Trầm Vụn Hương Phai

Chương 70: Tình triền




Những ngọn hoa đăngchầm chậm rời bờ, bị sóng nước từng chút một đánh ra xa. Cả sông phủkhắp ánh đèn, mảng tỏ mảng khuất, hoa lệ vô cùng.

Nhan Đàm thựcra rất muốn biết hai người cách bọn họ một bức tường kia rốt cuộc đangnói chuyện gì, thế nhưng so với bộ dạng của hoạn quan sốt ruột đi vòngquanh trong phòng, vừa đi vừa tự nói chuyện một mình “Phải làm sao đây?Cô nam quả nữ ở cùng một phòng, về lễ không hợp khoan hãy nhắc đến, vạnnhất, vạn nhất tên kia có ý đồ xằng bậy, thế, thế thì…”, nàng kì thực là quá có phong độ.

Nàng chậm rãi hớp một ngụm trà: “Công công, ông cứ yên tâm đi, công tử nhà ta trước giờ không có sở thích nài hoa ép liễu.”

“Ngươi thì biết cái gì? Các ngươi vừa nãy lại ở trong phòng làm ra chuyện tốt gì rồi?”

“Nếu như bọn ta mới nãy thực sự đã làm ra chuyện tốt gì, thế thì công tử nhà ta lại càng không có tinh thần thể lực nài hoa ép liễu nữa…”

“Ngươi ngươi ngươi… ngươi cái…”

Mắt thấy hoạn quan nọ lại sắp sửa hét lên “Người đâu lập tức trói lấy lôira ngoài”, Đường Châu bèn chìa tay kéo nàng dậy: “Xem ra bọn họ còn cónhiều chuyện cần nói, chi bằng chúng ta ra ngoài đi dạo một lát?”

Nhan Đàm để mặc cho hắn lôi đi, một lúc sau mới cất giọng khe khẽ: “Liễu công tử chắc sẽ không trở về nữa đâu nhỉ?”

Đường Châu thoáng ngẩn người, đoạn mỉm cười đáp: “Ngươi chẳng phải nói Tử hưĐế quân của Cửu Trùng Thiên lợi hại lắm sao, huynh ấy sẽ trở về thôi.”

“Kế Đô Tinh quân nhất định cũng là dùng cách này lẻn vào Minh Cung, nhưngkhi ta cầm ngọc bội của y trên tay, có thể cảm nhận được y đã hồn phiphách tán, tiên nguyên tan nát, vĩnh viễn không được siêu sinh.”

Đường Châu dừng bước, vươn tay ấn lên vai nàng, thấp giọng bảo: “Ta khôngbiết Kế Đô Tinh quân là người thế nào, nhưng cái Liễu huynh theo đuổi là một thứ rất thuần khiết, huynh ấy từ đầu muốn vào Minh Cung không phảivì muốn quân lâm lục giới, mà là vì những bí mật, những thuật pháp sớmđã thất truyền bên trong.”

Nhan Đàm gật gật đầu.

Bẵng đi một lúc, Đường Châu khẽ lên tiếng hỏi: “Ngươi quan tâm Liễu huynh như vậy, là vì thích huynh ấy sao?”

Nhan Đàm nghĩ cũng không cần nghĩ đáp: “Đời nào lại như vậy, ta tôn kínhLiễu công tử cũng như tôn kính sư tôn mình vậy, Liễu công tử so với sưphụ ta còn thân thiết hơn nữa. Càng huống hồ chi tuy trước đây chưa từng tiếp xúc, nhưng ta sớm đã nghe bảo Tử hư Đế quân là vị tiên quân khôngđộng phàm tình, ta còn lâu mới tự mình chuốc khổ vào thân.”

Haingười đi xuống cầu thang khách điếm, bắt gặp tiểu nhị đang đi ngượcchiều. Tiểu nhị kia nhìn họ cười bảo: “Hai vị ra ngoài đó ư? Hôm nay làlễ Phật Đản, không có giờ giới nghiêm. Muộn chút còn có pháo hoa, thảđèn, hội miếu, hai vị chi bằng đi khắp nơi vui chơi cho thỏa thích?”

Nhan Đàm lông tơ dựng ngược: “Lễ Phật Đản…?”

Xem ra hôm nay quả nhiên không hợp xuất hành, việc gì cũng không thuận lợi.

Đường Châu lại có hứng thú: “Lễ Phật Đản cũng không sao, dù gì ngươi cũng xem như có chút tu vi, cũng chẳng bị làm sao được.”

Nhan Đàm vẫn là không tẹo hứng thú, những lúc thế này quả nhiên lộ rõ cáchbiệt tuổi tác giữa hai người họ. Nàng nếu như cùng Đường Châu tay nắmtay dạo chơi hội miếu, vậy còn không phải thành bà cố nội dắt cháu traira ngoài chơi? Cho dù đổi lại là Dư Mặc đi nữa, đại khái cũng có vai vếcô cháu.

Nàng nói ra ý nghĩ này cho Đường Châu nghe, kết quảĐường thiên sư mặt lạnh như tiền rút ra một lá bùa: “Đây là cấm chế babước, xem ra ngươi đang rất muốn dùng.”

Nhan Đàm lập tức thấy gió rẽ thuyền, miệng thành khẩn đáp: “Đâu có đâu có, thực ra muội thích bám theo sư huynh một bước không rời hơn, ba bước không khỏi có phần khôngđược thân thiết cho lắm.”

Thế là Đường Châu hài lòng cất lá bùa lại vào người.

Một tiếng động đinh tai vang lên, giữa màn đêm mịt mùng đột nhiên bung nởmấy đóa pháo hoa, kéo lê thành những vệt đuôi sáng rực dài ngoằng, khiến cho sắc đêm mông lung thình lình bừng sáng như giữa ban ngày. Liền ngay sau đó là từng cụm lớn hoa pháo nở rộ giữa vòm trời đêm, tiếng nổ baotrùm lên tiếng cười nói vui tươi bên dưới.

Nhan Đàm đứng dưới tán cây ngẩng đầu ngắm hết một lúc, xoay đầu sang thì phát hiện Đường Châuđã biến mất dạng. Nàng dòm đông ngó tây một hồi, từ xa thấy hắn đangđứng dưới trời pháo hoa sặc sỡ, tay giữ một ngọn hoa đăng, ngồi xổm bêncạnh là một cậu nhóc đang run lẩy bẩy dùng que lửa châm ngòi pháo, cóđiều tay run dữ quá nên mãi cũng chưa châm được.

Đường Châu cúingười, chìa tay đến gần tay cậu nhóc kia, đẩy chiếc que lửa lại sát ngòi pháo, đốm sáng le lói ngoe nguẩy uốn lượn như một con rắn giữa màn đêm. Hắn dùng một tay bế cậu bé nọ lùi ra mấy bước, vừa lúc pháo hoa trênđỉnh đầu thình lình nở rộ, bủa ra vô số luồng sáng rực rỡ, tạo thànhquầng sáng mờ nhạt bao quanh bóng người nhìn nghiêng của hắn.

Nhan Đàm không nhịn được khẽ mỉm cười, ngẫm qua lại không rõ rốt cuộc mình đang cười điều gì.

Một đốm lửa rơi xuống từ xác pháo trước mặt, Nhan Đàm theo phản xạ lùi vềsau một bước. Chợt cảm thấy đã tông phải ai đó phía sau, nàng ngoảnh đầu lại thì trông thấy một nữ tử đang cúi người nhặt chỗ nhang dây (1) vànến rơi vãi đầy trên mặt đất. Nàng vội vàng ngồi xổm xuống, lượm mấy nén nhang trên mặt đất lên, đặt vào chiếc giỏ cạnh nữ tử nọ.

Vừa làm xong mấy việc này, nàng chợt trông thấy nữ tử kia chầm chậm ngẩng đầulên, ánh sáng rực rỡ mà cô quạnh của pháo hoa hắt trên gương mặt nàngta, phản chiếu ra một dung nhan sầu khổ mà xinh đẹp. Nhan Đàm nghe thấytim mình đánh thịch một tiếng, miệng không kìm được kêu lên: “Nàng…chưởng đăng tiên tử…?” Nữ tử nọ nhìn chăm chắm vào nàng, vừa kịp hoànhồn liền tóm ngay lấy giỏ tre bỏ chạy, bước chân hoảng loạn lảo đảo.

Kí ức đã đóng bụi từ rất lâu hiện về, Nhan Đàm níu lấy nàng ta: “Nàng làchưởng đăng tiên tử phải không? Sao nàng lại ở đây? Nàng không nhận rata rồi ư?” Với mỗi câu hỏi của nàng, đối phương chỉ đáp lại bằng cáchkhông ngừng lắc đầu, cổ họng phát ra âm thanh ư ư a a, biểu hiện trênmặt vừa hoảng loạn vừa sợ hãi.

Nhan Đàm buông tay, nữ tử nọ ngaytức khắc đầu không ngoảnh lại chạy khỏi mấy bước, đoạn đột ngột dừngsững lại. Nhan Đàm nheo nheo mắt nhìn nàng ta, chỉ thấy nàng ta hai vairun lên bần bật, giống như có thể ngã vật ra đất bất kì lúc nào. NhanĐàm dõi theo ánh mắt nàng ta, chỉ thấy Đường Châu đang cúi thấp người,tay nắm tay giúp cậu bé ban nãy nhóm cháy một ngọn pháo dây (2), chùmsáng trắng vỡ vụn dưới bầu trời pháo hoa tuy yếu ớt nhưng toát vẻ ấmcúng.

Đường Châu nghiêng đầu sang bên, miệng nhoẻn cười nói câugì đó, gương mặt nhìn nghiêng hiện lên ôn hòa dưới chùm sáng vỡ vụn lácđác. Cậu nhóc nọ kiễng gót giơ ngọn pháo dây lên cao, nụ cười ngây thơtrong sáng.

Cảnh tượng này ai nhìn thấy hẳn cũng sẽ không nhịnđược mỉm cười. Thế nhưng nữ tử nọ lại cứ như vừa bị quất trúng một roi,xông tới giật phăng lấy ngọn pháo dây trên tay cậu bé, vứt xuống đấtgiẫm mấy cái, đoạn lôi phắt lấy cậu chen lẫn vào dòng người, rất nhanhthì đã không thấy bóng dáng.

Đường Châu không mấy để tâm đứng thẳng dậy, tay cầm hoa đăng đi về phía Nhan Đàm: “Đi thôi, đến lúc đi thả đèn rồi.”

Nhan Đàm ngẫm qua hỏi hắn: “Ngươi có cảm thấy vị cô nương ban nãy thực sự rất kì lạ không?”

“Nếu ngươi trông thấy em trai mình chơi cùng một người lạ, quá nửa cũng sẽ căng thẳng ra mặt.”

Nhan Đàm giơ tay bóp cằm, thấp giọng lẩm bẩm: “Nói cũng phải, chắc là ta nhìn lầm người rồi…”

Đường Châu đưa ngọn hoa đăng trên tay cho nàng, mỉm cười bảo: “Chiếu theo tập tục của phàm giới chúng ta, viết nguyện vọng của mình vào chiếc đèn này rồi thả xuống sông, chỉ cần được ông trời nghe thấy thì nguyện vọng này sẽ thành hiện thực.”

Nhan Đàm nhấc ngọn hoa đăng lên dòm tới ngó lui, bĩu bĩu môi phán: “Đây rõ ràng là gạt người mà.”

“Những việc này vốn dĩ là vì một niềm mong đợi,” Đường Châu chìa sang một câybút chì than, “Ngươi mong muốn thứ gì nhất, viết vào bên trong ngọn đèn, nói không chừng có một ngày sẽ thành hiện thực.”

“Vậy ngươi thì sao? Đổi lại là ngươi, ngươi sẽ viết gì?”

“Ta hả, đương nhiên là mong cha mẹ thân thể an khang, sống thọ trăm tuổi.”

Nhan Đàm lấy làm lạ bảo: “Tuy nói có lòng hiếu thảo là tốt, nhưng ta cứtưởng ngươi sẽ ước mau chóng tìm được thần khí Địa Chỉ chứ.”

Ánh mắt thoáng qua một tia lấp lánh, hắn chợt đổi đề tài hỏi: “Ngươi định sẽ ước điều gì?”

Nhan Đàm siết lấy bút chì, nhíu mày vắt óc suy nghĩ.

Thứ nàng từng mong muốn nhất, đã không có cách nào đạt được nữa. Còn thứ nàng muốn có được hiện nay, rốt cuộc đó là gì?

Nhan Đàm đứng bên bờ sông Chương Đài, nhìn pháo hoa bên chân trời thoắt nởthoắt tàn, chợt hít sâu vào một hơi, cảnh giác dòm Đường Châu bảo: “Hồinữa ta viết ngươi không được nhìn lén đó.”

Đường Châu ngay tắp lự quay phắt đi, đáp giọng lạnh tanh: “Ta không có loại hứng thú quái gở thích tọc mạch tâm tư của ngươi.”

Những ngọn hoa đăng chầm chậm rời bờ, bị sóng nước từng chút một đánh ra xa.Cả sông phủ khắp ánh đèn, mảng tỏ mảng khuất, hoa lệ vô cùng.

Nhan Đàm cúi người thả ngọn hoa đăng xuống nước, phủi phủi tay áo: “Ừm, được rồi.”

Cuối cùng nàng vẫn là không viết gì, thực ra hiện tại nàng đã không còn thứgì cầu mà không được. Da Lan sơn cảnh cũng như là nhà của nàng, nhữngyêu quái từ lớn tới nhỏ ở đó đều là người cùng một nhà, nếu như có thể,nàng dự định sẽ sống ở nơi đó đến hết đời.

Lòng đang mải nghĩ tâm sự thì chợt phía chân trời xẹt qua một tia chớp, tiếp ngay sau đó làtiếng sấm rền ầm ầm kéo tới, chẳng mấy chốc vài hạt mưa to bằng hạt đậunành đã đáp xuống ướt mặt nàng.

Pháo hoa rực rỡ bên trời bị cơnmưa chợt ập đến này dập cho tắt ngóm. Bờ sông Chương Đài hơi sương mùmịt, những người trẻ tuổi cùng ngắm pháo hoa thả đèn cười khúc khích nấp vào một bên, không hề tỏ vẻ phật lòng do bị phá bĩnh cuộc vui.

Nhan Đàm còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Đường Châu kéo lấy chạy tới chỗ mái chìa cách đó không xa, mưa mỗi lúc một nặng hạt, to dần lên như trútnước. Trên mặt đất chỉ còn sót lại những xác pháo hoa phủ đầy, lặng lẽbốc lên những luồng khói trắng. Y sam của hai người họ có chút ẩm ướt,bị làn gió đêm xen lẫn những tia nước mưa ngược chiều thổi tới có hơilành lạnh — dù sao hiện giờ cũng đã vào thu, thời tiết không còn nóngnhư độ giữa hè nữa.

Nhan Đàm nghe tiếng sấm gầm gừ một lúc một dữ tợn, bất chợt lưng eo bị siết chặt lấy. Đường Châu đã nghiêng ngườisang vòng tay ôm lấy nàng. Động tác thân mật thế này, hắn hãy còn là lần đầu làm qua. Nhan Đàm ngoái đầu dòm hắn chằm chằm không chớp mắt, thếnhưng đối phương chẳng những không mảy may có chút xấu hổ nào, ngược lại tay còn siết chặt thêm chút.

“Ê, ngươi vầy là ý gì hả? Chắc không phải chấm trúng ta rồi chứ?”

Đường Châu thoáng ngẩn tò te, đoạn bật ra một tiếng cười mũi: “Làm thế nào mà lúc này ngươi lại nói chuyện thẳng toạc móng heo đến vậy, thực khiếnngười ta một chút hứng thú muốn trả lời cũng không có.”

Nhan Đàmnhất thời cảm khái vô biên. Gốc sen ngàn năm không ai thèm là nàng đây,cuối cùng cũng đã gặp được người có con mắt xem hàng, chừng độ gian nannày, thực sự chả thua kém gì vạn tuế đơm bông.

Đường Châu gác cằm lên đỉnh đầu nàng, thấp giọng nói: “Ta vẫn luôn cảm thấy rất có lỗi với cha mẹ… Hai người sinh ta nuôi ta khôn lớn, ta lại không thể hầu hạ tận hiếu dưới gối song thân.”

“Hơ, ngươi có thể nghĩ như vậy đương nhiên rất tốt, hiếu thuận đích thực là một phẩm chất truyền thống tốt đẹp.”

“Nhan Đàm, ta vốn dĩ đối với các người khá có thành kiến, thậm chí đến tậnbây giờ, vẫn là chưa thể… hoàn toàn không lưu tâm đến loại thành kiếnnày.”

Nhan Đàm nghe đến đầu óc mù mịt, cũng không rõ hắn rốt cuộc muốn nói cái gì, chỉ là ngờ ngợ hiểu ra, phen này áng chừng mình lạitưởng bở nữa rồi.

Bên đường chân trời dội lại một tiếng sấm rền.Chính trong tiếng sấm này, nàng nghe thấy Đường Châu ở bên tai mình thấp giọng nói một câu.

Rất khẽ.

Nàng thậm chí còn hoài nghi bản thân có phải đã nghe nhầm.

Hắn nói: “Ta nghĩ qua rồi, sẽ không đi tìm thần khí Địa Chỉ nữa. Ta bỏ cuộc.”

Chú thích:

(1) nhang dây: loại nhang không có lõi tre ở giữa, được làm từ bột gỗ/câycỏ hoặc bột than, chất kết dính, hương liệu, phẩm màu và một số phụ liệu khác.

(2) pháo dây: senkohanabi, một loại pháo hoa truyền thống của Nhật Bản, làm từ giấy mỏng(khăn giấy) xoắn bện thành một dây mảnh, có chứa một khối lượng nhỏthuốc nổ ở một đầu, khi đốt sẽ phát ra những tia lửa làm thành chùm sáng nhỏ xinh phía dưới dây pháo.