Khương Thanh Vũ lập tức ngồi dậy, tim như có một chú nai đột ngột lao thẳng vào.
Một dòng chữ xuất hiện trong khung chat: Anh đến nơi rồi.
Tiếp theo là một bức ảnh chụp thành phố Thượng Hải. Có thể thấy là Cố Vân Dực chỉ vừa mới chụp. Bên trên có một tòa nhà biểu tượng của thành phố này, anh đang ở trên xe lao vun vút, hàng cây hai bên hóa thành chiếc bóng bị kéo dài.
Cô gõ vài hàng chữ, nghĩ đi nghĩ lại rồi xoá đi. Cuối cùng chỉ gửi một câu: Vâng, anh làm việc đi.
Người đàn ông ở đầu dây bên kia không trả lời lại, không biết là do anh đã bước vào lịch trình tiếp theo hay là do cô trả lời quá chậm, nên anh không còn xem điện thoại.
Khương Thanh Vũ nằm lại xuống giường, lồng ngực phập phồng rất lâu mới bình tĩnh trở lại, cô thở hắt ra.
Bên ngoài không biết đã mưa từ lúc nào, cô đứng dậy đóng cửa sổ, tấm kính phản chiếu hình ảnh căn phòng phía sau cô. Khương Thanh Vũ khựng tay quay đầu nhìn về phía cửa.
Buổi sáng, Cố Vân Dực đã tựa vào đó gọi cô ra ăn sáng, khi đó toàn thân anh được bao phủ bởi ánh nắng, khuôn mặt tuấn tú hoàn hảo đến mức không tì vết.
Áo sơ mi được cài đến cúc trên cùng, càng khiến anh trở nên trầm ổn cấm dục, thế nhưng đôi mắt anh lại bộc lộ cảm xúc trái ngược.
Khương Thanh Vũ chớp mắt, mưa bụi rơi xuống mặt đá xanh, cành cây trắng muốt đung đưa nhẹ nhàng hướng lên trên, hình ảnh cũng tan dần theo màn sương.
Trời âm u khiến xung quanh trở nên xám xịt, càng ít ánh sáng chiếu vào phòng. Khương Thanh Vũ bật đèn bàn, cảm giác nóng rực trên mặt cũng dần biến mất trong màn mưa se lạnh, nhưng hai gò má ửng hồng vẫn còn đó, giống như phủ một lớp phấn.
Thói quen sinh hoạt của Khương Thanh Vũ không tốt cho lắm, cô có lý lẽ của riêng mình, đó là người làm nghệ thuật hay quên ăn quên ngủ.
Những bữa ăn này không bao gồm đồ ăn vặt, nếu Khương Hoa không có ở nhà, cô sẽ không bao giờ ăn bữa chính, mà bữa nào cũng ăn đồ ăn vặt để lấp đầy bụng. . Truyện Nữ Phụ
Hiện giờ Khương Hoa đã đi chơi, Cố Vân Dực lại đi Thượng Hải, vừa hay đống đồ ăn vặt mà anh mua cho mình vào tối qua có thể phát huy tác dụng. Khương Thanh Vũ kéo bàn nhỏ di động đặt cạnh giường tới gần bàn làm việc, lấy mấy túi nilon ra đặt lên bàn, vừa ăn vừa đọc truyện tranh trên máy tính bảng.
Dù bây giờ cô đã có Wechat của Diệp An, nhưng lòng mến mộ mà cô dành cho "An Dạ" không hề suy giảm. Cô thích thú đọc truyện tranh, mưa đã tạnh từ lúc nào, hoàng hôn lặng lẽ bao trùm trên từng ngọn cây, đến khi màu đỏ ấm áp tràn ngập trong khóe mắt, cô mới nhận ra bầu trời đã trở nên quang đãng.
Hoàng hôn nhuốm đỏ nửa bầu trời, bên còn lại là màu xanh nhạt, một vài áng mây lơ lửng trên đầu, cảm giác thật thư thái.
Trên tầng cao nhất của một tòa nhà ở thành phố Thượng Hải, người đàn ông đang bước vào trong bỗng khựng lại. Anh và mọi người đều bị thu hút bởi hoàng hôn với hai màu đan xen này.
Một lúc sau, Cố Vân Dực dời tầm mắt, tiếp tục tiến về phía trước. Sau khi bước vào phòng họp, anh ngã người ra sau tựa vào lưng ghế, chân dài bắt chéo tự nhiên, đôi mắt sâu thẳm trầm ổn quét qua từng người trong phòng.
Khí chất bẩm sinh của kẻ bề trên tràn đầy áp bức khiến bầu không khí lập tức trở nên lạnh lẽo.
Sáng nay công ty ở Thượng Hải đã xảy ra sai sót trong một hạng mục hợp tác, đến bây giờ Cố Vân Dực vẫn đang xử lý.
Lúc này anh nhìn mọi người như thế, khiến tim của họ đều treo đến cổ họng.
Màn hình chiếu hạ xuống, người phụ trách ở chi nhánh Thượng Hải bắt đầu báo cáo với anh. Mà những người bên cạnh cũng dè dặt quan sát vẻ mặt của anh, chỉ một biểu cảm nhỏ cũng có thể khiến tim người khác ngừng đập.
Đột nhiên anh cau mày, tâm trạng của người phụ trách cũng trầm theo, nhưng anh ta nhanh chóng điều chỉnh lại, dừng một chút rồi nói tiếp.
Không phải Cố Vân Dực không vui vì nghe thấy điều gì, mà là điện thoại mang theo bên mình đột ngột rung lên. Anh lấy điện thoại ra, cụp mắt nhìn lướt qua màn hình, nhất thời vẻ sắc bén trong đôi mắt đen nhánh đã giảm đi, thay vào đó là chút dịu dàng, khóe miệng luôn mím chặt cũng nở nụ cười nhàn nhạt.
Khương Thanh Vũ gửi tin nhắn tới, không có câu từ, chỉ có một bức ảnh bầu trời nửa đỏ nửa xanh. Thật trùng hợp, khoảnh khắc anh nhìn thấy ánh hoàng xuyên qua những áng mây, cô cũng là người hiện lên trong tâm trí anh.
Bầu không khí phát triển theo chiều hướng không rõ ràng, về tình về lý tâm trạng của Cố Vân Dực đều không thể xem là tốt, nhưng lúc này anh lại nhếch môi, ngón tay gõ vài cái trên màn hình, ánh mắt lại nhìn lên màn hình chiếu, khí hơi thở lạnh lẽo trước đó gần như đã tan biến.
Trần Đông lập tức hiểu ra người gửi tin nhắn là ai, dù gì sáng nay anh ấy cũng đã chứng kiến cảnh tượng kia, bèn dùng ánh mắt ra hiệu cho người phụ trách tiếp tục.
Nửa giờ sau, cuối cùng cuộc họp cũng kết thúc, không ngờ Cố Vân Dực chỉ tước quyền quản lý trực tiếp của hạng mục này, chứ không mấy truy cứu trách nhiệm đối với người phụ trách chi nhánh.
Đây là hình thức xử phạt nhẹ nhàng nhất kể từ khi Cố Vân Dực tiếp quản công ty, có thể nói là như biến thành người khác so với thủ đoạn quyết đoán ngày trước.
"Trợ lý Trần."
Cố Vân Dực đã rời khỏi phòng họp, Trần Đông chậm một bước bị người phụ trách gọi lại.
"Không sao đâu, hôm nay tâm trạng sếp Cố rất vui vẻ."
Trần Đông nói tâm trạng Cố Vân Dực vui vẻ nhưng lại không nói vì sao. Nhưng anh ấy vẫn nhắc nhở đối phương, lần này là do may mắn, sếp Cố làm việc rất nghiêm khắc, nếu còn có lần sau sẽ không gặp may như vậy đâu.
Đối phương hỏi đi hỏi lại rằng hôm nay sếp Cố làm sao thế.
Trần Đông nhìn bóng lưng thẳng tắp đã đi xa của Cố Vân Dực, nghĩ ngợi rồi dời mắt nhìn sang người đối phương.
"Sếp Cố sắp kết hôn rồi, vợ chồng hòa hợp, đương nhiên là vui vẻ."
—
Vui lòng đọc truyện chính chủ Bách Thảo Chi Vương
Khương Thanh Vũ khác với mọi người, cảm thấy hoàng hôn sau cơn mưa mang theo sự huyền ảo như bước sang thế giới khác.
Như bị thôi thúc bởi bức ảnh anh gửi, cô cũng chụp một tấm và gửi nó qua cho Cố Vân Dực.
Sau đó màn hình tự động tắt, cứ vài giây cô lại nhìn nó một lần.
Không có tin trả lời, Khương Thanh Vũ hơi thất vọng. Vài giây trôi qua, lông mi cụp xuống bỗng bị chiếu sáng, đôi mắt của cô cũng sáng theo, lấp lánh như phản chiếu những vì sao.
Cố Vân Dực: Đẹp lắm.
Khương Thanh Vũ ngả lưng xuống giường, nở một nụ cười dễ thương. Cô đứng trước cửa sổ tiện tay mở ra, hít một hơi thật sâu bầu không khí trong lành, khóe miệng hiện lên hai lúm đồng điếu nhàn nhạt. Sau đó, cô tháo tóc đuôi ngựa mà mình đã buộc lên cho đỡ vướng khi vẽ tranh, đi vào phòng tắm.
Khi cô lau khô bước vào phòng, màn hình điện thoại đang sáng lên, việc rung liên hồi khiến điện thoại bị dịch chuyển đến bên giường. Hình đại diện của Cố Vân Dực hiện lên giữa màn hình, một bức tranh đơn giản với phông nền trắng, không có bất kỳ hoạ tiết nào, rất hợp với vẻ khó đoán của anh.