Trường Nhất Cao trọng tự nhiên khinh xã hội, một khối hơn ba mươi lớp thì đã có hai mươi lớp là lớp tự nhiên.
Ban nhất và ban hai là hai lớp mũi nhọn được quan tâm sát sao, hay còn có cái tên là lớp Thanh - Bắc, ban ba đến ban bảy là ban trọng điểm, ban tám đến ban hai mươi là lớp đại trà.*
(Từ gốc: 平行班/Píngxíng bān/: lớp song song, có nhiều học sinh xuất sắc trong lớp này, nhưng cũng có một số học sinh có điểm thuộc loại trung bình và thấp hơn.)
21 đến 30 là ban văn khoa, 31 là ban văn khoa trọng điểm.
Ngoại trừ 31 ban trên, nhà trường còn mở thêm một vài ban nữa, gọi là ban nghệ thuật, ban thể thao, ban quốc tế.
Ban nghệ thuật và ban thể thao gồm những học sinh không có ý định học tư nhiên hay xã hội, mà ban quốc tế học sinh toàn con em nhà quyền quý, tương lai chắc chắn xuất ngoại du học, trong nhà đã sớm lo toàn hết thảy, chỉ cần học giỏi Tiếng Anh là được.
Tuy nhiên, cho dù là như vậy, điều mà Lâm Mộc Dương phải đối mặt trong các kỳ thi vẫn là hai mươi lớp tự nhiên, cạnh tranh với hơn mấy ngàn người.
Đám nhóc tí hon cảm thấy cậu có lẽ sẽ áp lực rất lớn.
Tên đồ đệ Đào Triết bấy giờ mới nhận ra sư phụ gã thật sự là học tra, không khỏi cảm thấy lo lắng thay cho sư phụ ——
Thành tích sư phụ như vậy, lỡ như công bố kết quả xong liền bị đuổi về lớp thường thì làm sao bây giờ?
Chẳng lẽ gã chuyển lớp lần nữa?
Trường Nhất Cao chấm thi bằng máy tính, giáo viên chỉ cần kiểm tra lại một lượt, cho nên điểm số rất mau đã có, về cơ bản thì thi xong một môn là sẽ có điểm ngay sau đó rồi.
Vì vậy, không có gì ngạc nhiên, điểm Ngữ Văn và Toán sẽ được công bố vào tối nay.
Trước kỳ thi, Chu Đồng sợ bạn cùng bàn gục ngã nên an ủi:
"Yên tâm đi, cậu mới chuyển tới đây, trượt rất nhiều môn, một lần thi không tốt cũng không sao, mọi người đều sẽ hiểu.."
Sắp thi Văn nhưng trong tay Lâm Mộc Dương lại là đề toán mà Chu Đồng đã sửa lại các câu sai cho cậu, sau khi nghe cô nói, cậu liền nhìn Chu Đồng với ánh mắt cảm kích:
"Được."
Vốn dĩ buổi sáng khi Đào Triết nhìn thấy dữ D trên bài thi của Lâm Mộc Dương, gã đã muốn nhờ Tuân Ngọc chia sẻ kinh nghiệm học tập hoặc thu thập những đề sai cho Lâm Mộc Dương, kết quả nghe gã nói xong, Tuân Ngọc chậm rì rì mở miệng:
"Thu thập đề sai? Mày nghĩ tao sẽ làm cái loại này sao?"
Nghe Tuân Ngọc nói xong lời này, Đào Triết nhận ra muộn màng, cái tên quái vật không nghe giảng cũng có thể đạt hạng nhất này, căn bản không có tập đề sai.
Tuy rằng lời Tuân Ngọc nói chính là sự thật, nhưng bạn học xung quanh nghe hắn nói những lời này, vẫn âm thầm nghiến răng kin kít ——
Tức cái mình ghê!
Vị trí ngồi của kỳ thi lần này dựa trên kết quả thứ hạng của kỳ thi học kỳ I, bởi vì Lâm Mộc Dương là học sinh trường khác chuyển đến, nên cậu được xếp vào phòng đầu tiên, ngồi ở vị trí cuối cùng.
Biết Lâm Mộc Dương và Tuân Ngọc được xếp chung phòng, Đào Triết liền đem kinh nghiệm tuyền cho cậu:
"Sư phụ, một phòng thi toàn quái vật đội lốt học bá, nộp bài sớm hơn mấy chục phút là chuyện hết sức bình thường, người đừng bị bọn họ ảnh hưởng, không cần phải hoảng."
Lâm Mộc Dương vẻ mặt nghiêm túc gật đầu: "Được."
Phòng thi của Lâm Mộc Dương và Tuân Ngọc ở trên tầng cao nhất, Đào Triết không yên tâm đem sư phụ học tra của mình đến cho mấy vị học bá kia ngược tơi tả, liền trịnh trọng dặn dò Tuân Ngọc:
"Người anh em, tao giao sư phụ tao cho mày."
Tuân Ngọc hơi có chút bất đắc dĩ nhìn Đào Triết, người không biết còn tưởng Lâm Mộc Dương đi ra pháp trường chứ không phải đi thi.
Sau sự việc ngày hôm qua, cái nhìn của Tuân Ngọc dành cho Lâm Mộc Dương đã khác hẳn ban đầu, không chỉ thế hắn còn là lớp trưởng, chiếu cố bạn học mới một chút thì có làm sao?
Vì thế khi giáo viên nói là có thể vào phòng thi, Tuân Ngọc giơ tay gõ gõ bàn Lâm Mộc Dương:
"Đi thôi."
Lâm Mộc Dương ngẩng đầu nhìn hắn một cái, cầm lấy túi văn phòng phẩm cùng bộ đề sai đã mượn, đứng dậy rời đi.
"Này." Tuân Ngọc kéo tay Lâm Mộc Dương, dùng ánh mắt nghi hoặc chỉ vào quyển sổ cậu đang ôm trong ngực, nhắc nhở:
"Lát nữa thi ngữ văn."
Thi ngữ văn, mọi người trong lớp không phải như đang mài kiếm ra trận học thuộc thơ cổ thì cũng là văn cổ*, còn Lâm Mộc Dương hoàn toàn ngược lại, ôm một tập đề toán.
Đứa nhỏ này có phải áp lực học tập nên choáng váng rồi không?
Cúi đầu nhìn thoáng qua đồ vật trong tay, Lâm Mộc Dương nhìn Tuân Ngọc: "Tôi biết mà."
Đời trước cậu học xã hội, thơ cổ hay tác phẩm văn cổ cậu đều đã nhớ kỹ hết rồi, căn bản không cần phải học thuộc.
Thấy cậu vẫn có vẻ minh mẫn, Tuân Ngọc cũng đi theo:
"Vậy đi thôi."
Mọi người trong phòng thi đầu tiên đều là những gương mặt quen thuộc, hơn nửa học sinh đã là người ban nhất, thời điểm Tuân Ngọc cùng Lâm Mộc Dương một trước một sau đi tới, rất nhiều người cùng hai người chào hỏi.
Đương nhiên, đối tượng chào hỏi chủ yếu là Tuân Ngọc.
Đám nhóc tí hon lại lần nữa đánh giá Tuân Ngọc, đầu nhỏ cùng nhau chụm lại lẩm nha lầm nhầm:
"Không nghĩ tới người này còn rất được hoan nghênh."
"Phải đó phải đó."
Còn có tiểu nhân tìm được vị trí của Lâm Mộc Dương trước tiên, đứng ở bên bàn vừa nhảy vừa vẫy tay với cậu:
Mộc Mộc, anh ở chỗ này nè!
Vị trí Tuân Ngọc vĩnh viễn ở bàn đầu tiên, Lâm Mộc Dương ở bàn cuối cùng, từ nơi này nhìn lên chỉ có thể thấy nửa sườn mặt hắn.
Ngồi bên cạnh Lâm Mộc Dương là một nam sinh mày rậm mắt to, sau khi thấy cậu ngồi xuống bèn chủ động chào hỏi:
"Chào cậu, tôi là Mạnh Thiệu, ban hai, hình như tôi chưa từng nhìn thấy cậu trước kia."
Lâm Mộc Dương nghe vậy nghiêng đầu, hướng đối phương cười một chút: "Tôi là học sinh mới chuyển đến."
Mạnh Thiệu nhìn thoáng qua bảng tên dán trên bàn của cậu, cũng cười: "Thì ra cậu là người ban nhất nha, thật lợi hại."
Ở trong mắt học sinh Nhất Cao, ban nhất chẳng khác nào nơi hội tụ của các học bá.
Lâm Mộc Dương: "Không có, chỉ là vận khí tôi tốt mà thôi."
Tất cả học bá đều rất khiêm tốn, phàn nàn với bạn học mình không ôn bài, lần này kiểu gì cũng thi rớt, nhưng thành tích phát ra lại gần như tuyệt đối. Cho nên Mạnh Thiệu cũng chỉ nghĩ Lâm Mộc Dương khiêm tốn, chứ không coi đó là thật.
Một buổi chiều phải thi hai môn, thời gian eo hẹp, không đến hai phút, hai vị giám thị đã ôm bài thi vào rồi.
Trường học ba ngày một cuộc thi nhỏ, năm ngày một cuộc thi lớn, giám thị cũng không nói thêm về kỷ luật của kỳ thi nữa, mọi người đều rất tự giác, sau khi bài thi được phân phát hết, đều đã bắt đầu vùi đầu vào làm bài khảo.
Lâm Mộc Dương cũng rất nghiêm túc, đám nhóc tí hon sợ làm cậu phân tâm, cũng không dám tụ tập xung quanh, sau khi nói cố lên lên tinh thần cho cậu, liền tự giác giải tán phiêu du.
Thời gian thi kéo dài khiến đám nhóc sinh ra nhàm chán, hết ngó cái này lại nhìn cái kia, nói chữ này đẹp quá nhưng không đẹp bằng Mộc Mộc, lại nói chữ này quá qua loa, Mộc Mộc nhắm mắt viết còn đẹp hơn nhiều......
Ỷ vào người thường không nhìn thấy, đám nhóc tí hon xoi mói mọi người trong phòng một lượt từ đầu đến đuôi, cuối cùng đến khi không còn gì để nói nữa, liền ôm rèm cửa đánh đu.
Bài thi ngữ văn đối với Lâm Mộc Dương đời trước vừa thi đại học xong hoàn toàn không có vấn đề, chờ đến khi cậu viết xong dấu chấm kết thúc bài làm, mọi người xung quanh hầu như còn mới viết đến mở bài.
Làm xong, Lâm Mộc Dương cũng không có vội vàng giao bài, mà là cẩn thận kiểm tra lại một lần nữa, kiểm tra đáp án phiếu.
Sau khi xác định không có vấn đề gì, Lâm Mộc Dương nhìn đồng hồ treo tường trên tường, còn gần bốn mươi phút nữa mới kết thúc kỳ thi.
Ngồi trong phòng thi thật nhàm chán, Lâm Mộc Dương cảm thấy trong khoảng thời gian này mình có thể ghi nhớ thêm hai câu sai, vì vậy giơ tay ra hiệu, đứng dậy nộp bài.
Là người đầu tiên nộp bài trong phòng thi, Lâm Mộc Dương đã nhận được sự chú ý của cả phòng thi khi cậu đứng dậy.
Ngay cả Tuân Ngọc đang viết văn cũng quay đầu liếc cậu một cái, ý tứ trong mắt chính là ——
Nhanh vậy?
Đám nhóc tí hon vén màn vây quanh ríu rít:
"Mộc Mộc nộp bài thi rồi sao? Nhanh quá vậy?"
"Hay là quá khó nên Mộc Mộc bỏ cuộc rồi?"
Nghĩ đến thành tích Lâm Mộc Dương, đám nhóc có khuynh hướng nghiêng về khả năng vế sau nhiều hơn —— bởi vì đề quá khó, Mộc Mộc tùy tiện viết xong rồi!
Đám nhóc tí hon gấp đến độ xoay vòng, thi vậy sao mà được!
Lâm Mộc Dương không để ý ánh mắt mọi người xung quanh, sau khi nộp bài, liền cầm bộ câu hỏi sai của mình từ trên bục đi ra ngoài, trước khi đi còn nhìn Tuân Ngọc một cái, dùng khẩu hình miệng nói với hắn:
【Cậu cố lên】
Đọc hiểu khẩu hình của Lâm Mộc Dương - Tuân Ngọc: "???"
Hình như vai trò hơi bị đảo ngược thì phải?
Phòng học của ban nhất cũng thành phòng thi, Lâm Mộc Dương nộp bài đầu tiên cũng không thể về lớp, cho nên chỉ có thể đứng trên hành lang đọc nhẩm đề.
Tuân Ngọc cũng nộp bài thi trước tiên, thời điểm hắn bước ra liền thấy Lâm Mộc Dương đang khoanh tay ngồi trên ban công trong hành lang, cầm cuốn sách trong tay chăm chú đọc.
Tuân Ngọc đi qua, dùng bút gõ nhẹ lên ban công tráng xi măng:
"Sao cậu nộp bài sớm thế? Làm hết rồi à?"
Lâm Mộc Dương quay đầu, sau khi nhìn thấy hắn liền cười cười:
"Cậu cũng ra rồi à."
Vừa nghe những lời này của Lâm Mộc Dương, khóe miệng Tuân Ngọc hơi hơi co giật, sao mà hắn lại có ảo giác như mình thụ án xong mới được ra tù vậy.
Không đợi Tuân Ngọc mở miệng, Lâm Mộc Dương dường như là nhớ tới cái gì đó, cầm quyển vở trong tay xê dịch đến giữa hai người chỉ vào một đề trong đó rồi nói:
"Vừa lúc tôi có chỗ không hiểu, cậu có thể nói qua cho tôi các bước làm bài này hay không?."
Chu Đồng tuy rằng không phải siêu cấp học bá như Tuân Ngọc, nhưng có thể đến ban nhất, thành tích chắc chắn không bình thường, nên khi sửa đề cô đã bỏ qua một vài bước, đôi khi chỉ viết những gì cô làm sai hoặc không hiểu, dẫn tới nhiều chỗ Lâm Mộc Dương xem mà không hiểu gì.
Tuân Ngọc tùy ý nhìn lướt qua, liền thấy là một đề đạo hàm, ở giữa đã tỉnh lược một vài bước biến hóa.
Đối diện cặp mắt vừa đen vừa sáng của Lâm Mộc Dương, Tuân Ngọc dừng một chút, cuối cùng vẫn mở bút trong tay, viết lên giấy nháp:
"Nếu muốn đến được bước này, cậu cần......"
Tuân Ngọc giảng đề mạch lạc rõ ràng, viết lại các bước đã bị Chu Đồng tỉnh lược, và viết ra các công thức cần sử dụng bên cạnh.
Một người viết, một người xem, dùng chung một quyển sổ nên khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, cơ hồ là vai chạm vai, tóc đều có thể chạm vào đối phương.
Tuân Ngọc sau khi nói hai câu liền ngẩng đầu lên, chỉ thấy Lâm Mộc Dương hơi nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm vở.
Nhìn khuôn mặt Lâm Mộc Dương gần trong gang tấc, Tuân Ngọc sửng sốt một chút, sau đó trong lòng đột nhiên hiện lên nghi vấn ——
Nam sinh bây giờ da dẻ tốt vậy sao?
Lâm Mộc Dương cũng không ngốc, sau khi đọc các bước để giải quyết vấn đề, cậu đột nhiên như bừng tỉnh đại ngộ:
"Thì ra là thế, sao tôi không nghĩ ra chứ!"
Lâm Mộc Dương đột nhiên lên tiếng, kéo Tuân Ngọc đang thất thần nãy giờ trở về, sau khi phản ứng lại hắn lùi một bước nhỏ, kéo ra khoảng cách của cả hai.
Đắm chìm trong niềm vui khi hiểu ra một câu hỏi, Lâm Mộc Dương không chú ý đến hành động nhỏ của Tuân Ngọc, ngẩng đầu hai mắt sáng lấp lánh nhìn hắn:
"Tuân Ngọc cậu thật lợi hại."
Được giảng qua một bài, Lâm Mộc Dương có cảm giác thông suốt vô cùng dễ chịu.
Đối diện hai mắt chân thành của Lâm Mộc Dương, nghĩ đến chính mình vừa rồi thế mà lại nhìn người ta đến xuất thần, Tuân Ngọc không khỏi chột dạ, sau đó khẽ nhướng mày:
"Đề đơn giản như vậy, lớp ta chỉ có mình cậu không làm được."
Đám nhóc tí hon vừa rồi còn cảm thán sao Tuân Ngọc tốt đến thế, còn giảng bài cho Mộc Mộc, bây giờ nghe hắn nói lời này, bắt đầu bùng nổ.
Vẫn là nhóc tí hon có tính khí táo bạo kia, nhóc một tay chống nạnh bay tới trước mặt Tuân Ngọc, một tay chỉ vào mũi hắn chất vấn:
"Nè nè nè cái tên này ăn nói kiểu gì đấy? Ngươi chửi Mộc Mộc ngốc tưởng bọn ta không biết sao?"
Đối với nhóc mà nói, Tuân Ngọc xem ra quá lớn, nhóc cáu kỉnh nhìn qua, cảm thấy một mình không đủ lực, liền giơ tay gọi anh em:
"Anh em, đánh hắn!"
Vì thế vài giây sau, Lâm Mộc Dương lại thấy đám nhóc tí hon kéo tóc Tuân Ngọc.
Lâm Mộc Dương: "......"
Nhìn đám nhóc đang nhảy Disco trên đầu Tuân Ngọc, Lâm Mộc Dương nhịn không được mở miệng ngăn lại:
"Đừng nháo."
Nghe cậu nói xong, đám nhóc lập tức dừng lại, nhưng lại khiến cho Tuân Ngọc chú ý.
Tuân Ngọc nhìn cậu: "Hửm? Ai đừng nháo?"
Lâm Mộc Dương vẻ mặt bình tĩnh: "Không có gì, không phải cậu."
Tuân Ngọc nghe vậy nhìn nhìn bốn phía, toàn bộ hành lang chỉ có hai người bọn họ.
Tưởng tượng đến Lâm Mộc Dương có thể thấy quỷ, Tuân Ngọc: "...... Cậu vừa nói vậy, tôi ngược lại cảm thấy vấn đề rất lớn."
Tuân Ngọc hoài nghi Lâm Mộc Dương đang nói chuyện với quỷ.
Nhưng hắn nhìn không thấy, cho nên không có chứng cứ.
............
Thi toán không giống với thi văn, Lâm Mộc Dương làm xong những gì mình biết đều bắt đầu cắn bút, lông mày không hề dãn ra.
Nhìn cậu vẽ hoa lá cành lên giấy nháp, trong lòng đám nhóc tí hon chốc thấy lạnh lẽo ——
Toang rồi!
Lần này đề toán rất khó, không chỉ có Lâm Mộc Dương vắt óc suy nghĩ, còn có người xung quanh.
Do dự viết ra đáp án mà mình đã tính toán, Lâm Mộc Dương ngẩng đầu lên liền nhìn thấy đám nhóc của mình đang vây quanh bên người Tuân Ngọc.
Nghĩ đến khí thế của đám nhóc tí hon bảo vệ mình, Lâm Mộc Dương cho rằng bọn chúng đang muốn giúp mình ăn gian, vì vậy vội vàng nháy mắt với đám nhóc kia:
Mau về đây.
Tuy rằng có cái tiện lợi này, nhưng Lâm Mộc Dương cũng không nghĩ đến việc dùng đám nhóc để gian lận, cho nên cậu muốn triệu hồi chúng trở về
Đám nhóc hiểu được ánh mắt của Lâm Mộc Dương nên bèn ngoan ngoãn quay lại, sau đó một đám nhóc thì thầm với nhau một hồi, dùng thân thể xếp thành một hàng chữ trước mặt Lâm Mộc Dương:
Hắn đã làm xong rồi, anh cố lên đi ~
_tbc_
25/02/2023
Tác giả có lời muốn nói:
Mộc Mộc:???
Tôi cảm ơn tất cả.
Tại sao tôi lại đổi tên, vì nhìn tiêu đề trước không thấy đây là tên có yếu tố săn ma nên muốn đổi thành phù hợp hơn.
Chap trước có tiểu thiên sứ giúp mình nghĩ tựa, cái nào cũng hay, nhưng ma không lấy làm tựa được, có cái dài quá không dùng được orz
Giải thích:
文言文/wényánwén/: thể văn ngôn; tác phẩm văn cổ (tác phẩm viết bằng ngôn ngữ sách vở cổ của Trung Quốc)