Trầm Mê

Chương 19: Cô vợ nhỏ của anh đáng yêu quá




Một buổi sáng đầy nắng, bầu trời trong xanh không một gợn mây —

Khương Thanh Vũ cảm thấy sai sai, thế là đưa mắt nhìn ra ngoài cửa xe, lúc đi bầu trời trong xanh đầy mây trắng như kẹo bông gòn vậy. Chiếc bóng vừa mới đổ lên mặt mình là một trong số đó.

Nhưng từ này phải sửa lại rồi.

Vào một buổi sáng trời xanh mây trắng, cô từ một cô gái trẻ biến thành người phụ nữ đã có gia đình.


Từ giờ trở đi, cô không còn là một hoạ sĩ truyện tranh tuyến 28 nữa mà là một hoạ sĩ truyện tranh tuyến 28 đã kết hôn.

"Em đang nghĩ gì vậy?"

Người đàn ông dừng xe quay lại nhìn cô, có thể khiến người khó đoán như anh mỉm cười dọc đường đi chứng tỏ tâm trạng của Cố Vân Dực đang rất vui vẻ.

Giấy đăng ký kết hôn đặt ở giữa người hai người, không ai có thể làm ngơ nó, ánh mắt nóng rực của người đàn ông càng thẳng thắn không hề giấu giếm.

"Cái này..."

Ánh mắt Cố Vân Dực hơi xao động, phanh xe lại trước khi Khương Thanh Vũ đặt giấy đăng ký kết hôn lên đùi mình.

"Cái này cứ đưa anh giữ là được."

Xe đỗ dưới gốc cây đối diện sân, tán cây phủ bóng che kín họ. Lòng bàn tay anh bao phủ tay cô, hơi ấm như ngấm vào từng mạch máu, tuy chỉ chốc lát, như thể anh chỉ vô tình, nhưng ánh sáng đột ngột tối đi khiến cô cảm thấy căng thẳng hơn.

Trong bầu không khí yên tĩnh này, cô có thể nghe rõ tiếng tim đập thình thịch.

Khương Thanh Vũ không dám nhìn Cố Vân Dực nữa, cô chấp nhận đề nghị của anh, việc ai giữ nó không còn quá quan trọng.


Cô muốn xuống xe hít thở bầu không khí trong lành, nhưng lại phát hiện cửa xe không mở được. Lúc nãy khi cô đang ngơ ngác nhìn bầu trời, anh đã khoá lại rồi.

Áp suất không khí càng giảm xuống.

"Anh không về nhà à?"

Cô gái cúi đầu, tầm mắt chỉ nhìn thấy cổ áo được cài kín của anh.

Bây giờ hơi thở khác thường mà cô dự cảm được đã không còn là ảo tượng nhạy cảm nữa. Cố Vân Dực đang nhìn chằm chằm cô.

Anh nhìn đỉnh đầu cô, ánh mắt tối tăm tà ác.

"Không."

Đột nhiên, anh đến gần cô hơn, ánh sáng đáng thương vốn đã ít ỏi nay lại càng thêm mơ hồ. Trước mắt Khương Thanh Vũ là yết hầu hơi nhô cao, thậm chí cô có thể cảm nhận được sự ngứa ngáy khi hơi thở của anh len qua từng sợi tóc.

Khương Thanh Vũ lùi đến mức áp sát cửa xe, anh lại càng tiến tới, nhẹ nhàng chạm vào má cô.

Cô vợ nhỏ của anh đáng yêu quá.

Một lúc sau, Cố Vân Dực nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan vào nhau, tay còn lại mở tờ giấy đăng ký, lộ ra bức ảnh và tên họ rõ ràng, bật máy ảnh điện thoại nhấn nút chụp.

Anh chụp vài bức ảnh, giữ nguyên góc độ.


Khương Thanh Vũ từ lo lắng chuyển sang bối rối nhẹ nhõm, trong lòng thầm bực bội.

Muốn chụp ảnh thì cứ nói, còn giả bộ muốn nhốt cô trong xe làm gì.

"Về nhà chụp ảnh không được sao?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái rối bời, gò má, vành tai và ngay cả mũi vừa đỏ vừa nóng.

Cố Vân Dực cười nhẹ, nắm lấy tay cô, ngón cái xoa nhẹ làn da mỏng manh. Những nơi mà anh đã chạm qua đều như bị cây kim mang theo dòng điện chạy qua.

Cô nghiêng đầu.

"Mở cửa đi, em muốn xuống xe. Trong này ngột ngạt quá."

Làm sao mà không ngột ngạt được, mặt cô đã đỏ bừng lên cả rồi.

Cô Vân Dực vừa mở cửa xe, cô đã chạy ngay ra ngoài như con thỏ vừa thoát khỏi bẫy. Vừa bước lùi lại mái tóc đã rối tung, chạy thẳng một mạch vào nhà.

Cô đang coi anh là sói hoang đấy à.

Cố Vân Dực nheo mắt, ngón tay thon dài cởi ra hai chiếc cúc ngay cổ áo, lộ ra xương quai xanh rõ ràng, trong mắt hiện lên vẻ tà ác hiếm thấy.

Nhưng đây chỉ mới là bắt đầu.



Cánh cổng mở ra đập nhẹ vào bức tường đá.

Tiếng bước chân dồn dập đang chạy vào nhà, Khương Hoa vừa ra đến phòng khách đã đụng phải con gái.

"Vân Dực đâu con?"

"Anh ấy đang đi đỗ xe."


Khương Thanh Vũ vội vàng lướt qua mẹ mình chạy vào phòng, nhanh chóng tạt nước lạnh lên mặt nhiều lần rồi đắp mặt nạ.

Khoảng mười phút sau cô mới gỡ nó ra, tuy hơi ấm vẫn còn sót lại, nhưng màu đỏ trên gò má đã chuyển sang màu hồng đào, đánh thêm chút phấn má là có thể che được.

"Rè rè..."

Cô còn đang suy nghĩ thì điện thoại trên bàn rung lên, là Tống Vũ Nhiên gọi tới.

Khi cô bắt máy, giọng nói ở đầu dây bên kia tràn đầy hào hứng như tiếng chuông ngân, giọng nói ngọt ngào không những đổi tông mà còn hơi lắp bắp.

"Thanh, Thanh Vũ!"

"Hử? Cậu trúng số à?"

Trúng cái quái gì.

Đầu óc Khương Thanh Vũ vẫn còn thiếu chút năng lượng, cô hỏi một câu ngược lại có thể khiến Tống Vũ Nhiên có thời gian bình tĩnh lại.

"Tớ không có trúng số, cậu và anh Cố đi đăng ký rồi à?"

Từ "đăng ký" đã chạm đến dây thần kinh trong cái đầu chậm chạp của cô, toàn thân cô như tạm ngừng rồi khởi động lại sau vài giây, cuối cùng Khương Thanh Vũ cũng hiểu ra được vấn đề.

Cô đè nén sự nghi hoặc trong lòng, liếc nhìn cánh cửa sau lưng, hạ giọng hỏi: "Mới sáng nay, làm sao cậu biết?"

Cô vừa mới cầm giấy đăng ký chưa tới hai tiếng, tin tức nhanh nhất cũng chỉ có người nhà hai bên mới biết mà thôi.

"Anh ấy đã đăng lên vòng bạn bè nên Kỷ Quan Đình nhìn thấy, không chỉ bọn tớ mà tất cả mọi người đều biết, bức ảnh đã truyền khắp các bộ phận rồi, toàn bộ hội nhóm đều đang bùng nổ."

"Chúng ta là chị em tốt, vì sự thịnh vượng và giàu có của tớ, chúc hai người ở bên nhau thật lâu. Trước mặt anh Cố, cậu nhớ phải nói mấy lời tốt đẹp về lão Kỷ đấy."

Khương Thanh Vũ hoàn toàn không nghe thấy câu thứ hai, tạm gác lại vấn đề vinh hoa phú quý, việc đầu tiên sau khi cúp máy là mở vòng bạn bè ra xem. Vòng bạn bè của Cố Vân Dực vốn chỉ có vài tin tức ít ỏi, bỗng có thêm một bức ảnh mới.

Trong ảnh, hai tờ giấy đăng ký kết hôn được xếp chồng lên nhau, khí chất và ngoại hình của đôi nam nữ trong ảnh đã khiến người khác sáng mắt. Bên dưới có mười ngón tay đan vào nhau, tư thế còn mờ ám quấn quýt hơn cả tờ giấy đăng ký kết hôn kia.

Ngón tay của người đàn ông thon dài với các khớp xương rõ ràng, vốn là một bàn tay nhẹ nhàng tao nhã, nhưng những mạch máu xanh lam hơi gồ lên trên mu bàn tay lại làm nổi bật sức mạnh và vẻ hoang dã của anh.

Bàn tay của người phụ nữ mềm mại, nhỏ nhắn, nước và đất vùng Giang Nam nhiều năm đã nuôi dưỡng một làn da trắng trẻo nõn nà.

Hóa ra đây là điều anh định làm khi chụp bức ảnh đó.

Khương Thanh Vũ phóng to hình ảnh nhìn một hồi, chậm rãi mím môi, khóe miệng sắp cong lên mấy lần lại bị đè xuống, nhưng ngón tay lại thuần thục lưu bức ảnh về điện thoại.

Sau khi thoát ra, cô mới liếc nhìn caption của anh, chỉ có bốn từ.

"Quãng đời còn lại."

Ánh mắt cô khựng lại, đột ngột làm đổ lọ đường, vị ngọt thấm vào trái tim.