Cố Vân Dực vẫn ngồi ở một góc ghế sofa, đôi lông mày mảnh mai ẩn chứa nụ cười quan sát cô từ cửa đi vào rồi nhìn thoáng qua bàn làm việc của anh, sau đó như người mất hồn ngồi xuống ghế sofa.
Khương Thanh Vũ bị ôm bất ngờ, mùi hương quen thuộc xộc vào mũi, cô vô thức vùng vẫy nhưng rồi ngoan ngoãn dừng lại ngay sau khi nhận ra anh.
"Sao em không chú ý gì vậy?
Khương Thanh Vũ ngẩng đầu nhìn Cố Vân Dực, ánh mắt anh ánh lên tia nắng từ cửa sổ bên cạnh chiếu vào, con ngươi đen nhánh phát ra ánh sáng rực rỡ. Sự ôn hòa trong mắt nhuốm màu ấm áp của ánh mặt trời, trong trẻo và tươi sáng như sự hòa quyện giữa ánh sáng và bóng tối.
Cô bị phân tâm vẻ đẹp hoàn hảo làn da của anh, phải dùng sức lực của người chết đuối đang cố gắng vùng vẫy bơi vào bờ mới thoát ra khỏi sự phân tâm. Sau đó cô nghiến răng tra khảo lương tâm Cố Vân Dực.
"Rốt cuộc anh đã nói gì với nhân viên vậy?"
Từ cô gái nhỏ 'Gió xuân' cho đến tất cả những người cô gặp trên đường đi lên, những người tiếp xúc với cô trong phạm vi ba mét đều chào đón cô, trong ánh mắt lấp lánh bong bóng hình trái tim.
Ánh mắt này cô cực kì quen thuộc, Tống Vũ Nhiên cũng trông như vậy mỗi khi đu CP.
"Anh sao?" Cố Vân Dực nhớ lại cuộc nói chuyện điện thoại lúc nãy, mặt không đổi sắc nói. "Anh không nói gì cả."
Anh quả thực không nói gì cũng không làm gì hết, chỉ là trong mắt họ anh của lúc đó và anh của ngày bình thường khác nhau quá lớn mà thôi.
"Thật sự không có."
Cố Vân Dực khẳng định lần nữa, ánh mắt ôn hòa chân thành khiến trái tim cô bất chợt nhói lên. Đối mặt với một khuôn mặt đó cô cảm thấy mình ngược lại có chút hùng hổ dọa người rồi.
"Vậy bọn họ..." Sắc mặt Khương Thanh Vũ căng thẳng, qua thời gian ở cùng Cố Vân Dực, da mặt của cô đã dày hơn trước rất nhiều, vì vậy cô quyết định tha thứ cho anh lần này.
"Em không giận nữa chứ."
"Vốn dĩ em đau có tức giận, chỉ là cảm thấy không thoải mái khi bị quá nhiều người nhìn chằm chằm như vậy thôi."
Sự nhiệt tình của các nhân viên đã làm cho gương mặt của Khương Thanh Vũ ửng hồng, đôi má phúng phính như quả đào chín mọng được ánh hoàng hôn tô sắc đỏ rực.
Đầu ngón tay mát lạnh của Cố Vân Dực khẽ vuốt ve vành tai cô, trong khoảnh khắc da thịt tiếp xúc nóng lạnh hòa quyện vào nhau. Khương Thanh Vũ khẽ rùng mình, cảm giác căng cứng trên cơ thể lập tức được thả lỏng, cô thoải mái tựa lưng vào ghế sofa.
"Có chuyện gì vậy? Sao ồn ào vậy."
Cố Diễm vừa bước ra khỏi thang máy đã nhìn thấy Trần Đông ở giữa lối vào hành lang và cửa văn phòng liền lên tiếng hỏi.
Trên mặt Trần Đông thấp thoáng ý cười, dời tầm mắt từ văn phòng tổng giám đốc về phía anh ta.
"Quản lý Cố."
"Không có chuyện gì đâu, chỉ là cô chủ đang ở đây."
Bước chân Cố Diễm dừng lại: "Thanh Vũ ở đây à? Tiếng ồn ào này là do cô ấy sao?"
Trần Đông đã đi theo Cố Vân Dực kể từ khi anh tốt nghiệp và biết mối quan hệ giữa Cố Diễm và anh, nên cũng không giấu diếm mà lên tiếng: "Đúng vậy, tổng giám đốc rất cưng chiều cô chủ. Tôi chưa từng thấy anh ấy nói chuyện với ai như vậy bao giờ."
Vừa dứt lời thì điện thoại của Trần Đông vang lên, làm trợ lý cho Cố Vân Dực khiến lịch trình của anh ấy cũng rất bận rộn. Nhìn thấy cuộc gọi đến, anh ấy lập tức thu hồi biểu cảm giễu cợt, tiếp tục tập trung vào công việc.
Cố Diễm bị bỏ lại một mình giữa thang máy, anh ta liếc nhìn vào trong phòng thì đúng lúc cửa phòng tổng giám đốc mở ra. Một đôi nam nữ từ trong phòng bước ra, từ chiều cao, ngoại hình đến khí chất đều cực kỳ tương xứng. Ngay trước khi họ bước đến cửa, anh ta nhanh chóng bước lên cầu thang.
-
Khương Thanh Vũ là người rất thích ăn uống, cô có xu hướng dễ dàng bị thu phục bởi những món ăn ngon. Sau khi ăn xong miếng thịt cừu thứ tư, cô hoàn toàn quên mất cảnh khó xử vừa rồi ở Cố thị.
"Ngon quá đi, còn ngon hơn mấy cửa hàng nổi tiếng trên mạng."
Cố Vân Dực liếc nhìn bảng hiệu: "Khi anh còn nhỏ, bố anh từng nói với anh rằng những quán ăn ngon thường ẩn trong các con ngõ hẻm, ở thủ đô cũng có rất nhiều quán ăn nhỏ mà ngon."
Khương Thanh Vũ nghe vậy hai mắt sáng lên, Cố Vân Dực mỉm cười: "Chúng ta vẫn còn thời gian, đi dạo một chút nhé."
Khi đi ngang qua một cửa hàng tiện lợi, Khương Thanh Vũ đi vào và mua một gói kẹo dẻo.
Bên cạnh những gói kẹo dẻo là những chiếc hộp với vỏ ngoài nhiều màu sắc.
[Dùng cho nam giới]
...
Được rồi, cô không nên bị thu hút bởi những hộp màu sắc rực rỡ này, chỉ cần giả vờ như không nhìn thấy chúng là tốt rồi.
Tuy nhiên đúng ngay lúc này, có một bàn tay với những khớp xương rõ ràng đưa qua bên tai cô, cầm một hộp trước mặt cô lên rồi dừng lại một chút, sau đó có vẻ như không hài lòng rồi cầm một hộp khác lên liếc nhìn qua, cuối cùng mới lấy.
Khương Thanh Vũ cúi đầu, giả vờ như không nhìn thấy gì muốn đi qua thanh toán. Cố Vân Dực lấy gói kẹo dẻo trong tay cô ra rồi đặt cả hai thứ lên lại quầy.
Ánh mắt sâu thẳm đầy ẩn ý đè nặng trên đỉnh đầu, cô nhìn sang hướng khác, cố gắng phớt lờ hơi thở nóng cháy như thiếu đốt ấy.
-
Cố Vân Dực về sớm và xử lý hết công việc ở nhà, còn Khương Thanh Vũ đến phòng làm việc và tiếp tục viết tiếp cốt truyện.
Khoảng bảy giờ tối, Cố Vân Dực ngồi trước cửa sổ khép màn hình máy tính lại. Trần Đông ở bên kia cũng đang lặng lẽ chờ đợi câu trả lời của anh. Cố Vân Dực lật quyển lịch trên bàn và khoanh tròn một ngày.
"Làm vào thứ hai tới."
Hôm nay đã là thứ năm, mười ngày nữa Cố Vân Dực phải bay ra nước ngoài. Vào cuối mỗi quý, anh sẽ đến công ty đứng tên mình ở nước M, sau khi ấn định thời gian, anh đã yêu cầu Trần Đông đặt trước vé máy bay.
Lần trước từ Thượng Hải trở về, anh đã nói với Khương Thanh Vũ rằng sau này khi đi công tác anh sẽ đưa cô đi cùng.
Anh bước đến trước cửa phòng làm việc của Khương Thanh Vũ, cửa không đóng, anh cũng không cố ý che giấu tiếng bước chân của mình. Nhưng Khương Thanh Vũ đang quá tập trung nên không nhận ra anh đã đi tới cửa.
Cố Vân Dực nhếch môi, ban đầu anh chỉ định im lặng đứng đây xem Khương Thanh Vũ khi nào sẽ nhận ra anh. Nhưng đứng một lúc lâu anh lại quên mất ý định ban đầu. Anh hoàn toàn bị cuốn vào đôi mắt nghiêm túc đang suy tư của cô.
Hiếm khi anh thấy Khương Thanh Vũ nghiêm túc như vậy, ánh mắt sáng suốt và kiên định ấy hoàn toàn khác với con người thường ngày của cô. Anh chưa bao giờ biết rằng một người có thể toát ra vẻ đẹp đối lập đến vậy.
"Brừ..."
Tiếng điện thoại vang lên phá vỡ sự yên tĩnh, tầm mắt Khương Thanh Vũ chuyển động, nhanh chóng nhận điện thoại.
"Ninh Ninh? Thứ ba tuần sau cậu đến à?"
"Sớm như vậy sao?"
Âu Ninh ở bên kia không biết đã nói gì, Khương Thanh Vũ nhìn lịch trên điện thoại.
"Không sao, gần đây tớ không có kế hoạch gì, bất cứ lúc nào cũng có thể."
Cố Vân Dực hạ mi mắt xuống suy nghĩ, đúng lúc Khương Thanh Vũ tắt máy thì anh gõ cửa.
"Cốc cốc."
Khương Thanh Vũ quay đầu lại, Cố Vân Dực dựa vào khung cửa, hai tay khoanh trước ngực nhìn cô bằng ánh mắt vui vẻ.
"Nghệ sĩ không đói à?"
Khương Thanh Vũ nhướn mày: "Không phải tư bản cũng không đói sao?"
"Đói."
Cố Vân Dực đi vòng ra phía sau Khương Thanh Vũ, liếc nhìn đống bản thảo dày đặc trước mặt cô.
"Cho nên nhà tư bản quyết định nấu ăn cho nghệ sĩ, không biết nghệ sĩ có thể dành chút thời gian để nếm thử không?