Trăm Tỷ Võng Hồng Thiên Sư

Chương 166




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Ngày tân hôn đầu tiên.
Có lẽ đêm qua quá mệt mỏi, phu phu mới cưới ngủ dậy trễ hơn bình thường 2 tiếng đồng hồ.

Lục Chỉ dụi dụi nửa ngày không mở nổi mắt, gió thổi từ ban công thoải mái nhẹ nhàng lướt qua mặt cậu, làm cậu làm muốn dính giường ngủ nướng một giấc.
"Em tỉnh rồi?"
Lục Chỉ nghe thấy bên tai có thanh âm từ tính khàn khàn, sau đó môi bị người nhẹ nhàng thăm hỏi, cậu cười ha ha, ôm cổ người đó hôn, mở to mắt, gương mặt đẹp đến động tâm của Nam Thừa Phong phóng đại trước mắt cậu.
"Dạ." Cậu gật đầu, "Buổi sáng tốt lành, Thừa Phong."
Bắt đầu từ hôm nay, bọn họ chính là chồng chồng, bất kể là trên mặt pháp luật hay trên mặt cuộc sống đều là hai người hoà hợp nhất.

Bọn họ có thể không chút lo ngại dính lấy nhau, yêu thương đối phương, bảo hộ đối phương, ngẫm lại khiến người cực kỳ vui sướng.
"Dậy rồi chứ?" Nam Thừa Phong ôm Lục Chỉ thân mật hỏi.
"Dạ, dậy rồi ạ." Lục Chỉ mới vừa tỉnh ngủ, lộ ra âm thanh đầy hơi sữa, làm tâm thần Nam Thừa Phong nhộn nhạo, bèn đè cậu dưới thân.
"Anh đè nặng em, em dậy không được." Lục Chỉ cười nói.
"Vậy đừng dậy, ngủ thêm lát nữa nhé." Giọng Nam Thừa Phong càng ngày càng khàn, ánh mắt nhìn cậu cũng càng ngày càng nóng rực.
"Có thể chứ?" Lục Chỉ quả thật cũng chưa muốn dậy, cậu cũng muốn nằm trong lòng Nam Thừa Phong như này.
"Có thể." Nam Thừa Phong cười, cúi đầu nhẹ nhàng hôn cổ cậu.
"Nhột, ha ha ha." Lục Chỉ bị chọc cười, cũng hôn lên cổ hắn, "Anh làm em nhột, em cũng làm anh nhột."
Lục Chỉ cho rằng cậu và Nam Thừa Phong đang đùa giỡn, không ngờ tới đây là dụ hoặc khó cưỡng với Nam Thừa Phong.
"Em chọc anh." Mắt Nam Thừa Phong tối lại.

Bọn họ đã kết hôn, cũng được người nhà chấp nhận, hắn đã không còn cố kỵ.
"Chọc? Không có mà." Lục Chỉ còn chưa phản ứng lại đã bị Nam Thừa Phong đè khít không nhúc nhích được, chỉ cảm thấy cơ thể ngày càng nóng lên, cảm thấy vui sướng giống như tối qua.
Sau khi kết thúc, Lục Chỉ dang tay chân chữ bát nằm trên giường, ngơ ngẩn nhìn trần nhà, tiến vào mode hiền giả, lại càng không nhúc nhích.
Nam Thừa Phong cười, vuốt ve tóc cậu, "Em đang nghĩ gì vậy?"
"Nghĩ vừa rồi em nằm ở dưới."
Nam Thừa Phong khó hiểu hỏi, "Vì sao em chấp nhất với ở trên như vậy?"
"Cửu gia và nhị sư huynh nói ở trên tốt." Lục Chỉ thầm nghĩ, mama nói giữa vợ chồng không được giấu giếm, vì thế cậu thành thật nói hết cho vợ mình.
Nam Thừa Phong nhướng mày, "Ha?"
"Nhưng tam sư huynh nói nằm dưới tốt, em cũng không biết nên nghe ai."Lục Chỉ nói, "Em cảm thấy cảm giác nằm trên nằm dưới đều giống nhau."
Nam Thừa Phong buồn cười, cười nói, "Hai người đàn ông độc thân kia không có kinh nghiệm, có thể biết được gì chứ, nghe tam sư huynh em đi."
"Dạ, vậy được ạ, hình như nằm dưới quả thật không mệt." Lục Chỉ gật gật đầu, không hề chấp nhất với trên dưới.

Cậu cảm thấy hôn nhân chính là như vậy, hai người phải có thương có lượng, tôn trọng cuộc sống của nhau.
"Em đã đói bụng chưa?" Nam Thừa Phong hôn xuống mặt cậu.
"Dạ, đói bụng." Lục Chỉ nói.
"Anh đi chuẩn bị đồ ăn sáng cho em? Em nằm nghỉ một lát nhé?" Nam Thừa Phong cười, bước xuống giường.
"Chúng ta cùng đi đi, em muốn cùng chuẩn bị bữa sáng với anh." Giọng Lục Chỉ rõ mệt mỏi nhưng vẫn kiên trì.
"Được." Nam Thừa Phong đến mạng còn có thể vứt bỏ vì cậu, há lại không thuận theo ý cậu.
Nhưng tuy Lục Chỉ nói thế, lại không có ngồi dậy, mà vẫn nằm như cũ, lại đưa hai tay, rõ ràng muốn được ôm một cái mới chịu đứng lên.

Nam Thừa Phong thấy cậu làm nũng như vậy, hít thở không thông, chỉ cảm thấy trong lòng tan chảy thành vũng.

Hắn bế Lục Chỉ lên, sủng nịch để cậu ôm mình như koala, đặt cậu lên sô pha, lấy quần áo mặc cho cậu.

Nam Thừa Phong không nghĩ tới chuyện con cái, bởi vì thời thơ ấu, hắn đã từ lâu không muốn có con.

Hiện tại càng cảm thấy chỉ cần có một đứa nhỏ là Lục Chỉ cũng đủ rồi, không muốn con cái chiếm đi không gian của hai người.
"Thừa Phong." Lục Chỉ đưa tay để Nam Thừa Phong mặc áo.
"Hửm?" Nam Thừa Phong tròng một tay áo vào cho cậu, lại tròng một các khác lên.
"Tối qua em có một giấc mơ." Lục Chỉ kể chuyện tối qua, còn con rồng màu tím.
"Em cảm nhận được tu vi trên người đã tăng rất nhiều, cũng đã đột phá được Thiên Nhãn."

"Thừa Phong, em cảm thấy con rồng màu tím kia chính là anh."
"Rồng màu tím? Anh?" Nam Thừa Phong hơi kinh ngạc, nhưng hắn biết Lục Chỉ đã nói là đúng, chỉ là khó lý giải.
"Cũng không phải nói anh là rồng thật, rồng đại biểu cho chí tôn vô thượng, đây là mệnh cách của anh."
Nam Thừa Phong gật đầu, "Vậy còn mệnh cách của em?" Hắn cũng không hiểu cái này nhưng từng nghe Lục Chỉ nói mệnh cách cậu lợi hại nhưng không cảm nhận được gì, lại càng tò mò mệnh cách cậu là gì.
"Em không có mệnh cách." Lục Chỉ cười nói, "Mệnh cách của em độc nhất vô nhị, mệnh cách của anh cũng là độc nhất vô nhị."
Nam Thừa Phong nghe hiểu những lời này, thân mật chạm mũi cậu.

"Vậy chứng minh chúng ta là một đôi trời sinh."
"Thông minh!" Lục Chỉ hôn cậu một cái.
Hai người hôn xong, Lục Chỉ bắt đầu mặc quần.

Nam Thừa Phong nhớ chuyện quầng sáng tím quanh cậu tối qua, kể lại chuyện này với cậu.
"Anh biết." Nam Thừa Phong kể chuyện này.
"Anh có thể thấy được khí trên người em?" Chuyện này Lục Chỉ đúng là không nghĩ tới.
"Trên người anh cũng có." Nam Thừa Phong gật đầu, nói thêm.
Lục Chỉ giật mình, "Chẳng lẽ......"
"Chẳng lẽ cái gì?" Nam Thừa Phong hỏi.
Lục Chỉ mở to mắt nhìn, "Em biết mệnh cách anh sẽ hỗ trợ em, nhưng không ngờ song tu với anh sẽ giúp tu vi của em tăng tiến."
Lục Chỉ ôm Nam Thừa Phong, cười nói, "Anh đúng là bảo bối!"
Cậu hôn hắn một cái, "Bảo bối to bự."
Nam Thừa Phong thoả mãn cười, ôm cậu, "Có thể giúp được em là tốt rồi."
"Dạ!" Lục Chỉ cười nói, "Chúng ta nhanh đi ăn cơm, ăn xong lại đi song tu đi! Song tu với anh còn hiệu quả hơn tự tu luyện nhiều!"
Một bộ muốn ép khô Nam Thừa Phong của Lục Chỉ làm hắn dở khóc dở cười.

"Được." Nam Thừa Phong cong khoé miệng, "Nhưng, đến lúc đó anh làm quá, em đừng khóc nhé."
Âm thanh hắn dần dần trở nên ái muội, "Bây giờ, em có cầu xin anh, anh cũng không thả em đi đâu."
*****
Không biết từ khi nào trên mạng truyền tay nhau một bài đăng hot, từ group tám chuyện lên tận Weibo.

Nguyên nhân là có người lật xem điển tịch thượng cổ, phát hiện truyền thuyết thượng cổ này là một tiên đoán từng được ghi chép trong điển tịch Hoa Quốc đã bị thất lạc.

Một ngày nào đó trong tương lai, thế giới sẽ đón chào tận thế, đến lúc đó động đất núi lở, sóng thần lốc xoáy, núi lửa phun trào, v.v.

một loạt thiên tai ập đến, tạo thành hiểm hoạ có tính huỷ diệt đối với nhân loại.

Mà ngày này theo dịch giả chính là nửa năm sau.
Đây vốn chỉ là một bài đăng ảm đạm, cũng không biết vì sao bị truyền rộng ra, thậm chí càng truyền càng hot, thế nhưng tạo ra không ít khủng hoảng.

Cư dân mạng bắt đầu tính toán ngày, sợ hãi nửa năm sau thật sự sẽ nghênh đón tận thế.

Có người cảm thấy tận thế tới, cần phải chuẩn bị trước, cũng có người cảm thấy không bằng nhanh chóng từ chức, dùng tiền tiết kiệm làm chuyện mình muốn làm.

Đương nhiên cũng có người cho rằng nếu không tới, chờ tiêu hết tiền đó rồi thì chỉ có thể trợn trắng mắt.
Trong lúc cư dân mạng đang sợ hãi, một tin tức khác nhảy lên hotsearch, chuyển dời sự chú ý của mọi người.
#Tiểu thần tiên nhận lời mời của Mộ Ly làm khách mời tham gia phim điện ảnh mới#
Mọi người đều biết tiểu thần tiên từ chối rất nhiều tài nguyên phim ảnh, là một thiên sư, nghề phụ của cậu là từ thiện, trước giờ không tính gia nhập giới giải trí.

Bây giờ nhận đóng phim điện ảnh, làm fan cậu, đặc biệt fan nhan khống hưng phấn không thôi.
"May mà là Mộ Ly, người bình thường quả thật không mời được tiểu thần tiên đâu."
"Đúng vậy, nghe nói Mộ Ly còn nhận tiểu thần tiên làm sư phụ, không biết làm bao nhiêu nhân sĩ giới phong thuỷ hâm mộ đến chết đâu."
"Đây là bộ phim điện ảnh đầu tiên Mộ Ly đóng vai chính nhỉ? Thật mong chờ quá đi mà, với kỹ thuật diễn của anh ấy, đã sớm có thể gánh vai chính, kéo đến tận bây giờ chỉ có thể nói là do không có bối cảnh, nhưng có kỹ thuật diễn, trước sau gì cũng được khai quật."
"Đúng vậy, chờ mong quá, tiểu thần tiên không cần làm gì cả, chỉ cần lộ mặt là được."

Cư dân mạng tha thiết chờ đợi, cuối cùng phim điện ảnh mới của Mộ Ly cũng bắt đầu khai máy.

Là bộ phim điện ảnh có độ chú ý cao, ngay ngày đầu khai máy đã có số lượng không ít truyền thông canh giữ bên ngoài phim trường.

Có thể hấp dẫn chừng này kênh truyền thông lớn tranh nhau đưa tin nghi thức khai máy, bộ điện ảnh này của Mộ Ly mà một trong số ít bộ.

Lục Chỉ cũng không tham gia họp báo khai máy, cậu chờ khi bắt đầu quay mới đến.

Đất diễn của cậu không nhiều, quay một ngày là có thể xong.

Nhân vật Mộ Ly giao cho Lục Chỉ chỉ mang tính chất biểu tượng, nhân vật này là một thần linh cao cao tại thượng, trong lúc vai chính cần sẽ xuất hiện nhắc nhở, sau đó quay lại về trời.

Nhân vật này là trong quá trình quay chương trình với Lục Chỉ đã mang đến linh cảm cho Mộ Ly, trong lòng hắn, Lục Chỉ chính là một thần tiên chân chính, có thể vân đạm phong khinh hoá giải cửa ải khó khăn, nhắc nhở cùng chỉ điểm vấn đề năng lực và tinh thần.

Nhân vật này đối với Lục Chỉ mà nói là vô cùng đơn giản.
Cùng ngày bắt đầu quay, Nam Thừa Phong không chỉ đích thân chở Lục Chỉ đến trường quay, trợ lý Thân còn mang đồ ăn và quà tặng cho nhân viên đoàn phim.
Lục Chỉ hoá trang tận 2 tiếng mới xong, cậu mặc một bộ trường bào trắng tuyết đầy tiên khí đi ra.

Rõ ràng từng bước đạp xuống sàn studio, lại khiến người cảm thấy cậu đang bước đi trên cửu trùng thiên.

Nam Thừa Phong nhìn cậu không chớp mắt, biểu tình chuyên chú lại thâm tình.
Có người chụp được hình Lục Chỉ, cũng chụp được ánh mắt Nam Thừa Phong nhìn Lục Chỉ.

Nhân viên đoàn phim chụp được cảnh này, mosiac trang phục của Lục Chỉ rồi đăng ảnh lên Weibo.
"Mong chờ đã lâu, cuối cùng cũng gặp được tiểu thần tiên ở phim trường, còn gặp được Nam tổng bằng xương bằng thịt.

Nam tổng không hổ là sủng thê cuồng ma, tiểu thần tiên quay phim nửa ngày, ngài ấy tặng toàn bộ thành viên đoàn phim điểm tâm xa hoa, còn bị tôi chụp được một tấm đầy chất biểu tình khi thấy tiểu thần tiên sau hoá trang, quả thật không thể thâm tình hơn.

Hôm nay ăn một miệng đầy cẩu lương, vô cùng thoả mãn."
Bài đăng này lập tức được share thành hot trên Weibo.

Cư dân mạng hâm mộ không thôi bình luận.
"Trước đó có người nói Nam tổng nhìn trúng thanh danh tiểu thần tiên, hiện giờ bị vả mặt rồi kìa, người ta là chân ái đó."
"Nhìn biểu tình này xem, tui đố lúc đó trong mắt Nam tổng ngoài tiểu thần tiên ra còn chứa được ai khác đó."
"Trước không phải có người nói thấy hai người họ ở nước ngoài sao? Nam tổng còn đích thân xếp hàng mua kem cho tiểu thần tiên mà."
"Là nhân chứng mục kiến màn rải cẩu lương của hai người họ, tôi muốn nói là Nam tổng sủng tiểu thần tiên tuyệt đối là sủng đến tận xương tuỷ, dù sao tôi cũng chưa thấy đôi nào tình cảm tốt đến như vậy."
Bình luận này vừa đăng, rất nhanh đã thu hút sự chú ý, bởi vì tên Weibo đăng chính là nữ MC của chương trình thi đấu phong thuỷ.

Cư dân mạng sôi nổi nhắn hỏi hóng hớt Nam tổng và tiểu thần tiên là dạng gì? Nữ MC trả lời mấy câu, không lặp lại thể hiện Nam Thừa Phong cưng chiều tiểu thần tiên cỡ nào, tình cảm hai người tốt ra sao.

Cư dân mạng xem càng thêm đỏ mắt hâm mộ, trong nhất thời CP của hai người vọt lên vị trí đứng đầu bản đơn CP trên Weibo.

Nhân khí và mức độ nổi tiếng của hai người có thể thấy được mồn một.
Mấy tháng sau, Lục Chỉ nhận được điện thoại của sư phụ Tiêu Dao Tử.
"Đã đến giờ."
"Con biết ạ.

Sư phụ, các sư huynh chuẩn bị tốt chưa ạ?" Lục Chỉ hỏi.
"Chuẩn bị tốt rồi, chờ người bên con thôi." Tiêu Dao Tử nói.

"Dạ, ngài yên tâm, bên con đã chuẩn tốt, cuối ngày xuất phát ạ."
"Ừ, con làm việc ta rất yên tâm." Tiêu Dao Tử nói, "Chỉ là, còn có một việc."
"Làm sao vậy sư phụ?" Lục Chỉ nghe được sự bối rối trong tiếng Tiêu Dao Tử, lập tức hỏi.
"Phí Lạc Nhân mất tích mấy tháng nay, Mông Thần vẫn luôn tìm hắn nhưng chưa tìm được." Tiêu Dao Tử nói.
Phí Lạc Nhân là tà thuật sư lợi hại nhất, luận tu vi, tà thuật của hắn không thua trình độ Tiêu Dao Tử.

Sự tình lần này lại quá gian nan, liên quan cực lớn, ông rất lo nếu lúc này hắn nhảy ra làm loạn sẽ ảnh hưởng đại cục.
Lục Chỉ nghĩ nghĩ, "Sư phụ, thời gian không đợi người, chúng ta không thể băn khoăn quá nhiều."
Tuy rằng vẫn chưa bắt được Phí Lạc Nhân nhưng bọn họ không có thời gian đi quản hắn có thể gây ra dị động hay không, mà cần nhanh chóng giải quyết sự tình lần này.
"Con nói đúng, hành sự tại nhân thành sự tại thiên." Tiêu Dao Tử nói xong, trầm mặc.

"Chỉ mong lần này ông trời có thể giúp chúng ta."
"Sẽ." Lục Chỉ nhìn Nam Thừa Phong bên cạnh cười cười, dù sao, thiên mệnh chi nhân cũng ở bên phía bọn họ.
Tiêu Dao Tử nghe tiếng cậu cười, biết Nam Thừa Phong ở bên cạnh cậu, không nói gì thêm, kết thúc cuộc gọi.

Thiên mệnh chi nhân ở bên bọn họ là chuyện tốt, nhưng ông chỉ sợ, thành cũng bởi thiên mệnh chi nhân, bại...!cũng chỉ sợ bởi thiên mệnh chi nhân.
Nam Thừa Phong thấy Lục Chỉ cúp điện thoại, nhìn cậu cười.

"Kỳ hạn một năm tới rồi?"
"Đúng vậy." Lục Chỉ ôm cổ hắn, dựa vào lòng hắn, "Thời gian trôi qua nhanh thật."
"Sẽ nguy hiểm?" Nam Thừa Phong hỏi, hắn tận lực bảo trì vẻ trấn định nhưng hắn cảm giác được trái tim đang không ngừng chùng xuống.
"Dạ, cho nên lúc trước em mới không dám chấp nhận anh, cũng rất do dự, anh biết mà, em sợ nếu em không vượt qua được cửa ải khó khăn này, chết đi sẽ làm anh thương tâm."
Nam Thừa Phong đột nhiên nhăn mày, "Đừng nói cái từ kia."
Lục Chỉ cười cười, đưa tay xoa xoa ngực hắn, bình ổn hô hấp của hắn, ôn nhu dỗ dành.

"Không nói, đừng sợ nha."
Nam Thừa Phong được cậu dỗ cả buổi mới đỡ hơn chút, ôm chặt lấy cậu.

"Hiện tại có thể nói cho anh rốt cuộc đó là chuyện gì không?"
"Được." Lục Chỉ nói, "Quen biết anh một năm này, suy nghĩ của em đã thay đổi rất nhiều, bởi vì em phát hiện, mệnh của anh không chỉ áp chế em, cũng có thể trợ giúp em."
"Em biết mà, anh vĩnh viễn chỉ biết trợ giúp em." Nam Thừa Phong nói.
"Dạ." Lục Chỉ gật đầu, ngẩng đầu nhìn hắn, "Cho nên, chuyện lần này cũng cần anh hỗ trợ."
"Anh có thể đi cùng em?" Nam Thừa Phong thấy cậu gật đầu, nhẹ nhàng thở ra, vui sướng không thôi.
"Được, anh giúp em, bất luận thế nào, chỉ cần có thể ở bên cạnh em là được."
"Thừa Phong tốt nhất." Lục Chỉ ôm hắn làm nũng, cuối cùng cũng thư giãn thần kinh căng thẳng của Nam Thừa Phong một chút.
Sau đó, Nam Thừa Phong đã biết được chân tướng sự tình.

Thì ra, điển tịch thượng cổ về tiên đoán tận thế lưu truyền trên internet là thật.

Mà nguyên nhân lần tận thế này, dưới góc độ khoa học tính ra được chính là chu kỳ thay đổi từ trường bắt nguồn từ vận động vỏ trái đất.
Là thiên sư, lúc này bọn họ chính là muốn thay đổi cách cục phong thuỷ của toàn bộ địa cầu, để trận thiên tai này không phát sinh.

Tiêu Dao Phái là hậu duệ Vu tộc nắm trong tay nền văn minh Hoa quốc đã tuyệt tích kia, nhiều thế hệ truyền thừa từ thượng cổ đến nay, lưng gánh trách nhiệm không cho tiên đoán tương lai xảy ra.
Tiêu Dao Tử là chưởng môn một thế hệ, theo lý thường hẳn phải gánh vác phần trách nhiệm này.

Ông tiếp nhận truyền thừa tu vi của sư phụ và các sư thúc, khắc khổ tu luyện, tìm kiếm đệ tử thiên tư hơn người để truyền thụ, đó là để có thể ngăn cản một trận hạo kiếp này.

Tiêu Dao Phái sớm đã tính kỹ đối sách, dùng phương thức bày trận để thay đổi cách cục phong thuỷ, Nhưng dù đã bày trận, muốn phát huy trận pháp hiệu quả đến mức ảnh hưởng toàn bộ tinh cầu thì không phải người bình thường nào cũng có thể làm được; có thể nói là không ai có thể làm được.
Trận pháp có 6 mắt trận, một tâm trận, cần 7 người canh gác, trong các phong thuỷ sư bảo hộ mắt trận, người thủ hộ áp tâm trận là khó tìm nhất.

Hơn nữa đối với tâm trận, khó khăn nhất chính là người chấp trận.

Người chấp trận giống như người chỉ huy dàn nhạc, yêu cầu tu vi cường đại mới có thể thao túng điều khiển toàn bộ trận pháp.
Trong quá trình tìm kiếm người chấp trận, Tiêu Dao Phái tuyệt vọng một thế hệ lại một thế hệ, thậm chí bọn họ đã nghĩ ra các loại phương pháp cũng không thay thế được một phong thuỷ sư tu vi cao trời sinh.

Mãi đến khi Tiêu Dao Tử phát hiện Lục Chỉ, bẩm sinh đã mở Thiên Nhãn, người không mệnh cách, Tiêu Dao Tử liền biết ông tìm được người chấp trận rồi.

Đó là người duy nhất có thể đảm nhiệm vị trí chấp trận.
Vì thế Tiêu Dao Tử dốc hết tâm huyết dạy dỗ Lục Chỉ, quả nhiên không làm ông thất vọng, thiên tư cậu vượt mức bình thường, tuổi còn nhỏ đã tu Thiên Nhãn đến mức độ cao nhất.


Nhưng nhiều năm tình cảm thầy trò, Tiêu Dao Tử tôn trọng lựa chọn của cậu, để cậu tự quyết định có muốn đảm nhiệm vị trí chấp trận này không.

Lục Chỉ không chỉ trở thành người chấp trận, còn giúp Tiêu Dao Tử giải quyết một vấn đề không nhỏ, đó là tìm được nhóm phong thuỷ sư Mộ Ly, v.v.

nhằm gia tăng hiệu quả mắt trận, khiến tỷ lệ thành công của trận pháp lần này tăng cao.
"Thì ra ra thế." Nam Thừa Phong đã biết chân tướng, nói khiếp sợ, chỉ bằng nói lo lắng phần nhiều hơn.

Hắn hít một hơi thật sâu, bất kể chuyện này khó khăn nhường nào, hắn đã chuẩn bị tốt, sẽ theo Lục Chỉ tới cùng.
"Em đã nói rõ với mấy người Mộ Ly, bọn họ sẽ canh giữ các mắt trận, chúng ta ở vị trí tâm trận."
Lục Chỉ nhìn Nam Thừa Phong, "Thừa Phong, em muốn mạo hiểm, để anh thủ tâm trận."
"Anh không phải thiên sư, không hiểu phong thuỷ, để anh canh giữ ở đó là bởi vì em muốn đánh cuộc mệnh cách của anh một lần, xem mệnh cách của anh có thể áp trụ hay không."
Nam Thừa Phong không chút do dự gật đầu, hắn nhìn cậu thật sâu, "Nếu thất bại thì sao?"
"Chúng ta sẽ cùng chết." Lục Chỉ mím môi, "Thật xin lỗi, em thật ích kỷ khi kéo anh cùng xuống nước."
"Em nói lời ngốc gì vậy." Nam Thừa Phong dựa vào trán cậu, "Anh đã nói từ trước rồi, anh sẽ bảo hộ em."
Hắn hít một hơi thật sâu, "Em có thể để anh theo em, anh lại càng vui mừng, mặc kệ như thế nào, đời này có thể quen biết em, anh sống không uổng kiếp này."
"Em cũng vậy." Lục Chỉ ôm hắn, hốc mắt đỏ hồng.
Hai người ôm nhau thật chặt.

Dù ba ngày sau có thể thành công hay không, ít nhất hiện tại bọn họ còn ở bên nhau, có thể hưởng thụ cuộc sống thật tốt.
Ba ngày sau, Nam Thừa Phong và Lục Chỉ xuất phát đi đến vị trí tâm trận.
Mắt trận 6 phương, Tiêu Dao Tử thủ một phương, Mông Thần thủ một phương, Cao Triệt và Hứa Bán Vân thủ một phương, Ninh Tước bởi vì có mệnh cách quý nhân phụ trợ nhị sư huynh thủ một phương, Mộ Ly và Thuỷ Văn Hiên thủ một phương, Thương Chân Tử, Phong Thương Hải, và Xích Tiêu Tử thủ một phương.
Lục Chỉ dẫn Nam Thừa Phong vào vị trí tâm trận.
"Thừa Phong, chỉ cần anh đứng chỗ này là được, cái gì cũng không cần làm." Lục Chỉ dặn dò, "Chỉ cần nhớ kỹ, đừng rời khỏi ký hiệu trận pháp này là được."
"Được." Nam Thừa Phong lên tiếng, nhìn cậu một cái thật sâu, cúi đầu hôn môi cậu.

"Anh yêu em."
"Em cũng yêu anh." Lục Chỉ đỏ mắt.
Nam Thừa Phong cười nói, "Anh thật vui mừng, hiện tại chúng ta vẫn ở bên nhau."
"Dạ, sau này vẫn sẽ ở bên nhau." Lục Chỉ cười cười.
"Đương nhiên." Nam Thừa Phong nói, lại hôn cậu một lúc, mới lưu luyến không rời buông cậu ra, chăm chú nhìn cậu, bước từng bước vào tâm trận.
Không thể trì hoãn thời gian, uổng phí tâm huyết sư phụ cậu Tiêu Dao Tử cùng mấy thế hệ chưởng môn Tiêu Dao Phái, cuối cùng lại nhìn Nam Thừa Phong một cái thật sâu, Lục Chỉ nhắm mắt lại, bắt đầu chấp trận.

Thông qua liên kết của trận pháp, Lục Chỉ nghe thấy tiếng sư phụ sư huynh và đồ đệ truyền đến từ 6 mắt trận.

6 mắt trận lần lượt khởi động, cuối cùng Lục Chỉ khởi động vị trí tâm trận, chính thức khởi động trận pháp.
Mặt đất hơi chấn động, giống như có cái gì đó bùng phá lại bị hung hăng áp chế xuống.

Chỉ có vùng duyên hải phụ cận có thể cảm nhận được mặt biển không quá ổn định, tựa như muốn nổi sóng lại không thể dấy lên chút bọt sóng nào, khu vực đô thị vững chắc thì không cảm nhận được gì.

Trận pháp tiếp diễn, biên độ chấn động dần dần yếu xuống.

Mà trong lúc biên độ gần bình ổn, bỗng nhiên trận pháp phát sinh dị động, biên độ chấn động mặt đất đột nhiên biến hoá, giống như không thể ức chế được, mặt đất như sắp nứt toạc ra.

Càng nguy hiểm chính là mắt trận 6 phương lần lượt truyền đến tín hiệu nguy hiểm.
"Chúng ta bị nhốt rồi, có người lập bẫy; chúng tôi không động đậy được, không cách nào khởi động mắt trận." Tin tức bên Mộ Ly truyền tới.
"Trận pháp một khi được khởi động, bất kể chuyện gì, chúng ta đều phải chết." Phong Thương Hải, Thương Chân Tử, Xích Tiêu Tử cũng hoảng sợ nói.
"Không tốt, chúng ta đều sẽ chết trong trận pháp." Tiêu Vi khẩn trương nói.
"Ai gây chuyện ở tâm trận?!" Hứa Bán Vân lửa giận ngút trời.
"Nhất định là hắn." Mông Thần lạnh lùng nói.
Lục Chỉ biết đại sư huynh nói đến ai, ngoại trừ hắn, cũng không có mấy người làm được chuyện này.
Một bóng người chậm rãi đạp lên nền tuyết trắng ngần từng bước đi tới.

Hắn đi đến trước mặt Lục Chỉ, mê luyến nhìn cậu chằm chằm, "Ngạc nhiên sao? Tiểu thần tiên của ta."
Lục Chỉ đến nhìn cũng không nhìn hắn.

"Quả nhiên là ngươi, nguyên lai mất tích mấy tháng nay chính là vì chuyện này, tin tức ngươi cũng thật linh thông, Phí Lạc Nhân."


Mỗi ngày một ly trà sữa, mn đều ngọt như Chỉ Chỉ nhé!.