*Đã Beta
*Mặc dù đã beta nhưng tránh khỏi sai chính tả cũng như câu từ không hợp lí. Mong mọi người góp ý.
Trận đấu xếp hạng này không kéo dài lâu, nếu không nó đã biến thành một cuộc chiến tiêu hao một chiều.
Ác ma bản địa da dày, bản năng chiến đấu mạnh mẽ, ma lực khá tốt, Văn Ánh chỉ cần một phần mười ma lực là có thể sử dụng ma pháp, mặc dù ma lực nhiều nhất không quá một nửa hiệu quả, nhưng nó vẫn đủ để tiêu hao từ từ sức mạnh thể chất lẫn sức mạnh ma lực của ác ma này.
Trong trận đấu vòng loại này, tên ác gã đã hoàn toàn bị tiêu hao và thua trận, hắn bị dây leo kéo khỏi đài, nằm thẳng trên mặt đất không đứng dậy, vẻ mặt giống như giới quan của hắn đã được sắp xếp lại.
"Sao Ma Kính ác ma lại có nhiều ma lực như vậy..."
Đám ác ma đi theo cũng ngơ ngác, điều này hoàn toàn khác với Ma Kính ác ma mà họ nghĩ đến, họ chỉ nghe nói về tốc độ sao chép ma pháp của Ma Kính ác ma, họ chưa bao giờ nghe nói đến việc Ma Kính ác ma có loại ma lực này, công dụng vô tận và có thể sao chép ma pháp rất nhanh.
Một ác ma nói: “Ngươi không phải đang giả làm Ma Kính ác ma chứ?”
Sau khi Văn Ánh kịch liệt vận động, trên khuôn mặt trắng nõn hiện rõ vết đỏ, cậu khẽ thở dốc, từ trên đài bay xuống, đá một cước xuống đất: “Bây giờ phế vật là ai?”
Ác ma bị rác rưởi trong miệng đánh bại, hoài nghi ma sinh không muốn nói chuyện, hắn đang tự hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Văn Ánh cười lạnh, nhướng mày, giẫm lên vai đối phương, dung mạo thánh thiện bị kiêu ngạo đè nén, người có khí chất trái ngược chính là một ác ma hoàn chỉnh.
Ác ma màu trắng cúi xuống, túm tóc đối phương kéo đầu lên, đôi mắt cậu hơi nheo lại, vì vận động mà đỏ ửng hơi bệnh hoạn khiến cậu trông rất tà ác và bệnh kiều mà chính mình cũng không biết.
“Gọi ba đi.”
Ác ma ngơ ngác ánh mắt càng thêm đờ đẫn: "?"
“Chậc,” Văn Ánh nhìn thấy hắn như vậy, không có hứng thú buông tay hắn ra, “Nhớ kỹ, ta không phải là phế vật, ngươi mới là phế vật.”
Ác quỷ trên mặt đất tự kỷ, thế giới quan của hắn cần thời gian để tổ chức lại.
Đám ác ma bên cạnh đều tỏ ra không thể tin nổi, nhìn Văn Ánh, thắc mắc không biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, vì sao Ma Kính ác ma này lại khác với Ma Kính ác ma khác.
Boros cầm hộp thức ăn trong tay, không rời mắt một lúc, nhìn theo ác ma màu trắng đang đi về phía mình, hầu kết lăn lăn, trong lòng hắn có một cảm giác khó tả, muốn trút bỏ một điều gì đó.
Thật không bình thường, Boros sờ sờ ngực và miệng, chớp chớp đôi mắt đỏ sậm, hình như gần đây cơ thể hắn thiếu vận động, đêm nay hắn sẽ đến những con ma thú đó luyện tập, sau đó sẽ đến suối nước nóng trong núi lửa tắm rửa.
Trong đầu nghĩ đến hành trình, Boros rất hưng phấn cả về thể xác lẫn tinh thần, sự phấn khích không rõ nguyên nhân khiến Boros cáu kỉnh, hắn mím môi, toàn thân tản ra một luồng áp thấp âm trầm.
Văn Ánh bị Boros thô bạo nhét vào hộp thức ăn.
"Cậu vừa đánh bại một ác ma cũng là một kẻ yếu đuối. Có gì đáng vui mừng?" Boros tỏ ra kiêu ngạo. "Không có phương pháp tấn công nào của cậu đặc biệt hung hãn. cậu phải nghiền nát một con ác ma như vậy. Tôi sẽ rất cao hứng khi cậu giết hắn chỉ bằng một hoặc hai chiêu."
Mí mắt Văn Ánh giật giật, cậu ta bị sao vậy? Nhìn thấy Boros còn đang nói nhảm, thái dương Văn Ánh đập thình thịch, để tránh bị Boros đánh vì không nhịn được mà đánh Boros, Văn Ánh mở hộp thức ăn ra, nhìn xem, lấy ra một chiếc bánh sandwich và nhét nó vào Boros, để chặn miệng Boros lại.
Boros hạ tầm mắt nhìn nắm cơm bị Văn Ánh nhét vào, có chút mờ mịt.
Văn Ánh thấy anh nhìn thẳng vào mình, mí mắt giật giật, có chút sợ hãi, thận trọng nói: “Tôi nghĩ cậu hằn là thích ăn?”
Boros trầm mặc gặm sandwich, rũ mắt thu lại lệ khí bởi vì bực bội mà hiện lên trong mắt, ở trong lòng ghét bỏ Ma Kính ác ma nhát gan này, hắn lại không có ý định đánh cậu, muốn đánh đã sớm đánh, cẩn thận như vậy làm gì.
Boros cảm thấy, trong mắt Văn Ánh hẳn là sùng bái hoặc là cuồng nhiệt, hắn chính là Tam Đầu Khuyển thiên phú xuất sắc nhất trong ngàn năm qua, xuất sắc trong thế hệ trẻ, ác ma nông thôn này chính là không có gan, không biết nhìn hàng, Boros mất hứng, sandwich trong tay cắn càng ác hơn.
Văn Ánh cho rằng mình là người hiểu biết rộng rãi, cậu hắn chưa bao giờ nhìn thấy Boros có tính tình thất thường như vậy, cảm thấy thật là phiền toái.
Hành vi của Boros khiến đám ác ma đã định hình lại thế giới quan của chúng choáng váng, Boros không để ý đến chúng mà đi thẳng ra ngoài, Văn Ánh rất đói bụng nên vội vàng rời đi để ăn cơm.
Những ác ma còn lại ngơ ngác nhìn nhau.
"Chuyện vừa rồi phải báo cáo với Usaro đại nhân như thế nào??"
"Chúng ta nên báo cáo điểm mấu chốt nào? Ta là bị Ma Kính ác ma đánh bại, hay là Boros bị nghi ngờ uống nhầm thuốc? Hắn không phải ghét nhất những ác .a yếu đuối ở bên cạnh mình sao? Tại sao hắn vẫn nói chuyện với Ma Kính ác ma nhiều như vậy?"
"Ngươi nhỏ tiếng đi! Boros nghe được nhất định sẽ bị đánh! Sao ngươi dám lớn tiếng nói hắn uống nhầm thuốc."
"Có lẽ là vì Aruda đại nhân."
“Đáng giận, ta cư nhiên bị một Ma Kính ác ma đánh bại...... Nói ra sẽ không có ai tin đâu.”
"Bọn họ chỉ cảm thấy ngươi rất yếu cho nên mới bị đánh bại."
Boros vừa rời khỏi đấu trường đã biến mất, Văn Ánh ôm hộp thức ăn vào ký túc xá, chậm rãi ăn, tay nghề của Aruda không có gì đáng nói, ngoại trừ vẻ ngoài đen tối ra thì mùi vị và dinh dưỡng đều rất tuyệt vời.
Cảm nhận được ma lực không ngừng từ thức ăn truyền vào cơ thể, Văn Ánh an ủi nheo mắt lại, vừa rồi ma lực tiêu hao cũng đang dần dần được bổ sung.
Vừa ăn, Văn Anh vừa than vãn về làn da thô ráp và thịt dày của yêu quái, hắn lớn lên không ăn gì, nhưng xem ra đã chịu nhiều vết thương như vậy mà vẫn có thể đánh như vậy.
Một bên ăn, Văn Ánh một bên ở trong lòng phun tào ác ma da dày thịt dày, từ đồ ăn vặt gì đó lớn lên, nhìn cũng đã bị nhiều vết thương như vậy còn có thể đánh như vậy.
Văn Ánh từ trong túi lấy ra tất cả thẻ bài của mình, nhìn từ cái một, trầm ngâm suy nghĩ, mình hiện tại thiếu cấp bách kỹ năng công kích cường đại, [Móng vuốt phá vỡ] của Hổ Phách là công kích vật lý, vẫn là khoảng cách gần, cậu cần một ma pháp có cự ly xa.
Hai ngày sau cuộc thi xếp hạng trở nên sôi động, Văn Ánh dự định mỗi ngày đều đến đó xem xét, trộm một ít ma pháp, xem nhiều hơn, cố gắng lấy SSR ra càng sớm càng tốt.
Có lẽ bởi vì đang ở trong Ma Giới nên ma lực trong cơ thể Văn Ánh tăng mạnh như tên lửa, cơ thể giống như người sống sót trong nạn đói, khi gặp một bàn đầy món ngon, lập tức vào ăn uống.
Văn Ánh mở chiếc hộp nhỏ giống như cái bình kín trong hộp thức ăn, uống hết chất lỏng bên trong, cậu mơ hồ đoán được, đồ ăn mà Aruda chuẩn bị hàng ngày chắc chắn là thứ gì đó giống như thuốc chữa bệnh, bằng không ăn bậy uống bậy bạ, thân thể khẳng định xảy ra vấn đề, ăn uống quá độ có thể không xảy ra vấn đề sao.
Ăn cơm xong, Văn Ánh nhắm mắt lại, điều chỉnh ma lực trong cơ thể, cảnh tượng ngọn lửa đen bùng cháy trong khu rừng Vĩnh Hằng vô tình hiện lên trong đầu anh, giống như một biển lửa trong địa ngục, với những lưỡi lửa đen nhảy lên như vô số sinh vật kiêu ngạo hung hãn, va chạm không sợ trời đất.
Ác ma trong biển lửa đen cao lớn và khỏe mạnh, trên khuôn mặt tuấn tú có những hoa văn cổ xưa vang vọng trong ngọn lửa, đôi bông tai vàng trên tai lắc lư, trong ánh lửa, màu vàng phản chiếu ánh sáng chói lóa.
Ác ma cao ngạo không ai bì nổi có một đôi mắt đỏ như máu, đôi cánh dơi mở rộng hoàn toàn lớn gấp mấy lần cơ thể hắn, cái bóng do ngọn lửa tạo ra càng lớn hơn, bóng tối run rẩy khi ngọn lửa đung đưa.
Ngọn lửa cháy là ma pháp tấn công mạnh mẽ nhất mà anh từng thấy.
Ngoại trừ tính cách Boros, khuôn mặt cùng dáng người đều là cậu thích nhất, Văn Ánh đầu óc lang thang, đột nhiên hưng phấn, bối rối mấy giây sau, liền tự cho mình một cái tát vào mặt.
Chưa kể có theo đuổi được hay không, nếu có bạn trai có tính cách như vậy, chỉ cần mở miệng nói chuyện với EQ thấp, chắc chắn sẽ khiến chính mình tức chết.
Văn Ánh dùng ngón tay cuộn một lọn tóc dài, nhìn màu trắng bạc mượt mà này, thở dài một hơi thật sâu, mị ma không đáng tin cậy, thẩm mỹ ác ma khác đều "Bình thường", không thích một thân trắng bệch của mình, muốn tìm bạn trai vẫn phải tìm nhân loại.
Nước Hoa có rất nhiều tóc trắng, so sánh với ác ma ngu dốt thực sự rất tốt, Văn Ánh trở nên tự tin hơn rõ rệt, khóe môi nhếch lên.
Khi tìm được cách để có được giấy phép cư trú hợp pháp ở Nhân Giới, cậu có thể nghênh ngang quay trở lại Nhân Giới mà không sợ bị một nhà trừ tà biến thành mẫu vật.
Sau một giấc ngủ ngắn, cậu đứng dậy khi chuông báo thức reo.
Buổi chiều lại là lớp học của Phong La, so với trường học ở Nhân Giới, hơn một nửa số trường học ở Ma Giới có "lớp giáo dục thể chất", Văn Ánh chạy đến sân thể dục sớm hơn mười phút để vào lớp, một lớp học duy nhất.
Đã có hàng chục ác ma đang đứng ở đây.
Myers sớm đã tới sân thể dục, muốn biết buổi trưa Văn Ánh thế nào, nhìn thấy bóng người rõ ràng, lập tức đi hai ba bước tới gần, thấp giọng hỏi, trong mắt tràn đầy tò mò hoặc nói nhảm: "Bữa trưa như thế nào?"
Myers nhìn Văn Ánh từ trên xuống dưới phát hiện có chút vết thương, sau đó hỏi: "Boros có ra tay không?"
Thật kỳ lạ khi Boros không ra tay, nhưng Myers luôn cảm thấy mọi chuyện không hề nhàm chán như vậy.
Văn Ánh dùng lòng bàn tay đẩy mặt Myers ra: “Buổi trưa tôi cùng đấu xếp hạng với chân chó của Usaro.” Vừa nói vừa nhìn quanh cũng không thấy Usaro.
Nói tào tháo là tào tháo tới, phía sau Usaro đi theo mấy ác ma tiến vào sân thể dục, nhìn thấy Văn Ánh, hắn liền nhớ tới mấy tên vô dụng kia, thâm chí ngay cả Ma Kính ác ma cũng đánh không thắng, còn tìm cho mình một đống cớ.
Chuông chuông vào học vang lên, Phong La xuất hiện giẫm lên chuông.
Lychee đứng ở phía trước, nhìn Phong La vẻ mặt lạnh lùng như thường lệ, cảm thấy tâm tình Phong La không tốt, hắn thấp giọng hỏi Hồ Phách bên cạnh: “Buổi trưa có chuyện gì xảy ra không?”
Hổ Phách lắc đầu hỏi Myers bên cạnh, Myers cũng lắc đầu, Ma Nữ Yêu Tinh Caroy bên cạnh nói đầy ẩn ý: “Có một số ác ma sẽ gặp xui xẻo.”
Ánh mắt của Phong La quét qua họ, sau khi xác nhận các thành viên trong lớp đều có mặt, anh nói: "Các em hãy chạy... chạy ba mươi vòng trong sân thể dục này."
Văn Ánh: “??!” Phong La có nói thêm một số 0 không?
"Usaro, em, một trăm vòng."
Usaro không hài lòng: "Tại sao?"
Phong La nhìn hắn: “Chúng ta tuyển được giáo viên nhân loại không phải dễ dàng, tôi ở nhân giới phải mất ba tháng mới tìm được mười mấy nhân loại thích hợp làm ngươi giáo viên, đừng giao cho tôi thêm công tác, nếu hắn rời đi. Em chỉ cần đến Nhân Giới và tìm một giáo viên nhân loại phù hợp cho riêng tôi, và tôi sẽ không làm thêm bất kỳ công việc nào."
Văn Ánh và Ô Phi sửng sốt như quỷ, họ không ngờ rằng ở Ma Giới lại có một loại ác ma theo chủ nghĩa không tăng ca như vậy.
Usaro vẻ mặt nghẹn khuất, trong lòng lại không quan tâm, gã chỉ là một nhân loại đang dạy lớp ngụy trang nhân loại mà thôi, đường phố ở Nhân Giới đầy rẫy người, nên hắn chỉ cần tùy tiện kéo qua là được.
Hắn không dám nói lời nào, quyết định đi cáo trạng với bà nội, Phong La không phải đại ác ma duy nhất trong học viện này.
Văn Ánh chạy ba mươi vòng một cách gian nan, sân thể dục này lớn hơn đường băng ở Nhân Giới rất nhiều, một con ác ma bình thường chạy ba mươi vòng cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi chứ đừng nói đến tu sĩ như mình.
Ở vòng chạy cuối cùng, Văn Ánh gần như phải bò, khi về đích thì khuỵu gối xuống, lật người nằm xuống như một con chó chết.
Phong La nhấc cánh tay của mình lên và nhớ lại những gì giáo viên thể dục nhân loại đã nói với anh một cách run rẩy: "Em không thể nằm xuống ngay lập tức sau khi chạy."
Văn Ánh khó thở, hổn hển nói: "Mệt."
Cậu nói xong, lúc bị Phong La xách lên, khóe mắt cậu thoáng nhìn trong bụi cỏ bên cạnh có một thứ gì đó tròn trịa màu trắng.
"Trước đó tôi đã nói là sẽ thúc giục em rèn luyện nhiều hơn," Phong La viết gì đó vào cuốn sổ trong tay, "Trong trận đấu xếp hạng, tôi thấy ý thức chiến đấu của em không tốt, hôm nay bọn họ luyện tập theo cặp, cho nên em có thể theo tôi luyện tập."
Trước mắt Văn Ánh tối sầm, thiếu chút nữa muốn ngã xuống, Boros không biết mình đang nghĩ gì, liền lặng lẽ đi tới đứng gần hai ác ma, Văn Ánh cường điệu làm ra vẻ sắp ngã xuống, nhưng lại đụng phải Boros.
Kỳ quái, Boros khí thế mạnh như vậy, sao mình lại không phát hiện ra hắn ở đây? Văn Ánh sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng đứng dậy nói: “Thực xin lỗi.”
Ác ma Boros trước tiên phàn nàn: "Cậu yếu như vậy, mới ba mươi vòng đã nằm ăn vạ?" Ăn vạ một từ mới đến từ Nhân Giới, Boros hưng phấn đến lạ thường, đầu óc tràn đầy tùy ý sử dụng nó.
Văn Ánh cố gắng kìm nén cảm giác muốn cãi nhau với cậu ta, trong lòng mặc niệm mấy lần tên này đẹp trai cho nên không cần so đo với cậu ta.
Boros khoanh tay, bất đắc dĩ nói: "Quên đi, hôm nay tâm tình tôi rất tốt, tôi giúp cậu rèn luyện."
Sau đó, hắn động tay chân rất lớn, một tay ôm Văn Ánh, người đang muốn lao tới ôm lấy cánh tay Phong La, đi về phía khu đất trống.
Phong La không có ý kiến gì trong việc giảm bớt khối lượng công việc.
Trên đường Văn Ánh bị kéo đi, cậu nhìn thấy vật tròn màu trắng trong cỏ đang động đậy.