Trầm Ngọc

Chương 1




Trên sân khấu biểu diễn vở “Tây Sương Ký”, đang hát đến đoạn Trương Sinh muốn cứu người yêu là Thôi Oanh Oanh khỏi tay ác bá Tôn Phi Hổ.

Hồng Tụ xem chăm chú đến mức quên rót thêm trà cho Thành Ngọc, đến khi khôi phục tinh thần, Thành Ngọc đã ngủ say tại chỗ ngồi.

Đào kép nổi tiếng Trương Tiểu Tiểu mới ra mắt lần đầu tiên vào đầu mùa xuân năm nay, nghìn vàng khó giành được một vé ở hàng ghế đầu, vậy mà Thành Ngọc xem được một nửa đã mất hết hứng thú.

Mái tóc dài đen kịt, dày nặng xõa xuống ghế hoa lê màu đỏ sậm, chiếc quạt hoa lê tơ vàng trong tay cô rơi xuống bên chân.

Hồng Tụ vội vàng ngồi xổm xuống, nhặt cây quạt lên và phủi sạch bụi bặm một cách cẩn thận.

Thành Ngọc không hề phát hiện.

Ánh đèn trong khán đài được người ta cố ý làm mờ đi, lúc này Thành Ngọc hơi nghiêng đầu, nhắm mắt. Trên gương mặt được trang điểm nhẹ nhàng vô thức lộ ra cảm giác yếu ớt khiến người ta chết mê chết mệt.

Màu son cũng không chạy theo trào lưu đương thời, nhuộm thành sắc đỏ tươi rực rỡ, mà chỉ đánh một lớp son nhạt làm bóng mềm bờ môi.

Hồng Tụ không biết so sánh, cô ấy chỉ cảm thấy giống như sắc màu trên miệng Thành Ngọc khi ra khỏi phòng thiếu soái vào lần đó.

Cô ấy hỏi Thành Ngọc: “Tiểu thư, thiếu soái dặm thêm son cho chị ạ?”

Thành Ngọc cười một tiếng, không nói gì.

Cô rất đẹp, cho nên thiếu soái mới có thể để cô bên mình nhiều năm như vậy.

Ánh mắt Hồng Tụ hơi chếch đi, nhìn thấy Tần Triệt vẫn luôn đứng ở lối ra của rạp hát.

Có lẽ, cô ấy nói không chính xác.

Không phải để ở bên mình, mà là khóa chặt bên mình.

Ba năm trước, Lâu Kế Phóng theo cha anh chuyển tới ba tỉnh Tần An, sau đó quyết định ở lại tỉnh Yến Nam. Khi đó, Hồng Tụ mới được tuyển vào phủ, bắt đầu đi theo Thành Ngọc.

Thành Ngọc là một người chủ rất dễ nói chuyện, luôn ăn nói nhỏ nhẹ với bất kỳ người nào.

Mỗi đêm muộn Lâu Kế Phóng trở về, Thành Ngọc sẽ luôn chờ anh ở cửa phủ.

Có lần vào mùa đông, Thành Ngọc chờ rất lâu, cơ thể bỗng đổ bệnh tới tận mùa xuân năm sau.

Lâu Kế Phóng muốn phạt Hồng Tụ chăm sóc không chu đáo, Thành Ngọc sốt ruột đến mức ngã xuống giường, để xin tha cho Hồng Tụ.

Thành Ngọc là người vô cùng tốt.

Sau đó thỉnh thoảng Hồng Tụ nghe một vài người già nói, Thành Ngọc là người đã đi theo thiếu soái vào sinh ra tử ở chiến trường.

Hồng Tụ nghĩ, bọn họ là một đôi thần tiên quyến lữ trời đất tạo thành.

Chỉ là cô ấy không nghĩ ra hai chuyện:

Một là thiếu soái chưa bao giờ nói muốn cưới Thành Ngọc, Thành Ngọc cũng chưa từng để ý đến việc suốt nhiều năm như vậy, mình vẫn là người phụ nữ không danh không phận.

Hai là…

Hồng Tụ thu hồi ánh mắt khỏi người Tần Triệt ở cửa.

Hai là, ở nhà họ Lâu này ba năm, cô ấy chỉ thấy Thành Ngọc toàn tâm toàn ý với thiếu soái như thế nào. Nhưng Tần Triệt quanh năm suốt tháng theo sát Thành Ngọc như âm hồn không tan, luôn luôn báo cáo đường đi nước bước của Thành Ngọc cho Lâu Kế Phóng.

Sớm đã vượt qua chuyện mà người bảo vệ bình thường nên làm, Hồng Tụ cảm thấy, Lâu Kế Phóng sợ Thành Ngọc chạy trốn. Nhưng dù thế nào cô ấy cũng không cảm thấy rằng, tiểu thư ngày ngày ở cửa phủ chờ Lâu Kế Phóng về nhà, sao lại muốn chạy trốn chứ?

Tâm tư từ lúc vừa mới đưa mắt nhìn chằm chằm Thành Ngọc đã sớm bay xa đến khoảng không sâu thẳm. Giọng nói du dương trong trẻo của Trương Tiểu Tiểu trên sân khấu đã đánh động làm Hồng Tụ run tay.

Chiếc quạt “cạch” một tiếng, lại rơi xuống đất.

Lúc Hồng Tụ lại ngồi xổm xuống nhặt, một bàn tay mảnh khảnh đã hạ xuống nhặt chiếc quạt lên.

“Tiểu thư, em xin lỗi ạ.” Hồng Tụ mắc lỗi, vành tai đỏ bừng.

Thành Ngọc phủi bụi, cười với cô ấy: “Hát đến đâu rồi?”

Hồng Tụ sững sờ một lát, lập tức lại nhìn lên sân khấu. Cô ấy đã đọc truyện “Tây Sương Ký” mấy lần, lúc này nghe Trương Tiểu Tiểu hát hai câu, lập tức trả lời: “Hát đến đoạn Trương Sinh đã cướp lại Thôi Oanh Oanh từ tay ác bá ạ!”

Ánh mắt Thành Ngọc bình tĩnh nhìn lên sân khấu, Thôi Oanh Oanh trên sân khấu đang hát lúc mình bị ác bá bắt đi đã đau khổ biết bao nhiêu, bây giờ có thể gặp lại Trương Sinh thì xúc động nhường nào.

Hồng Tụ đã cuốn vào cốt truyện một lần nữa, lại nghe thấy Thành Ngọc nói: “Về thôi, chị mệt rồi.”

“Đang đến đoạn kết đẹp nhất mà.” Hồng Tụ không nỡ.

Thành Ngọc đứng lên, liếc mắt nhìn thấy Tần Triệt đứng ở cửa.

Trong rạp tối mờ, cả người y đều là màu đen.

Y đang nhìn Thành Ngọc không chớp mắt.

Khóe miệng Thành Ngọc lặng lẽ nhếch lên.

Cô khẽ nói với Hồng Tụ: “Em ngồi chỗ chị, chị vào trong xe chờ em.”

Hồng Tụ ngạc nhiên, đang muốn từ chối.

Thành Ngọc đã đè bả vai cô ấy lại, dịu dàng nói: “Chị vào xe ngủ một lát, em cứ xem đi.”

-

Hí khúc đến đoạn cao trào, Trương Tiểu Tiểu liên tục nghiêng người quay vòng, thu hút hàng loạt tiếng reo hò hoan hô dưới sân khấu.

Thành Ngọc đi ra rìa rạp hát, lặng lẽ ra ngoài.

Nhìn từ chỗ rất xa, chỉ thấy rõ bóng dáng thướt tha yêu kiều.

Vạt sườn xám bay phấp phới hóa thành một con bướm màu đen, vỗ cánh để lộ ra những mảng màu trắng thoắt ẩn thoắt hiện.

Cuối cùng đi đến chỗ sáng, Tần Triệt vén tấm mành vừa dày vừa nặng lên cho cô.

Cô hơi cúi đầu, luồn qua dưới cánh tay y.

Sợi tóc mềm mại vô tình quấn quanh bàn tay Tần Triệt, yết hầu y không chuyển động, khẽ lùi ra sau.

“Hồng Tụ không ra à?” Y hỏi.

Thành Ngọc cười với y, có lẽ vì vẫn còn ở trong rạp, giọng cô khẽ đến mức giống như lời thì thầm bên gối: “Em ấy muốn xem, để em ấy xem cho hết. Em vào xe ngủ một lát.”

Tần Triệt không nói gì, duỗi tay mở cửa xe cho cô.

Thành Ngọc ngồi xuống, mở cửa kính xe.

“Có thể đỗ xe ở ngõ nhỏ không người phía sau rạp hát không?” Tay trái Thành Ngọc hơi che khuất tầm mắt, ánh nắng xuyên qua lá cây rơi trên mặt cô, trong chốc lát ấy Tần Triệt không thấy rõ cảm xúc của cô.

“… Tiểu thư.”

Thành Ngọc cong mắt cười, giọng nói vân vê trong lòng Tần Triệt:

“Chỗ này nắng chiếu vào, A Triệt.”