Trảm Nam Sắc

Quyển 1 - Chương 122: Cũng đừng gặp lại




(Chương phúc lợi 888 lượt thích trang fanpage CP88. Bát Bát trả nợ đã quay lại đây~~~)

Chương 122: Cũng đừng gặp lại

Dịch: CP88

***

Một câu nói này, cứ như vậy mà nhẹ nhàng rơi vào lòng Cố Tân Tân.

Lời nói của anh không có bất kỳ một cảm xúc nào, Khổng Thành giật mình nhìn chằm chằm Cận Ngụ Đình, sau đó lại đưa mắt sang Cố Tân Tân.

Tài xế cho xe chạy về phía tòa nhà Tây. Cố Tân Tân giật giật ngón tay cứng ngắc. Cuối cùng thì anh cũng coi như là đã mở miệng thả cho cô đi rồi, nhưng là bằng cách này nghe được, cô không có một chút vui vẻ hay giải thoát nào cả, thậm chí hô hấp còn như bị bịt kín lại khiến cho cô không sao thở nổi.

Xem ra câu nói cuối cùng cô vừa mới nói với nhân viên bán hàng đã hoàn toàn ép vỡ cọng rơm cuối cùng của cô và Cận Ngụ Đình.

Người nói là cô, không ai buộc cô làm vậy, lần này đúng là Cố Tân Tân không thể oán hận được ai.

Xe đã chạy chậm lại, nhưng đối với cô tốc độ này lại đặc biệt nhanh, mỗi một hình ảnh trên phố chạy qua đều không thể lưu lại trong mắt. Mũi cô càng ngày càng cay, cô thật sự không biết làm thế nào mới có thể khiến cho nước mắt của mình không được chảy ra.

Bây giờ là cô bị người ta đuổi ra ngoài, cô còn khóc cái gì? Nước mắt của cô thì có tác dụng gì đây?

Bên trong xe yên tĩnh không một tiếng động, Khổng Thành cũng không tiện lên tiếng, chỉ là có chút tiếc nuối cho cuộc hôn nhân ngắn ngủi chưa đến một năm của bọn họ nhanh như vậy đã đi đến hồi kết.

Cận Ngụ Đình giống như một pho tượng ngồi bên cạnh Cố Tân Tân, vẻ mặt không cảm xúc, không có độ ấm, cũng không nói gì. Thương Lục tự sát, trong lòng anh sợ là đã sớm chất đầy hình bóng cô ấy đi.

Bệnh viện.

Tần Chi Song mệt mỏi rã rời đi ra ngoài, Thương Kỳ vội vàng chạy vào dãy phòng bệnh, hai người đụng phải trước cửa thang máy.

"Bác Tần, chị con thế nào rồi?"

Tần Chi Song khẽ lắc đầu, hai ngày nay xảy ra quá nhiều việc, bà cũng là cạn kiệt sức lực, "Con yên tâm, hiện tại đã tốt hơn nhiều rồi."

"Chị ấy..... chị ấy vì sao lại....."

"Có lẽ là bóng ma tâm lý đó đã đè lên chị con quá nặng, vốn dĩ sau khi cho con bé uống thuốc đã yên tĩnh lại không ít, nhưng ai cũng không ngờ được con bé lại đột nhiên đẩy Cận Hàn Thanh ra rồi xông về phía tủ." Tần Chi Song nói đến đây, vành mắt đỏ lên, "Chẳng lẽ từ nay về sau phải trở về như trước kia, trói con bé lại sao? Thương Kỳ, con không thấy được dáng vẻ hiện tại của chị con....."

Tần Chi Song đau lòng nói không ra lời, Thương Lục lúc này điên điên khùng khùng không nói, trên người còn ngang dọc những vết thương. Bà trước giờ vẫn xem Thương Lục như con gái mình, bây giờ nhìn bộ dạng đó của cô ấy thật sự là không sao chịu nổi.

"Bác Tần, bác đừng khóc."

"Con mau đi thăm chị con một chút đi."

Thương Kỳ đáp nhẹ, đi ra ngoài hai bước, mắt thấy Tần Chi Song muốn đi ra ngoài, liền vội vàng dừng chân lại. "Con không biết chuyện này đến tột cùng là như thế nào, nhưng hôm nay khi con ra khỏi cửa thấy ba phát hỏa, còn nói sẽ không bỏ qua cho Cửu tẩu."

Tần Chi Song không khỏi nhíu mày, cửa thang máy mở ra bà cũng không đi vào mà ngẩng đầu nhìn Thương Kỳ. "Kỳ Kỳ, con nói Tân Tân có thể làm ra loại chuyện đó sao?"

Thương Kỳ không mong chuyện này phát sinh, cô ta cũng không ngờ Tần Chi Song còn ôm thái độ hoài nghi.

"Con cũng tin Cửu tẩu, chỉ là video trong camera giám sát....."

Tần Chi Song không nói nữa, Thương Kỳ nghĩ đến Thương Lục, cũng nhanh chóng tìm đến phòng bệnh.

Tần Chi Song từ trong bệnh viện đi ra ngoài, đứng ở cửa liền nhìn thấy một bóng người vội vã lướt qua bà. Tần Chi Song quét mắt, có chút quen quen. "Khoan đã."

Người kia dừng bước, nhưng không quay đầu lại. Tần Chi Song đi đến bên cạnh cô ta, vừa nhìn liền nhận ra đây chính là người giúp việc không lâu trước đã bị sa thải.

Sắc mặt Tần Chi Song có chút không dễ nhìn. "Hóa ra là cô."

"Phu nhân."

"Cô không cần phải gọi tôi như vậy, bây giờ cô không còn làm việc ở Cận gia nữa rồi."

Dáng vẻ của người phụ nữ đó nơp nớp lo sợ, "Vừa rồi tôi mới quay đầu liền nhìn thấy ngài, thật sự không ngờ ngài còn có thể nhận ra tôi."

"Làm sao, làm việc gì trái lương tâm nên mới lo lắng gặp phải tôi sao?"

Người phụ nữ kia đương nhiên là không chịu thừa nhận. "Phu nhân, có rất nhiều chuyện tôi cũng không tiện nói rõ ràng. Cửu gia muốn sa thải tôi tôi cũng không có cách nào kháng cự, tôi chỉ là một người giúp việc mà thôi, người địa vị thấp tiếng nói cũng không đáng giá."

Tần Chi Song thật sự không muốn tiếp tục nghe nữa, "Tôi nhớ lúc trước Lão Cửu đã cảnh cáo cô đừng có tiếp tục xuất hiện trước mắt nó, cô tốt nhất là nên biết tự giác một chút."

"Phu nhân, lúc đó tôi bị đuổi khỏi tòa nhà Tây thật ra là có liên quan đến Cửu phu nhân."

"Đây là dĩ nhiên, cầm tiền của Cận gia nhưng lại làm ra chuyện thương tổn người Cận gia, cô còn có mặt mũi đứng đây nhắc lại?"

Bên cạnh có người đi qua, người phụ nữ nhích về phía bên cạnh, "Phu nhân, rất nhiều chuyện không phải cứ nhìn bề ngoài là có thể phán xét, sự kiện kia thật sự tôi chưa từng làm. Tôi bị sa thải hẳn là Cửu phu nhân lo tôi đem một chuyện truyền ra bên ngoài, vì thế nên mới xuống tay với tôi trước."

"Một chuyện trong lời của cô là chuyện gì?"

"Cửu phu nhân có khả năng là không mang thai."

"Nói hươu nói vượn!" Tần Chi Song nghe vậy, sắc mặt càng trắng bệch, "Cô còn dám ăn nói linh tinh?"

"Tôi không có," người phụ nữ kia bày ra bộ dạng hận không thể móc tim móc phổi cho bà xem. "Phu nhân, bà nhìn tôi đi, từ sau khi tôi bị đuổi ra khỏi tòa nhà Tây, đi đâu cũng không tìm được công việc, tôi cũng biết oan uổng chứ. Tôi quả thật là đã gặp phải vài sự kiện nên mới hoài nghi Cửu phu nhân là mang thai giả, không nghĩ tới sau khi Cận phu nhân phát điên liền cứ thế bị đuổi ra ngoài."

Người phụ nữ đem toàn bộ những gì Thương Kỳ dặn dò nói lại cho Tần Chi Song một lượt.

"Đương nhiên là tôi nói những lời này không có căn cứ, ngài tin cũng được không tin cũng chẳng sao, kỳ thực ngài có thể tự mình hỏi Cửu phu nhân."

Tần Chi Song đứng ở cửa bệnh viện, nhìn đám người qua lại đến xuất thần, ánh sáng mặt trời chói chang chiếu tới không khỏi khiến bà phải nhắm mắt lại.

"Bây giờ cô đến đây nói với tôi chuyện này là để làm gì?"

"Phu nhân, tôi cũng là người, cũng biết tức giận. Tôi cầm tiền của phu nhân làm việc ở tòa nhà Tây, nhưng có một số việc vô duyên vô cớ đổ lên đầu tôi như vậy, lẽ nào tôi lại cũng không thể nói ra sao?"

Tần Chi Song thật sự không tiếp thu được chuyện như vậy, Cố Tân Tân sao có thể mang chuyện mang thai ra lừa gạt bà chứ?

Xe của Cận Ngụ Đình dừng lại trước cửa Cận gia, tài xế nhấn còi. Dọc đường đi Cận Ngụ Đình đều không lên tiếng, lúc này anh mới nhấc mắt lên nhìn. "Không cần lái vào."

Cố Tân Tân nhúc nhích chân, người đàn ông nói tới đây là đã quá rõ ràng rồi.

Khổng Thành muốn thay cô mở cửa xe, Cố Tân Tân lên tiếng, "Không cần, tự tôi có thể đi."

Cận Ngụ Đình không nói tiếp, bộ dạng lãnh đạm, thật giống như người ở bên cạnh không tồn tại.

Cố Tân Tân đẩy cửa đi ra ngoài, trong giây lát bị hơi nóng phả tới, cô hận không thể thu chân lại. Cô không bật ô, càng không có gì che nắng, mỗi một tấc da thịt lộ ra đều bị ánh mặt trời chiếu đến bỏng rát, trên mặt cũng như bị thiêu cháy, cô không nhịn được nheo mắt lại.

Chiếc xe bên cạnh nhanh chóng lùi về sau, thuần thục quay xe, hướng về phía xa chạy đi.

Tốc độ xe quả thật kinh người, Cố Tân Tân quay đầu liếc nhìn nhưng chỉ còn nhìn thấy đuôi xe thấp thoáng.

Anh một lòng chỉ nghĩ đến vết thương trên người Thương Lục, có thể đưa cô đến cổng là đã tận trách nhiệm rồi.

Đến khi thật sự muốn rời đi khỏi nơi này, Cố Tân Tân mới biết cô không có đồ đạc gì cần thu thập, ngoại trừ một chiếc máy tính và bảng vẽ điện tử, những thứ còn lại đều không đáng giá.

Nhưng quần áo chung quy là phải mang theo, dù sao để lại đây cuối cùng cũng sẽ bị người ta ném vào thùng rác.

Cố Tân Tân kéo va li đi ra, những thứ cần phải mang theo cô đều đã thu lại toàn bộ.

Cô đi đến trước cửa sổ sát đất, áp trán lên tấm kính. Cô nhìn thấy tòa nhà Đông cách đó không xa, cũng nhìn thấy những hàng cây xanh biếc rậm rạp. Nếu như không xảy ra chuyện của Thương Lục, hiện tại cô đang làm gì đây?

Cố Tân Tân áp cả bàn tay lên tấm kính trong suốt, có thể cô đang vẽ tranh, cũng có thể là đang ở bể bơi. Gần đây mỗi sáng Cận Ngụ Đình đều kéo cô đi bơi, nói dù cô có sợ hãi phản đối thế nào cũng vô dụng.

Cố Tân Tân nghĩ tới đây nước mắt không kìm được trào ra, cô biết có chút chuyện không cần phải nghĩ tiếp, chỉ là đứng ở đây lại có chút không nỡ bỏ.

Lễ tốt nghiệp Cận Ngụ Đình đội mũ học sĩ cho cô, anh nói từ nay về sau cô hoàn toàn được giao vào trong tay anh rồi. Khi đó Cố Tân Tân cảm thấy trái tim như được ngâm trong hũ mật, nhưng xem ra hôm nay, lúc trước mật có bao nhiêu ngọt thì hiện tại đau có bấy nhiêu thấu tâm can, thật sự khiến cho Cố Tân Tân không thể chống đỡ được.

Cô thương tâm gần chết, kỳ thực cô cũng không muốn phải chật vật như thế này rời đi, nhưng ngôi nhà này cô đã sớm không thể lưu lại. Cô không khác gì một thứ dư thừa, cũng là...không đáng để ân hận nhất.

Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, Cố Tân Tân vội vội vàng vàng lau khô nước mắt, cô cuống quýt quay đầu lại, không ngờ lại nhìn thấy Tần Chi Song đi vào. "Mẹ?"

"Tân Tân, con vẫn ổn chứ?"

Cố Tân Tân mang theo đôi mắt sưng đỏ tiến lên vài bước, "Vẫn rất tốt ạ."

Tần Chi Song liếc vali đặt trên đất, "Con đây là?"

"Mẹ, con rất cám ơn mẹ đã quan tâm chăm sóc con gần một năm nay, mẹ là người mẹ chồng tốt nhất trên thế giới này."

Tần Chi Song nghe như thế, trong lòng cũng không tránh khỏi dâng lên cảm giác khó chịu. "Con phải đi sao?"

"Vâng."

"Thương Lục ở bệnh viện, nhưng cũng không có gì quá đáng lo, chỉ là tâm lý vẫn mất khống chế, sau này sợ là sẽ còn phiền phức."

Cố Tân Tân rũ mi mắt, cô không thể như thím Tường Lâm(*) nhìn thấy ai cũng hỏi người đó có tin tưởng mình hay không, cô có chút khẩn trương đối mặt với Tần Chi Song, "Mẹ, con chưa từng làm."

(*) nhân vật chính trong bộ truyện ngắn "Lễ cầu phúc" của Lỗ Tấn

Tần Chi Song thở dài, "Tân Tân, mẹ rất thích con, hẳn là con có thể cảm nhận được?"

"Đúng, mẹ đối với con rất tốt, con đều nhớ được."

"Vậy mẹ hỏi con một chuyện, con sẽ thẳng thắn nói với mẹ chứ?"

Cố Tân Tân cho là bà muốn hỏi chuyện ngọc trai dự phòng, liền không chút nghĩ ngợi gật đầu. "Vâng."

"Lúc trước con là thật sự mang thai sao?" Tần Chi Song hỏi lời này, ánh mắt nhìn chằm chằm Cố Tân Tân.

Cô hít vào một ngụm khí lạnh, tất cả lời muốn nói ra bị chặn lại giữa cổ họng không sao thoát ra nổi, Cố Tân Tân thật sự là một chút tâm lý chuẩn bị cũng không có. Tần Chi Song nhìn vẻ mặt của cô đã hoàn toàn sáng tỏ, nhưng vẫn không sao có thể chấp nhận.

"Tân Tân, lẽ nào đúng là con chưa từng mang thai?"

Cố Tân Tân muốn tiếp tục nói dối, nhưng chỉ có thể mấp máy miệng, đối mặt với Tần Chi Song, cô thật sự không có cách nào lắc đầu phủ nhận.

Đã đến bước đường này, Cố Tân Tân cũng không muốn tiếp tục lừa dối Tần Chi Song nữa. "Xin lỗi, mẹ."

"Vì sao lại như vậy chứ?" Tần Chi Song khó có thể tin mở miệng nói. "Rõ ràng là con đã mang thai."

Cố Tân Tân nói không ra lời, bóng người trước mắt cũng dần trở nên mơ hồ. Tần Chi Song không có cách nào tiếp thu sự thật. "Con có biết khoảng thời gian đó mẹ đã mong đợi đến thế nào không?"

"Mẹ, thật sự xin lỗi."

"Con còn nói con sảy thai là bởi vì nhìn thấy Lão Cửu và Thương Lục ở cùng nhau. Tân Tân, con, sao con có thể....."

Tần Chi Song nói không ra lời, nước mắt của Cố Tân Tân chảy dài, hiện tại thứ cô có thể nói, cũng chỉ có ba chữ con xin lỗi.

"Con....."

Tần Chi Song nhìn vali đặt bên chân Cố Tân Tân, khóe mắt có giọt nước mắt chảy ra, một câu cũng không nói nữa nhanh chóng đi ra ngoài.

Cố Tân Tân ngồi thụp xuống, cô không biết vì sao sự tình lại thành ra như vậy, đến lúc ly biệt còn khiến người mà cô thương yêu nhất trong căn nhà này tổn thương.

Cô đặt tay trên vali, đau đến không muốn sống, nhưng vẫn cố gắng thu lại một chút sức lực cầm vali đi ra ngoài.

Cố Tân Tân đi xuống lầu, đúng lúc gặp người giúp việc vừa lau tay vừa đi ra khỏi nhà bếp. "Cửu phu nhân, ngài làm cái gì vậy?"

Cố Tân Tân cắn răng, một câu cũng không nói, cô cũng là không có cách nào mở miệng. Cô biết lúc này mình chỉ cần mở miệng liền sẽ lập tức không nhịn được khóc thành tiếng.

Cô mở cửa đi ra ngoài, người giúp việc sốt ruột muốn ngăn lại. "Ngài đừng đi mà, để tôi gọi cho Cửu gia trước đã."

"Không cần," Cố Tân Tân giật giật miệng, vừa lên tiếng, quả nhiên là mang theo tiếng nức nở. "Là anh ta để tôi đi, lát nữa anh ta sẽ trở lại ngay thôi."

Người giúp việc giật mình nhìn bóng người đã dần khuất sau cánh cửa của Cố Tân Tân, cô đi rất nhanh, tựa như là chạy trối chết.

Trước mắt Cố Tân Tân hoàn toàn mơ hồ, đến cả con đường phía trước cũng không thể nhìn rõ ràng. Trong đầu cô trống rỗng, hoàn toàn quên mất phía trước còn có bậc thang, vali đẩy phía trước không kịp bắt lại, may là cô còn kịp dừng chân. Bên tai truyền đến tiếng động lớn, Cố Tân Tân lau nước mắt, liền nhìn thấy vali của cô lăn lóc cách đó không xa.

Cố Tân Tân nhớ đến trước đây cô đã vào tòa nhà Tây như thế nào, mà giờ này ngày này, cô lại giống như đã quên mất phần không tình nguyện khi đó.

Cô chậm rãi bước tới, thời tiết cực kỳ nóng bức, lúc kéo được vali lên thì cả người cô cũng đã ướt đẫm mồ hôi. Cô đứng tại chỗ, cả người bị hun đến hỗn loạn, thềm đá dưới chân cũng phát ra cái nóng bỏng chân cô. Hơi thở cũng nóng, đến ngay cả cổ họng cô cũng như sắp bị thiêu cháy.

Cố Tân Tân mỗi bước đi đều là chật vật, cô gần như là vừa đi vừa khóc, có lẽ là muốn khóc cho chính bộ dạng quá mức thê thảm cho lần đầu tiên yêu một người đàn ông, lại không ngờ trong lòng anh vốn tràn đầy là hình bóng của người khác.

Chuyện này cũng là lỗi của cô thôi, không phải sao?

Biết rõ như vậy rồi còn muốn giao đi tình yêu chân thành của mình, luôn cảm thấy lòng người là có thể được ủ ấm. Những lúc Cận Ngụ Đình đối tốt với cô, là vì không nhìn ra một điểm xấu gì, nhưng chung quy phía trước Cố Tân Tân luôn xếp một Thương Lục, người thứ nhất và người thứ hai, vốn dĩ đó không phải là chênh lệch một vị trí, mà là cách xa ngàn vạn nghìn trùng. Người xếp ở vị trí thứ nhất vĩnh viễn không bao giờ bị đá đi, mà ở thời điểm phải đối mặt lựa chọn, cô là cái vị trí thứ hai, sẽ đều dễ dang bị bỏ lại.

Cố Tân Tân đi ra khỏi Cận gia, quần áo trên người cơ hồ đều ướt đẫm.

Bên ngoài không đón được xe, cũng có rất ít xe có thể đi vào, Cố Tân Tân vừa đi vừa ngơ ngác nhìn bốn phía xung quanh.

Ở lại tòa nhà Tây dường như đã đủ lâu, khiến cho từng nhánh cây sợi cỏ đều trở nên quen thuộc, trước đây chỉ là ngồi trong xe lướt nhanh qua, ngày hôm nay chậm rãi ngắm nhìn, lại như có cảm tình không dứt.

Cố Tân Tân đã đi được một lúc, tóc bết hai bên mặt, da thịt lộ ra bên ngoài đau đến không thể chịu được, cô cũng không đi nổi nữa. Vali bỏ lại bên chân, cô dứt khoát ngồi lên. Chỉ là nơi này không có chỗ để tránh nắng, cô ngồi đó cơ hồ cũng bị đốt cháy toàn bộ. Cố Tân Tân dùng một chút lí trí cuối cùng còn sót lại lấy điện thoại ra gọi xe.

Chiếc xe lái tới, tài xế nhấn còi, nhưng cô mắt điếc tai ngơ, từng hạt mồ hôi lớn bằng hạt đậu theo chóp mũi rơi xuống mặt đất.

Điện thoại trong tay vang lên, cô cảm giác được miệng đắng lưỡi khô, vừa muốn ấn nghe, đối phương liền ngắt máy.

Tài xế xác nhận là cô, cũng sẽ không phải đợi cô tiếp nghe, ông ấy đẩy cửa cạnh tài xế đi xuống. "Cô làm sao vậy? Trời nóng vậy mà sao lại ngồi đây?"

Cố Tân Tân khẽ giương mi mắt, tài xế đi đến bên cạnh khom lưng nhìn cô. "Cô không sao chứ?"

Cô nói không ra lời, chỉ có thể lắc lắc đầu.

"Nhanh lên xe đi."

Cố Tân Tân không đứng dậy nổi, tài xế thấy vậy liền nắm lấy cánh tay cô kéo lên, lại giúp cô bỏ vali vào cốp xe.

Bên trong có hơi lạnh phả vào mặt, Cố Tân Tân rùng mình một cái, tài xế ngồi lại ghế tài xế. "Phục cô rồi, cũng không sợ say nắng sao."

Hàm răng cô không ngừng va vào nhau, tài xế lái xe ra ngoài. Cố Tân Tân tựa đầu lên cửa xe, cô cứ như vậy mà rời đi, không một ai ngăn cản, thuận lợi đến mức khiến lòng người chua xót.

Về đến nhà, Lục Uyển Huệ và Cố Đông Thăng hẳn là còn chưa tan làm, Cố Tân Tân dùng sức đẩy vali vào trong phòng. Phòng ngủ của cô vẫn vậy, chỉ là đã lâu không về nhà nên trên giường vẫn còn bày nguyên đệm.

Cố Tân Tân không nghĩ được nhiều như vậy, trực tiếp ngả người xuống, không cảm nhận được một chút ấm nào, lại đưa tay kéo chiếc chăn được gấp chỉnh tề đắp lên người.

Giấc ngủ này của cô cũng không được yên ổn, cơn đau đầu khiến cô muốn nổ tung.

Cũng không biết qua bao lâu, Cố Tân Tân mơ hồ nghe được bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện, ngay sau đó là tiếng cửa phòng bị mở ra.

Cô không có khí lực đứng lên nói chuyện, Lục Uyển Huệ đẩy cửa ra nhìn, "Tôi đã nói rồi mà, quả nhiên là Tân Tân đã về."

"Thật hả?" Cố Đông Thăng lúc này mới đi đến cửa, liền nhìn thấy hai cái chân thò ra khỏi chăn của Cố Tân Tân. "Tân Tân?"

Cố Tân Tân rụt đầu vào trong chăn, cô không muốn gặp bất cứ một ai, càng không muốn đối mặt với những câu hỏi liên tu bất tận của ba mẹ. Nhưng Lục Uyển Huệ đã chạy đến mép giường, bà lập tức nhìn thấy vali bên cạnh. Bà ngồi xuống mép giường, đưa tay muốn kéo chăn che mặt của Cố Tân Tân ra. "Tân Tân, cãi nhau với Ngụ Đình hả?"

Cố Tân Tân dù không mở mắt, nhưng nước mắt vẫn theo khóe mắt chảy xuống.

"Tân Tân, rốt cuộc là làm sao vậy?"

Đây không phải là giận dỗi, Cố Tân Tân cũng không có cách nào giấu diếm. Cô kéo chăn lên qua đỉnh đầu một lần nữa, giọng nói buồn buồn từ bên trong truyền ra. "Mẹ, con và Cận Ngụ Đình tách ra rồi, xin mẹ đừng hỏi gì nữa."

"Cái gì?" Lục Uyển Huệ cả kinh, kéo hoàn toàn chiếc chăn ra khỏi người cô, "Cái gì gọi là tách ra?"

Cố Tân Tân thẳng thắn ngồi dậy, đôi mắt sưng đến mức con ngươi chỉ nhìn được một màn hẹp trước mắt. Lục Uyển Huệ và Cố Đông Thăng lúc này mới ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc. "Con đừng làm ba mẹ sợ, chỉ là cãi nhau mà thôi. Mấy người trẻ tuổi ấy à, chỉ một vài câu lớn tiếng liền náo loạn thành cái dạng này."

"Mẹ, chúng con ly hôn." Cố Tân Tân nói xong, khóc không thành tiếng, tóc cũng bết dính rối bời trên mặt.

"Nói..... nói vớ vẩn." Lục Uyển Huệ sốt ruột kéo tay cô, "Ngụ Đình đâu? Nó ở đâu?"

"Mẹ, mẹ tuyệt đối đừng đi tìm anh ta, đây là việc riêng của con và anh ta thôi."

"Hai đứa xảy ra chuyện lớn như vậy, làm sao mẹ có thể......"

"Mẹ," Cố Tân Tân cầm lấy mu bàn tay của Lục Uyển Huệ, "Mẹ tuyệt đối không được đi. Chị dâu bị sảy thai, bọn họ đều nói là bị con hại thành như vậy. Hiện tại con có miệng khó nói rõ, anh hai sẽ không dễ dàng bỏ qua, mẹ và ba nhất định không được đụng vào lưỡi đao của anh ấy."

"Tân Tân, chị dâu của con không còn đứa nhỏ thì liên quan gì đến con?"

Cố Tân Tân dưới tình thế cấp bách lần nữa khóc ra thành tiếng, "Mẹ nghe con có được không? Đừng hỏi nhiều như vậy, con cũng không thể giải thích rõ được cho mẹ, mẹ và ba đừng đi tìm người của Cận gia, được không?"

Cô càng nghĩ càng sốt ruột, càng nóng vội thì càng khóc không ra thành tiếng, "Mau đồng ý với con đi......"

Cố Tân Tân khóc đến mức cả người run rẩy, Cố Đông Thăng đi tới, vội vàng gật đầu, "Được, Tân Tân, chúng ta nghe lời con. Con tỉnh táo lại trước đã."

Lục Uyển Huệ nhìn bộ dáng này của cô thì đau lòng không thôi, "Vậy giờ con phải làm sao đây?"

"Con về nhà."

Lục Uyển Huệ nghe được, chóp mũi chua xót, "Mấy lời này không nói nữa, mẹ đi mua thức ăn."

"Mẹ, không cần, con ăn không được."

"Không được, nếu đã về thì phải nghe theo mẹ. Dù trời có sập xuống thì cũng phải ăn cơm."

Lục Uyển Huệ biết hỏi lại cũng không ra được thêm cái gì, hai người một trước một sau đi ra khỏi phòng, Cố Đông Thăng đi sau nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Lục Uyển Huệ cầm điện thoại muốn gọi cho Cận Ngụ Đình, nhưng lại bị Cố Đông Thăng cản lại, "Dù bà có đi hỏi thì cũng khó mà nghe được lời nói thật, hơn nữa lúc này tám phần là Ngụ Đình không muốn nhận điện thoại. Bỏ đi."

"Lẽ nào lại để mặc bọn chúng như vậy?"

"Qua mấy ngày nữa xem sao đã, chờ sau khi Cố Tân Tân hồi phục tinh thần rồi chúng ta thử vặn hỏi lại lần nữa."

"Nhưng mà......"

Cố Đông Thăng cầm lấy điện thoại của Lục Uyển Huệ, lại đẩy bà về phía cửa, "Đi mua thức ăn đi, để cho con gái ăn một bữa thật ngon."

Lục Uyển Huệ tuy là lo lắng không thôi, nhưng vẫn cầm túi đi ra ngoài.

Bệnh viện.

Thương Lục nằm trên giường bệnh còn đang mê man, trên trán quấn băng gạc, mơ hồ vẫn có thể nhìn thấy máu thấm qua lớp vải.

Cận Hàn Thanh đưa ngón tay ra chạm lên vết thương của cô ấy, có lẽ là vì đau mà đầu Thương Lục hơi tránh đi.

"Vết thương sâu như vậy, xem ra là sẽ để lại sẹo rồi."

Cận Ngụ Đình nhìn Thương Lục trước mắt, hai năm qua cô ấy quả thật đã nhận hết mọi dằn vặt, vết thương cũ chưa lành lại thêm vết thương mới, giống như một miếng vải bố bị người ta chắp vá chồng chất.

Cận Hàn Thanh không nói thêm lời nào nữa, nhưng càng là như vậy thì mới càng bất thường.

Ngồi lại xe, Khổng Thành nhìn Cận Ngụ Đình ngồi phía sau một chút, "Cửu gia, về thẳng nhà sao ạ?"

Anh không nói lời nào, xe liền hướng về phía tòa nhà Tây mà đi.

Vừa vào đến nhà, người giúp việc cũng cùng lúc đi tới, "Cửu gia, Cửu phu nhân đi rồi."