Tại sân bay quốc tế Minh thành.
Chuyến bay vừa hạ cánh, nhà vệ sinh tại lối VIP trống trải tĩnh lặng, mùi hương bạch trà thoảng trong không khí khiến người ta thoải mái.
Hứa Tứ Nguyệt đứng trước gương, bỏ khẩu trang và kính mát xuống, tự đánh giá nhan sắc mình trong sự bất mãn.
Tái nhợt yếu đuối, mềm ấm vô hại, nhìn như một bông hoa trắng nhỏ ai cũng có thể thương tổn.
May sao lần về nước này còn không gặp phải người quen, nếu không cái bộ dạng mảnh mai bệnh tật yếu ớt này của cô mà bị nhìn thấy thì về sau còn làm sao ngẩng mặt lên được nữa.
Cô mở túi đựng đồ trang điểm, bắt đầu nghiêm túc chỉnh trang lại lớp make-up, vừa hoàn thành được một nửa thì di động vang lên, trên màn hình hiện tên người chị em Lương Yên.
"Tứ Nguyệt, cậu thực sự về nước sao?"
Khóe môi Hứa Tứ Nguyệt run run: "Tớ về đến nơi rồi, hiện giờ đang ở sân bay Minh thành."
Lương Yên kinh ngạc đến ngây người: "Lúc trước tớ vẫn cứ nghĩ cậu nói đùa chứ, sao đột nhiên lại quyết định trở về vậy? Không phải ở bên Anh khá tốt sao?"
Cô nàng liên tục đưa ra một đống câu hỏi, lại phát hiện Hứa đại tiểu thư hoàn toàn không trả lời, vội quan tâm: "Tứ Nguyệt, cậu không sao chứ?"
Với tính tình của Hứa Tứ Nguyệt, hẳn là đã sớm miệng lưỡi sắc bén dỗi cô hai câu.
"Được rồi, đừng làm loạn, tớ còn đang vội trang điểm."
Hứa Tứ Nguyệt bật loa điện thoại để sang một bên, cầm lấy bút kẻ mắt thuần thục vẽ, một lúc sau, cô lùi về sau nửa bước, ngẩng đầu.
Trên gương xuất hiện một khuôn mặt kinh diễm.
Cằm thon gọn, mũi cao thanh tú, đôi mắt đào hoa, đuôi mắt trời sinh hơi rũ xuống, vốn nhìn có vẻ ngây thơ vô tội, lại cố tình vẽ mắt xếch lên, xóa đi vẻ thơ ngây.
Hứa Tứ Nguyệt lại lấy ra một thỏi son, che đi bờ môi nhợt nhạt, gương mặt ngay lập tức không chê vào đâu được, mỹ diễm tinh xảo, không để lộ một chút vẻ có bệnh nào.
Cô nhìn chính mình, thẳng lưng, nở một nụ cười.
Bốn năm trước việc làm ăn của Hứa gia xảy ra chuyện, cha cô Hứa Thừa khẩn cấp đưa cô ra nước ngoài tránh nạn, cô một mình cô độc ở Anh một ngàn ngày đêm, cũng may cuối cùng đã chịu được, bốn năm đó coi như một cơn ác mộng, từ hôm nay trở đi, cô lại có thể trở về làm một Hứa Tứ Nguyệt vô pháp vô thiên trước kia.
Ngữ khí của Lương Yên lại không hề thả lỏng: "Cậu còn đang ở sân bay hả? Chờ đó, tớ đến đón cậu ngay!"
Hứa Tứ Nguyệt lười nhác nói: "Không cần đâu, ba tớ đến đón, chúng ta ngày mai lại gặp, gọi cả hội Dương Du nữa, muốn đi đâu cũng được, tớ mời."
Cô vừa nói vừa thu dọn đồ vật, xách túi ra khỏi nhà vệ sinh.
Ngược lại Lương Nguyệt càng khẩn trương: "Ba cậu đi đón sao? Tứ Nguyệt, trước khi cậu trở về, ống ấy không nói nói gì thật sao?"
"Nói tập đoàn đã trở về quỹ đạo, nguy cơ bốn năm trước đã hoàn toàn được giải quyết, cuối cùng cũng có thể đón tớ về nước, yên tâm làm một cô tiểu thư xinh đẹp vô dụng nằm đếm tiền---" Hứa Tứ Nguyệt tâm trạng không tồi nói "Không thì sao? Trước kia ông ấy sợ tớ bị ảnh hưởng nên mới đưa tớ đi, hiện tại dám để tớ về nước, đương nhiên là không có chuyện gì."
Lương Yên: " Nhưng gần đây, Minh thành vẫn có mấy lời đồn không tốt lắm..."
Hứa Tứ Nguyệt đùa giỡn nói: "Đồn cái gì? Nhà tớ sắp sụp đổ, ba tớ vụng trộm cưới vợ mới, hay là dứt khoát chuẩn bị đem tớ bán đi lấy tiền?"
Trong điện thoại truyền đến một trận trầm mặc.
Hứa Tứ Nguyệt nhẹ hừ một tiếng: "Mấy người kia xem phim truyền hình nhiều rồi, chẳng nhẽ tớ lại không tin ba tớ mà tin mấy cái tin đồn này sao?"
"Cậu đừng giận, tớ chỉ thuận miệng nhắc tới thôi," Lương Yên hơi ấp úng "Trừ chuyện này ra, còn có Cố..."
"Hả?"
Lương Yên khẽ cắn môi nói: "Cố Tuyết Trầm, anh ta cũng ở Minh thành, chỉ là mấy năm qua cậu ở nước ngoài không thiếu bạn trai, hẳn là... đã sớm không còn để ý hắn phải không?"
Cái tên này giống như giao cùn, không đoán trước được mà cứa vào thần kinh Hứa Nguyệt.
Bước chân cô khựng lại.
Trên đỉnh đầu ánh đèn sáng trưng, chiếu rọi trước mắt cô một mảng trắng xóa, xung quanh đột nhiên trở nên mênh mông như phủ một tần sương mù, trở nên mù mịt không rõ.
Từ bốn năm trước cô rời đi không từ biệt, ba chữ Cố Tuyết Trầm đã trở thành một vết sẹo cũ bí mật, đã sớm bị cô giấu vào góc sâu nhất, hiện giờ nhắc tới, chỉ thấy đáy lòng hơi gợn, lại có chút ê ẩm cùng không tự nhiên.
Lúc Hứa Tứ Nguyệt còn đang thất thần, di động phát ra âm thanh "đô đô", là Hứa Thừa gọi đến.
Cô nhắm mắt lại, hỏi Lương Yên: "Năm đó tớ cũng đâu để ý đến anh ta? Chẳng qua cũng chỉ là một cuộc cá cược, quãng thời gian kia của tớ và anh ta cũng chỉ là vui vẻ chút thôi, cũng không tính là yêu đương, là bạn bè nên tớ mới nói, sau này đừng nhắc đến người này nữa. Được rồi ba tớ đến rồi, đợi đến buổi tối lại nói chuyện."
Hứa Tứ Nguyệt tiếp điện thoại của Hứa Thừa.
Giọng đàn ông trung niên trầm thấp vang lên: "Nguyệt Nguyệt, ba đến rồi, con ra đi."
Hứa Tứ Nguyệt nghe được âm thanh hằng mong nhớ, mắt nóng lên, hiếm khi ngoan ngoãn: "Vâng, con ra đây."
Ngoài sân bay, hoàng hôn đã tan biến, Hứa Tứ Nguyệt vừa ra đến ngoài cửa kính liền thấy một người đàn ông trung niên hướng cô đi đón, cô đi nhanh vài bước nhào qua, ôm lấy bả vai ông: "Ba."
Hứa Thừa mái tóc hoa râm, vỗ vai cô qua loa, nhíu mày hỏi: "Không phải đã dặn con mặc váy đi giày cao gót sao? Sao lại không mặc?"
"Chuyến bay kéo dài mười mấy giờ, không tiện lắm," Hứa Tứ Nguyệt giả vờ tức giận "Ba, chúng ta đã hai năm không gặp, vậy mà ba chỉ quan tâm cái chuyện nhỏ này, cũng không hỏi xem con có mệt không."
Hứa Thừa cười cười cứng ngắc, đưa cô vào trong xe, bảo tài xế xuất phát, ngay sau đó an ủi nói: "Là ba không tốt, để dỗ tiểu công chúa vui, chúng ta đi dạo phố trước nhé."
Trên đường ra khỏi sân bay, hắn lại như vô tình hỏi: "Đúng rồi, lần này trở về cũng không cần đi nữa, mấy người bạn trai con từng kết giao ở Anh đã xử lí tốt chưa? Đừng để lại phiền toái gì."
Hứa Tứ Nguyệt không được tự nhiên "Vâng" một tiếng, chuyển hướng nhìn ra cảnh đêm ngoài cửa sổ.
Lúc Lương Yên gọi điện cũng đề cập đến chuyện cô kết giao với một đám bạn trai ở nước ngoài.
Thực tế đều là cô giả bộ bình thản, vờ như chính mình sống rất khá mà trốn tránh.
Cũng là muốn thông qua Lương Yên đem tin tức này truyền về trong nước, để Cố Tuyết Trầm biết, khiến hắn đừng lưu luyến gì cô, hận cô cũng được, coi cô như kẻ thù càng tốt.
Dù sao đời này cô và hắn cũng sẽ không liên quan gì đến nhau, cho dù sau nàu xui xẻo gặp phải, cứ trốn đi là được rồi mà?
Nếu thật sự tránh không được, cùng lắm thì cô cúi đầu nói xin lỗi, thừa nhận bản thân ngày đó quá tệ bạc, lừa gạt tình cảm của hắn là lỗi của cô.
Hứa Tứ Nguyệt tự an ủi mình, trái tim lại không rõ lí do mà thắt chặt, cô phiền muộn xoa bóp ấn đường, trước mặt bỗng nhiên lóe lên một mảng ánh sáng chói mắt.
Cô ngẩng đầu mới phát hiện, tài xế đã đậu xe khu thương mại LOGO xa xỉ.
"Ba?"
Hứa Thừa cười hiền hậu: "Không phải vừa rồi đã nói đưa con đi dạo phố sao, quên rồi à?"
Hứa Tứ Nguyệt tỏ vẻ bất đắc dĩ trước sự cưng chiều của ông: "Thực sự đi sao? Hôm nay muộn quá rồi, không phải định đi gặp bà ngoại ạ?"
Mẹ cô mất sớm, từ nhỏ bà ngoại thương cô nhất, về sau thân thể bà không tốt, thường xuyên ở trong một trung tâm an dưỡng cao cấp, mấy năm nay ra nước ngoài, dù thỉnh thoảng vẫn có thể gọi video, nhưng cô vẫn không yên lòng, không chờ được muốn qua gặp bà.
Hứa Thừa vẫn kiên trì: "Thay quần áo đi, bà ngoại thích nhìn con mặc váy nhất."
Tiêu tiền vốn là sở trường của Hứa Tứ Nguyệt, cô dễ dàng bị thuyết phục, đi vào một giây chọn ra ngay vài cái váy giá trên trời.
Hứa Thừa nhìn giá cả âm thầm nhíu mày, ra vẻ bắt bẻ chỉ vào một cái váy trong số đó: "Mặc cái này đi, cái khác không xứng với con."
Thay xong váy, lại đổi sang giày cao gót, dây tinh tế vòng qua mắt cá chân cô, xứng với khuôn mặt, nhìn như một con khổng tước tiêu ngạo được chăm bẵm hết lòng.
Nghĩ đến chuyện sắp tới, ánh mắt Hứa Thừa có chút run rẩy.
"Nguyệt Nguyệt, đi thôi."
Hứa Tứ Nguyệt không chút phòng bị trở lại bên cạnh xe, vừa ngồi vào ghế sau đã bị kẻ trốn sẵn trong xe từ trước khống chế.
"Ông là ai!" Hứa Tứ Nguyệt lập tức phản kháng, cuống quýt kêu "Ba! Chuyện này là sao!"
Hứa Thừa ngồi trên ghế phụ không quay đầu lại, trầm giọng nói: "Lái xe."
Hứa Tứ Nguyệt ngây ra vài giây, lúc xe vừa lao đi, bừng tỉnh nhận ra người này là do Hứa Thừa sắp xếp. Thần kinh cô căng thắng đến nổ tung, huyết sắc trên má vừa khôi phục chưa được bao lâu mất sạch.
"Làm gì..." Giọng nói của cô nhanh chóng trở nên quẫn bách "Ba muốn đưa con đi đâu!"
Hứa Thừa cất giọng lạnh ngắt, so với lúc trước như hai người khác nhau: "Nghe lời, phối hợp một chút, ba sẽ không hại con, người được chọn cho con là người tốt nhất."
Ý tứ ngầm không cần nói cũng biết.
Hứa Tứ Nguyệt căn bản không có thời gian lo trốn thoát, cô như thể chưa từng hiểu về Hứa Thừa, không thể tin tưởng nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, cắn răng, hỏi từng chữ một: "Những lời đồn đãi đó có phải sự thật không?"
Hứa Thừa không nói chuyện.
Im lặng chính là đáp án dành cho cô.
Trong đầu Hứa Tứ Nguyệt ầm một tiếng, từng chi tiết khác thường đêm nay bị cô xem nhẹ đều trở nên rõ ràng, cô quá ngu ngốc, từ lúc gặp mặt ở sân bay, phản ứng của Hứa Thừa đã không thích hợp!
Cả người cô lạnh như băng, bỗng nhiên giãy giụa kịch liệt, không quan tâm xe đang chạy với tốc độ cao, đưa tay mở cửa xe.
Hứa Thừa quát lớn: "Nếu không muốn bà ngoại mày chết ở viện dưỡng lão thì đừng làm loạn!"
Hứa Tứ Nguyệt cứng đờ, quay đầu nhìn hắn: "Ông nói cái gì?"
"Mày vẫn nghĩ bà ta đang ở trung tâm an dưỡng trước kia sao? Tao nói cho mày biết, Hứa gia đã sớm không thừa tiền như thế! Nếu mày không phối hợp, đến phí viện dưỡng lão tao cũng không trả, để bà ta chờ chết ở đó!"
Mười ngón tay Hứa Tứ Nguyệt nắm chặt đến trắng bạch: "Rốt cuộc ông muốn thế nào!"
Hứa Thừa ổn định hơi thở, nói: "Nguyệt Nguyệt, ba thực sự không có biện pháp khác, con ngoan ngoãn kết hôn, coi như báo đáp bao năm qua ba dung túng con làm xằng làm bậy, bà ngoại con ba cũng sẽ tiếp tục cấp tiền chăm sóc, nếu không..."
Ngực Hứa Tứ Nguyệt trướng đau như sắp nứt ra.
Hóa ra về nước chính là hiểu rõ đầu đuôi âm mưu, Hứa gia thực sự sụp đổ, người cha cô coi như chỗ dựa cả đời, giống như trong lời đồn, vì lợi ích không biết định đem cô bán đến chỗ nào!
Giọng Hứa Thừa thấp xuống, vừa lúc xe tiến vào điểm đậu.
Hứa Tứ Nguyệt mơ hồ nhận ra đây là một nhà hàng tư mật hạng sang ở Minh thành, tên là Hứa Trích Uyển, cô đã từng là khách quen của nơi này, mang theo một đám hồ bằng cẩu hữu tới tiêu tiền, nhưng đều ở ba tầng dưới, chưa từng lên đến tầng cao hơn.
Hứa Thừa dùng sức nắm lấy cánh tay cô, đưa cô lên đến tầng trên cùng, thảm mềm thêu hoa hải đường trải rộng khắp dưới chân, thẳng một đường đến cánh cửa gỗ màu đen khắc hoa.
Hai nhân viên cung kính, an tĩnh mở cửa ra.
Hốc mắt Hứa Tứ Nguyệt nóng rát đau, cô cắn môi, muốn lần cuối ngăn cản Hứa Thừa, đổi lại chỉ có uy hiếp: "Ngoại trừ tao, không ai biết bà ngoại mày ở đâu, nếu còn muốn gặp bà ta thì đừng có lộn xộn!"
Hứa Thừa túm nàng đi vào phòng, người đứng phía sau cửa lập tức đóng cửa lại.
Bên trong phòng ánh sáng mờ mờ, nhiệt độ rất thấp, hương gỗ phảng phất trong không khí cũng trở nên lạnh lẽo.
Trước mắt Hứa Tứ Nguyệt nổi lên một tầng nước mắt, mơ hồ thấy một bóng hình ngồi ở giữa sô pha.
Giây phút đối diện với ánh mắt kia, mọi thứ xung quanh như dừng lại, hô hấp của cô cứng lại, cảm xúc kích động vừa nãy cũng như đông lại thành băng.
Sao có thể là hắn......
Ảo giác, nằm mơ, nhất định là nhiều năm gặp nên cô nhận nhầm người!
Hứa Thừa gương mặt tươi cười cùng người kia chào hỏi, ngầm nhắc nhở cô: "Thất thần cái gì, mau chào Cố tổng đi."
...Cố tổng.
Trái tim Hứa Tứ Nguyệt đập loạn, nước mắt vốn vẫn cố kìm nén không thể khống chế mà rơi xuống, tầm nhìn cũng theo đó trở nên rõ ràng.
Bóng dáng lạnh nhạt, dáng người đàn ông cao gầy, khoác trên người trang phục màu tối, một thân tự phụ xa cách.
Hắn chầm chậm ngước mắt, khóe mắt tạo thành đường cong quyến rũ, đôi ngươi sâu thẳm không đáy tựa hai đầm nước lạnh cuốn người ta vào trong.
Hứa thừa sợ hắn không vui, đẩy Hứa Tứ Nguyệt về phía trước lấy lòng.
Hứa Tứ Nguyệt vốn không còn bao nhiêu sức lực, lại vướng phải đôi giày cao gần 10 cm, đứng không vững, suýt nữa đụng phải đầu gối người đàn ông.
Hơi thể lạnh lẽo của hắn gần ngay trước mặt.
Cô nhất thời ngơ ngẩn, còn chưa kịp đứng lên, một bàn tay trắng lạnh vươn tới, thong thả ung dung chế trụ khuôn mặt cô.
Hứa Tứ Nguyệt bị bắt ngồi đối diện hắn.
"Cố...... Tuyết Trầm......"
Ánh mắt Cố Tuyết Trầm tối đen, sâu bên trong như ẩn chứa ánh lửa u ám.
Hắn nhìn nước mắt đọng trên khóe mắt cô, khàn khàn hỏi: "Tứ Nguyệt, bốn năm rồi, em có còn nhớ không, em nợ tôi."