Trầm Mê Thẻ Bài Biến Thành Ác Ma

Chương 13: Vụ Cướp




*Đã Beta

Mặc dù thẻ R chỉ có thể sao chép 30% hoặc 40% hiệu ứng của người sử dụng, nhưng ma pháp mà cậu phát ra sau khi niệm chú rõ ràng có quy mô khác với Aruda.

Ví dụ, khi cậu đọc ma chú bóng nước ba lần, chỉ có... một giọt nước, nhưng Aruda đã có thể ngưng tụ nhiều quả cầu nước.

Vì vậy kết luận là - cậu sử dụng tấm thẻ để sao chép ma pháp của Aruda, điều này chắc chắn mạnh hơn việc tự mình niệm chú.

Những thẻ chữa bệnh trong tay anh, được tạo ra bằng cách sao chép ma pháp chữa bệnh của Aruda, vẫn không tệ ngay cả khi hiệu quả của chúng chỉ bằng ba phần mười so với những thẻ ban đầu.

Con rồng phương Đông màu xanh lá cây giao chiến với con mãng xà khổng lồ, khói bụi bay khắp nơi, làn khói đen ngột ngạt ngày càng dày đặc.

Văn Ánh chạy đến tên ác ma gần nhất đang nằm chết, con ác ma ôm đùi chính mình, trán đau đến toát mồ hôi, nhìn thấy Văn Ánh đi tới, trên mặt hiện lên vẻ bối rối.

Cảm nhận được cơn đau đang dần giảm bớt ở chân, tên ác ma mở to mắt và niềm vui dâng trào.

Tên ác ma này thực sự đã đến để giúp hắn chữa lành! Tấm thẻ đó nhìn giống như một loại đạo cụ được phù phép nào đó, ác ma cũng không thèm lo lắng vì sao Văn Ánh tạm thời có thể mang đạo cụ vào bãi thử nghiệm.

Được chữa lành có nghĩa là hắn có thể chạy trốn, hắn này duỗi đôi cánh bị thương của mình ra, không thể kiềm chế được sự phấn khích và vui mừng trong giọng điệu của mình: "Tôi xin lỗi đã làm phiền cậu với đôi cánh của tôi!" Bây giờ loại ác ma này không chạy trốn nhanh chóng mà còn giúp chữa trị trong lúc hỗn loạn, điều đó không phổ biến lắm đâu!

Văn Ánh gật đầu mỉm cười.

Ác ma nhìn vào đôi mắt trắng bạc của đối phương, tim đập thình thịch, chưa kịp cảm nhận được tình yêu đẹp đẽ của một chàng trai, hắn đã nhìn thấy tên ác ma được cho là tốt bụng này đang lấy đi một xấp phiếu điểm treo trên thắt lưng của hắn.

"Cậu?!" Tình yêu còn chưa nảy nở đã bị bóp nát từ trong trứng.

"Đừng chạy!" Tên ác ma bị lừa tức giận muốn lấy lại những tấm bảng điểm mà hắn đã dày công mới có được, kết quả việc chữa trị trên chân và cánh của hắn vẫn chưa kết thúc. muốn đứng dậy thì cơn đau khủng khiếp khiến mặt hắn nhăn nhó, ngã người ra sau và lại ngồi xuống.

Ma pháp chữa lành không thể chữa khỏi vết thương cho ai đó ngay lập tức, ít nhất là không phải với những tấm thẻ chữa lành cấp thấp mà Văn Ánh lấy ra.

Hắn không thể hiểu tại sao phép thuật chữa lành vẫn tiếp tục ngay cả sau khi tên kia đáng ghét bỏ chạy. Trong trường hợp bình thường, ma pháp chữa lành sẽ dừng lại khi ác ma thi triển phép thuật không còn ở quanh đây nữa!

Văn Ánh cũng làm theo, lợi dụng tác dụng hồi phục chậm của thẻ chữa lành để cướp đi toàn bộ bảng điểm từ đám ác ma khó di chuyển, khung cảnh tràn ngập những lời nguyền rủa liên tục.

Khói bụi dày đặc che khuất tầm nhìn của họ, họ nghe thấy một ác ma đang mắng mỏ họ ở gần đó, họ càng tức giận hơn. Tên ác ma đó thật thông minh.

Sau khi Văn Ánh thu thập xong toàn bộ bảng điểm của ác ma mà anh có thể nhìn thấy, anh quay đầu nhìn về phía hồ yêu.

Nhìn từ góc độ này, con mãng xà khổng lồ và Thanh Hỏa Phương Đông Long giao chiến với nhau hung hãn, cây cối bị đổ, mặt đất rung chuyển không ngừng, đuôi mãng xà vung vẩy, một số ác ma không thèm để ý mà bị ném đi sống chết không rõ.

Văn Ánh bay tới, tránh khỏi đuôi mãng xà, lấy mấy tấm thẻ chữa lành cho mới ra lò, không khách khí lấy đi bảng điểm của hắn, tặng cho con ác ma mắt to một nụ cười đầy ẩn ý như cao thủ: "Không có việc gì, tôi cũng nhận được thù lao."

"phun--"

Văn Ánh nghiêng đầu: "Sao lại nôn ra máu?"

Đuôi mãng xà lại quét qua, Văn Ánh di chuyển tới ác ma tới một nơi khác.

Sau khi đem ác ma hộc máu đến một nơi tạm thời an toàn, Văn Ánh quay người nhìn lại, con rồng phương Đông làm bằng lửa hiển nhiên ảm đạm, sắp tắt.

Lại nhìn con mãng xà khổng lồ, trên cơ thể màu xanh lá cây có rất nhiều vết bỏng khói, mùi thịt quay đang tỏa ra, động tác của nó lộ ra một loại cảm giác yếu ớt rõ ràng.

Ngọn lửa màu xanh lam...

Ngọn lửa đen Boros xuất hiện trong đầu Văn Ánh, ngọn lửa đen đốt cháy mọi thứ và hủy diệt thế giới còn lạnh hơn ngọn lửa màu xanh lam, nó đốt cháy rất mạnh mẽ, nhưng cảm giác bỏng rát không rõ ràng như ngọn lửa màu xanh lam.

Trời như sập, có một người đàn ông cao lớn đỡ nó lên, Văn Ánh nhìn tiểu ác ma tuấn tú đang niệm chú, ánh mắt hơi tập trung... Vì sao lão đại này lại cảm thấy hoảng sợ như vậy?

"Anh ơi, anh ơi, dậy đi!"

Giọng nói lo lắng của nữ nhân thu hút sự chú ý của Văn Ánh, anh nhìn vị trí của hai con ác ma hồ ly, nhanh chóng bay tới.

Lilith rất cảnh giác với sự xuất hiện đột ngột của ác ma, canh gác trước mặt anh trai mình như một con thú hoang, đôi mắt cô âm thầm cảnh báo, nhưng sau khi nhìn rõ bộ dạng của Văn Ánh, thái độ lạnh lùng và hung dữ này bắt đầu lộ ra ngoài như một quả bóng bay bị cây kim chọc thủng. Sự tức giận, nghi ngờ lóe lên trong mắt hồ ly.

Văn Ánh vóc dáng không cao và kích thước của anh không gây ra mối đe dọa nào cho ác ma.

"Cậu là ai?"

Văn Ánh lễ phép đưa tấm thẻ ra: "Tôi tới giúp chữa trị cho cậu ta." Văn Ánh vừa nói vừa dùng ngón trỏ chỉ vào con hồ ly đực đang hôn mê trên mặt đất.

Để đối phó với con mãng xà khổng lồ, Lilith đã tiêu hao phần lớn ma lực của mình và không ngừng sử dụng ma pháp chữa lành để vết thương của anh trai cô không trở nên trầm trọng hơn, giờ đây ma lực của cô đã gần như cạn kiệt.

Cô nhanh chóng đáp lại, dùng giọng điệu nhanh chóng bày tỏ ý định rõ ràng: "Cậu có thể trì hoãn sự lây lan của chất độc trong cơ thể anh trai tôi không? Chỉ cần để anh tôi chống cự cho đến khi anh tôi rời khỏi rừng. Tộc Cửu Vĩ Hồ sẽ cảm ơn cậu, xong việc trả ơn sẽ không nhỏ, cậu muốn yêu cầu gì cũng được."

Văn Ánh sửng sốt một lát: "Độc? Con mãng xà này có độc ư?"

Những ác ma khi nãy được cấp thẻ chữa lành vừa rồi không cảm thấy như bị trúng độc.

Lilith vẻ mặt trịnh trọng: "Là con mãng xà bạn của con mãng xà này. Chúng tôi vừa mới giết nó, nhưng nó có độc tính rất cao. Cậu có ý biện pháp ​​gì không? Chỉ cần có thể cầm cự cho đến khi rời khỏi rừng rậm, nhất định sẽ có ác ma có ma pháp cao cấp chữa khỏi."

Văn Ánh dừng một chút: "Tôi chỉ có thể cam đoan có thể chữa trị cho anh cô trên đường ra khỏi rừng rậm."

"Đi trước đi, tôi hiện tại có thể cầm cự được!" Ác ma trẻ tuổi phía trước khó khăn nói.

Lilith sắc mặt thay đổi, cuối cùng giống như đã làm ra quyết định, dứt khoát xé một phần quần áo của mình, xé thành từng dải, băng vết thương trên bụng anh trai mình, bế kiểu công chúa lên đưa cho Văn Ánh.

Văn Ánh: "?"

Trong tiềm thức, anh giơ tay lên nhận lấy, sức nặng trên tay anh có thể chấp nhận được một cách đáng ngạc nhiên

"Đưa anh trai tôi ra ngoài." Lilith nhìn quanh và phát hiện chỉ có con ác ma gầy gò, suy dinh dưỡng trước mặt vẫn có thể bay, những người khác đều bị thương trong trận chiến nên cô chỉ có thể giao Levima cho kẻ ác ma trắng không đáng tin cậy này.

"Làm ơn," Lilith dừng lại và tỏ ra bình tĩnh, "Nếu không có con ác ma nào có ma pháp chữa lành cao cấp bên ngoài, hãy đưa nó đến gặp Aruda sống ở phía bên kia khu rừng, gần hơn. Đừng sợ, Aruda đưa ra yêu cầu gì chúng tôi đều có thể đáp ứng được. Bà ấy tính cách không được tốt, hãy cẩn thận, nếu không anh trai tôi sẽ không khỏi bệnh, cậu có thể đi vào."

Văn - ôm một chàng trai ác ma hồ ly - Ánh: "???" Aruda? Là bà cố mình? Tính cách không được tốt?.

Văn Ánh tự hỏi bản thân liệu mình có bị trúng độc mãng xà bởi một loại ảo giác nào đó hay không.

"Ưm..." Ác ma trong lòng cậu rên rỉ đau đớn, Văn Ánh cúi đầu xuống, sắc mặt hồ ly trúng độc tái nhợt, ngoại trừ đôi môi bị cắn chảy máu, rất đỏ đẹp từ đỉnh đầu rũ xuống, hình như đang run lên vì đau.

Thân hình A Di Đà trống rỗng, Văn Ánh xoay người ôm lấy cậu ta bay ra khỏi rừng rậm.

Trước khi bay đi xa, Văn Ánh nghe thấy Lilith nói với chàng trai ác ma phía sau: "Nhị điện hạ, không cần phải nói nhiều nữa, ngài vừa mới cứu chúng tôi, sau này tộc Cửu Vĩ Hồ của chúng tôi sẽ sát cánh bên cạnh ngài, và tôi sẽ cố gắng hết sức để hỗ trợ ngài tấn cống con ma thú này."

Nhị điện hạ? Đại điện hạ?

Trong đầu Văn Ánh chợt lóe lên một điều gì đó, anh bắt lấy được, anh bạn tốt, hôm nay đây vẫn là một vở kịch phiên bản ác ma cướp người thừa kế.

Văn Ánh quay người liếc nhìn ác ma trẻ tuổi đang điều khiển ngọn lửa màu xanh đang sứt đầu mẻ trán, không hề có khí chất bá đạo của hoàng tử Ma Giới, Văn Ánh lẩm bẩm: "Không thể nhìn vào bề ngoài để đánh giá một ác ma... "

"Ngô......"

Hồ ly trong tay cậu càng cuộn chặt hơn, Văn Ánh nhanh chóng sử dụng thẻ hồi phục trên người hắn, cái đuôi của đối phương đột nhiên dùng sức quấn quanh eo Văn Ánh, đó không phải là một lực chí mạng, mà giống như một kẻ đau đớn đang vô thức nắm lấy một cộng rơm cứu mạng.

"Ca, ngươi..." Văn Ánh vừa bay vừa đau lòng, "Đừng để tôi phạm phải sai lầm không nên phạm."

So với ác ma, ác ma hồ ly có sự cám dỗ khắc sâu trong DNA của nó, chưa kể đối thủ hiện tại rất yếu, không thể chống trả, sức mạnh cám dỗ gấp nhiều lần so với ác ma mạnh mẽ.

"...Tôi có thể nghe thấy."

Con ác ma mà anh đang ôm đột nhiên phát ra một thanh âm khàn khàn yếu ớt, Văn Ánh sợ đến mức suýt chút nữa ném cậu ta đi, buộc mình phải bình tĩnh nói: "Một lát nữa cậu sẽ ra khỏi rừng rậm, xin cậu gắng nhịn một chút.

Nói xong, ma pháp của thẻ chữa lành biến mất, Văn Ánh lấy ra một thẻ mới truyền ma lực giúp Levima trấn áp sự lây lan của nọc rắn.

Khẽ hừ một tiếng vừa khó chịu vừa quyến rũ, Văn Ánh lắc tay, suýt nữa ném Levima đi.

Ác ma có độc, cậu ta rõ ràng không phải là một thiếu nữ quyến rũ, cũng không phải là một thiếu niên không phân biệt được nam nữ, rõ ràng là cơ bắp được rèn luyện tốt, tay cũng khá nặng, không phải là một thiếu niên xinh đẹp mà là một thanh thanh niên, sao lại như vậy... khiến cậu có cảm giác gì đó.

Những năm này Văn Ánh chưa bao giờ nghi ngờ khuynh hướng tình dục của mình, nhưng sau khi đến Ma Giới, cậu nghi ngờ mình thích đàn ông, đem đối tượng cảm xúc của mình ra khỏi đầu, Văn Ánh rùng mình.

Họ luôn cao hơn và khỏe hơn cậu.

Trong cơn hoảng loạn và tuyệt vọng, Văn Ánh vỗ cánh càng lúc càng mạnh, tốc độ tăng vọt.

Lần này cậu rút kinh nghiệm, không còn xông vào vòng chiến đấu ác liệt nào nữa, anh một đường né tránh, rất nhanh đã nhìn thấy lối ra của khu rừng.

Còn chưa kịp cảm thấy vui vẻ thì nhịp tim đập nhanh của anh chợt vang lên hồi chuông cảnh báo trong não.

Gió, lưỡi dao do gió tạo thành, xoay tròn giữa trời và đất, tiếng chim hót chói tai và dữ dội, tiếng gió rít kèm theo âm thanh "phù phùng" chói tai vang lên hỗn loạn bên tai.

Văn Ánh ôm lấy Levima, nhanh chóng từ giữa không trung rơi xuống đất, dùng thân mình chặn một làn sóng lưỡi gió, [tường đồng và sắt] miễn cưỡng chặn được, giây tiếp theo, ma thú bay trên bầu trời lao tới xuống, như kẻ săn mồi lạnh lùng nhắm vào mục tiêu.

Trong mắt Văn Ánh lóe lên một tia tàn nhẫn, cậu truyền ma lực vào thẻ SR [Ngọn lửa cháy], giây tiếp theo, ngọn lửa đen xoay tròn và lớn dần từ đầu ngón tay của Văn Ánh, bao gồm cả con ma thú đang lao vào vòng xoáy lửa.

Những con chim ma thú lần lượt phát ra những tiếng kêu đau đớn sắc bén, khiến não người phải nhức nhối và đau nhói.

Nó vỗ cánh, cố gắng sử dụng nguyên tố gió để kiềm chế ngọn lửa đen. Văn Ánh lo lắng điều khiển ngọn lửa đang cháy. Ngọn lửa cháy là kỹ năng dùng một lần và không tồn tại được lâu. Khi ma pháp ngọn lửa bùng cháy biến mất, chim ma thú với chiếc lông cháy rực giận dữ bay về phía Văn Ánh.

Nó gần như xuất hiện trước mặt Văn Ánh trong tích tắc, móng vuốt như kiếm cào vào mặt Văn Ánh.

Đôi mắt trắng bạc của Văn Ánh không thể khống chế mở to, đôi mắt sợ hãi phản chiếu những móng vuốt sắc nhọn, ngay lúc móng vuốt chuẩn bị đâm vào con mắt của Vắn Ánh, một bóng người từ bên cạnh bay ra, đá bay Levima trong tay Văn Ánh. Cậu cũng bay ra ngoài với lực lượng này.