởng thụ vừa vươn tay đỡ lấy thằng nhỏ cho anh, “Hừm, đỡ chuẩn cho anh rồi này, tè tiếp đi.”

Phương Yểu An cuối cùng cũng đứt quãng tiểu xong, côn thịt cứng nóng như lửa phía sau cứ không ngừng mài qua lại khiến người anh mềm nhũn. Quý Chính Tắc trói anh trong vòng tay mình, vươn lưỡi khuấy đảo nơi màng nhĩ, tiếng nước nhớp nháp ám muội khiến Phương Yểu An khó mà chịu nổi, “Không, đừng mà, anh không thích thế, ưm.”

Quý Chính Tắc túm tay anh bắt nó nắm lấy thằng em bự chảng dưới háng mình, rồi không ngừng liếm qua lại vành tai anh, thở hổn hển nặng nề hỏi, “Không thích gì cơ? Nó ư?”

Phương Yểu An lắc đầu, ánh mắt ẩm ướt, “Không phải nó đâu… Anh thích nó lắm, nó thật dài, đâm anh sướng… *nấc cục* sướng lắm.”

Quý Chính Tắc rõ ràng là sửng sốt, hắn vẫn luôn nghĩ xem thứ gì có thể cạy được cái miệng khẩu thị tâm phi này, không ngờ tới lại là rượu, “Còn gì nữa không? Còn thích gì nữa nào?”

Phương Yểu An cười ngốc, bị rượu giật dây cho nói thẳng tuột hết luôn, “Thích em liếm anh… liếm ở phía sau…”

“Không phải anh chê bẩn, ghét nhất em liếm anh sao?”

Phương Yểu An vội vàng chối, “Thích thích lắm, liếm thật sâu, đầu lưỡi thật nóng, anh thật sợ.”

“Sợ gì cơ?”

“Sợ em liếm chết anh.”

Quý Chính Tắc siết chặt người lại, cơ bắp căng phồng run rẩy. Hắn phát điên mất, bị người đàn ông dâm đãng mà không tự biết này ép phát điên mất.

Phương Yểu An quỳ trên giường, cặp mông cao vểnh chổng lên lộ ra cái miệng nhỏ nhắn xinh đẹp đỏ rực giữa hai kẽ mông. Quý Chính Tắc vươn liếm từ túi bìu của anh lên trên, đầu lưỡi nóng bỏng trơn nhẵn ve vuốt nơi nếp nhăn hồng hào, eo Phương Yểu An tức thì nhũn phải biết. Anh co rụt vai lại giật nảy mình, “Ưm… nóng quá…”

Quý Chính Tắc liếm qua liếm lại khiến khe mông anh trở nên nóng ẩm, trong phòng vang lên tiếng nước dâm mỹ, lỗ nhỏ được liếm láp đầy đủ yêu kiều mở ra. Đầu lưỡi uốn lượn rồi luồn vào trong lỗ, da thịt non mịn bên trong cũng được đầu lưỡi linh hoạt nóng bỏng yêu thương. Phương Yểu An bị mút đến choáng váng, toàn thân nóng bừng hệt như một con mèo đang trong kỳ động xuân, “Aaa, sướng quá, ưm… sâu hơn nữa…”

Đến khi dương vật bị nắm lấy của anh bắn tinh xong thì người anh cũng xụi lơ được Quý Chính Tắc ôm vào trong ngực, từng trận mưa hôn nóng bỏng rơi đầy xuống má anh. Anh nghe thấy Quý Chính Tắc thở hổn hển hỏi, “Còn thích gì nữa?” Lòng bàn tay nóng bỏng của cậu thiếu niên lần mò vào quần áo anh rồi nhẹ véo lấy đầu vú mà mân mê, “Thích em bú ti anh sao?”

Phương Yểu An cười ngất ngây, cò kè mặc cả như làm nũng, “Thích, nhưng em không được bú đau anh nha.”

Anh vén áo lên, hai viên thịt nhỏ xinh bị Quý Chính Tắc mân mê vươn thẳng đứng, lúc này bị hơi thở nóng rực phả vào lại càng thêm sưng phồng. Quý Chính Tắc đưa lưỡi đảo quanh đầu ti nhọn rồi mút toàn bộ vào miệng, Phương Yểu An ưỡn thẳng ngực ra, dâm đãng hệt con mèo đang mời gọi bạn tình, “Ha, tê quá, nóng…”

Quý Chính Tắc dùng răng khẽ nhay khiến đầu vú trở nên đỏ bừng vì ứ máu, hắn ngậm núm vú vào kéo rồi lại nhả ra mấy lần. Phương Yểu An ôm lấy đầu hắn sướng đến phê cả người, cả khuôn mặt cũng nhuộm lên một tầng đỏ ửng.

Quý Chính Tắc liếm dọc theo cổ anh, “Ai cũng có thể liếm anh như vậy sao?”

Phương Yểu An cau mày nhìn hắn, như kiểu câu hỏi của hắn thật là ngu quá đi, “Dĩ nhiên là không rồi.”

“Vậy ai có thể nhở?”

“Em đó.”

Quý Chính Tắc nhìn sâu vào mắt anh, “Em là ai?”

Phương Yểu An cười rộ lên lộ ra hai hàm răng nhỏ nhắn trắng sáng, có chút gian xảo thốt lên, “Chính em là ai mà cũng không biết hở? Em là Quý Chính Tắc đó.”

Vừa dứt lời, Phương Yểu An đã bị Quý Chính Tắc đẩy mạnh ngã ra giường, sức mạnh thô bạo và hơi thở nóng bỏng dồn dập phả đến khiến anh phát run, quy đầu thô to dày thịt đang đặt ngay nơi cửa động và thỉnh thoảng khẽ đâm vào bên trong. Đột nhiên hắn mạnh mẽ cắm thẳng vào, đâm lút cán đến tận cùng, hung hãn đến mức thiếu điều nhét cả hai túi bìu vào trong, Phương Yểu An ưỡn thẳng toàn bộ eo lưng, “Aaa!”

Mỗi một cú thúc vào của Quý Chính Tắc đều vừa sâu vừa cực mạnh, Phương Yểu An ngay cả thở thôi cũng không có thời gian, gần như bị đâm xuyên người, anh túm chặt lấy ga trải giường không ngừng run rẩy. Quý Chính Tắc thấy anh bị kích động mạnh đến mồ hôi ướt đẫm và cả người đỏ ửng bất thường thì muốn đợi anh hoãn lại chút rồi mới tiếp tục cử động. Kết quả Phương Yểu An lại kẹp chặt lấy eo hắn rồi khẽ khàng cạ gót chân lên lưng hắn, vừa mềm mại yêu kiều lại vừa dâm, “Ngứa quá, em đỉnh anh đi, Quý Chính Tắc, em đỉnh vào anh đi… Aaa!”

Phương Yểu An bị đụ đến cả người đỏ rực, vừa nóng lại vừa mềm như muốn nung chảy chính mình, “Ưm… sâu quá, mạnh quá… aaa… chọc chết anh rồi, đừng đừng mà…aaa… Quý Chính Tắc!”

Phương Yểu An chưa từng la hét rên rỉ buông thả như vậy, anh gọi tên Quý Chính Tắc không ngừng nghỉ, gọi đến cuối cùng cũng chỉ còn sót lại vài tiếng rên rỉ yếu ớt xen kẽ với tiếng va chạm cơ thể kịch liệt. Anh mất phương hướng trong cuộc yêu điên cuồng này, được bao phủ bên trong ánh sáng của sức mạnh vô tận, bị thúc đến loạn xạ rối tinh rối mù và chỉ biết víu lấy cơ thể Quý Chính Tắc mà khóc nức nở không thôi.

Sáng hôm sau dậy cổ họng đã khàn tịt, hôm qua anh say thì đau đầu vô cùng, nhưng hậu quả từ màn chơi ngu thì lại không hề bay sạch sành sanh theo mùi rượu.

 “Tại sao vợ cũ lại ly hôn với anh?” Quý Chính Tắc biết rõ còn giả đò hỏi, “Anh nhìn lại mình đi, có chỗ nào là bị lãnh cảm? Hửm?”

Anh xấu hổ không thốt lên lời.

“Tại sao hai người lại kết hôn?”

Phương Yểu An không muốn nói.

“Nói em biết đi mà.” Quý Chính Tắc nũng nịu, nhưng bàn tay xấu xa lại mò vào trong quần rồi bóp lấy thằng nhỏ đáng thương của anh, “Có nói không hử?”

Sắc mặt Phương Yểu An biến đổi tận mấy lần, “Lúc bọn anh còn học đại học, cô ấy… vẫn luôn theo đuổi anh, nhưng anh không đồng ý. Sau đó vào hôm tốt nghiệp đi liên hoan anh đã bị bạn học chuốc rượu, anh học hóa nên anh không bao giờ tin vào việc say rượu loạn tính, anh biết chắc chắn rượu đã bị bỏ thuốc.” Anh im lặng một lúc, “Cô ấy có thai, vì vậy bọn anh kết hôn.”

Quý Chính Tắc sửng sốt, chiêu trò của hắn thế nhưng lại có kẻ cũng dùng, “Đứa nhỏ thì sao?”

“Mới được ba tháng cô ấy đã bị sảy thai.” Dù bây giờ khi kể lại có thờ ơ thế nào thì năm đó Phương Yểu An cũng quả thực rất buồn. Anh đã từng mong đợi rất nhiều về sinh mạng nhỏ chưa thành hình này, anh hy vọng đó sẽ là một cô bé, dù tính tình trầm lặng hay hoạt bát đều được, cũng không nhất thiết phải xinh đẹp, thậm chí ngay cả tên anh cũng đã nghĩ xong rồi. Anh thậm chí còn quyết định buộc mình phải từ từ yêu Diệp Mi, mặc dù nguyên nhân của cuộc hôn nhân này không mấy vinh quang, nhưng trong bất kỳ gia đình hạnh phúc nào thì việc người cha yêu người mẹ cũng đều là lẽ đương nhiên. Anh muốn dành cho con yêu của mình một gia đình trọn vẹn, hoàn thuận, tươi sáng  và bình yên nhất.

Quý Chính Tắc nhìn vẻ cô đơn trên mặt anh, “Em xin lỗi.”

Phương Yểu An không nói gì.

Quý Chính Tắc nhận ra chính hắn đã khiến cho bầu không khí trở nên nặng nề, hắn im lặng hồi lâu rồi cố ý cà lơ phất phơ hỏi anh, “Hồi đó anh trông như nào mà khiến con nhà người ta bỏ thuốc cho anh vào tròng thế?”

“Không ra dạng gì.”

“Để em xem chút nào.”

“Không được.”

“Trong album của anh có không? Để em đi lấy.” Quý Chính Tắc đứng dậy đến phòng ngủ chính mò album.

“Đứng lại, Quý Chính Tắc!”

Quý Chính Tắc không chịu dừng bước.

Cuối cùng anh cũng thỏa hiệp, “Trong di động anh có.”

Bấy giờ Quý Chính Tắc mới dừng rồi đi về phía anh với nụ cười thành công trên môi.

Đó là một bức ảnh chụp nhóm ở kí túc xá đại học. Trước cổng trường màu xanh rực rỡ nắng hè là ba quả dưa chuột đen trùi trũi đứng chụm lại với một Phương Yểu An môi đỏ răng trắng. Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng làm lộ ra một đoạn cổ thon dài trắng trẻo, sạch sẽ tươi đẹp khiến lòng người run rẩy. Năm đó độ phân giải của máy ảnh vẫn còn khá thấp nên khó chụp đẹp được. Phương Yểu An thuở ấy vẫn còn hơi nhút nhát, anh nhìn vào máy ảnh mỉm cười trông có vẻ cẩn trọng và ngượng ngùng, con ngươi đen láy lanh lợi và sự tinh khiết non trẻ khi ấy dường như có thể trào ra khỏi tấm ảnh.

Quý Chính Tắc chỉ hơi nhướn mày quét mắt nhìn anh, rồi sau đó là một khoảng lặng dài. Phương Yểu An sốt ruột muốn lấy lại điện thoại, bất chợt nghe thấy hắn nói, “Còn may mà khi đó anh không gặp em đấy, bằng không em sẽ cưỡng hiếp anh ngay từ cái nhìn đầu tiên luôn.”

“Em nói linh tinh gì đó?!” Anh vừa sợ chết khiếp vừa tức giận.

Quý Chính Tắc siết cổ tay anh, “Sao anh lại đẹp như vậy hả? Bây giờ đẹp, trước kia đẹp, ban ngày đẹp buổi tối cũng đẹp. Khóc đẹp cười đẹp, làm gì cũng đẹp hết. Anh nói xem sao anh lại đẹp như vậy hả?”

Anh hất tay Quý Chính Tắc ra, đứng dậy định bỏ đi, lại bị hắn kéo xuống rồi đè ở dưới thân.

Cơn mưa hôn cuồng nhiệt ùn ùn trút xuống mặt, Quý Chính Tắc tháo kính anh ra rồi lưu luyến hôn lên khóe mắt, đồng thời nhanh tay thủ tiêu cúc áo sơ mi của anh, sau đó lần lượt rải nụ hôn khắp khuôn ngực anh, “Nhưng mà trên giường là đẹp nhất.”