Trăm Nhớ Ngàn Thương

Chương 13: 13: Em Hôn Anh Đi




Bình minh bắt đầu ló dạng, những tia nắng ấm ấp đã chiếu vào phòng, trên giường là hai thân ảnh đang ôm lấy nhau, Hoàng Thiên thấy cô ngủ ngon quá nên không nở đánh thức, anh vẫn nằm đó ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, tay anh không tự chủ được mà sờ nhẹ lên đôi môi anh đào kia.

Liên Chi dụi dụi đầu vào ngực anh rồi lại ngủ tiếp, anh mỉm cười nhìn cô, chưa bao giờ anh có một giấc ngủ ngon đến vậy, được ôm cả thế giới anh cảm thấy bình yên vô cùng.

" Bảo bối, dậy thôi " anh nói nhỏ vào tai cô.

" Em biết rồi " mắt cô nhắm nhưng miệng thì trả lời.

Cô vẫn nằm đó ôm anh không chịu thức dù đã được anh gọi, thường ngày cô dậy rất đúng giờ chỉ cần nghe chuông báo thức reo là dậy ngay, nhưng lần này thì không, cô ôm anh thoải mái như vậy mà.

Anh lắc đầu chịu thua trước cô, đành đứng dậy bế cô đi vào vscn, sau đó anh làm bữa sáng cho cô, hai người cùng ăn.

" Bảo bối, ở nhà ngoan, trưa anh về với em " anh cưng chiều xoa đầu cô.

" Vâng ạ " cô cười đáp.

Hoàng Thiên căn dặn cô đủ thứ sau đó mới chịu đi, cô đã lớn rồi mà anh cứ làm như cô là đứa trẻ lên 3 không bằng, nhưng cô lại thích điều đó. Anh lái xe về thẳng biệt thư lấy chút đồ cần thiết.

" Thiếu gia, tối qua cậu đi đâu mà không về nhà " quản gia Trịnh hỏi.

" Tôi sẽ không về nhà thường xuyên, chuyện ở đây tôi giao cho ông, có gì thì cứ điện thoại cho tôi, còn những chuyện khác chắc ông cũng xử lí được, đúng không? " anh không nhanh không chậm đáp, mặt vẫn giữ thái độ lạnh lùng.

" Vâng thưa thiếu gia " ông rất muốn hỏi thêm nhưng lại thôi.

" Không cần mang cơm trưa tới nữa "

" Vâng thiếu gia "

Anh nói xong thì lên xe lao vút đi, anh muốn ở cùng cô nên anh quyết định dọn về nhà cô luôn, để tiện chăm sóc cho cô nhiều hơn, còn có việc gì quan trọng anh mới về lại đây.

Hoàng Thiên đi đến công ty, vừa ngồi vào bàn làm việc điều đầu tiên anh làm là mở camera nhà cô lên xem, anh đã âm thầm đặt một máy quay để quan sát cô.

" Cậu vào đây " anh gọi cho trợ lí Khang.

" Chủ tịch có gì căn dặn ạ " hắn nhanh chân vào phòng anh.

" Cậu tìm một mua căn nhà gần công ty, đặc biệt không lầu, người đứng tên là Diệp Liên Chi " anh nhàn nhạt nói.

" Rõ chủ tịch "

Mua nhà sao? Vậy là hắn biết anh đã thành công rồi, chủ tịch của hắn cũng quá lợi hại đi.

Anh suy đi nghĩ lại cũng nên cho cô ở nhà to một chút và tiện nghi hơn, còn gần công ty lỡ cô có chuyện gì thì anh tới kịp thời.

Liên Chi vừa nghe nhạc vừa mỉm cười, tâm tình cô rất tốt, chỉ nghĩ đến những lời tối qua của anh mà cô hạnh phúc nhường nào. Cô không tin rằng anh và cô chính thức quen nhau sau 1 tháng qua lại.

Cô biết là có hơi nhanh nhưng cảm xúc cô đối với anh là thật, vì cô trước giờ chưa từng động lòng với ai chỉ có anh mới khiến tim cô đập lên từng nhịp, cô tin anh và cũng tin vào quyết định của mình.

" Tiểu Sa qua đây " cô lấy tay vỗ vỗ chỗ kế bên mình gọi tiểu Sa đến.

Nghe tiếng cô gọi tiểu Sa liền nhảy lên sopha ngồi gần cô, Liên Chi cưng chiều xoa đầu bé chó của mình.

" Tiểu Sa ngoan, cuối tuần chị dắt em đi chơi nhé "

* Gâu gâu *

Tiểu Sa sủa lên hai tiếng như đang đồng ý với cô.

" Ngoan quá "

Cô cưng chiều hôn tiểu Sa một cái, cô luôn thể hiện rõ sự yêu thương của mình với nó.

Anh vừa làm lâu lâu lại ngẩng đầu lên nhìn, anh lúc thấy cảnh cô hôn tiểu Sa thì mặt anh đen lại, anh biết cô quý chó của mình nhưng có cần hôn vậy không, cô còn chưa hôn anh được vậy nữa mà.

Hoàng Thiên tranh thủ đến siêu thị mua vài thứ đem về nhà, cũng không quên mua kem mà cô thích ăn còn có trái cây nữa. Anh ghi nhớ khá là kĩ từng sở thích của cô.

Anh vừa dừng xe trước nhà là tiểu Sa bên trong đã sủa lên và đứng trước cửa chờ anh sẵn, do anh đến thường xuyên và hay chơi cùng nên tiểu Sa cũng rất mến anh. Hoàng Thiên vào nhà tiện thể xoa đầu bé chó một cái.

" Bảo bối nhớ anh không? " anh để những túi thức ăn trên bàn rồi ngồi xuống ôm cô.

" Nhớ ạ " cô choàng tay qua ôm thắt lưng anh, đầu dựa vào vai anh.

" Nhớ vậy em nên làm gì? " anh vuốt ve khuôn mặt cô, giọng thì ôn nhu vô cùng.

" Làm gì là làm gì? " cô vẫn ngây thơ không hiểu anh nói gì.

Anh phải lắc đầu chịu thua với độ ngây thơ của bảo bối mình, nhưng không sao anh sẽ dạy lại cô.

" Em hôn anh đi, anh đi làm rất mệt " anh dụi dụi mặt mình vào hỏm cổ cô làm nũng.

Anh ghen tị khi thấy cô hôn tiểu Sa nên sẵn có cơ hội anh cũng phải đòi chứ, anh không thể để mình thiệt thòi được.

Liên Chi không nhịn được mà cười thành tiếng, ui trời người đàn ông này đang làm nũng với cô sao? Đang yêu chết mất.

* Chụt *

Liên Chi hôn lên má anh một cái thật kiêu, anh cũng cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô đáp trả.

" Ngồi đây, anh vào bếp nấu nhiều món ngon cho em " anh nhẹ giọng nói.

" Vâng ạ "

Tại sao trên đời này còn tồn tại một người đàn ông như anh vậy chứ, nhưng cô làm sao biết được anh chỉ đối tốt với duy nhất một mình cô thôi.

Sau khi dùng bữa xong thì anh về lại Thiên Hoàng, do cô đã nghỉ trưa nên anh đã khóa cửa lại cho chắc, dù sao cô cũng chẳng đi đâu ngoài đi dạy cả.

" Chủ tịch tôi đã tìm được nhà như ngài muốn, ngài có thể xem qua " trợ lí Khang đưa một số hình ảnh mà hắn chụp được cho anh xem.

" Được rồi, kêu người chỉnh sửa lại một chút, gắn thêm camera và mua chiếc nệm dành cho chó giúp tôi " anh nhìn khá là hài lòng nên không do dự gì mà đồng ý ngay.

" Rõ chủ tịch "

Đến tận bây giờ hắn mới nhận ra từ khi anh gặp Liên Chi thì tính anh cũng thay đổi rất nhiều, và hắn cũng từng yêu nên nhìn thôi là biết anh thật sự đã yêu cô rồi.

Chập tối khoảng 6h thì anh về, còn mang một số tài liệu cần thiệt để khuya làm. Liên Chi lúc này vừa tắm xong mới ra sopha ngồi chưa bao lâu thì nghe tiếng mở cửa cũng biết là anh.

" Anh về rồi à " cô nghe tiếng động thì cất giọng nói mình lên.

" Về rồi "

Anh đi tới bế cô ngồi lên đùi mình, cô thuận tay choàng qua cổ anh. Hoàng Thiên có thể ngửi được mùi sữa tắm dịu nhẹ của cô, anh không kìm được mà vùi đầu vào cổ cô tham lam hít mùi hương.

" Liên Chi, em thơm thật " giọng anh khàn khàn vang lên.

" Anh tắm đi " cô đẩy đầu anh ra khỏi cổ mình.

" Chút nữa "

Anh nói xong không để trả lời liền áp môi mình xuống hôn lấy môi cô, anh thà hồ mà thưởng thức vị ngọt từ đôi môi nhỏ này, lưỡi anh cậy hàm răng cô ra, từ từ di chuyển vào trong khoan miệng thơm tho của cô. Liên Chi hôn khá là vụng về và hầu như đều là anh chủ động.

Hai người dây dưa với nhau hơn 10p, cô sắp thở không được nữa rồi, Liên Chi đưa tay vỗ vỗ ngực anh ra hiệu để anh buông ra. Hoàng Thiên quyến luyến buông ra, anh mỉm cười nhìn thành quả của mình làm ra, môi cô đã sưng lên không ít.

" Anh.... anh muốn em nghẹt thở chết sao? " cô lên tiếng trách móc anh.

" Tại em không thở, sau này anh sẽ dạy em thêm " anh cười đáp, tay thì mơn chớn lên môi cô.

" Vô sỉ "

" Đúng là anh vô sỉ nhưng chỉ một mình em biết được điều đó "

Cô không còn sức để cãi nhau với anh nữa, mặc kệ lời nói của anh. Hai người ôm nhau được một lát thì anh lấy đồ đi tắm.

Nhà cô nhỏ như vậy làm sao anh có thể ở cùng được chứ, Liên Chi có kêu anh về nhưng anh lại một mực không chịu, anh vì muốn ở cạnh cô nên mới dọn qua đây, anh làm vậy cô càng thấy thương anh nhiều hơn. Cực khổ cho anh rồi.