Trần Mặc ngồi giữa căn phòng tối đen, ánh sáng duy nhất chính là từ chiếc máy tính trước mặt cậu, hai mắt chuyên chú nhìn màn hình. Bây giờ là 12 giờ 20, bình thường lúc này cậu đã ngủ rồi. Trần Mặc làm công nhân trong một công ty sản xuất mì gói, vì là công ty hợp tác với Nhật nên giờ giấc rất nghiêm ngặt, thế nên cậu luôn phải ngủ sớm để có thể đi làm đúng giờ. Chính là, hôm nay đặc biệt. Hàng tháng Trần Mặc sẽ luôn dành ngày cuối cùng để thức đêm, bất chấp thiếu ngủ, vì hôm đó là ngày tác giả ra chương mới.
Đồng hồ dần chuyển tới phút 45, màn hình máy tính đột nhiên nháy lên, các thông báo liên tục cập nhật vang lên tiếng tít tít liên hồi, Trần Mặc ánh mắt sáng rực, hai tay nhanh chóng kéo chuột nhấp vào thông báo. Tình hình là Trần Mặc đang theo dõi một bộ truyện đang hot trên mạng, thể loại tận thế trọng sinh. Tác giả bộ này tên La Viễn, chuyên viết về thể loại mạt thế. Trần Mặc biết tới La Viễn qua một người bạn trên face cùng sở thích đọc mạt thế với cậu giới thiệu, vừa đọc xong chương thứ nhất cậu liền thành fan của La Viễn luôn. Chính là, tên tác giả này có hơi dở chứng, lâu lâu hứng lên là quăng luôn một lần 30 chương, có lúc thì lặn tới 5 tháng mới ngóc đầu lên quăng 1 chương. Dở chứng vậy cũng thôi đi, vì truyện, Trần Mặc nhịn. Vậy mà còn chưa xong, đang viết bộ này giữa chừng tự nhiên lại viết một bộ khác, bỏ bộ này bơ vơ suốt một năm liền. Thà rằng bộ đó hay cũng không nói gì, thế nhưng nguyên bộ lại là một nồi cẩu huyết khiến cậu không sao thích nổi. Các độc giả đã đấu tranh rất nhiều mới khiến La Viễn thỏa hiệp, viết 10 chương “Mạt Thế” (tên bộ truyện cẩu huyết) sẽ viết một chương “Trả Thù” (bộ Trần Mặc đang theo dõi), vì cũng sắp hoàn rồi nên Trần Mặc tiếp tục nhịn.
Thông báo được mở ra, chào đón Trần Mặc không phải trang truyện mong ước mà là nguyên một hàng chữ đỏ chót trên màn hình “Tác giả quyết định bỏ bộ Trả Thù, bế quan để viết bộ Mạt Thế xong sẽ xuất hiện lại, yêu cầu mọi người không cần thuyết phục gì đó, tác giả sẽ không biết đâu, vậy thôi, hẹn gặp lại” cùng bên dưới comment tựa như bão táp kéo đến của các độc giả của bộ này. Bình thường Trần Mặc sẽ không làm gì mà chỉ ngồi yên nhẫn nhịn vì không muốn vào danh sách đen của tác giả, nhưng là lần này quá sức chịu đựng của cậu rồi, La Viễn thế nhưng chơi luôn trò bế quan, Trần Mặc rốt cuộc bạo phát, vung tay đánh comment, dùng tất cả vốn luyến từ ngữ của mình ra mắng.
Nhìn comment của mình xuất hiện bên dưới khung bình luận, Trần Mặc thở dài thoải mái, cậu chính là muốn mắng tác giả như vậy lâu rồi, nếu không phải sợ không có chương mới đọc, cậu mới không nhịn lâu như vậy. Đột nhiên màn hình máy tính đang sáng bỗng biến đen, Trần Mặc vẻ mặt nghi hoặc nhấn nhấn nút nguồn. Sao vậy? Tự nhiên tắt nguồn, mình vừa xạc vừa xài hẳn là… đang tự hỏi bỗng nhiên một bóng đen từ trong màn hình chui ra, hình dạng tựa như bàn tay túm lấy Trần Mặc kéo vào màn hình, sự việc xảy ra nhanh đến độ cậu chưa kịp kêu lên đã bị kéo chui vào màn hình.
Máy tính sáng trở lại như chưa từng có chuyện gì xảy ra, chỉ có điều commen trên máy tính của Trần Mặc đã biến mất.