Bình minh bắt đầu ló dạng, trên chiếc giường king size là đôi nam nữ ôm lấy nhau không rời, Hoàng Thiên cúi đầu xuống nhìn cô gái nhỏ nằm trong lòng mình, anh mỉm cười sau đó hôn nhẹ lên trán cô.
Liên Chi bị anh động đậy thì cũng thức ngay sau đó, cô cười ngọt, mở hờ mắt ra nhìn anh, xong rồi lại tiếp tục dụi dụi đầu vào ngực.
" Ông xã " cô nhẹ giọng gọi anh.
" Hửm "
" Chúng ta kết hôn rồi phải không? "
" ..... "
Câu hỏi của cô khiến anh câm lặng, Hoàng Thiên cúi xuống lần nữa để nhìn xem người anh ôm có phải là vợ mình không? Trong đầu anh suy nghĩ chắc cô đang mơ thấy gì à, hay là tối qua cô bị anh hành đến ngốc luôn rồi.
" Ông xã " cô lại gọi anh lần nữa.
" Hửm " anh kiên nhẫn mà trả lời cô.
" Vậy là em có chồng rồi à "
" ..... "
Anh đưa tay lên sờ trán cô thử, không sốt, nhưng tại sao cô lại có dấu hiệu mê sản vậy? Lần đầu cô hỏi anh cho là nói mớ nhưng lần này là không nữa rồi, người phụ nữ này muốn chọc tức anh sao.
" Ông xã " cô lại tiếp tục gọi anh
" Em còn hỏi nữa thì anh ăn em ngay lập tức " anh bây giờ đã mất hết kiên nhẫn để nghe những câu hỏi vớ vẫn của cô, chỉ còn cách hâm dọa này thôi.
" .... "
Liên Chi không nói sản, cô chỉ muốn xác nhận lại là mình thật sự có chồng rồi phải không? Vì tối qua cô lại mơ thấy mình vẫn còn độc thân, nên giờ cô mới hỏi lại anh để chắc chắn hơn.
Cô từ từ mở mắt ra nhìn anh thêm lần nữa, đưa tay sờ sờ lên khuôn mặt điển trai của anh, đúng thật rồi, cô có chồng thật rồi, lần này là không mơ nữa.
Anh cũng không nói gì cứ để mặc cho cô đụng chạm mình, anh nhìn sơ qua là biết ngay cô lại nằm mơ thấy gì đó nữa rồi, nói thật thì những giấc mơ của cô không đâu vào đâu.
" Ngủ tiếp đi, còn rất sớm " anh đưa tay vuốt tóc mềm mượt của cô.
" Nhưng em lại không buồn ngủ "
" Vậy thức thôi "
Hai người cùng nhau vscn, thay đồ xong hết rồi xuống nhà, mẹ anh lúc này cũng đã thức và đang ngồi ở phòng khách uống trà, bà có thói quen thức sớm.
" Chào mẹ, buổi sáng tốt lành " cô nhìn bà chào hỏi.
" Sao con thức sớm vậy, không ngủ thêm chút nữa "
" Con không buồn ngủ ạ "
Anh ngồi kế bên vẫn không lên tiếng, cứ mặc cho hai người phụ nữ kia nói chuyện với nhau, còn mình thì chăm chú vào laptop làm vài việc.
Không lâu sau đó Hoàng Yến cũng xuống tới, cô gặp Liên Chi thì nhanh chóng ngồi cạnh chị dâu mình, phải nói là Hoàng Yến rất mến Liên Chi.
" Hoàng Yến lát nữa hai chị em mình ra ngoài chơi, chị có rủ Quỳnh Ly nữa " Liên Chi nói.
" Được a, em rất sẵn lòng "
Bà nhìn hai người trước mặt mình, suốt ngày cô và Hoàng Yến cứ bám chặt lấy nhau, đi đâu cũng đi cùng, không nói thì người khác cứ nghĩ là hai chị em ruột không đấy.
" Mẹ lát nữa ra ngoài cùng tụi con cho thoải mái " Liên Chi đưa mắt qua nhìn ba nói.
" Hai đứa cứ đi đi, mẹ già rồi không thích nhưng nơi đó nữa "
" Mẹ đâu già, mẹ vẫn còn rất trẻ mà "
" Con bé này "
Nhà vì có Liên Chi mà nhộn nhịp hơn rất nhiều, lúc nào cũng nghe giọng nói của cô, hết nói chuyện với mẹ thì lại đến Hoàng Yến rồi quản gia Trịnh, cô cứ vậy cho hết một ngày.
" Ông xã lát em đi ra ngoài với Hoàng Yến nhé " cô quay qua nói với anh.
" Được "
Cô ở nhà cũng không làm gì, sợ cô buồn nên anh cứ cho đi chơi thoải mái, từ ngày cô chữa mắt về là anh cho cô nghỉ làm ở nhạc viện luôn, chỉ việc ở nhà chờ anh về là được.
Sau khi dùng bữa sáng xong thì Liên Chi và Hoàng Yến cùng nhau ra ngoài, cô biết lái xe rồi nhưng vẫn còn rất yếu nên để Hoàng Yến chở cho an toàn.
Hai người tới địa điểm hẹn là một quán cafe đối diện khu mua sắm, Lê Quỳnh Ly đã chờ cô và Hoàng Yến ở đó sẵn.
" Chị Ly, chị tới lâu chưa? " Liên Chi vừa tới đã mở lời trước.
" Chị mới tới thôi, hai người uống gì? "
" Không cần đâu, chúng ta đi cho kịp giờ, rồi lát nữa dùng bữa trưa luôn " Hoàng Yến nói.
" Được "
Ba cô gái xinh đẹp cùng nhau bước vào TTTM, đã lâu Liên Chi cũng chưa mua gì, tiện thể ghé xem vài bộ vest cho anh luôn.
" Chúng ta mua gì trước đây " Quỳnh Ly lên tiếng nói.
" Mua mỹ phẩm đi, em đang hết " Liên Chi tiếp lời.
" Đi thôi "
Cả ba người kéo nhau đi hết chỗ này đến chỗ, chủ yếu là lựa đồ cho nhau, nhưng bầu không khí vui vẻ chưa bao lâu thì từ đâu lại xuất hiện một giọng nói vang vọng từ sau lưng của ba người.
" Đây không phải là Đông Phương phu nhân hay sao? " giọng nói này không ai khác là của Tỉnh Ngọc Nhiên.
Cô ta thấy cô và Hoàng Yến từ trước rồi, hôm qua Ngọc Nhiên cũng vừa đọc tin là cô và anh kết hôn, đã thế hôn lễ được tổ chức rất lớn, còn lớn hơn cả khi cưới cô ta, điều đó khiến Ngọc Nhiên càng cay ghét cô hơn, vì cô hơn cô ta tất cả mọi thứ.
Liên Chi liền xoay lưng theo giọng nói vừa phát ra, cô nhận ra giọng này và có chết cũng không quên được nó, nhìn Tỉnh Ngọc Nhiên thì Liên Chi lại nhớ tới cái tát lần trước, xem ra lần này cô phải trả lại cho cô ta cái tát đó rồi.
" Ai đây? Không phải là Tỉnh tiểu thư sao? " cô đưa ánh mắt không chút cảm xúc nhìn cô ta, nhàn nhạt lên tiếng.
Hoàng Yến định lên tiếng thì bị lời nói của Liên Chi ngăn lại, cô nhếch môi cười, Hoàng Yến hiểu rõ chị dâu cô không giống ngày xưa nữa, nhìn Liên Chi bình tỉnh nói chuyện thì cũng biết trước kết quả, sắp có kịch hay để coi rồi đây, còn Quỳnh Ly thì vẫn đứng đó nhìn hai người.
" Người quê mùa như cô cũng tới đây nữa sao? Tôi cứ nghĩ cô không biết mua sắm chứ " Ngọc Nhiên khoanh tay trước ngực nở nụ cười khinh nhìn cô.
" Thật ra tôi cũng không muốn đến đâu, nhưng tại Hoàng Thiên bảo tôi thích gì thì cứ mua đó, tôi thì không nở phụ lòng ông xã mình nên mới tới đây mau vài món đồ " cô vừa nói vừa cầm tấm thẻ đen quyền lực vẫy vẫy trước mặt cô ta.
Tỉnh Ngọc Nhiên nhìn vào thì bất ngờ không thôi, vì cả thành phố này rất ít người sở hữu được thẻ đen, cô ta biết anh vừa quyền lực, và độ giàu có thì khỏi bàn, việc có thẻ đen là chuyện bình thường nhưng cái cô ta không ngờ tới là anh lại đưa cho Liên Chi sài, điều này trước đây cô ta còn chưa có được.
Tấm thẻ này anh đã đưa nó cho cô từ rất lâu rồi chứ không phải mới đây, chỉ là cô ít sài thôi, khi cần cô mới sử dụng tới nó, nhưng Liên Chi ghét cái cách xem thường người khác của cô ta, nên cô mới lấy chơi một chút.
" Đúng là mặt cô quá dày khi dùng lại đồ của người khác nhỉ? Vậy mà còn rất tự hào nữa chứ, nếu không phải tại cô giật chồng của tôi thì cô có được như ngày hôm nay không? Đúng là không biết xẩu hổ " lời cô ta nói ra thì tất cả nhưng nhân viên ở đây đều đổ dồn ánh mắt vào Liên Chi, còn xì xào bàn tán, Tỉnh Ngọc Nhiên thấy vậy thì nở nụ cười khinh.
Hoàng Yến đứng bên cạnh đã sắp nhìn hết được rồi, cô rất ghét ai đụng vào Liên Chi, xem ra Tỉnh Ngọc Nhiên cô ta chưa bị Hoàng Yến đành là chưa sợ.
" Cô dám nói lại lần nữa không? " Hoàng Yến đi tới trừng mắt để cô ta.
" Hoàng Yến để chị, sáng giờ chị chưa vận động "
Liên Chi nắm tay Hoàng Yến kéo về, cô không vì một vài lời nói cũng như sự bàn tán ngoài kia mà khiến bản thân mình tức giận được, mà ngay lúc này Liên Chi bình tỉnh đến đáng sợ. Cô đã muốn bỏ qua nhưng là tại cô ta không để cho cô yên thì đừng trách cô ác.
" Vậy thử hỏi xem là ai xấu hổ hơn ai, có người phụ nữ nào chưa gì đã đi ngoại tình khi mới vừa bước chân vào nhà chồng như cô không? Đã vậy còn mang thai với một lão già đáng tuổi ba mình nữa chứ, còn nữa không có một người mẹ nào nhẫn tâm bỏ con mình khi cái thai chỉ mới 5 tuần tuổi như cô. Là cô có mà không biết trân trọng thì đừng trách ai, bây giờ tôi rất tự hào khi có người chồng luôn yêu thương tôi như anh ấy. Cô nghĩ tôi dễ ức hiếp như ngày xưa sao? Cô đã quá sai lầm " Liên Chi từng câu từng chữ đều đá xoáy cô ta, nghe những lời của cô thì những người có mặt tại đây nhìn cô ta bằng con mắt khác ngay.
Tỉnh Ngọc Nhiên nghe những lời cô nói ra thì cô ta có chút không tin, làm sao cô lại biết được điều đó, chuyện cô ta phá thai chỉ có người nhà biết thôi, đã vậy còn dám sĩ nhục cô ta nữa, Ngọc Nhiên tức đến xanh mặt.
Liên Chi đã nghe anh kể lại tất cả, còn được Hoàng Yến cho xem những đoạn video mà anh ra tay đánh cô ta nữa, lúc đó cô còn cảm thấy anh quá mạnh tay nhưng bây giờ thì cũng hiểu là cô ta đáng bị như vậy.
" Cô là cái gì mà dám sĩ nhục tôi hả, một đứa nghèo hèn, không cha mẹ như cô chỉ biết dựa hơi đàn ông thôi " Tỉnh Ngọc Nhiên tức giận nói.
* Chát *
Dứt lời thì một cái tát rơi xuống mặt cô ta, là Liên Chi đánh, cô không cho phép ai đụng chạm tới ba mẹ đã khuất của mình, dù là ai cô cũng không được.
Tỉnh Ngọc Nhiên liền đưa tay lên sờ mặt mình, nữa khuôn mặt của cô ta đã đỏ ửng lên thấy rõ mồn một, cô ta mở to mắt nhìn cô.
" Tôi nhịn cô không có nghĩa là tôi sợ cô, bản thân mình là làm sai vậy mà còn không biết nhận lỗi lại còn mở miệng ra trách mắng người khác, cô nhìn lại nhân cách thối nát của mình, còn thua tiểu Sa nhà tôi " bộ dạng Liên Chi bây giờ khiến người khác nhìn vào còn phải e dè, vì cô giận lên rất đáng sợ.
" Mà cô biết tiểu Sa là ai không? Là con chó nhà tôi đấy, tôi cảnh cáo cô nếu cô còn dám xúc phạm tôi lần nữa thì tôi sẽ cho cô nếm thử mùi máu coi nó có tanh hay không là biết liền "
Liên Chi nói xong thì nắm tay Hoàng Yến cùng Quỳnh Ly rời đi, để lại một mình cô ta đứng đó tức đến phát điên mà không làm được gì, cô ta sẽ nhớ cái tát này, cô ta nhất định sẽ không để yên cho cô đâu.
" Cho người giết con nhỏ đó cho tôi, càng nhanh càng tốt " cô ta lấy điện thoại ra gọi cho ai đó, ánh mắt khi cô ta nói chuyện hiện sự hận thù, hai bên thì thầm to nhỏ thì cô ta cũng tắt máy.
Tỉnh Ngọc Nhiên cũng rời khỏi nơi đó ngay, vì cô ta làm sao có mặt mũi ở đó nữa, bản thân cô ta cứ tưởng là Liên Chi dễ ức hiệp nên cô ta mới kiếm chuyện nhưng chẳng ngờ cô lại thay đổi nhanh đến vậy.
Cả ba người rời khỏi khu mua sắm, Hoàng Yến thầm khen ngợi Liên Chi xử lí tình huống rất hay còn đi vào lòng người nữa.
" Chị dâu, lúc nãy chị rất ngầu "
" Đừng chọc chị, về thôi, mất hứng rồi "
" Được "
Liên Chi bây giờ không còn tâm trạng để đi chơi nữa, cuộc vui của cô vì cô ta mà làm lở dở thật tức chết cô, nghĩ lại mà tức cô đánh cô ta quá ít, biết vậy cô đánh nhiều một chút.