Trầm Mê Thẻ Bài Biến Thành Ác Ma

Chương 37: Nhân Loại




*Đã Beta

*Mặc dù đã beta nhưng tránh khỏi sai chính tả cũng như câu từ không hợp lí. Mong mọi người góp ý.

Văn Ánh buộc mình phải bình tĩnh lại, liếc nhìn Tam Đầu Khuyển phiên bản Q trên đầu giường, chợt nhận ra đây là con búp bê phiên bản giới hạn duy nhất mà cậu còn sót lại, những con khác cùng với chiếc tủ đều bị đốt cháy bởi tên mặt quỷ kia.

Cảm giác ưu việt đối với Boros biến mất ngay lập tức, chỉ còn lại nỗi lo lắng rằng trong bộ sưu tập chỉ còn lại một cái, nhưng rồi một lần nữa, khuôn mặt quỷ đó là gì? Ác quỷ? Thứ đó cũng có ma lực.

Thẻ cầu lửa của mặt quỷ đã dùng hết, Văn Ánh làm một bản sao tạm thời, đưa cho Aruda xem rồi hỏi: "Bà cố, bà có biết đây là gì không?"

Aruda nhìn một cái rồi nói: "Đây là những con ác ma cấp thấp. Chúng rất yếu, đa phần nhân loại không thể nhìn thấy chúng."

Nhưng chính là một con ác ma cấp thấp yếu ớt như vậy đã phá hủy bộ sưu tập nhiều năm của cậu, trái tim Văn Ánh đang rỉ máu, đừng để cậu nhìn thấy những thứ tương tự như vậy nữa, nếu không sẽ bị giết từng cái một.

"Bà cố, cấp độ của ác ma được chia như thế nào?"

Aruda có chút kinh ngạc nhìn Văn Ánh: "Lão Kính không phải đã nói cho cháu những điều này sao? Những điều mà bà giới thiệu với cháu trước đây, thường là những trưởng bối dạy."

Văn Ánh không ngừng mỉm cười, rằng sự không đáng tin cậy của ông cố cũng chẳng có tác dụng gì, chỉ ném cậu vào Ma Giới để tự tự sinh tự diệt... Ngoại trừ giao phó cậu cho Aruda, ông cố rất không đáng tin cậy.

"Chúng ta mới sinh ra đã là ác ma cao cấp, chúng ta có năng lực suy nghĩ, có thực thể, nhân loại có thể trực tiếp nhìn thấy chúng ta, ma lực của chúng ta ngay cả khi mới sinh ra đều mạnh hơn rất nhiều bọn trừ tà mới."

"Những thứ cháu cho bà xem đều là những con ác ma cấp thấp. Chúng là những sinh vật bóng tối được sinh ra từ cảm xúc và ham muốn của sinh vật sống. Phần lớn chúng không phải là hình người bình thường và có trí thông minh thấp. Phần lớn chúng chỉ có thể sống trong sinh vật sống hoặc đồ vật, và sức mạnh của chúng không cao. Nhưng chúng vẫn gây ra mối đe dọa nhất định đối với nhân loại. Bình thường nhân loain không thể nhìn thấy chúng, nhưng chúng sẽ đe dọa mục tiêu và khiến mục tiêu sợ hãi, để mục tiêu có thể nhìn thấy chúng và ăn thịt."

"Sau khi nuốt chửng một lượng lớn sinh mệnh của nhân loại, ác ma cấp thấp có thể tiến hóa thành ác ma trung cấp. Ác ma trung cấp mạnh hơn và sức mạnh cũng được cải thiện. Chúng đã có khả năng tư duy bình thường, gần giống như chúng ta. Chỉ cần có thể ăn đủ người, chúng có thể phát triển thành một ác ma cấp cao."

Aruda giải thích xong, nhìn vẻ mặt quê mùa hiểu biết của Văn Ánh, cười nói: “Ác ma chúng ta sẽ không sinh ra ác ma cấp thấp, nhưng những nơi chôn xác ác ma sẽ sinh ra ác ma cấp thấp. Sau khi một số đại ác ma chết đi, cơ thể ma lực của họ thậm chí còn có thể trực tiếp sinh ra một ác ma cấp cao, chẳng hạn như Ma Vương đại nhân."

Văn Ánh sửng sốt một lát, nghe giọng nói có vẻ đầy ẩn ý của Aruda, cậu cảm thấy trong lời nói của bà còn có gì đó khác, vẻ mặt vẫn bình thường, âm dương vừa rồi dường như là ảo giác của Văn Ánh.

Nghĩ đến thật đáng sợ, ma lực trong cơ thể Ma Vương có thể trực tiếp sinh ra một ác ma cấp cao sau khi chết.

Đợi đã, Ma Vương hiện tại có hai con trai, nếu Ma Vương chết thì chẳng phải sẽ có “con trai” thứ ba sao? Văn Ánh cảm thấy sống lưng lạnh buốt, nhìn người bà tốt bụng trên môi tươi cười, trong lòng như rơi vào hang băng.

Sáng sớm tâm tình giống như đang đi tàu lượn siêu tốc, lên xuống một hồi, cuối cùng xuống tàu tất cả mọi người đều ngơ ngác, đây chính là cảm giác của Văn Ánh. Đi đến phòng học, ngoài cửa có rất nhiều ác ma đang đứng, Văn Ánh từ trong cảm giác hoảng hốt tỉnh lại.

Đám ác ma đều nhìn qua, khung cảnh yên tĩnh trong vài giây, không biết ai chạy trước, nhưng đám ác ma đó lao tới, cảnh tượng rất đáng sợ, Văn Ánh lần lượt lùi lại, ánh mắt có chút hoảng sợ.

Cậu nhìn lại nhiều lần, nhưng phía sau mình không có ác ma cấp cao nào nên mục tiêu của những ác ma đó là chính cậu.

Không mất nhiều thời gian và chỉ trong vài giây, đội quân ác ma đã đến.

"Cái gì, các ngươi làm cái gì?" Văn Ánh kinh ngạc, không xác định.

"Ma Kính ác ma! Đã ba ngày trôi qua, tiếp nhận khiêu chiến xếp hạng của ta!"

"Tiếp nhận ta này!"

"Với năng lực nhỏ bé của mình, còn muốn chiếm vị trí hạng nhất? Cút sang một bên!"

"Ngươi mới cút sang một bên, ngươi có năng lực chắc!

"Đệt! Ngươi con mẹ nó..."

Văn Ánh còn chưa kịp nói gì thì bọn họ đã tự mình đánh nhau, toàn bộ hành lang ồn ào, khung cảnh mất kiểm soát, Văn Ánh cuối cùng cũng biết tại sao bọn họ lại đánh nhau kịch liệt như vậy, cậu nhếch khóe miệng nhếch lên lặng lẽ đi qua và tiến vào lớp học.

Không lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng giận dữ của Phong La, đám ác ma trong nháy mắt bỏ chạy như chim thú.

Ô Phi cũng vừa mới đến, hắn cười với Văn Ánh với vẻ mặt kinh ngạc: "Bọn họ điên thật rồi, ác ma coi trọng thứ hạng như vậy sao?" Ít nhất thì hắn chưa bao giờ thấy ai trong trường học Nhân Giới điên cuồng về việc xếp hạng như vậy.

  Văn Ánh cũng có cảm giác giống như cậu ta, nhưng khi nhìn Ô Phi, cậu lại nhớ đến lời nói đầy ẩn ý của Aruda lúc sáng, cảm giác bị một con rắn khổng lồ lạnh lùng nhìn chằm chằm không xua đi được, một sương mù khủng bố luôn bao trùm Văn Ánh, cậu đặt tay lên vai Ô Phi, cười gượng nói: “Ma Giới khác với Nhân Giới.”

Suy nghĩ một chút, Văn Ánh ẩn ẩn hỏi: "Ngài không có hứng thú với vị trí đứng đầu sao?"

Ô Phi lắc đầu: “Không có.” Bóng dáng hung bạo ngày hôm kia vẫn chưa biến mất, công kích của ác ma quá tàn nhẫn.

Người này tựa hồ không hiểu, cậu muốn hỏi là cậu có hứng thú với ngai vàng Ma Vương hay không, Văn Ánh nhìn qua Ô Phi, liền thấy Levima cùng Lilith ngồi ở phía sau hắn cách đó không xa, bọn họ nhìn vào mắt Ô Phi, chính là loại nghẹt thở phức tạp mà hoàng đế không lo lắng nhưng thái giám thì có.

Lại nhìn Ô Phi, nhị vương tử vừa mới đến từ Nhân Giới này không có khí chất ác ma, hắn vô hại như một con cừu non, trên người không có bất kỳ khí tức nguy hiểm nào, tức là không có khí tức.

Không, không thể nói là không có chuyện đó, Ô Phi mang cảm giác là một xã xúc trong xã hội, rõ ràng là cao hơn cậu, dòng máu của hắc long khiến Ô Phi trông giống như có khí phách Bá Vương, nhưng cậu ấy vẫn có kiểu “Này Tiểu Ô, giúp tôi ra quầy lễ tân lấy chuyển phát nhanh” và cảm giác “lãnh đạo giỏi”.

Rất vi diệu, Văn Ánh cảm thấy có chút đồng cảm với Levima và Lilith, may mà địa vị của mình không có gì đặc biệt, về phần việc ông cố của cậu muốn phục hưng gia tộc Ma Kính, trở thành Ma Vương, ha ha, người ông không đáng tin cậy cũng không có quyền được nói.

Ô Phi bối rối nhìn Văn Ánh dường như vỗ vai anh thật sâu, sau đó ngồi xuống chỗ ngồi của mình.

"???" Ô Phi cúi đầu nhìn chính mình vừa mới bị vỗ bả vai, không biết Văn Ánh có ý tứ gì.

Lilith thở dài,

Tiết học đầu tiên nói về những quy luật cơ bản của Nhân Giới, cũng do một giáo viên nhân loại giảng dạy, một gương mặt mới mà không phải Lục Thanh Đào.

Văn Ánh nhìn giáo viên trên bục, vẻ mặt hơi ngưng tụ, những gì Essence nói ngày hôm qua về mâu thuẫn giữa Phong La và một giáo viên ác ma khác trong phòng giáo viên vang vọng trong đầu cậu, cậu gõ nhẹ ngón tay lên bàn và nhìn về phía Usaro ở bên kia.

Thiên thần sa ngã Lôi Ma là chú của Usaro

Phong La và chú của Usaro xảy ra mâu thuẫn trong phòng giáo viên.

Sở dĩ Usaro cáo trạng là vì Phong La đã ngăn cản hắn ức hiếp Lục Thanh Đào và trừng phạt Usaro.



Thanh niên trẻ tuổi trên bục giảng kia trong mắt không che giấu được mệt mỏi, lông mày vô thức nhíu lại, trên mặt quấn băng, trên trán có vài vết sẹo mới lành.

Văn Ánh trong đầu liên kết những thứ này lại với nhau, rất nhanh liền xuất hiện một điểm, Văn Ánh cau mày, tựa hồ có rất nhiều ác ma căm ghét con người và ra tay.

Việc này có thể còn có nguyên nhân khác, Ô Phi là nửa người nửa ma, cho nên ác ma ủng hộ Đại vương tử dùng hành vi này để làm Ô Phi ghê tởm...

Văn Ánh hai tay ôm đầu, CPU trong đầu quá tải, có lẽ chính lời nói đầy ẩn ý lúc sáng của Aruda đã khiến mọi thứ cậu nghĩ đến bây giờ đều trở thành âm mưu đảng phái, cậu thở dài.

Myers rất quan tâm đến quy luật của Nhân Giới, vô cùng thích thú nghe giảng, nghe thấy tiếng thở dài của Văn Ánh ở bên cạnh, cuối cùng không nhịn được nói: "Cậu có thể ném tôi ra khỏi đấu trường, cậu sợ những tên ác ma đó sao?”

Văn Ánh kinh ngạc nhìn hắn, thấp giọng nói: “Cậu không hiểu.”

Trong lớp có rất nhiều ác ma đang nói chuyện, vị giáo viên trên bục sự uy hiếp bằng số ấm, Văn Ánh quay thẳng về phía Essence hỏi: “Nguyên nhân hôm qua cậu nói Phong La và thiên thần sa ngã cãi nhau là gì?"

Essence chớp mắt: “Không phải tôi đã nói Usaro cáo trạng với chú mình sao?”

Văn Ánh chỉ vào người trên đài nói: “Tôi có linh cảm, vết thương trên người thầy chúng ta cũng là nguyên nhân khiến họ cãi nhau.”

Scar không khỏi có chút giễu cợt nói: "Tin tức của cậu quá lạc hậu."

Văn Ánh nhìn qua, Sycar thẳng người.

Lychee ở phía trước cũng quay đầu tham gia vào cuộc trò chuyện: “Đứa cháu khác của Lôi Ma đang học lớp 2. Hôm trước khi tan học đến gặp chú mình, hắn ta tình cờ gặp được người đàn ông này trên đài. Tên đó kế thừa sự ham muốn của thiên thần sa ngã. Tệ hơn cả một con mị ma..."

Essence ngắt lời hắn, hơi nheo mắt lại và thản nhiên nói: "Tôi không phải là một ác ma tùy tiện."

Lychee khóe miệng co rút, nghĩ thầm ngươi còn không tùy tiện, nghĩ là nghĩ như vậy, không dám đắc tội Essence, vì thế nói: “Hắn muốn động đến người nọ sao, người ta không muốn, liền đả thương, vừa lúc người nọ trốn vào văn phòng, cho Phong La cùng Lôi Ma cãi vã lại thêm một mồi lửa."

Hổ Phách vểnh đôi tai vểnh lên, hắn vừa nghe không khỏi tham gia bàn tán: “Hai đứa cháu Lôi Ma đều gây chuyện, tôi cảm thấy ngày đó Phong La không đánh nhau với Lôi Ma hoàn toàn là bởi vì kiến trúc nơi này quá đắt, thầy ấy không muốn bồi thường tiền."

Văn Ánh kinh ngạc nghiêng người: “Phong La đang bảo vệ của sao?”

Myers mỉm cười nói: “Cậu cảm thấy hắn bề ngoài giống như thế nào sao? Tôi nói cho cậu biết, sự việc không như ý muốn hắn sẽ không vui, hắn không vui thì thích hành động, hắn rất yêu tiền, rõ ràng chỉ là một con chim, tôi không biết tại sao hắn lại yêu tiền như rồng."

“Này, tôi cũng coi là rồng, nhưng tôi cũng không khoa trương như Phong La!” Sycar không vui nói.

Boros lén nhìn sáu tên ác ma bên cạnh đang nói chuyện sôi nổi, khóe môi bất giác cong xuống, rõ ràng đang móc đuôi, Văn Ánh làm sao có thể thân cận với những ác ma khác hơn mình.

Văn Ánh nghe bát quái, trong lòng nóng lên vì nghe bát quái, tâm trạng chán nản trong nháy mắt biến mất, cậu nghe rất vui vẻ, đột nhiên, radar học sinh của cậu vang lên, vô thức đặt tay lên bàn, ngậm miệng lại, thân thể thẳng tắp và nhìn lên bục giảng một cách nghiêm túc.

Năm tên ác ma bàn tán một lúc, Hổ Phách chợt nhận ra Văn Ánh đã lâu không nói chuyện.

Nghi hoặc liếc mắt: “Sao cậu không nói gì?”

"Trên bục giảng có cái gì?" Myers lười biếng nhìn về phía bục, "Luật hôn nhân của nhân loại."

Essence mỉm cười nói: "Văn Ánh, không ngờ cậu lại có hứng thú với nhân loại như vậy. Cậu định đến Nhân Giới tìm nhân loại để kết hôn sao?"

Ngay từ đầu hắn đã cảm thấy như đang bị một con quái vật đáng sợ nhắm tới, Lychee ít nói, bất an liếc nhìn xung quanh, thân thể cứng đờ, hai chân xuyên qua gầm bàn, lần lượt đá vào bắp chân Hổ Phách và Myers.

Sycar và Essence cách nhau quá xa để có thể nhắc đến.

Hổ Phách thẳng thắn, quay người lại: “Cậu đá tôi làm gì?”

Myers đã ý thức được cái gì, đặc biệt là nhìn Văn Ánh ngồi nghiêm chỉnh, chăm chú nghe giảng, mí mắt giật giật, vừa rồi hắn có thêm dấm thêm muối vào tật xấu của Phong La.

"Nói tiếp đi." Giọng Phong La từ bên cạnh truyền đến.

Năm tên ác ma nhìn về phía cửa sổ, Phong La đứng đó im lặng nhìn họ không biết bao lâu, trong lúc nhất thời, họ cảm thấy như mạng sống của mình đang gặp nguy hiểm.

Essence ai oán nhỏ giọng nói với Văn Ánh: “Cậu không có nghĩa khí gì cả.”

Sycar nói thẳng: "Văn Ánh cũng tham gia!”

Văn Ánh nghĩ thầm lát nữa sẽ cho ngươi một gói bột ngứa đặc chế của Aruda

Ánh mắt Phong La âm trầm: "Tôi chỉ thấy năm người các em đang nói chuyện về tôi."

Cái gì gọi là ra ngoài mua đồ hắn nhất định sẽ trả giá? Dưới giường có đầy ma tệ? Không nỡ đi tầng hai ăn cơm đều ăn ở tầng một căn tin?

Sau khi Phong La nói xong, cả lớp im lặng, mọi người trong lớp đều giả vờ nghiêm túc, Thanh niên trên bục nhìn Phong La với vẻ biết ơn, cảm giác có người tâm phúc và giọng giảng bài ngày càng to hơn.

(*) : Nói về những người đáng tin cậy, thân thiết.

Đôi mắt Essence sâu kín, cố gắng kiểm tra xem Văn Ánh có đem chính mình tái cấp không(*), nhưng hắn vẫn chưa thử tìm hiểu thái độ của Văn Ánh đối với những giáo viên nhân loại bị cháu trai ác ma Lôi Ma bắt nạt.

(*) Cần những thông thái nói cho mình biết tái cấp có nghĩa là gì để mình bổ sung.

Năm tên ác ma bị Phong La dẫn ra ngoài, người được yêu cầu dọn dẹp lớp học văn phòng tổng vệ sinh, không được dùng ma pháp, chỉ có tay và dụng cụ.

Những hình phạt mà Phong La giảng trong lớp đã răn đe nhiều ác ma không nghe lời trong lớp và phớt lờ giáo viên, chẳng hạn như Usaro, "Chưa trãi sự đời" và đám ác ma đã bị sốc trước hình phạt này.

Boros tâm tình vui vẻ nhìn năm tên ác ma vây quanh Văn Ánh tuyệt vọng đi dọn dẹp, khóe môi nhếch lên, mu bàn tay phải đặt lên môi, che đi khóe môi đang nhếch lên.

Văn Ánh vẫn còn sợ hãi, suýt chút nữa phải đi tổng vệ sinh.

Sau giờ học, Boros muốn hạ mình nói với Văn Ánh, sau này cậu có thể cùng tôi rèn luyện, nhưng vừa định đứng dậy thì thấy Văn Ánh như một cơn gió chạy về phía nhân loại, lẩm bẩm rất nhiều lời, rồi họ cùng nhau đi chơi.

Vẻ mặt Boros trong nháy mắt kéo dài, hắn suy nghĩ thật lâu mới miễn cưỡng đưa ra quyết định!

Những ác ma ngồi xung quanh Boros đều bỏ chạy, áp suất không khí thấp khiến lũ ác ma không thể chịu nổi, ngoại trừ Miêu Hựu và Ma Nữ Yêu Tinh, họ vẫn ngồi yên.

“Hai ngày nay Boros xảy ra chuyện gì thế?” Miêu Hựu nghiêng người, “Dùng quả cầu pha lê đó nhìn xem.”

Ma Nữ Yêu Tinh mỉm cười, trong miệng phát ra một giọng điệu khàn khàn và thần bí, nhưng nội dung lại không hề thần bí chút nào.

"Đang động dục."

Miêu Hựu: "??!" Hắn tai dựng lên, nhìn Boros, lại nhìn Ma Nữ Yêu Tinh, nói: "Cậu nghiêm túc sao?"

“Tôi hiếm khi nói đùa,” Ma Nữ Yêu Tinh vỗ nhẹ vào bờ vai lộ ra ngoài của Miêu Hựu, “Dạo gần đây hãy tránh xa cậu ta ra. Những con ác ma nam trong thời gian tìm bạn đời thường tịch mịch, cho nên họ rất nóng nảy.”

Miêu Hựu: "...Cậu thật không sợ Boros nghe được, nhưng cậu không phải đàn ông sao cậu biết được?"

Ma Nữ Yêu Tinh khẽ cười lạnh, nhàn nhạt nói: “Ai biết được.”

Tà ác thật đấy, Ma Kính ác ma đó quyến rũ đến vậy sao?  Miêu Hựu nhớ lại bộ dáng của Văn Ánh, vẻ mặt có chút ghét bỏ, tuy rằng khuôn mặt ưa nhìn nhưng màu trắng lại quá chói mắt, thẩm mỹ của Boros thực sự rất kỳ lạ.

Đột nhiên một tên ác ma từ cửa sau đi vào, đôi cánh rất lớn, lông màu đen, bước đi của con quỷ này nhẹ nhàng, sắc mặt tái nhợt, đi thẳng đến chỗ Usaro.

"Anh họ, tên Ma Kính ác ma ở đâu?"

"Thu Hoặc, em cũng muốn ngồi ở vị trí đầu bảng à?" Usaro nhướng mày.

Một cháu trai khác của Lôi Ma, Thiên Thần Sa Ngã Thu Hoặc gật đầu, trên khuôn mặt tái nhợt với vẻ bất mãn: “Học viện cho một tên Ma Kính ác ma vào lớp 1, đồng thời yêu cầu em vào lớp 1. Đây là cơ hội để em sửa chữa một cách công khai, em quyết định rồi."

Giọng nói của Thu Hoặc căn bản không có ý đè nhỏ, ngược lại giống như muốn cho tất cả ác ma trong phòng học đều nghe được, còn nói rất lớn tiếng.

Miêu Hựu theo bản năng nhìn sắc mặt Boros, nghe được lời nói Thu Hoặc, phản ứng cũng bình thường. "Hắn không phản ứng" Miêu Hựu nói với Ma Nữ Yêu Tinh "Mặc dù cậu có thể nhìn thấu nhiều thứ, nhưng cậu vẫn không thể nhìn thấu nam ác ma chúng tôi."

Ma Nữ Yêu Tinh nhỏ nhắn thờ ơ nhìn cuốn sách giáo khoa giới thiệu kiến ​​thức về Nhân Giới, thản nhiên nói: “Đừng quá coi trọng giới tính, nếu không sẽ phải chịu đau khổ.”

Boros quả thật không có cảm giác quá lớn, hoặc là nói hắn đang chờ mong, chờ mong Văn Ánh có thể đánh bại Thu Hoặc, Văn Ánh trên đấu trường ngày hôm đó dường như trong mắt hắn đang tỏa sáng.

Văn Ánh biểu hiện ra sức mạnh ngoài dự đoán, Văn Ánh giẫm lên bộ dáng khinh cuồng  của kẻ bại trận, khiến tim hắn đập nhanh hơn, toàn bộ ma đô rung rẩy, cảm giác này đối với hắn còn say mê hơn cả việc đánh bại một đối thủ cường đại.

Boros muốn trải nghiệm lại cảm giác đó, cảm giác máu sôi sùng sục khắp cơ thể, đầu ngón tay khẽ run lên.

Văn Ánh và Trình Hạo Nguyên rời khỏi lớp học, cậu trực tiếp hỏi đương sự tình huống ngày hôm trước và cuộc sống hiện tại ở Ma Giới như thế nào. Trình Hạo Nguyên rất ngạc nhiên, ngoài nhân sự Phong La, người đã tuyển dụng họ đối với Ma Giới, còn có ác ma không mang theo miệt thị nói chuyện với đám nhân loại bọn họ như vậy.

Em ấy rất ôn hòa, Trình Hạo Nguyên không cảm nhận được áp lực của ác ma đối với hắn nên đã nói với Văn Ánh.

Trong hành lang có một ác ma, vừa nhìn thấy Văn Ánh, hai mắt lóe lên muốn lao tới, Văn Ánh lập tức nhớ ra mình bây giờ đã là Đường tăng, liền nắm lấy tay Trình Hạo Nguyên bỏ chạy.

Văn Ánh chạy vào khu rừng bên ngoài phòng dạy học, phía sau không có người truy đuổi, Văn Ánh dừng lại, Trình Hạo Nguyên phía sau hai chân gần như yếu ớt, hắn thở hổn hển hỏi: “Vậy tại sao đám ác ma đó lại đuổi theo em."

Văn Ánh đặt tay phải lên thắt lưng, thận trọng nhìn chung quanh nói: “Nói thì phức tạp, tạm thời không giải thích được, cũng không phải vấn đề lớn.”

Trình Hạo Nguyên dùng ánh mắt phức tạp nhìn ác ma trắng bạc trước mặt, gần như là phối trí trái ngược trong Ma Giới, liệu cậu ta có bị những con ác ma khác phân biệt đối xử không? Có phải lũ ác ma đó chỉ muốn bạo lực học đường?

“Có phải vết thương trên cơ thể anh là do thiên thần sa ngã của Lớp 2 gây ra không?”

Trình Hạo Nguyên nghe được tên ác ma này hỏi, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi, im lặng gật đầu nói: “Anh không hiểu, các người không thèm nghe chúng tôi giảng bài, tại sao lại muốn dùng tiền đưa chúng tôi đến Ma Giới?”

Trong khoảng thời gian xảy ra quả thực là một ác mộng, ngay từ đầu chỉ là một cuộc phỏng vấn bình thường, công việc dạy học được giới thiệu vô dùng dễ dàng, ngoài ra còn có tiền lương gấp đôi, bao ăn bao ở, có ký túc xá đơn.

Sự khởi đầu hưng phấn, cơn ác mộng nối tiếp, một điều còn đáng sợ hơn cả việc gặp được một ông chủ có lòng dạ hiểm độc, hắn bị đưa đến một thế giới khác. Một thế giới này có những ác ma. Đối với một nhân loại bình thường mà nói, chúng vừa đáng sợ vừa mạnh mẽ. Ác ý trần trụi như dòng nước chảy, nhấn chìm khiến hắn nghẹt thở đến mức không thể thở được.

Văn Ánh nghe Trình Hạo Nguyên suy sụp.

Kể lại câu chuyện như suy sụp, không nói gì, chỉ im lặng lắng nghe.

Hắn trước kia cảm thấy mình rất xui xẻo, nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy mình khá may mắn, hắn không phải một Trình Hạo Nguyên bình thường, cũng không phải Ô Phi người con thứ hai của Ma Vương trên lưng đeo quá nhiều áp lực.

Mình rất tự do.

Văn Ánh ôm Trình Hạo Nguyên đang khóc, vỗ lưng hắn, nhẹ giọng nói: "Yên tâm, Phong La sẽ không để các người xảy ra chuyện gì."

"Nhưng, nhưng Phong La không thể ở bên cạnh chúng tôi 24 giờ một ngày." Trình Hạo Nguyên nghĩ về điều đó càng trở nên sợ hãi hơn, "Thiên thần sa ngã đó, con ác ma đáng sợ đó, ánh mắt của hắn muốn giết anh!"

“Những ác ma đó đều chưa thành niên, không cần phải....."

"Không phải vậy, là giáo viên kia!" Trình Hạo Nguyên toàn thân run rẩy, cảm giác mình sắp chết rồi, hắn càng ngày càng nắm chặt tay Văn Ánh, khóc đến nước mũi đều ra.

Bây giờ sức người bình thường đối với Văn Ánh không có áp lực gì, nhưng nếu mình dùng sức mở ra, sức mạnh của chính mình có thể sẽ làm cậu ấy bị thương, Văn Ánh bất đắc dĩ mở rộng hai tay: "Tình huống không tệ như vậy, Ma Vương sẽ không cho phép chuyện này xảy ra, trừ khi hắn ta có thể làm điều đó mà không ai để ý, chỉ cần đừng đi lang thang đến một nơi hẻo lánh là được.”

Trình Hạo Nguyên trong lòng biết rõ điều này, nhưng trên đầu hắn luôn có một cái máy chém treo lơ lửng, suốt ngày hoảng loạn, ác ma biết ma pháp, ai biết sẽ có thuật dịch chuyển không gian thần bí nào đó.

Anh lấy lại bình tĩnh, sau khi nỗi sợ hãi dồn nén nhiều ngày bộc phát, anh có chút xấu hổ, ngượng ngùng buông tay ra sau, lui ra một bước không dám nhìn Văn Ánh: “Thật xin lỗi… Không biết tại sao anh lại cảm thấy em tốt bụng như vậy... Anh thực sự xin lỗi vì đã làm bẩn quần áo của em.

Trình Hạo Nguyên vừa nói vừa nhớ ra điều gì đó, vội vàng lấy một ít tiền từ trong túi ra đưa cho Văn Ánh: “Anh cảm thấy chất liệu quần áo của em rất tốt, nhưng số tiền có thể không đủ, lần sau anh sẽ đưa cho em một ít..."

Văn Ánh nhìn tờ giấy bạc Trình Hạo Nguyên đưa tới, trong đầu lóe lên một điều gì đó, trong lòng nảy ra chủ ý.

“Phong La một tháng trả cho các người bao nhiêu tiền?"

Trình Hạo Nguyên cho rằng Văn Ánh cảm thấy số tiền mình đưa ra quá ít, không đủ bù đắp nên thấp giọng nói: “Mười hai nghìn.”

"Đủ rồi."

Văn Ánh lấy từ trong túi ra một ma tệ màu tím đặt vào tay Trình Hạo Nguyên, Trình Hạo Nguyên bối rối, tại sao ác ma lại đưa tiền cho hắn?

Văn Ánh lấy ra một tấm thẻ R [Lá chắn nước] khác, đưa cho Trình Hạo Nguyên, cười nói: "Anh thử xem có thể sử dụng ma lực trong ma tệ này kích hoạt ma pháp trong tấm thẻ này hay không."

"...Kích hoạt ma pháp?" Trình Hạo Nguyên cảm giác được đầu óc hỗn loạn, một loại cảm giác khó tin ập đến đỉnh đầu, khiến tay hắn run rẩy không ngừng.

Dường như có thứ gì đó thực sự chảy ra từ ma tệ màu tím và đổ vào cơ thể bản thân, Trình Hạo Nguyên "đuổi" nó ra ngoài mà không hề hay biết, nhập vào tấm thẻ đang nắm chặt trong tay.

Tấm thẻ trong tay hắn đột nhiên sáng lên, khiến Trình Hạo Nguyên giật mình, tay hắn run lên, tấm thẻ rơi xuống, hắn chưa kịp cúi xuống nhặt lên thì tấm thẻ đột nhiên hóa thành ánh sáng, rơi xuống nửa chừng thì phân tán, ngay sau đó là một bức tường nước cao hai mét.

Trình Hạo Nguyên hai mắt đờ đẫn, hô hấp gấp gáp đến gần như không thở nổi, hắn biết rất rõ bức tường nước trước mặt có ý nghĩa gì!

"Ha, ha ha..." Trình Hạo Nguyên vừa cười vừa khóc, đi vòng qua bức tường nước, hung hãn lao tới ôm Văn Ánh thật chặt, như muốn đem ác ma giống như thiên thần màu trắng bạc này vào trong cơ thể mình.

Văn Ánh cũng mỉm cười, ngước mắt lên, nhẹ nhàng vỗ lưng Trình Hạo Nguyên, Trình Hạo Nguyên không nhìn ra được thiên thần mà hắn cho là lúc này có vẻ mặt quỷ dị——

Usaro phải không? Ngươi coi thường Ma Kính ác ma phải không? Cậu muốn tên này thấy Ma Kính ác ma là gì.

Văn Ánh ở một nơi không nhìn thấy, ở đó có một ác ma đang đứng, ác ma này tuy mạnh mẽ tuấn mỹ nhưng sắc mặt lại đen như đáy nồi.

"Văn Ánh..." Boros gần như vắt ra được hai chữ này từ sâu trong cổ họng, từ cổ họng phát ra một âm thanh trầm thấp đến rợn người.

Văn Ánh vui vẻ tưởng tượng ra vẻ mặt khó tin của Usaro và hai thiên thần sa ngã, đột nhiên cảm thấy như có ánh sáng tâm tới, trực giác của ác ma khiến cậu trực tiếp tìm ra phương hướng của ánh mắt kia, ánh mắt sắc bén nhìn qua... Rất nhanh đã biến thành kinh hãi.

Boros đến khi nào?  Sao nhìn cậu ta như muốn xé xác mình vậy?

Xúc cảm trên người khiến Văn Ánh tỉnh táo lại, giống như điện giật đẩy Trình Hạo Nguyên đang ôm chặt cậu ra, sau khi đẩy ra cảm giác giống như giấu đầu lòi đuôi.

Nghĩ vậy, Văn Ánh thản nhiên đứng lên, lại từ trong túi tìm ra mấy tấm thẻ đưa cho Trình Hạo Nguyên, nói: "Ma tệ kia cho anh mượn trước, phát lương nhớ trả lại cho em, mấy tấm thẻ này cũng cho anh, đều là phòng ngự, trên đó có giới thiệu tóm tắt về ma pháp."

"Rất cám ơn em, anh cũng không biết nên cảm ơn em như thế nào..." Trình Hạo Nguyên hưng phấn đến không tự chủ được, nhịn không được ôm Văn Ánh lần nữa.

Văn Ánh: “…” Tôi nghĩa anh lấy oán trả ơn

Cậu đẩy Trình Hạo Nguyên ra, nói với anh: “Người khác nếu muốn có thể đến tìm em, nhưng đừng quá trắng trợn, hãy cẩn thận.”

“Anh biết, anh biết!” Trình Hạo Nguyên cười rạng rỡ, “Anh không thể để em bị ác ma nhắm tới.”

Thấy hắn muốn làm gì đó nhiều hơn để bày tỏ lòng biết ơn, Văn Ánh nhanh chóng đẩy hắn đi trước

Bóng lưng Trình Hạo Nguyên nhảy nhót, hiển nhiên là vui sướng đến phát điên.

Văn Ánh ôm trán thở dài, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Boros vốn đang đứng cách xa đột nhiên xuất hiện ở phía sau cậu hai mét, dùng đôi mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm mình.

"Nhân loại đó..."

"Tôi trên người hắn tiến hành thí nghiệm, thí nghiệm rất thành công." Văn Ánh chủ động bắt yêu ma, lông mày và con mắt cong lên, tựa hồ không cảm giác được bầu không khí lúc này có cái gì không ổn.

Boros sửng sốt, trong mắt nghi hoặc: "Thí nghiệm?"

"Về tấm thẻ tôi làm."

Văn Ánh tùy ý lấy trong túi ra một tấm thẻ, hôn lên góc, đôi mắt trắng bạc ngước lên long lanh, tràn đầy hy vọng, Boros đột nhiên cảm nhận được ngày hôm đó trên đấu trường lần nữa hưng phấn cùng run rẩy, tay phải của hắn nâng lên một chút. không tự chủ được, anh nghe thấy giọng mình khàn khàn không thể giải thích được: "Vậy à?"

Văn Ánh thật sự vui vẻ, cười như một con hồ ly nhỏ được thưởng ngọt ngào: “Nhân loại vừa rồi không có ma pháp, nhưng chỉ cần có trong tay một ma tệ và một tấm thẻ do tôi chế tạo, hắn có thể sử dụng ma pháp."

Sự tức giận trong lòng Boros lập tức biến mất, giọng điệu kinh ngạc: "Bọn họ có thể sử dụng ma pháp?"

“Đúng vậy,” Văn Ánh kiêu ngạo hất cằm, “Tôi nghi ngờ thiên thần sa ngã lớp 2 sẽ tìm cơ hội khác để tấn công người vừa rồi, nên tôi đưa thẻ của mình cho hắn, khiến bọn họ coi thường tôi hehe…”

Nụ cười của Văn Ánh dần dần trở nên nham hiểm, sau khi cười quá nhiều, cậu nhớ tới Boros vẫn còn ở đó, ho khan một tiếng, đặt mu bàn tay lên môi, cố gắng cứu lấy hình ảnh của mình, dù sao bản thân cậu vẫn còn một chút hi vọng có thể xoay chuyển tình thế để Boros trở thành bạn trai của mình.

“Suy cho cùng, suốt ngày bị bọn họ gọi là rác rưởi không xứng vị trí, khiến tượng đất sét tức giận(*).” Cậu là một ác ma văn hóa hiền lành và tao nhã, không phải một ác ma nham hiểm.

(*) Tượng đất sét thường không có cảm xúc.  Nếu có thể khiến các nhân vật bằng đất sét tức giận, điều đó có nghĩa là ai đó chắc chắn đã xúc phạm hoàn toàn người đó. Ngay cả những người trung thực nhất cũng sẽ tức giận, đừng bắt nạt họ quá nhiều.