Dịch: CP88
***
Cận Hàn Thanh cười nhạo, "Lão Cửu, chú dùng lý do đó để lừa gạt anh, là chú chú thấy tin được không?"
"Tin chứ." Cận Ngụ Đình nghiêm túc, "Não người mà còn có lúc có sai, huống chi là máy móc, có đúng không?"
Cận Hàn Thanh ngoài cười nhưng trong không cười nhìn chằm chằm Cận Ngụ Đình. "Hơn nữa lại còn nhằm đúng lúc này mà lỗi?"
"Vậy mới nói là trùng hợp, đôi khi cũng không thể không tin."
Cố Tân Tân ngồi bên cạnh không dám tùy tiện tiếp lời anh, lời khai đã hoàn toàn thay đổi, mà đầu óc lúc này của cô vẫn còn hơi mơ hồ, vạn nhất bị Cận Hàn Thanh nói khiến cô khai ra hết thì làm sao?
"Lão Cửu, chỉ là một con chó mà thôi, đáng lẽ anh cũng không phải đến khởi binh vấn tội làm gì. Nhưng chuyện này liên quan đến Thương Lục, anh cần phải làm cho rõ ràng."
"Dù là việc có liên quan đến Thương Lục thì cũng không có liên quan gì đến Tân Tân."
Cận Hàn Thanh hơi kinh ngạc vì thái độ này của anh, anh ta trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng lấy điện thoại từ trong túi ra. "Tất cả camera trong nhà đều là lấy từ công ty anh, trừ chú có băng ghi nơi này thì thư phòng bên tòa nhà chính cũng lưu trữ một phần."
Nhịp tim Cố Tân Tân không khỏi tăng nhanh, không ngờ Cận Hàn Thanh còn giữ lại phương án cuối cùng đó.
Vốn dĩ là còn đang trong giai đoạn nhạy cảm, lại đi kinh động đến Tần Chi Song, có phải là chi bằng hiện tại cô cứ liều mạng dựa vào lý lẽ biện minh một phen?
Cố Tân Tân liếc Cận Ngụ Đình ngồi bên cạnh, vẻ mặt người đàn ông bình tĩnh giống như không hề bị câu nói này của Cận Hàn Thanh ảnh hưởng một chút mảy may. Nếu như anh đã có thể ra vẻ không chút hoang mang như vậy, có phải cô nên tin tưởng anh một lần này?
Cố Tân Tân quyết định tiếp tục ngậm chặt miệng, sau đó nghe được Cận Ngụ Đình chậm rãi nói, "Thế là tốt nhất, kiểm tra một chút, như vậy cũng có thể chứng minh Tân Tân hoàn toàn vô tội rồi."
Đối với Cận Hàn Thanh mà nói, chỉ cần là còn một chút khả năng thì anh ta sẽ không bỏ qua. Anh ta cầm điện thoại gọi đi, Cố Tân Tân nghe được anh ta nhỏ giọng nói. "Tiền quản gia, mang máy tính trong thư phòng của tòa nhà chính tới đây. Nếu ai hỏi thì nói là có chút tài liệu trong đó tôi cần dùng đến, đừng kinh động đến ba mẹ."
"Anh hai, từ bao giờ mà anh lại đặt cả lưu trữ ở tòa nhà chính vậy?"
Cận Hàn Thanh đặt điện thoại xuống, cười lạnh, "Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Một khi cần dùng đến camera thì nhất định đều là đã có chuyện lớn, không có phương án dự phòng thì sao được?"
Vẻ mặt Cận Ngụ Đình cũng có chút lạnh, "Nói như vậy, mọi nhất cử nhất động của em đều đã bị giám sát?"
"Đương nhiên là không phải, anh cũng không có hứng thú làm mấy chuyện rình coi người khác. Hôm nay nếu như không phải vì Thương Lục thì anh cũng không cần phải làm đến bước đó."
Hai tay Cố Tân Tân đan vào nhau, thời gian trên đồng hồ từng chút từng chút một trôi đi, âm thanh tích tắc của kim giây siết chặt lấy trái tim nhỏ của cô. Khoảnh khắc Tiền quản gia tiến vào, cô cảm thấy tảng đá lớn kia đang đè nặng xuống.
Cận Hàn Thanh đưa tay ra, Tiền quản gia đặt máy tính vào trong tay anh ta.
Người đàn ông bật máy tính lên, nhanh nhẹn khởi động, sau đó thuần thục tiến vào trang web.
Cận Ngụ Đình quan sát vẻ mặt của anh ta, mắt thấy anh ta khẽ nhíu mày thì chợp lấy lúc này nhẹ giọng hỏi, "Tìm được rồi?"
Cận Hàn Thanh nhấc mí mắt lên, đáy mắt thâm thúy lại pha thêm chút nguy hiểm. "Lão Cửu, tay của chú đã kéo rất dài rồi đấy nhỉ."
"Có ý gì?" Cận Ngụ Đình tiếp tục vô tội đáp lại.
"Từ khi nào chú đã biết phía bên tòa nhà chính có một phần lưu trữ?"
Cố Tân Tân vừa nghe lời này, liền biết ngay phần băng ghi bên này cũng đã bị động tay động chân.
Cận Ngụ Đình cười khẽ. "Anh hai, em đâu có biết gì đâu. Em cũng đã nói là thiết bị có vấn đề rồi mà, có phải là tập tin dự trữ cũng bị thiếu mất mấy phút?"
"Trên đời này sẽ không có chuyện giả dối nào là hoàn hảo cả, phần bị thiếu trong tập tin này so với phần chú giữ dài hơn hai giây, chú muốn giải thích thế nào?"
Cận Ngụ Đình nhún vai. "Đó có thể là cả thiết bị và băng ghi đều xảy ra vấn đề rồi, anh hỏi máy tính ấy, sao lại đi hỏi em."
Cận Hàn Thanh đặt máy tính lên bàn. "Đến nước này rồi vẫn không chịu thừa nhận có đúng không?"
"Chưa từng làm, thì phải nhận thế nào đây?"
Cận Hàn Thanh biết có dây dưa thêm nữa cũng không thêm được gì, anh ta đứng dậy, nhìn Cố Tân Tân thật lâu sau đó rời đi.
Tiền quản gia không rõ đầu đuôi câu chuyện là sao, Cận Ngụ Đình đứng dậy đưa máy tính cho ông ấy. "Ông về tòa nhà chính trước đi."
"Vâng."
Bên trong phòng lớn rộng lớn trong nháy mắt chỉ còn lại hai người, Cố Tân Tân đứng dậy đi tới ngồi xuống đối diện Cận Ngụ Đình. "Bước tiếp theo, hẳn là tôi nên nghĩ cách chứng minh mình vô tội?"
"Còn cần phải chứng minh sao? Anh ấy không tìm ra được chứng cứ, vậy thì em chính là vô tội."
Cố Tân Tân không tin Cận Hàn Thanh sẽ dễ dàng cho qua như thế. "Đơn giản như vậy?"
"Em không cần phải chứng minh với anh ấy cái gì hết, chỉ là một con chó mà thôi, Thương Lục điên điên khùng khùng coi nó như con người, ai mà biết được bên ngoài nó ăn phải đồ linh tinh gì chứ."
Cố Tân Tân liếc nhìn anh, nhấn mạnh lần nữa, "Đó là chó của Thương Lục đó, trong lòng anh không có một suy nghĩ nào khác hả?"
"Không phải cũng đều chỉ là một con chó?" Cận Ngụ Đình nghe cô nói muốn mọc kén trong tai luôn rồi. "Em cứ không chịu tin tôi như thế mãi?"
"Không tin anh cái gì?"
"Không tin tưởng tôi sẽ không bỏ mặc em, lại tin tôi cảm thấy em thật sự mới là người cho con chó kia ăn bả."
"Nói không chừng trong lòng anh thật nghĩ như vậy thì sao?"
Cận Ngụ Đình thành công bị cô làm cho tức giận, "Cố Tân Tân ------"
"Được rồi được rồi," giọng nói của Cố Tân Tân trong chốc lát đã thoáng mềm xuống. "Chuyện lần này xem như tôi học được anh một bản lĩnh nữa, gặp chuyện không rõ ràng thì cứ cứng miệng ngụy biện. Đôi khi đổi trắng thay đen cũng không sai, chí ít sẽ không để cho kẻ khác hàm oan cho mình."
"Em học của tôi nhiều như vậy, hẳn nên nghĩ tới nộp học phí đi chứ nhỉ?"
Cố Tân Tân đứng dậy, "Sau này sẽ trả lại cho anh hết, hài lòng chưa."
Cận Ngụ Đình nghe vậy, đuổi theo phía sau cô, "Em thử áp dụng trên người tôi một lần nữa xem!"
Mấy ngày sau Tiểu Đậu Tử được đón về nhà, nó cũng coi như là mạng lớn, đổi lại là ở một nơi khác chỉ sợ đã sớm bị vứt bỏ.
Cố Tân Tân ra ngoài đôi khi cũng đụng phải tiểu Vu, thái độ của cô ta cực kỳ không tốt, trong lòng còn cố chấp chuyện có người hạ độc.
Cố Tân Tân rất xứng đáng là học trò xuất sắc của Cận Ngụ Đình, đôi mắt to tròn cực kỳ vô tội nói. "Không liên quan gì với tôi nha, ngày đó tôi không hề gặp nó, nó chạy đến tòa nhà Tây sao? Vì sao cô không xích nó vào cho cẩn thận chứ?"
Tiểu Vu dù sao cũng không thể quang minh chính đại chỉ trích cô, chuyện lần này không có chứng cứ xác thực, lại nói cô tốt xấu gì cũng là Cửu phu nhân, cô ta cũng không còn cách nào khác ngoài việc buộc phải nuốt lại vào trong bụng.
Tần Chi Song thấy tâm tình Cố Tân Tân gần đây không tệ, thi thoảng cũng chịu qua lại tòa nhà chính thì suy đoán quan hệ với Cận Ngụ Đình đã được xoa dịu.
Tối đó, bà dặn dò nhà bếp chuẩn bị một bàn ăn, lại kêu Tiền quản gia đến tòa nhà Đông và tòa nhà Tây mời bọn họ đến ăn cơm tối.
Tuy là ngồi cùng bàn với Thương Lục và Cận Hàn Thanh khiến cho Cố Tân Tân cực kỳ khó chịu, nhưng cô tự nhủ cũng không cần suy nghĩ nhiều, chỉ cần lo ăn phần của cô là được rồi.
Thương Lục ăn được hai miếng, vừa đặt đũa lại bàn, tay còn chưa kịp che miệng đã nôn khan từng đợt.
Cố Tân Tân liếc nhìn, Cận Hàn Thanh lo lắng ôm lấy vai cô ấy. "Làm sao vậy?"
Thương Lục không nói được khó chịu ở chỗ nào, mà nói cũng không ra lời, gương mặt trong nháy mắt trắng bệch. Cận Hàn Thanh gấp đến mức lý trí cũng biến mất tăm, hơn nữa mấy ngày trước Tiểu Đậu Tử còn xảy ra chuyện, anh ta theo bản năng nghĩ đến Thương Lục có phải đã ăn phải đồ gì đó không nên ăn hay không.
"Em đừng làm tôi sợ, rốt cuộc là làm sao?"
Tần Chi Song đứng lên, đi đến bên cạnh hai người. "Thương Lục như vậy...... không lẽ là đã mang thai?"
Lo lắng bỗng chốc cứng ngắc trên khuôn mặt Cận Hàn Thanh, rất nhanh, khuôn mặt anh ta lại bị bộ dạng mừng rỡ như điên thay thế. Anh ta đẩy ghế ra, vội vàng cầm lấy áo khoác, một tay kia bắt lấy cánh tay Thương Lục kéo cô ấy đứng lên, "Nhất định là mang thai rồi, đi, chúng ta lập tức đến bệnh viện kiểm tra."
Tần Chi Song thật sự nhìn không vào bộ dạng hấp ta hấp tấp này của Cận Hàn Thanh. "Hỏi tiểu Vu chu kỳ kinh nguyệt của con bé trước đã, chưa gì đã muốn mang đến bệnh viện rồi."
"Nhất định là mang thai, sẽ không sai, nhất định là như thế." Cận Hàn Thanh kích động đến mức nói năng lộn xộn cả lên, nhanh chóng dắt tay Thương Lục kéo ra ngoài.
Tần Chi Song đi theo vài bước lên phía trước. "Để mẹ đi cùng hai đứa."
"Mẹ, không cần, chúng con đến bệnh viện ngay gần đây thôi."
Tần Chi Song ngồi về bàn ăn, ra hiệu cho Cố Tân Tân và Cận Ngụ Đình ăn cơm trước. "Thương Lục nếu mang thai thật, đó cũng là chuyện tốt."
Cơm ăn được một nửa, Cận Hàn Thanh gọi điện thoại về, giọng nói vui mừng không thể giấu được, "Mẹ, Thương Lục mang thai, con sắp được làm ba rồi!"
"Thật?" Viền mắt Tần Chi Song phút chốc đỏ lên, "Chắc chắn chưa?"
"Chắc chắn, chắc chắn," Cận Hàn Thanh lúc này kích động như một đứa nhỏ được tặng món đồ chơi lớn, đi tới đi lui ngoài cánh cửa phòng khám của bác sĩ, "Con có con rồi!"
"Chăm sóc Thương Lục cho tốt, nhanh chóng dẫn con bé về nhà."
"Được."
Tần Chi Song ngắt máy, lau khóe mắt, "Nhìn này, đúng là vui mừng quá rồi."
Khóe miệng Cố Tân Tân nhẹ giương. "Thật sự chúc mừng cho anh hai và chị dâu."
"Đúng vậy đó, đứa bé này có được đúng là không dễ, Hàn Thanh cũng chờ mong lâu như vậy rồi, cuối cùng cũng có thể chờ được."
Cố Tân Tân nghĩ đến tình trạng gần đây của Thương Lục, hơi lo lắng, "Nhưng chị dâu không phải vẫn đang uống thuốc sao? Nếu đã mang thai, không phải là cũng phải dừng lại không được uống thuốc nữa?"
"Đúng," Tần Chi Song lúc này đã bình tĩnh lại, trong lòng thoáng bất an. "Thuốc nhất định là phải dừng, lúc trước cũng đã hỏi qua bác sĩ, bệnh này của Thương Lục không được tính là bệnh di truyền, nên có thể an tâm mà mang thai. Dù là thế nào thì cũng là chuyện tốt, cám ơn trời đất."
Cố Tân Tân và Cận Ngụ Đình trở lại tòa nhà Tây, cô tắm xong chuẩn bị đi ngủ.
Cận Ngụ Đình lên giường, thấy cô vẫn nằm tít mép giường phía bên kia. Anh áp sát tới, ôm lấy eo cô.
Cố Tân Tân bị dọa hú hồn, tức giận nói, "Làm cái gì đó?"
"Tôi cũng muốn có con."
"Cận Ngụ Đình, anh bị chập mạch rồi à?" Cố Tân Tân cụng vai vào ngực anh, "Có phải là chuyện chị dâu mang thai lại kích thích anh rồi không."
"Cô ấy cũng đã có thai rồi, lẽ nào em vẫn còn muốn nghi ngờ tôi với cô ấy......"
Cố Tân Tân quay đầu lại nhìn chằm chằm theo anh, "Đến cùng là anh muốn nói gì?"
"Không phải tôi đã từng nói với em rồi sao, từ nay chúng ta hãy sống thật hòa hợp, như những cặp vợ chồng bình thường khác."
"Không có cửa đâu."
Cận Ngụ Đình tức đến mức ngồi bật dậy, "Trước đây em nói tôi có ý đồ không an phận với phụ nữ đã có chồng, hiện tại còn nói tôi có tình cảm với người sắp làm mẹ. Lẽ nào trong mắt em, tôi thì không thể thích....... em sao?"
Cố Tân Tân dùng một loại vẻ mặt khó có thể tin nhìn anh. "Cận Ngụ Đình, xem ra đêm nay anh thật sự bị kích thích không nhẹ đâu, chẳng lẽ bị kích thích đến đần độn luôn rồi?"
"Em thấy tôi giống với bộ dạng ngu ngốc lắm sao?" Cận Ngụ Đình nhích lên phía trước, trán gần đụng phải Cố Tân Tân. Cô vội vàng lùi sang bên cạnh, một tay hụt vào không trung, may mà Cận Ngụ Đình nhanh tay lẹ mắt kéo cô trở về.
Cố Tân Tân nhíu chặt mày, hung dữ đe dọa. "Đi ra."
"Không phải em nói tôi ngốc sao? Đến đây, nhìn thử xem tôi ngốc thế nào?"
Cố Tân Tân làm thế nào cũng không thể rút tay về, hai người nằm trên giường lôi lôi kéo kéo nửa ngày, "Tôi thấy anh chỗ nào cũng giống một kẻ đần độn."
"Thương Lục có cuộc sống của cô ấy, chúng ta cũng có cuộc sống riêng của chúng ta. Em hà tất gì phải ngày nào cũng sinh khí với tôi?"
Cố Tân Tân không chắc chắn những lời đêm nay của anh là có ý gì, "Cuộc sống của chúng ta? Cận Ngụ Đình, anh thích tôi sao?"
Cô chính là muốn dùng một câu đem anh chốt hạ. "Nếu không thích, đừng có liên tục nói cái gì mà cuộc sống riêng. Hôn nhân chứ không phải cái xác không hồn......"
"Thích." Cận Ngụ Đình nhàn nhạt nói, thanh âm rất nhẹ, ánh mắt cũng chiếm lấy Cố Tân Tân không tha, đôi đồng tử đen láy thấp thoáng thứ tình cảm ái muội không thể gọi tên. Cố Tân Tân giật mình, ngẩn ra, sau đó vội vàng chuyển tầm mắt sang nơi khác.
Bầu không khí xung quanh yên tĩnh chỉ có tiếng hít thở của hai người, cô cảm giác được mặt mình đang dần dần bị thiêu đốt, nhất định là càng ngày càng đỏ, càng ngày càng nóng. Cô lén lút ngó sang, nhận ra Cận Ngụ Đình vẫn còn đang nhìn chằm chằm cô.
Cố Tân Tân thật sự bị dọa cho luống cuống, làm sao bây giờ, cô chưa bao giờ gặp phải chuyện như vậy. Cận Ngụ Đình rốt cuộc là nói thật, hay là đang trêu đùa cô đây?
Nhưng việc đã đến nước này, cô thật sự không cam lòng quay đầu chạy trốn, mờ mịt trốn tránh sẽ chỉ khiến cho cô càng ngày càng không thể chiếm lấy thế thượng phong.
Cố Tân Tân nhẹ giương mắt, "Cái thích giữa vợ chồng với những loại thích khác không giống nhau, anh có biết không?"
"Tôi cũng không phải đứa nhỏ ba tuổi, sao mà không hiểu?"
Cố Tân Tân càng ngày càng khó giữ bình tĩnh, "Cận Ngụ Đình, tôi mới không phải trẻ nhỏ dễ gạt."
"Em cảm thấy mình có cái gì đáng giá cho tôi lừa gạt sao?"
Cố Tân Tân thấy anh đột nhiên tới gần, càng ngày càng không biết phải làm sao, "Anh vì muốn tôi ở lại, nên không tiếc lừa gạt tôi. Anh nói anh thích tôi, anh thấy tôi sẽ tin được sao?"
"Vậy em nói thử xem, vì sao tôi phải giữ em lại?"
Thất thố trên mặt Cố Tân Tân đều bị Cận Ngụ Đình thu hết vào trong mắt, bờ môi cô hé mở, "Anh cần tôi làm bia đỡ đạn cho anh, tìm một người khác nữa lại quá phiền......"
"Tìm thêm một người có gì mà phiền phức, mà phiền phức này có thế hơn em sao? Em thích phá phách, thích đối nghịch với tôi, còn thích âm thầm tính toán sau lưng tôi. Em nói một chút đi, tôi giữ em ở bên người có gì tốt đây?"
Cố Tân Tân trước kia không có tâm tư suy xét đến những điều này, hiện tại giống như được Cận Ngụ Đình từng chút từng chút dẫn dắt. "Đúng vậy nha, có cái gì tốt chứ?"
"Vì thế nên, không phải chỉ có thể nói rõ là tôi đã thích em sao?"
Cố Tân Tân cảm nhận được sợ hãi mắc kẹt giữa cổ họng, tim đập nhanh hơn, mũi bỏng rát, giống như muốn phụt máu.
Đừng nói với cô đây là đang thổ lộ đó nhé, cô không tin, đánh chết cũng không tin.
Cô vén chăn lên muốn trốn xuống giường, Cận Ngụ Đình đã nói đến mức này, dĩ nhiên không thể để cho mình phải kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Anh bắt lại cổ tay cô kéo đến trước mặt mình. Kỳ thực từ khi Cố Tân Tân đi, sau đó anh lại cố chấp nhất định muốn tìm cô về, từ thời khắc đó anh đã biết là mình không bình thường.
Những lời Khổng Thành nói kia anh đều để trong lòng, nhưng không nghe lọt, vì thế nên, không phải là thích thì còn có khả năng gì khác mà sau khi bị người ta tính toán cho thảm bại như vậy còn muốn cố chấp tìm trở về chứ?
Cố Tân Tân trợn tròn hai mắt, một hồi lâu sau mới tìm ra được lý do tốt nhất cho anh.
"Tôi biết rồi! Anh là muốn tôi đứng ra thay anh làm chứng, nên mới dùng cạm bẫy ôn nhu lừa tôi có đúng không?"
"Tôi không cần em đứng ra, tàn cục đó tôi có thể tự mình thu dọn."
Cố Tân Tân lần thứ hai bị anh làm cho á khẩu, dáng vẻ hiện tại của Cận Ngụ Đình cũng là hùng hổ dọa người cực kỳ.
Anh nắm chặt hai bàn tay nhỏ của Cố Tân Tân, gương mặt tuấn tú cũng áp sát tới. "Thương Lục mang thai, anh hai vui vẻ hơn bất kỳ chuyện vui mừng gì. Em nghĩ một chút mà xem, có phải tấm bia đỡ đạn là em từ bây giờ cũng đã mất tác dụng rồi hay không?"
Cận Hàn Thanh không đến nỗi đến bây giờ còn phải đi phòng bị nữa phải không, Thương Lục cũng đã mang thai rồi, chuyện trước kia có thể cho qua triệt để rồi chứ? Cố Tân Tân cảm thấy đêm nay Cận Ngụ Đình thật là kỳ quái, cô giả bộ nghe không hiểu. "Vì thế nên, thỏa thuận của chúng ta có phải có thể sớm kết thúc rồi?"
"Em cứ nhất định phải xuyên tạc lời nói của tôi đi mới chịu được sao?"
"Ờ."
"Tôi không phải đã nói thích rồi sao?" Cận Ngụ Đình đêm nay giống như đột nhiên được khai sáng, "Hôm nào đó chúng ta đi lấy giấy chứng nhận kết hôn đi."
Cố Tân Tân kinh hãi, "Không được!"
"Trong lòng tôi đã rõ ràng rồi, còn em thì sao, em yêu tôi không?"
Cận Ngụ Đình không để tâm cái gì là tình yêu chân chính, cũng coi như là chưa từng động tâm với bất kỳ người phụ nữ nào trước đó, vừa nói liền đi thẳng vào vấn đề. Anh cảm thấy chuyện như vậy cũng không cần quanh co lòng vòng làm gì, lại nói hai người cũng đã có "giao lưu" về chiều sâu, bây giờ đàm luận đến chuyện yêu hay không yêu không phải là rất bình thường sao?
Anh hoàn toàn không ngờ tới Cố Tân Tân bị câu hỏi này của anh dọa cho bối rối, cô theo bản năng phản bác. "Ai nói? Anh đừng có tưởng bở, ai yêu anh chứ?"
"Em đó."
"Tôi chưa từng nói!"
Cận Ngụ Đình nghe giọng nói kích động của cô, lại nhìn khuôn mặt phiếm đỏ một mảng, anh giống như đã đem cô nhìn thấu. "Nếu trong lòng em không có tôi, thì sẽ không vì nhận định trong lòng tôi có người khác mà thương tâm đến thế."
"Tôi không có hứng thú ở đây nói với anh mấy lời dễ xuyên tạc."
Cô muốn xuống giường, nhưng hai chân vừa mới chạm đất thì đã bị Cận Ngụ Đình kéo về, "Lẽ nào đối với những lời vừa rồi của tôi, em cũng không có gì muốn đáp lại sao?"
"Không có." Cố Tân Tân dùng sức muốn thoát khỏi bàn tay của anh, "Anh muốn tôi đáp lại thế nào?"
"Hoặc là nói thích tôi, hoặc là nói yêu tôi."
Cố Tân Tân suýt chút nữa không nhịn được bật cười, "Cận Ngụ Đình, anh đúng là bá đạo thành thói, chuyện như vậy anh cũng muốn tự mình kiểm soát sao?"
"Đúng thế, tôi nói cái gì thì chính là cái đó, tự em chọn một câu rồi nói với tôi đi."
"Dựa vào cái gì?"
Cận Ngụ Đình lý lẽ hùng hồn, "Dựa vào tôi lớn bằng như vậy cũng chưa từng bị ai cự tuyệt, vì thế nên em phải cẩn thận cân nhắc một chút."