[Trấn Hồn - Nguy Lan] Chân Tâm

Chương 11: Bóp mông




Quà mừng Trung Thu sớm nhá!!!

Yêu các nàng~

o0o

Triệu Vân Lan vẫn còn rất suy yếu. Sau khi được cứu về thì hôn mê mất ba ngày, làm cho Trảm Hồn Sứ đại nhân vừa lo lắng sốt ruột lại vừa đau lòng tự trách. Thành ra Địa Tinh Nhân đang vui vẻ vì hắn trở về cũng đành phải dằn lòng lại, đợi Quân Chủ phu nhân tỉnh lại rồi tính tiếp.

Mà bây giờ tuy rằng Triệu Vân Lan đã tỉnh lại nhưng vẫn chưa thể xuống giường. Sau khi được bà xã yêu dấu hầu hạ ăn xong một bát cháo nóng hổi, y lại tiếp tục bị cơn buồn ngủ tập kích.

Triệu Vân Lan ngáp một cái rõ to, khóe mắt tràn ra một chút nước mắt sinh lí. Hàng mi thanh tú lấp lánh ánh nước, đôi mắt đen láy mông lung mờ mịt, có vẻ vừa gợi cảm vừa đáng yêu.

Thẩm Nguy nhìn y cười cưng chiều, muốn đứng dậy xử lí đống bát đũa, lại bị người kia nắm chặt tay kéo xuống giường.

- Bà xã, ngủ với người ta một chút đi, không có ngươi ta không ngủ được.

Triệu Vân Lan vốn là tên mặt dày lưu manh, trước kia vì để cưa được Thẩm giáo sư, y phải nói là vừa dụ dỗ vừa giả đáng thương, chiêu trò gì cũng lôi ra hết. Tuy vậy, chỉ có mấy chiêu làm nũng này là y chưa dùng bao giờ.

Không ngờ sau khi trải qua một thời gian chia xa, y lại tự thắp sáng kĩ năng đặc biệt này, lúc nào cũng hận không thể bám dính trên người hắn 24/24 giờ. Chỉ cần Thẩm Nguy rời khỏi y một chút thôi, y cũng đã làm ầm ĩ lên, khiến hắn vừa vui sướng lại vừa đau lòng.

Thế nên hắn không nỡ mà cũng không muốn làm y thất vọng, thực sự kề cận bên y mỗi ngày, yêu cầu vô lí thế nào cũng thỏa mãn hết, ngay cả việc ngày ngày ngủ khỏa thân cho y vuốt ve sàm sỡ cũng đồng ý tuốt. Tuy rằng mỗi lúc như vậy mặt hắn lại đỏ đến nỗi không dám nhìn thẳng, trên đầu bốc khói ngùn ngụt. Mà tiểu Nguy Nguy thì không cần phải nói, lúc nào cũng trong tình trạng nhất trụ kình thiên, hưng phấn khó nhịn, mà vẫn phải cắn răng chịu đựng. Thứ nhất là do Triệu Vân Lan hiện đang suy yếu, thứ hai là do Triệu cục trưởng nhớ lâu thù dai, tuy rằng không nói nhưng mà trong lòng vẫn không chịu bỏ qua chuyện hắn một mình gánh vác trách nhiệm bảo hộ tam giới, vì lời hứa năm xưa mà nhẫn tâm xóa hết kí ức của y. Mỗi lần nhớ đến chuyện này là lòng y lại đau như cắt, trái tim giống như bị xé thành vạn mảnh, hít thở không thông.

Trăm ngàn năm trước, hắn rốt cuộc phải làm thế nào, mới có thể chịu đựng được đau đớn đào thấu tim gan, vạn năm vẫn cố chấp thủ hộ một lời hứa vô vọng?

Mà Trận Chiến Thần Ma hôm ấy, y cuối cùng cũng tự mình cảm nhận được, mất đi người mình yêu, rốt cuộc là cảm giác như thế nào!

Đó đã không còn là đau đớn nữa, mà là đã chết lặng. Giống như một con rối vô hồn không còn sức sống, chỉ có thể bám víu vào hơi thở của người kia mà thoi thóp tồn tại.

- Bây giờ còn đang là ban ngày, ngươi... ngươi... đứng đắn một chút không được sao!

Triệu Vân Lan mà đã nổi sắc tâm thì Thẩm Nguy có nói hàng ngàn câu như thế cũng chả ăn thua, có khi còn vì câu nói của hắn mà càng nổi lên ý chí chiến đấu hừng hực ấy chứ.

Y lấy hai tay ôm ngực, hàng mi thanh tú khẽ run run, có vẻ vừa bất lực vừa bi thương.

- Ngươi không còn thương ta nữa rồi sao?

Thẩm Nguy nhìn ánh mắt ướt sũng như cún con của y, cảm giác giống như cả người bị lột sạch không còn chỗ trốn. Hắn vô lực thở dài, cắn răng làm một phép thuật ngăn cách không gian, giống như tráng sĩ xông trận mà chậm rì rì cởi từng cúc áo trên áo sơ mi trắng tinh của mình.

Triệu Vân Lan hớn hở vì đạt được mục đích, đôi mắt sáng quắc quan sát một màn hoạt sắc sinh hương đang diễn ra ngay trước mắt.

Thẩm giáo sư lúc mặc com lê đi giày da thì đúng là tinh anh chính hiệu, không ai có thể phủ nhận được phong thái lỗi lạc và khí chất siêu việt trên người hắn. Mà bây giờ rõ ràng là đang làm một hành động khiến hắn xấu hổ không dám gặp người, bàn tay thon dài cũng không kiềm được mà khẽ run rẩy, thế nhưng trên mặt hắn vẫn là biểu tình bình tĩnh thong dong, lạnh nhạt không chút sứt mẻ.

Triệu Vân Lan nghẹn cười đến nội thương, nhưng mà ánh mắt vẫn không khống chế được mà càng ngày càng nóng bỏng, quét trên người hắn một lượt từ đầu đến chân, lướt qua lưng trần trắng bóc như gốm sứ, cuối cùng dừng lại trên hai cánh mông tròn trịa trắng nõn.

Thẩm Nguy đương nhiên là không có đủ dũng khí để đứng đối diện với y, chỉ có thể đứng quay lưng lại, dùng một chút phép thuật che mắt để hạ xấu hổ đến mức thấp nhất, để lộ mỗi dáng người siêu đẹp khiến người ta chảy cả máu mũi.

Triệu Vân Lan cũng không thèm quan tâm chuyện này, dù sao chiếm được tiện nghi của Thẩm Nguy đến mức này y cũng đã biết đủ, nếu y mà ra tay quá mức không khéo Thẩm giáo sư da mặt mỏng sẽ chạy mất dép như lần trước thì mất nhiều hơn được.

- Bà xã, mau tới đây nào~

Thẩm giáo sư đấu tranh tư tưởng hồi lâu, cuối cùng cũng chậm rì rì nhấc chân, đi lùi...

Triệu Vân Lan trong lòng đã cười sặc sụa, nhưng ngoài mặt vẫn chẳng hiện ra mảy may. Y kiên nhẫn chờ đợi con mồi sa bẫy, đến khi đã ngắm được mục tiêu thì lặng lẽ vươn ra ma trảo.

Thẩm Nguy không kịp phòng bị đã ngã nhào xuống giường, nằm đè lên người Triệu Vân Lan. Kế đó là xúc cảm kì dị truyền tới từ phía... mông!!!

- Mềm quá??

Một bàn tay của Triệu Vân Lan đã vươn tới phía dưới từ lúc nào, hạnh phúc xoa nắn cặp mông căng mềm ngon miệng.

Triệu Vân Lan: Phê quá~

Trảm Hồn Sứ sắc mặt đen kịt, nhìn vẻ mặt dâm tà của người thương, triệt để hắc hóa! Khóe miệng hắn cong lên đầy mê hoặc.

- Dám trêu đùa ta, Lan Lan, ngươi cứ ngoan ngoãn gánh hậu quả đi nhé~

Triệu Vân Lan còn chưa kịp rên một tiếng, đã bị ai kia đè xuống...

Làm thịt!!!