Trảm Xuân

Trảm Xuân - Quyển 1 Chương 32




Những chuyện xảy ra sau đấy, Y Xuân không nhớ rõ lắm, trước mắt nàng chỉ còn lại từng mảng từng mảng lớn sương mù màu đỏ tươi, cả người cứ như bị nuốt chửng.

Trong đầu vang vọng mãi vô số tiếng hò hét, ầm ĩ đến mức khiến óc nàng nhức nhối, tựa hồ sắp nổ tung.

Nhưng cuối cùng, tất cả đã lại lặng yên.

Nàng như một mũi tên đã rời khỏi dây cung, bay vọt đi trong thoáng chốc.

Ân tam thúc ra chiêu cản lại, chẳng ngờ rằng động tác nàng nhanh vô cùng, một thân võ công của ông cũng chẳng thể nào ngăn nổi, để nàng xông đến bên bàn, một tay ôm thi thể Dương Thận vào ngực, ghì thật chặt.

Máu trên thân y thấm ướt cả nửa người Y Xuân, mặt nàng không lộ biểu cảm, nửa đỏ nửa trắng.

Nàng, đến cả một giọt nước mắt cũng không rơi.

Ân tam thúc thảng thốt, tay cầm kiếm chần chừ đôi chút, không biết nên lập tức cản nàng lại, hay cứ dứt khoát giết đi để trừ hậu hoạn.

Chỉ một thoáng do dự thế thôi, đã đủ để nàng ôm Dương Thận nhảy xuống lầu, đâm vào vô số bàn ghế, khiến bọn chưởng quỹ tiểu nhị cuống quít hãi hùng.

Thế này không ổn, để mặc nó chạy ra ngoài sẽ gây nên hỗn loạn.

Ân tam thúc bỏ cả việc chỉ trích Ninh Ninh, rút kiếm đuổi theo, đoạn lớn tiếng sai bọn tiểu nhị: “Nhanh! Đóng cổng tiểu viện đi! Chặn tất cả cửa lại! Không thể để nó chạy thoát!”

Bố cục của khách điếm này hơi lạ, một tòa đại viện được tạo thành từ vô số đình viện nhỏ.

Y Xuân một tay ôm Dương Thận, một tay cầm kiếm, chạy lung tung trong sân như ruồi mất đầu. Sau lưng có rất nhiều người đang hò hét đuổi theo, như một đàn khỉ ồn ào.

Tình huống này chợt khiến nàng nhớ đến hồi còn ở Tiêu Dao môn, nàng cũng một tay dìu y, chém giết mở đường máu đưa y ra ngoài.

Như bị huyễn hoặc, Y Xuân nhún người nhảy lên tường vây, gió lạnh thốc đến hòa cùng tuyết rơi khiến y phục nàng tung bay phấp phới, tựa hồ sau lưng có một bàn tay khe khẽ níu lấy nàng.

Nàng ngoái đầu cười, nói: “Dương Thận, đừng sợ! Ta chắc chắn sẽ đưa được chàng ra!”

Đôi mắt y vẫn nhắm chặt, hai bông hoa tuyết rơi xuống mặt y, không tan chảy. Y Xuân đưa tay sang vén lọn tóc lòa xòa của y ra sau tai, nhìn ngắm hồi lâu.

Ngọn gió vướng víu kia lại như cố tình thổi tóc mái y xuống, che cả mặt. Vì thế, nàng lại đưa tay gạt lên.

Y phải để lộ trán mới có vẻ căng tràn sức sống.

“Ta đưa chàng ra.” Nàng ghì chặt lấy y, dán mặt lên đôi má lạnh băng nọ, “Đưa chàng ra ngay lập tức!”

Nàng lao đi như bay trên tường vây, đám tiểu nhị bên dưới hò hét om sòm nhưng không nhảy lên được, người có thể trèo lên lại do dự chờ chỉ thị của Ân tam thúc, chẳng rõ phải giết hay bắt sống.

Cuối cùng lại để nàng chạy đến cửa lớn, một cước đá bay hai tên tiểu nhị canh gác, tông cửa chạy đi.

Ân tam thúc rốt cuộc không nhịn nổi nữa, quát vội: “Giết!”

Sau lưng, bóng đao ánh kiếm đồng loạt đánh úp đến, Y Xuân chống cự hoàn toàn nhờ bản năng, nhưng quá nhiều người, người và vũ khí nhiều như thế, nàng lại chỉ thừa một tay.

Thân đẫm máu, đã chẳng thể phân biệt nổi đấy là máu của nàng hay của Dương Thận.

Có lẽ hôm nay nàng phải chết ở chốn này rồi.

Cửa lớn bỗng mở ra, có người bước vào, Ân tam thúc kinh hãi thốt lên: “Thiếu gia! Sao Người về sớm vậy?”

Toàn bộ động tác công kích đều dừng lại, người Yến môn quỳ xuống hành lễ trước mặt vị công tử áo lam nọ.

Yến Vu Phi chậm rãi đến gần, mặt như quan ngọc, không lộ cảm xúc. Gã nhìn Y Xuân cả người đầy máu, ngón tay cái cầm kiếm bị thương rất nặng, hồ như thấu tận xương, có lẽ sắp cầm cự hết nổi rồi.

Gã thấp giọng: “Không phải lệnh của ta.”

Một câu nhẹ bẫng, tựa như lời giải thích.

“Thương thế của cô nặng lắm, buông người ra, ta thay cô băng bó.”

Y Xuân nhìn gã, ánh mắt như đang nhìn xác người chết trồi lên giữa bãi bùn.

Nàng huơ kiếm chém về phía gã, những người phía sau lập tức bật dậy khống chế nàng, lộp chộp thế nào lại bắt đầu ẩu đả.

Ân tam thúc bước đến, sắc mặt vô cùng khó coi, khẽ nói: “Thiếu gia… thuộc hạ phạm phải sai lầm lớn, tự nguyện lĩnh phạt. Nhưng con bé kia thì không thể nào giữ lại, giết đi thì tốt hơn!”

Yến Vu Phi hồi lâu không đáp một lời, cuối cùng lại như thở dài một tiếng, chắp tay sau lưng, xoay người: “… Được rồi. Trảm Xuân kiếm cứ tìm người đáng tin cậy về kế thừa vậy.”

Vừa dứt lời, lại nghe cửa phòng khách phía sau hé mở, chất giọng nộ khí xung thiên của Mặc Vân Khanh vang lên: “Ồn ào ầm ĩ cái gì?! Muốn giết người hay phóng hỏa thì đến chỗ khác mà làm! Bớt đến đây quấy nhiễu sự thanh nhàn của người khác đi!”

Người Y Xuân run lên, vội vã ngoái đầu nhìn về phía hắn, vạn phần không ngờ hắn sẽ xuất hiện ở đây.

Dường như Mặc Vân Khanh cũng đã thấy nàng, bỗng nhiên sửng sốt, rồi hắn thấy cả thi thể Dương Thận được nàng ôm trong lòng, nơi đáy mắt lại lộ vẻ tang thương, có điều chỉ lướt qua thoáng chốc.

“À, là cô.” Hắn lạnh nhạt buông lời, “Xem ra, Dương Thận không nghe lời nên bị giết, cô nên ngoan ngoãn một chút thì đỡ phải đi theo nó, cũng miễn cho chúng ta phải tìm người khác kế thừa Trảm Xuân kiếm.”

Y Xuân không nói gì, nàng chậm rãi nhìn xung quanh. Mặc Vân Khanh, Ân tam thúc, Yến Vu Phi, rất nhiều người thuộc Yến môn cùng bọn tiểu nhị khách điếm. Gian sảnh lệch trên lầu hai có Ninh Ninh, trong Giảm Lan sơn trang vẫn còn một vị sư phụ.

Những người nàng biết, những người không biết, Y Xuân đều nhìn qua một lượt.

Cuối cùng siết chặt kiếm, thấp giọng nói: “Đến đây, đánh tiếp. Ai chết, người ấy thua.”

Nàng chỉ nhớ lúc ấy mình đánh đến sầm trời tối đất, không ngừng khua kiếm, không ngừng tránh né, không ngừng có máu tươi bắn tung tóe.

Cuối cùng trong viện vọng lại vô số tiếng thét kinh hoàng, sau đó, nàng chẳng còn biết gì nữa.

***

Lúc Y Xuân cả người đầy máu tỉnh lại, đã thấy vầng trăng tròn vắt ngang chân trời, sáng trong ngàn dặm, to đến kinh ngạc, vươn tay ra có thể hái xuống.

Lạnh quá, nỗi rét buốt thấu xương len lỏi vào từ mỗi một miệng vết thương trên cơ thể, máu như đông lại.

Nàng thở hắt ra một hơi, khói trắng lượn vòng bay lên, lập tức tiêu tán.

Một chiếc thuyền con nho nhỏ chậm rãi dao động trên mặt hồ lấp lánh vụn băng, thân thuyền thi thoảng lại chạm vào chúng, tiếng bộp bộp quanh quẩn trong màn đêm yên tĩnh.

Y Xuân hơi phản ứng lại, nàng như đã trải qua một giấc mơ kỳ quái, giờ đây đã tỉnh lại.

Bây giờ, nàng vẫn ổn. Bây giờ, Dương Thận vẫn yên vui.

Loáng thoáng có tiếng gảy đàn, thanh thoát nhàn nhã, tựa một cơn gió thờ ơ.

Tính tính tang tang, đàn tam huyền đang cất lên tiếng hát, một chàng trai góp giọng ca vang: Ngọc vũ tịnh vô trần, bảo nguyệt viên như kính. Phong sinh thúy tụ, hoa lạc nhàn đình(1).

(1): Điện ngọc không vương bụi, trăng tròn trong như gương. Tay áo xanh như gió, hoa rơi vắng bóng đình.

Thế nên, Y Xuân cố gắng ngẩng đầu lên, thấy một chàng trai tựa vào mũi thuyền, ôm đàn tam huyền trước ngực hát vang.

Hắn vận áo choàng ngắn đỏ bạc, cổ quấn một chiếc khăn choàng lông chồn tía mềm mại, màu sắc đẹp tựa ngọc tốt. Bên chân đặt một cái tiểu án(2), trên án bày trà đương bốc khói, hơi nước mờ mịt, hương thơm lan tỏa khắp hồ.

(2): bàn dài nhỏ.

Nàng ngơ ngác nhìn hồi lâu, giọng nói từ cổ họng phát ra khàn khàn: “… Thư Tuyển.”

Thư Tuyển buông đàn tam huyền, cúi đầu nhìn sang đây, vẻ mặt kia tựa hồ có nghìn lời muốn nói, rốt cuộc rút lại thành một câu: “Nàng vẫn còn sống.”

Nàng không đáp lời, vết thương trên người đều đã được bôi thuốc, băng bó chỉnh tề, hẳn là công sức của hắn.

Muốn nói cảm ơn, nhưng bây giờ, nàng chẳng thể thốt nên lời.

Ngay sau đó, Thư Tuyển đắp một chiếc khăn lên mặt nàng, thanh âm rất khẽ: “Ngủ thêm lát nữa nhé.”

Y Xuân ngoan ngoãn nhắm mắt lại, thực sự đã thiếp đi.

Nàng mơ thấy rất nhiều người, rất nhiều chuyện, trán như bị siết lại đến phát đau.

Cuối cùng, tất cả đều hóa thành một cảnh nền mơ hồ, sâu trong ánh sáng trắng nứt ra từng mảng từng mảng màu hồng, đấy là rừng đào Hậu Sơn ở Giảm Lan sơn trang, vừa vào độ nở hoa, vừa gặp cảnh mưa rơi đẹp đẽ, cậu thiếu niên trong rừng xuất hiện cũng vừa đúng lúc.

Y phát cáu: Tên đệ là Dương Thận, Dương Thận đấy! Gọi tên người ta thành ra thế, vui lắm phải không?

Y thỉnh thoảng thẹn thùng: Hôm nay, sư tỷ ăn vận như này…thế mà đẹp hơn rất nhiều.

Y cũng nhiệt tình tựa lửa: Ta sẽ chẳng làm gì cả. Y Xuân, việc nàng vẫn sống ý nghĩa hơn tất cả mọi thứ.

Cuối cùng, cùng nhau đến miếu Hoa Thần xin xăm, y vẫn luôn nguyện cầu quẻ thượng thượng nhỉ? Đúng thế, là quẻ thượng thượng, chính miệng y đã báo nàng biết mà.

Nhưng lời của nàng lại chẳng thể nào truyền đạt lại cho y, sau này, không thể nào nữa.

Người cứu nàng vẫn đang gảy đàn tam huyền, thờ ơ hát: Ngọc vũ tịnh vô trần, bảo nguyệt viên như kính. Phong sinh thúy tụ, hoa lạc nhàn đình.

Cả vùng tuyết đêm mênh mông nằm gọn giữa một lớp sương trắng, được tiếng ca của hắn phủ lên, tĩnh mịch, nhàn nhã, lãng đãng.

Y Xuân đắp khăn, giọng nói mơ hồ: “Thư Tuyển, sao huynh lại cứu ta?”

Hắn uể oải “Ừm” một tiếng, dừng gảy đàn, nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng lãnh đạm nói: “Có lẽ… vì ta hơi thích nàng.”

Câu trả lời của nàng thình lình bật ra rất nhanh: “Nhưng ta không thích huynh.”

Thư Tuyển qua đấy giở khăn lên, vẻ mặt cười như không cười, như cáu như không: “Nàng từ chối rất thẳng đấy.”

Dứt lời, hắn cứ ngồi cạnh nàng, đưa tay vỗ nhẹ lên mặt nàng, mắt nhìn đất tuyết trắng xóa xa xa, nói: “Ta sẽ khiến nàng thích mình, chắc chắn.”

Nhưng Y Xuân không muốn nghe những lời này, nàng vùng vẫy ngồi dậy, thấy ngay Dương Thận đang nằm giữa khoang thuyền.

Y đã được người khác rửa ráy, vết thương sâu hoắm trên vai được băng bó lưu loát gọn gàng, thân thể cũng được thay một bộ y phục mới, tóc trơn mềm được buộc cả lên, để lộ trán.

Y chỉ như đang ngủ thôi, đẩy một cái sẽ tỉnh lại, tức giận mắng nàng quấy nhiễu giấc mộng của người khác.

Y Xuân bổ nhào sang ôm chặt, dán mặt vào đôi má y như có rất nhiều lời muốn nói, song lại không thốt nên lời.

Rất lâu rất lâu sau đó, nàng cuối cùng đã ngước đầu lên, ánh mắt kinh ngạc nhìn mặt hồ xa xăm đen kịt.

Thư Tuyển thấp giọng: “Ta không phải vì y đi rồi mới nhân cơ hội chen chân vào.”

Giọng Y Xuân nhẹ bẫng: “… Ừm, ta biết mà.”

Hắn nói tiếp: “Tìm một nơi có phong thủy tốt, chôn cất y đàng hoàng.”

Nàng bất ngờ xoay đầu sang, trên mặt vết thương loang lổ chỗ hồng chỗ trắng, nhưng vẫn không rơi giọt nước mắt nào.

Thư Tuyển không khỏi lặng người.

“Phải chôn chàng?” Nàng buông câu hỏi ngây ngô.

Thư Tuyển đáp: “Ấy là việc tốt nhất có thể làm vì y, đắp một mái nhà ấm áp.”

Y Xuân gật đầu, vùi người trên thi thể Dương Thận, từ từ thiếp đi.

Thư Tuyển cho rằng nàng nhất định sẽ khóc trời long đất lở một trận, thậm chí khóc đến ngất xỉu, sau đó nghiến răng nghiến lợi không màng quan tâm đến thương thế mà rút kiếm ầm ĩ đòi báo thù.

Nhưng, nàng lại chẳng làm gì cả.

Nơi đây là một ngọn đồi nhỏ đầy nắng ở vùng ngoại ô Tô Châu, hắn thuê một căn nhà cho Y Xuân dưỡng thương. Dương Thận được chôn ở triền đồi có phong cảnh đẹp nhất, vừa mở cửa sổ đã có thể nhìn thấy ngôi mộ sạch sẽ tinh tươm, mỗi ngày, tiểu Nam Qua đều lau chùi kỹ lưỡng bằng nước sạch. Tiết trời đông khó mà tìm thấy loài hoa thờ viếng, Thư Tuyển bèn khắc băng thành vài đóa hoa đặt trước mộ.

Những việc gần đây mà Y Xuân thường làm, chẳng có gì ngoài chuyện mở cửa sổ lặng lẽ ngắm ngôi mộ nho nhỏ kia.

Chả ai hiểu nàng đang nghĩ gì, đến cả người nức tiếng thông minh khôn khéo như Thư Tuyển cũng không nắm bắt nổi. Tiểu Nam Qua rất thích bắn tiếng giật gân, đã mấy lần kéo hắn lại trộm nói: “Chủ tử phải trông nom Cát cô nương kỹ vào, triệu chứng này có vẻ giống với thất tình, lỡ mà nghĩ không thông, e rằng tỷ ấy sẽ cầm đao cắt cổ đấy.”

Thế là, tất cả những vật sắc bén có trong phòng Y Xuân đều biến mất sau một đêm, ngay cả dao tỉa lông mày cũng chẳng thấy bóng dáng đâu.

Tiểu Nam Qua lại bảo: “Chỉ sợ tỷ ấy xé đệm thắt cổ thôi!”

Thế là, xà nhà trong phòng đã được dỡ bỏ sau một đêm, chiếc giường xinh đẹp cỡ lớn có thể treo màn đã được đổi thành giường nhỏ chẳng có gì ngoài một tấm đệm trải.

Tiểu Nam Qua còn nói: “Tuyệt đối đừng để tỷ ấy cắn lưỡi!”

Thư Tuyển cuối cùng không nhịn nổi nữa, một đấm khiến đầu tiểu Nam Qua u lên, nhưng lòng rốt cuộc vẫn không an tâm nổi, hắn bèn đến trước cửa phòng Y Xuân, đưa tay gõ.

Cửa nhanh chóng bật mở, thương thế trên người Y Xuân đã lành gần hết, thấy Thư Tuyển thì nàng mỉm cười, đưa cho hắn một bộ quần áo đã được rửa sạch nhưng nhăn nhúm.

“Thư Tuyển, tiểu Nam Qua biết vá xiêm y chứ? Có thể khâu giùm ta bộ này không?”

Thư Tuyển lặng im trải bộ la quần nọ ra, đúng là bộ mà Y Xuân mặc hôm hắn cứu được nàng. Trên mặt áo thủng mấy chục lỗ, dù có khâu tốt cũng không thể mặc được.

Hắn xếp gọn đồ lại, gật đầu nói: “Được, ta bảo nó khâu giúp nàng.”

Đi đến cửa, chợt nghe giọng chân thành của nàng vọng đến từ phía sau: “Cảm ơn huynh, Thư Tuyển, thực sự cảm ơn huynh.”

Hắn xoay đầu, cười hờ hững: “Cảm ơn gì chứ, ta thích thế mà.”

Y Xuân chỉ ngôi mộ của Dương Thận ngoài cửa sổ mình, dịu dàng đáp: “Ta cũng thay mặt Dương Thận cảm ơn huynh.”

Thư Tuyển nhìn nàng, vẫn cười thờ ơ: “Việc ấy, cũng là do ta thích làm.”

Y Xuân chớp chớp mắt, hai má teo tóp lộ một lúm đồng tiền, vừa dịu dàng lại vừa tang thương.

Thư Tuyển lại nghĩ: Cái dáng vẻ chuẩn nam lúc trước biến đâu mất rồi? Cười thế này, thật sự xinh đẹp hơn trước nhiều lắm.

Ngày Y Xuân rời đi, không nói một lời, chỉ để lại hà bao của mình trên bàn, bên trong chỉ có vài đồng vặt vãnh, chừng khoảng hơn ba lượng bạc.

Thư Tuyển nhìn căn phòng trống rỗng, lại nhìn cái hà bao cũ nát trong tay mình, lòng chẳng biết dâng lên nỗi niềm gì.

Tiểu Nam Qua nói: “Chủ tử, tỷ ấy để lại tiền cho Người, nghĩa là tỷ ấy không muốn chịu không ơn Người. Người xong rồi, sống chết là đại sự mà còn thế này, Người cứ xác định cuộc đời mình sẽ bị tỷ ấy ruồng rẫy đi.”

Thư Tuyển chẳng còn hơi sức đâu mà nổi giận, vẻ mặt kỳ lạ cầm lấy hà bao, lẩm bẩm: “Chỉ ba lượng bạc thôi mà muốn mua ân tình của Thư Tuyển ta ư? Có hơi rẻ rồi nhỉ…”

Tiểu Nam Qua nhanh chóng thuận nước đẩy thuyền: “Đúng đấy ạ! Con người quan trọng nhất là thể diện, chúng ta không thể để tỷ ấy xem thường được! Chủ tử, đem bạc trả cho tỷ ấy đi ạ?”

Thư Tuyển nhét hà bao vào ngực áo, chắp tay sau lưng đi thẳng.

Tuyết đã sắp tan, lộ ra mặt đất loang lổ màu nâu đen.

Hắn khẽ khàng, như đang nói với chính mình: “Đúng, phải gặp nàng, không thể để nàng rời đi như vậy. Nợ Thư Tuyển cái gì thì nhất định phải trả.”