Trầm Mê Thẻ Bài Biến Thành Ác Ma

Chương 24: Bỗng Nhiên Giàu Có




Boros không nghĩ rằng Văn Ánh có thể thích hắn, nhưng hắn đang nghĩ rằng con thú nhồi bông không có gì đáng nghi cả, chẳng hạn như Aruda đã có được ma pháp mượn đồ vật đã thất truyền từ lâu.

Rất đáng ngờ.

Sycar tư thế thoải mái, sắc mặt cũng thoải mái: "Cậu trước hay tôi trước? Hay là cậu trước đi, tôi sợ sau này tôi ra đòn trước, cậu cũng không còn sức lực để tấn công tôi."

Đôi mắt của Văn Ánh sáng lên: "Thật sao?" SR [Tường đồng và sắt], chỉ có thể sử dụng trên người Sycar có thể tiết kiệm lần sau dùng.

"Tất nhiên."

Sycar chợt nghe đối phương nói: “Vậy nếu sau khi tôi tấn công cậu, cậu không thể đứng dậy tấn công tôi, ai sẽ thắng?”

Ác ma xung quanh chưa từng thấy Ma Kính ác ma kiêu ngạo như vậy, cảm giác thế giới quan đều bị đổi mới, ở vùng nông thôn nơi Ma Kính ác ma này sinh sống, chẳng lẽ là một ác ma không có huyết thống vẫn ổn? Điều này thật xa vời làm sao.

Sycar cũng chưa nhìn thấy, hắn chậm rãi thu lại nụ cười, lạnh lùng nói: “Cậu thắng.”

Hết thuốc chữa rồi, Boros nghĩ.

Văn Ánh cười rạng rỡ: "Vậy bắt đầu đi? Cậu đứng yên."

Sycar khoanh tay đứng thẳng, không hề có bất kỳ tư thế phòng thủ nào, nâng cằm ý bảo cậu cứ việc đến, cho dù cậu ta dùng loại lửa đốt trong phòng học, bản thân cũng có thể đứng như cũ.

Ánh mắt ác ma xung quanh nhìn chăm chú, sợ bỏ lỡ bất kỳ diễn biến nào.

Văn Ánh không nói nhảm nữa, đem sách để xa một chút, sau đó lấy ra một tấm thẻ bài, cậu nhìn Sycar, nhẹ hôn thẻ bài yêu thích, đôi mắt trắng bạc lấp lánh.

Những thẻ SR đầu tiên mà cậu làm, [ Vặn vẹo chi xà] từ Aruda.

"Giả vờ." Scar bĩu môi, đừng nói, cặp mắt kia có chút đẹp mắt, màu trắng bạc tinh khiết, hắn chưa từng thấy qua loại ánh mắt này, nghĩ thầm Văn Ánh vận khí tốt, nể tình cặp mắt coi như có thể nhìn kia của hắn, đợi lát nữa tự mình xuống tay nhẹ một chút.

Ánh sáng trên tấm thẻ sáng lên, bề mặt tấm thẻ bị ánh sáng nuốt chửng, biến thành những chấm sao, một giây sau, những chấm sáng xinh đẹp này biến thành những con rắn dài xếp chồng lên nhau, nếu nhìn kỹ thì chúng không phải là rắn mà là dây leo trông giống như con rắn.

Ảo ảnh cùng thực thể giao nhau, cùng một nơi có khi là ảo, có khi là thật, dây leo vật lý và rắn ảo ảo xếp chồng lên nhau theo từng tầng, khó phân biệt được đâu là chủ thể của đòn tấn công.

"Ma pháp thiên phú Aruda..." Boros lẩm bẩm, hắn nhớ rất rõ ràng, bởi vì lần đầu gặp mặt hắn đã bị thủ đoạn này đánh bại, hơn nữa... Boros đồng tử co rút lại, chẳng lẽ Văn Ánh sẽ làm giống kịch bản Aruda sao?

Sycar nhìn thấy tầng tầng ảo ảnh, ánh mắt híp lại, thoáng có chút để ý, nhưng cũng không có ý định quá để ý, ác ma thi triển ma pháp này rốt cuộc thực lực vẫn không mạnh, hắn nghiêm túc một chút là có thể phá chiêu.

Những ảo ảnh thực thể kia hướng về phía chân của hắn, muốn đánh ngã hắn, Sycar tùy ý phất tay tiêu diệt một ít ảo ảnh, đứng tại chỗ vững như Thái Sơn, ma lực rít gào hóa thành Giao Long, một hơi đem những con rắn nhỏ kia nuốt vào trong bụng.



Sycar móc tay về phía Văn Ánh, nhếch môi lần nữa: "Đòn tấn công của cậu thực sự yếu, ba năm làm trâu làm ngựa của cậu đã định rồi."

Văn Ánh chắp tay cười rạng rỡ: “Nô lệ trắng ăn cướp ba năm rất vui vẻ.”

Sycar cười lớn: “Cậu lại vui mừng cho tôi..." Biểu tình trên mặt Sycar hơi thu lại, nghi hoặc cúi đầu, chân của mình không có cảm giác?

Quả nhiên, Boros mấp máy môi, Văn Ánh học theo Aruda, trộn độc dược vào ma pháp vừa rồi.

Sycar vẫn bất động, vẻ mặt có chút kỳ quái, đám ác ma đang nhìn đều bối rối, bàn luận với nhau.

Văn Ánh bước nhanh đi tới, bóng lưng dần dần kiêu ngạo, khi đi đến trước mặt Sycar, Sycar cũng quỳ xuống, trên phương diện vật lý.

Xung quanh vang lên tiếng thở dốc.

"Tại sao Sycar lại quỳ xuống cậu ấy?"

“Mắt tôi không bị mờ phải không?”

"Trời ạ!"

"Chuyện gì xảy ra thế?"

Chân hắn tê dại, vừa rồi hắn không có cảm giác gì, nhưng bây giờ cảm giác tê dại cứ liên tục ập đến, sắc mặt Sycar biến đổi, hắn nghi hoặc hỏi: "Có độc?"

Văn Anh cúi đầu nhìn ác ma cao lớn đang nửa quỳ trước mặt mình, khuôn mặt tuấn tú cứng cỏi nhanh chóng tràn ngập vẻ khó tin cùng thẹn quá hóa giận chiếm đầy, cậu giơ tay lên vỗ nhẹ vào mặt Sycar, dừng lại một chút, da người này còn rất tốt, bóng loáng giàu collagen protein.(*)

(*) Collagen là một loại protein dạng sợi, có cấu trúc phức tạp, được tạo ra bởi các tế bào gọi là fibroblast. Chất này chiếm khoảng 30% lượng protein trong cơ thể người và có mặt hầu hết ở da, xương, cơ, gân, dây chằng, mạch máu, giác mạc và răng. Vì vậy, collagen có vai trò như một chất kết dính giúp các mô và cơ quan được nối liền với nhau, duy trì sự đàn hồi và độ bền.

Sycar sắc mặt tối sầm, hất tay Văn Ánh ra, chân hắn chỉ tê dại, nhưng tay lại hoàn toàn bình thường.

Myers nhảy ra tham gia trò vui, hai mắt sáng ngời, bình tĩnh nói: “Vụ cá cược này Văn Ánh thắng à?”

Sycar tức giận đến tức ngực, trực tiếp tiết lộ sự việc về đôi cánh của tên Cực Ác Điểu: “Cậu cho rằng chính mình chỉ đang xem náo nhiệt sao? Ác ma xung quanh đang theo dõi sự hưng phấn của cậu. Hãy đi lấy gương mà nhìn trên đôi cánh riêng chính mình đi.". Truyện Đông Phương

Mị ma Essence bên cạnh ân cần tạo thành một chiếc gương băng ma pháp bên cạnh Myers, Myers dang rộng đôi cánh về phía trước, quay đầu nhìn vào chiếc gương băng, đôi mắt ngả ngớn phong lưu trừng thật to, con ngươi đều muốn trừng ra

"Mẹ kiếp?!"



Myers không thể tin được lại gần tấm gương băng, nhìn đi nhìn lại và xác nhận rằng mình bị hói cánh, không cần suy nghĩ, hắn hét lên với Văn Ánh: "Tại sao cậu lại nhổ cái hói cánh của tôi!"

"Tê……"

Xung quanh lại là một trận liên tiếp tiếng hít thở, Cực Ác Điểu lời này là nói, cánh của hắn là Ma Kính ác ma làm hói?! Những chuyện kỳ lạ xảy ra hàng năm, đặc biệt là trong năm nay.

Sycar cũng sửng sốt, đột nhiên nhìn Văn Ánh, cao giọng: "Myers cánh bị hói là lỗi của cậu sao?"

Văn Ánh gật đầu, vẻ kiêu ngạo vừa rồi thu lại, thanh niên ngại ngùng thiện lương lộ ra nụ cười ngượng ngùng: "Bà cố nói thiếu lông vũ, vừa vặn Myers nói muốn bồi thường cho tôi."

Myers tức giận: “Tôi cho cậu nhổ, không cho cậu nhổ trọc! Tôi tưởng cậu chỉ nhổ một hai cây!”

Đợi đã, Myers trợn mắt nhìn xung quanh, xung quanh có rất nhiều ác ma, anh đi thẳng ra khỏi lớp học... Chẳng lẽ lúc vào lớp đám khốn nạn đó lại nhìn anh như vậy sao?

Thấy Myers ánh mắt không có thiện ý, Sycar kiên quyết nói: "Chính mình thậm chí còn không để ý rằng lông của mình đã bị nhổ.”

Myers tức giận cười, nở một nụ cười ấm áp như anh em, nói với Văn Ánh: “Văn Ánh, chúc mừng cậu đã có được một nô lệ thời hạn ba năm.”

Chỗ hói trên cánh của hắn trong vòng một tháng sẽ mọc ra lông mịn, ở một khoảng thời gian khác sẽ phủ lông dày, thời gian chắc chắn không vượt quá bốn tháng, Sycar sẽ làm nô lệ trong ba năm!

Sắc mặt Sycar đen như đáy nồi, nhìn thấy vẻ mặt xấu xí của hắn, Tayler lập tức tiến lên nói: “Muốn cho Giao Long tộc thiếu tộc trưởng của chúng ta làm nô lệ cho ngươi Ma Kính ác ma???..."

Sycar dùng đuôi hất văng Tayler.

Myers lập tức vỗ tay, cười nói: “Có nhiều người xem như vậy, mọi người đều là giám khảo. Nếu hối hận, sau này sẽ không có ai tin lời của thủ lĩnh trẻ tuổi Giao Long Tộc.”

Mặt Sycar vừa xanh vừa đỏ, khịt mũi lạnh lùng: "Dù sao cũng tốt hơn là cậu không hiểu sao bị người ta nhổ trọc, nếu là Aruda đại nhân muốn lông vũ, tôi có thể hỗ trợ nhổ thêm một ít.."

Myers đi đến trước mặt Văn Ánh, đặt tay lên vai Văn Ánh, nghiêng người về phía trước cười nói: Văn Ánh, xét về mặt con người, mãi đến khi đánh nhau mới biết nhau. Tôi thấy cậu khá tài giỏi trong việc chơi khăm. Có hứng thú cùng nhau chơi không?"

Văn Ánh gỡ tay Myers ra, nghiêm túc nói: “Tôi sợ bị đánh.”

“Này, chơi khăm rất vui, thỉnh thoảng bị đánh cũng không sao đâu” Cực Ác Điểu Myers nói: "Nhìn vẻ mặt của Sycar bây giờ buồn cười quá. Nói thật, tôi định ngày mai sẽ làm với Phong La...."

Myers nói xong thiếu chút nữa sùi bọt mép, một bàn tay phía sau vỗ vỗ bả vai hắn, Myers vừa quay đầu, nụ cười nhất thời cứng ngắc, không nói hai lời liền chạy ra ngoài.

Phong La bình tĩnh đưa tay ra, sức gió cùng Myers bay đi cực hạn lôi kéo, trong quá trình lôi kéo, hắn nhàn nhạt quét qua chung quanh, đám ác ma như chim thú tản ra rất nhanh không thấy bóng dáng.

Sycar nghiến răng nắm lấy chân Văn Ánh, người này cũng đang muốn chạy: "Đưa đi, đưa tôi đi." Chân hắn vẫn còn tê dại!.