Trầm Mê Làm Loạn

Chương 10




Hứa Tứ Nguyệt vốn bị bắt ép, thậm chí còn không liếc mắt nhìn hai cuốn sổ đỏ nhỏ kia một cái, cũng không quan tâm ảnh chụp chung trông thế nào, giả vờ cùng anh phát lời tuyên thệ, thực tế còn chẳng thèm mở miệng.

Cô không rõ Cố tổng lấy đâu ra tâm trạng, muốn ngược cô thì cứ ngược đi, lại còn chú trọng nghi thức như thế nữa, theo trình tự làm đủ không sót cái nào, không lo lãng phí thời gian sao.

Lúc trở về xe, Hứa Tứ Nguyệt yếu ớt thương cảm cho thân phận làm vợ người ta của mình, ngay sau đó liền nhớ đến chính sự, quay đầu hỏi Cố Tuyết Trầm: “Đăng kí kết hôn xong anh còn phải cho Hứa Thừa bao nhiêu tiền thế? Không cho có được không?”

Dựa vào cái gì mà Hứa Thừa lại được lợi chứ, bán con gái mình lấy tiền đi nuôi kẻ khác cũng được sao? Nếu Hứa Thừa thật sự dựa vào số tiền này để Đông Sơn tái khởi, mối tình đầu thành vợ ông ta, con riêng của ông ta thành đại tiểu thư, vậy còn cô? Cô chỉ là một trò cười, một kẻ đáng thương bị đâm sau lưng.

Trong tay Cố Tuyết Trầm vẫn cầm giấy chứng nhận kết hôn, trên bìa có dấu vân tay mờ mờ của anh. Anh nhàn nhạt hỏi: “Mới kết hôn được vài phút đã muốn phân chia tài sản rồi sao?”

Hứa Tứ Nguyệt không khỏi tức giận: “Anh còn có lương tâm không vậy, không phải tôi đang mong anh đừng có tiêu tiền sai chỗ sao? Anh có biết tốt xấu không thế?”

“Tốt xấu?” Anh thậm chí không nhìn cô, “Em đối xử với tôi sẽ có “tốt” sao?”

Hứa Tứ Nguyệt nghẹn lời, nhực đau nhói nhưng lại không biết nói gì.

Thật giỏi, bốn năm nay Cố Tuyết Trầm không chỉ xây dựng sự nghiệp mà còn rèn luyện được khả năng trào phúng người khác một cách thuần thục, chuyên dùng để đối phó cô, câu nào câu nấy đều khiến cô á khẩu không thể trả lời.

Móng tay Hứa Tứ Nguyệt ấn vào lòng bàn tay: “Cho nên anh nhất định phải đưa ông ta?”

Cuối cùng Cố Tuyết Trầm cho cô một ánh mắt, thong thả ung dung “Ừ” một tiếng.

Bên này Cố Tuyết Trầm không một gợn sóng, nhưng lại khiến Hứa Tứ Nguyệt tức chết.

Cô hiểu rồi, thế này là bắt đầu rồi chứ gì!

Cố Tuyết Trầm muốn tra tấn cô, không chỉ ở trên giường mà còn là tra tấn tình cảm, tàn phá thân thể, bao gồm khiến cô phải bực bội nén giận bất cứ lúc nào!

Cố Tuyết Trầm sớm đã không còn là thiếu niên đơn thuần trong sáng xinh đẹp trước kia nữa, căn bản là cá mè một lứa với Hứa Thừa!

Trong lòng cô vừa nản vừa giận, thầm mắng anh hồi lâu, bỗng nhiên nghe thấy Cố Tuyết Trầm nói: “Để dành sức lực đi, ba ngày sau làm hôn lễ, chuẩn bị cẩn thận vào.”

Hứa Tứ Nguyệt cả kinh: “Anh còn muốn làm hôn lễ sao?!”

Người đàn ông kia nhìn cô, con ngươi đen nhánh thấp thoáng ánh sáng khó giải thích, tựa như châu ngọc đẫm nước: “Hứa Tứ Nguyệt, tôi kết hôn không xứng được tổ chức hôn lễ sao?”

Không khí trong xe ngưng đọng, tụ lại quanh Hứa Tứ Nguyệt khiến cô hô hấp khó khăn mất vài giây.

Trái tim cô co rút, trong lòng có một cảm giác không nói nên lời, từ bỏ đối diện với anh, dời mắt: “... Xứng, xứng xứng xứng! Dù sao hiện tại anh là dao ôi là cá, anh muốn hầm muốn nướng cũng đều tùy anh.”

Hứa Tứ Nguyệt cho rằng sau khi tra tấn tâm lý xong rồi thì tiếp theo sẽ là thân thể.

Cô bồn chồn suốt chặng đường, có chút sợ hãi lát nữa trở về sẽ phải đối mặt với hoạt động giường chiếu, nhưng Cố Tuyết Trầm thậm chí còn không xuống xe, đưa cô về biệt thự Cẩn Viên, sau đó trực tiếp đến công ty.

Biệt thự cũng không vắng vẻ, rất nhiều người chờ cô, dẫn đầu là Trình Hi chạy như bay đến ôm lấy cô: “Ô ô ô ô Tứ Nguyệt, gặp được cậu rồi.”

Hứa Tứ Nguyệt ủ rũ vỗ vỗ cô ấy: “Trước đây cậu rảnh rỗi bày ra cái trò cá cược đó làm gì chứ? Khiến tớ theo đuổi anh ta? Giờ thì hay rồi!”

Trình Hi gạt nước mắt: “Sao cậu không thay đổi góc độ suy nghĩ chứ, nếu không có vụ cá cược kia, không có sự hận thù của đại ma vương, lần này trở về không phải cậu thảm rồi sao, cũng không thể dẫm đạp cái lũ yêu ma quỷ quái làm khó cậu được.”

Hứa Tứ Nguyệt không thể không thừa nhận cũng có lý, mũi chua xót, ôm người chị em cùng cảnh phá sản khóc rống.

Trình Hi thấy cô trút bỏ được những cảm xúc đang kiềm nén cũng thấy nhẹ nhõm một chút: “Tứ Nguyệt, hôn lễ của cậu để tớ làm phù dâu đi, chỉ là mình tớ thì không được, lại tìm ——”

Còn chưa dứt lời thì di động Hứa Tứ Nguyệt đã vang lên.

Lương Yên: “Tứ Nguyệt, cậu có khỏe không? Cố Tuyết Trầm có làm khó cậu không? Tớ nghe nói ba ngày nữa cậu phải tổ chức hôn lễ, gấp như vậy cũng làm cho có lệ quá rồi, để tớ làm phù dâu cho cậu đi, có lẽ cậu sẽ dễ chịu một chút.”

Hứa Tứ Nguyệt cũng không quan tâm ai với ai, vốn dĩ hôn lễ này cũng không phải do cô tình nguyện, chỉ là đi ngang qua sân khấu, chết sớm đầu thai sớm. Vì thế cô trả lời: “Được, cậu tìm Trình Hi nhé, cô ấy phụ trách.”

Lương Yên: “Trình Hi? Cậu liên lạc với cậu ta sao? Không phải cậu ta làm ở công ty Cố Tuyết Trầm à? Tứ Nguyệt, cậu cẩn thận một chút, là bạn bè của cậu mà lại đến làm công cho Cố Tuyết Trầm? Đừng trách tớ nhiều chuyện, cho dù nhà tớ có phá sản thì cũng không làm ra chuyện như vậy.”

Hứa Tứ Nguyệt nghe xong thì tắt điện thoại.

Người không ở tuyệt cảnh thì luôn có thể nhẹ nhàng bình tĩnh đưa ra giả định thay người khác.

Lúc cô mới về nước chẳng phải cũng thề thốt dù phải nhảy lầu cũng không gả cho Cố Tuyết Trầm đó sao, kết quả thế nào, cuối cùng cũng chẳng có cách gì. Rơi xuống vực thẳm, cho dù là hòn đá lởm chởm cũng muốn bắt lấy, dù biết có thể sẽ vỡ đầu chảy máu.

Nhưng cô cũng không có hơi sức đi trách cứ Lương Yên, rốt cuộc thì trước mặt Lương Yên cô vẫn luôn thể hiện thái độ phản kháng Cố Tuyết Trầm, cô ấy như vậy cũng không có gì lạ.

Hứa Tứ Nguyệt nói với Trình Hi: “Tìm được một phù dâu nữa rồi, hôn lễ tổ chức ở đâu vậy?”

“Trấn Minh Thủy.”

Hứa Tứ Nguyệt ngơ ngẩn.

Trấn Minh Thủy… Là địa phương mà mùa hè năm cô 10 tuổi cùng mẹ và bà ngoại đến nghỉ phép tĩnh dưỡng, ở trấn Minh Thủy mẹ đã vẽ cho cô bức tranh kia, cô thì đã ở đó suốt cả mùa hè.

Cố Tuyết Trầm không chọn mấy hòn đảo nhỏ hay lâu đại cổ đứng đầu gì đó thì không nói, chẳng phải chọn bừa một cái khách sạn ở Minh Thành cũng được sao? Đến trấn Minh Thủy là có ý gì chứ!

Hứa Tứ Nguyệt không có ý chí chiến đấu để phản bác ý kiến, mặc kê Cố Tuyết Trầm sắp xếp các đội nhóm đến làm gì thì làm, mệt đến mức không có sức mà nghĩ nhiều. Đến buổi tối hôm sau, cô hoàn toàn sức cùng lực kiệt, phá lệ đi ngủ trước 12 giờ.

Trong phòng đen kịp, lỗ tai A Thập đang đứng sát bên tường bỗng nhiên dựng lên, chiếu một ánh đèn nhỏ cho đại mà vương đang lại gần.

A Thập chỉnh âm lượng của mình xuống mức thấp nhất: “Đại ma vương suốt hai ngày không về nhà, để mặc vợ mới cưới của mình phòng không gối chiếc.”

Cố Tuyết Trầm một thân hơi lạnh tiến vào, đứng ở cửa hồi lâu, chờ người ấm lên một chút mới đi đến mép giường, quỳ một gối xuống ngồi xổm, ngon tay cong lại nhẹ nhàng xoa nhẹ khuôn mặt say ngủ của Hứa Tứ Nguyệt.

Anh đã ở công ty suốt hai ngày, không thể trở về.

Một khi trở về… Lúc nào cũng ở cùng cô dưới một mái nhà, những tình cảm chảy sâu trong máu xương sẽ trỗi dậy, sợ rằng sẽ để lộ ra.

Anh mới vừa có được cô, vẫn chưa hoàn toàn học được…

Cách để làm kẻ thù của cô.

Chỉ có trong đêm khuya không ai biết, anh mới có thể làm càn mà xuất hiện, nín thở, kiềm nén nhịp tim, chạm lên khuôn mặt mềm ấm của cô một chút.

-

Ngày tổ chức hôn lễ, Hứa Tứ Nguyệt thức dậy từ rất sớm, trang điểm kỹ lưỡng, cũng may Cố Tuyết Trầm không bày vẽ mấy cái trình tự đón dâu vào sáng sớm linh tinh rườm rà, chỉ sắp xếp một buổi lễ bên ngoài.

Trình Hi cũng Lương Yên theo cô suốt hành trình, cũng đã sớm mặc váy phù dâu, so ra thì trên đầu Lương Yên đeo nhiều lụa trắng trang trí, nhìn như một kẻ dự bị cho cô dâu.

“Tứ Nguyệt, nghĩ cái gì vậy,” Trình Hi nhỏ giọng hỏi, “Nhanh bắt đầu thôi.”

Hứa Tứ Nguyệt nhíu mày nhìn váy cưới lấp lánh ánh bạc trên người mình, vốn tưởng rằng đẩy nhanh tốc độ trong vòng 3 ngày, không nghĩ lại vừa người được đến vậy. Nhưng trong hoàn cảnh này cô lại không thể không nghĩ đến Hứa Thừa.

Cô âm thầm nắm chặt làn váy: “Chờ hôn lễ kết thúc tớ phải về nhà họ Hứa một chuyến, nói Cố Tuyết Trầm với Hứa Thừa là cá mè một lứa cũng không sai, chuyện này anh ta không thể can thiệp. Cái gì của tớ thì tớ cần phải lấy lại.”

Đồ vật của cô thì không sao, coi như cho chó ăn, nhưng các loại bảo bối trang sức của bà ngoại đều bị Hứa Thừa đoạt đi, cho dù cô không vì chính mình thì cũng nên vì bà ngoại mà đoạt lại.

Trình Hi lắc lắc tay cô: “Đây là ngày đại hôn, đừng vì đám người đó mà mất vui, tớ nói cho cậu chuyện cao hứng này, Dương Du kia phẫu thuật thẩm mỹ hỏng xem chừng xong đời rồi, công ty ba cô ta nhắm một vụ đầu tư lớn, không ngờ bỗng nhiên đàm phán thất bại, tài chính sụp đổ, hai ngày nay đi khắp nơi khóc lóc kể lể xin giúp đỡ, khỏi phải nói nghèo túng thế nào.”

Tay Hứa Tứ Nguyệt siết chặt, bỗng dưng nhớ đến tin nhắn wechat cô từng gửi “Coi chừng ông xã tôi sẽ xử lý cô đấy”, trùng hợp đến vậy sao?!

Cô đang định hỏi thì bên ngoài phòng trang điểm nổi lên tiếng xôn xao, có âm thanh quen thuộc mơ hồ tiến vào tai Hứa Tứ Nguyệt, sắc mặt cô bỗng trắng bệch, đột nhiên đứng lên bước nhanh ra ngoài.

“Tứ Nguyệt, làm sao vậy! Còn chưa đội khăn trùm đầu mà! Bên ngoài nhiều người loạn lắm ——”

Hứa Tứ Nguyệt làm ngơ, tự động dựng hết gai nhọn chẳng còn lại bao nhiêu trên người, đi thẳng ra ngoài sân.

Địa điểm tổ chức hôn lễ là bờ sông trấn Minh Thủy, hiện trường có hành lang dài và lầu các đã được tu sửa cẩn thận, đi từ bên trong ra không xa chính là hiện trường hôn lễ.

Tại lối vào của buổi lễ, Hứa Thừa mặc Tây trang vẻ mặt không vui nói: “Đây là hôn lễ của con gái tôi, sao lại không cho tôi vào chứ? Tôi là bố vợ của Cố Tuyết Trầm, các người rốt cuộc có biết không hả!”

Phía sau hắn là hai người phụ nữ, một người lớn tuổi nhưng bảo dưỡng cẩn thận, có vẻ ngoài thanh tú ngoan ngoãn không chủ kiến, một người khác còn trẻ đang khẩn trương nhìn xung quanh.

Kiều Ngự được phái tới phụ trách cửa vào vẫn như cũ duỗi tay ngăn lại: “Ngại quá, đây chỉ là một hôn lễ nhỏ riêng tư thôi, được mời đến đều là những người thân nhất của Cố tổng và phu nhân, không có thiệp mời thì xin thứ lỗi chúng tôi không thể chiêu đãi.”

Người phụ nữ kia đau thương giật nhẹ ống tay áo Hứa Thừa: “Thôi bỏ đi, Nguyệt Nguyệt không đưa thiệp mời cho chúng ta, xem ra là vẫn chưa nguôi giận, cũng không hiểu cho nỗi khổ của người làm cha như anh, còn chọn cho nó một người chồng xuất sắc như vậy.”

Bà ta lắc đầu: “Vẫn là trách em cùng Hứa Anh, Nguyệt Nguyệt lòng dạ quá cao, chướng mắt bọn em.” . Tiên Hiệp Hay

Hứa Thừa vốn còn có chút do dự, nghe bà ta nói vậy lập tức nắm tay bà ta: “Đừng nói linh tinh, không liên quan đến hai người, là anh chiều hư nó rồi.”

Cho dù Hứa Tứ Nguyệt có cao hứng hay không thì ông ta cũng không thể bỏ lỡ buổi hôn lễ này, ông ta kết thông gia cùng Cố Tuyết Trầm không chỉ vì số tiền đó mà còn vì Khoa học kỹ thuật Thâm Lam có thể cung cấp nhân mạch và trợ lực, cơ hội như thế này hiếm có thế nào chứ.

Ông ta làm cha càng không thể ăn nói khép nép khiến người ta cười nhạo, phải thẳng sống lưng thể hiện tôn nghiêm của trưởng bối, dù sao hôn nhân là thật, Cố Tuyết Trầm không thể không để mặt mũi cho ông ta.

Hứa Thừa không biết Kiều Ngự là trợ lý của Cố Tuyết Trầm, còn định làm khó dễ anh ta, phía sau bỗng có người chạm vào.

Ông ta quay đầu lại, thấy một gương mặt quen thuộc.

“Chú Hứa, chú vẫn còn nhớ cháu chứ?” Lương Yên mỉm cười, tiếp đó nhìn về phía Kiều Ngự, “Anh Kiều Ngự, anh cứ để yên, em biết bọn họ, em tới là để khuyên nhủ.”

Hứa Thừa nhận ra đây là bạn bè trước kia của Hứa Tứ Nguyệt, chỉ là một kẻ phục tùng nhỏ, ông ta không nói gì, Hứa Anh vẫn luôn im lặng bỗng nhỏ giọng nói: “Chị có thể đưa bọn em vào không? Em không quấy rối, chỉ muốn nhìn thấy chị gái.”

Lương Yên mắt đỏ bừng thở dài: “Tứ Nguyệt chỉ là ngại ngùng thôi, tuy rằng mạnh miệng nhưng trong lòng vẫn muốn tình thân, cháu không mong hôn lễ của cô ấy lại không có người thân nào cả, nếu mọi người đã tới rồi thì cháu cũng phá lệ giúp một lần, nhưng làm ơn đừng nói là cháu, cô ấy sẽ tức giận.”

Hứa Thừa mặc dù bất mãn nhưng càng sợ chậm trễ thời gian, nhíu mày nói: “Vậy nhanh lên đi.”

Lương Yên đưa bọn họ tới sân bên kia, có một chỗ còn chưa dựng xong, nối thẳng với cổng hoa và chỗ ngồi trước sân khấu.

Người phụ nữ kia bị rào chắn bên cạnh quẹt vào mu bàn tay, thương cảm nói: “Em là mẹ kế nhưng vẫn là quan tâm Nguyệt Nguyệt, muốn xây dựng quan hệ tốt với con bé, không nghĩ đến tham dự hôn lễ lại không thể vào bằng cửa chính…”

Hứa Anh ngắt lời: “Mẹ đừng quên bản thân là người thứ ba, tốt nhất là im lặng đi.”

Bà ta hít một hơi, mặt Hứa Thừa cũng lộ vẻ ngượng ngùng, thấp giọng mắng cô hai câu. Lúc này ba người đã vào đến khu chỗ ngồi, âm thanh nói chuyện đột ngột vang lên khiến mọi người chú ý.

Hứa Tứ Nguyệt ở phòng trang điểm nghe thấy giọng Hứa Thừa, cô chạy ra đứng ở tầng hai, từ trên cao nhìn xuống thấy đầu tiên là Hứa Thừa cùng mụ đàn bà kia, trên cổ, trên tai, trên ngón tay ả là một bộ hồng bảo thạch giá trên trời của bà ngoại cô.

Trước kia bà ngoại nói đó đều là của hồi môn cho Tiểu Nguyệt Lượng. Nhưng đến lúc cô kết hôn, bà ngoại chỉ có thể run rẩy đưa tay, chua xót lấy ra một cái vòng bạc đơn giản.

Vì cái gì mà hôm nay Cố Tuyết Trầm lại cho bọn họ vào chứ…

Mặc dù cuộc hôn nhân này của cô chỉ là hôn nhân thương nghiệp giả dối, bọn họ cũng không có tư cách!

Đáy lòng Hứa Tứ Nguyệt bị chà đạp đến phát đau, lửa giận cùng thất vọng của cô trong suốt mấy ngày qua toàn bộ trỗi dậy. Cho dù cô có ngã xuống thấp, dù cô có vô dụng thì cũng không thể chịu đựng được chuyện như vậy.

Bảo cô phải nhịn thì thà giết cô đi còn hơn.

Cô mím chặt đôi môi đỏ không phát ra tiếng động, xách váy lên đi xuống dưới tầng, gót giày dẫm lên sàn gỗ đã được phủ cách hoa phát ra âm thanh.

Có người nhìn thấy cô liền kêu lên.

Hứa Thừa nhạy cảm quay đầu liền thấy một bóng người thướt tha lộng lẫy mặc một nâng váy cưới đang đi về phía bên này, đến liếc mắt cũng không thèm liếc ông ta một cái, trực tiếp giơ tay kéo lấy bông tai trên người vợ mới cưới của ông ta.

Ả đàn bà đau đớn kêu to, theo bản năng đẩy Hứa Tứ Nguyệt.

Hứa Tứ Nguyệt cố sức, tiếp tục kéo lấy bông tai bên kia của bà ta, sức lực rất mạnh, đá quý cắt vào khiến tai bà ta rướm máu. Ả ta gắt gao che lại nhất quyết không bỏ, thậm chí còn muốn kéo bông tai của Hứa Tứ Nguyệt để trả thù, chỉ hận không thể kéo rách lỗ tai cô.

Bà ta vừa mới chạm đến vành tai Hứa Tứ Nguyệt thì tay bỗng bị người ta nắm lấy.

Bàn tay thon dài gầy guộc, những đường gân xanh hung bạo nổi lên trên làn da trắng lạnh.

Hứa Tứ Nguyệt bắt lấy đôi bông tai hồng bảo thạch, người cứng đờ chậm rãi ngẩng đầu.

Người đàn ông kia mặc Tây trang màu trắng, cơ hòa hòa thành một thể với làn váy cô. Ngũ quan mười phần ưu việt, đôi mắt tao nhã đen như mực như có một lớp băng, không có một tia sôi động.

Hứa Tứ Nguyệt chịu đựng mũi chua xót.

Hay thật đấy, khiến hôn lễ của cô thành một mớ bòng bong.

Ai cũng biết trong giới quyền quý thì hôn lễ là một cơ hội xã hội tuyệt hảo, không biết hôm nay có bao nhiêu mối quan hệ của Cố Tuyết Trầm đã bị chôn vùi trong buổi lễ này, lúc cô xuống dưới thậm chí còn không nhìn xem rốt cuộc xung quanh có bao nhiêu người.

Nhưng anh biết rõ! Biết rõ Hứa Thừa đối xử với cô như thế nào, vì sao còn để bọn họ ——

Cố Tuyết Trầm cách ống tay áo nắm tay ả đàn bà kia mạnh đến mức mất cảm giác, giọng bà ta hoàn toàn thay đổi, khóc lóc nhìn Hứa Thừa xin giúp đỡ. Sắc mặt Hứa Thừa vô cùng khó coi: “Cố tổng… Tuyết Trầm, đây dù sao cũng là mẹ vợ của cậu, sao cậu lại ——”

“Kiều Ngự.”

Kiều Ngự bị dọa đến điên rồi, đầu đầy mồ hôi từ từ chạy đến.

Cố Tuyết Trầm bình tĩnh nói: “Vòng cổ, vòng tay, nhẫn, tháo hết xuống đi.”

Kiều Ngự vội vàng làm theo, không chút nể mặt, thô lỗ tháo hết xuống.

Hứa Tứ Nguyệt chớp chớp đôi mắt đau đớn, kinh ngạc nhìn người đàn ông một thân trang phục lộng lẫy. Anh đứng ngược sáng, dáng hình như được mạ lên một tầng ánh kim, giống như một vị thần trang nghiêm tuyệt sắc trong thần điện.

Hứa Thừa đột nhiên biến sắc: “Cố tổng đây là có ý gì thế! Vừa cưới con gái tôi đã định trở mặt rồi sao?! Hiện giờ tôi chỉ có một mình đơn bạc cũng chẳng sợ mất mặt, nhưng người quen của Cố tổng đều ở chỗ này, không lo bị người ta chê cười sao?”

Ông ta nhìn về phía hàng ghế đầu vốn thuộc về hai bên cha mẹ: “Tôi chỉ muốn hỏi một chút, vị trí kia chẳng lẽ tôi không nên ngồi sao?”

Cố Tuyết Trầm rũ mắt nhìn ông ta, cười nhạt một tiếng: “Cha mẹ tôi mất sớm từ lúc nhỏ, không có người thân, mẹ của Tứ Nguyệt mất sớm, còn cha sao? Lúc ông dùng cô ấy để làm giao dịch với tôi thì đã không còn tư cách này rồi.”

Cố Tuyết Trầm nhìn như lơ đãng đứng trước người Hứa Tứ Nguyệt, lại giống như một lá chắn bảo hộ.

Ánh mắt anh khiến người khiếp sợ, lần đầu tiên không kiềm nén lại sự điên cuồng u ám từ trong xương cốt.

“Tôi kết hôn với Hứa Tứ Nguyệt, không phải với nhà họ Hứa các người. Ba vị trí của phụ huynh đều là linh vị người đã mất, còn chỗ thứ tư, Hứa tổng còn chưa chết, dám ngồi lên đó sao?”